Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 69: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [20]
chương 69:
Cho đến khi ảo ảnh biến mất Tề Nhạc Nhân mới cảm thấy phổi đau đớn, khi nhìn thấy một màn phu nhân điên dụ dỗ Nina tự sát để hiến tế, hô hấp cậu như ngừng lại; mặc dù đó chỉ là ảo ảnh, nhưng sự lạnh lẽo tối tăm của cô ấy như thực chất lắng đọng trong lòng mọi người. Loại bình tĩnh điên cuồng cùng tàn nhẫn không có tình người trên người cô, thậm chí còn đáng sợ hơn kẻ điên chân chính.
Tề Nhạc Nhân thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn hai người: “Hóa ra Nina bị phu nhân điên hiến tế, xem ra đoạn cốt truyện này hẳn xảy ra sau khi phu nhân điên được thả ra khỏi tầng hầm.”
“Đúng là truyện xưa người nông dân và con rắn.” Bác sĩ Lã lắc đầu, đồng tình nói: “Bất quá, nhắc nhở của hệ thống lần này hơi kỳ lạ, thế nhưng là ‘phát hiện tế phẩm ác ma' chứ không phải 'có được tế phẩm ác ma’.”
“Bởi vì chúng ta thực sự chưa có được tế phẩm.” Tô Hòa chỉ chỉ bộ xương khô dưới bức tranh tiêu bản sơn dương.
“… Còn phải đặt bộ xương khô xuống sao?” Tề Nhạc Nhân nghiêm túc hỏi.
“Tôi nghĩ đúng vậy.” Tô Hòa cổ vũ nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân nhận mệnh cầm chủy thủ tiến lên cắt dây thừng, bộ xương khô rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh xương rơi tan tác trên mặt đất; đầu lâu Nina lăn tới chân Tề Nhạc Nhân, đập vào giày của cậu.
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm vào chiếc đầu lâu, cậu thực sự không muốn dùng tay nhặt nó lên. Hơn mười ngày trước cậu là một thanh niên tốt sống ở thế kỉ 21, lớn như vậy chưa từng chạm vào xương cốt người chết; kết quả, hơn mười ngày sau khi đi vào Thế Giới Ác Mộng, chuyện gì lúc trước chưa trải qua thì bây giờ đều gặp hết.
“Lấy lên đi.” Tô Hòa cởi găng tay của mình đưa cho cậu, Tề Nhạc Nhân nói cảm ơn, mang bao tay vào cúi xuống nhặt đầu lâu lên.
Nhắc nhở của hệ thống lập tức xuất hiện: 【có được tế phẩm ác ma 5/6】
Quả nhiên cậu cảm ứng chính xác về lực lượng ác ma, căn phòng này sức mạnh ác ma tập trung chủ yếu vào cái đầu lâu này.
“Được rồi.” Tề Nhạc Nhân cầm đầu lâu lên, ném qua cho bác sĩ Lã, bác sĩ Lã liếc mắt nhìn cậu một cái, không có chướng ngại tâm lý cầm lấy đầu lâu ném vào túi.
Tô Hòa dùng gậy chống nhẹ điểm mặt đất, phát ra âm thanh có tiết tấu: “Từ trình tự thời gian của tế phẩm mà nói, Nina hẳn là tế phẩm cuối cùng; cô ấy không phải một bộ phận của phu nhân điên, mà là vật còn sống kích hoạt toàn bộ nghi thức, thông thường loại vật tế sống này sẽ để cuối cùng. Cũng không biết cái tế phẩm chúng ta còn chưa phát hiện kia là cái gì.”
Tề Nhạc Nhân bẻ ngón tay thống kê: “Trước mắt chúng ta tìm thấy tế phẩm có tóc, hàm răng, tròng mắt…... giả giả thật thật thai nhi, và Nina. Ngoại trừ Nina là vật tế sống những cái khác đều là vật chết, còn dư lại hẳn là bộ phận trên người phu nhân điên.”
Cả ba người tạm thời không nghĩ ra tế phẩm cuối cùng là cái gì, mà cũng gần 5 giờ sáng, Tô Hòa đề nghị vì an toàn rời khỏi căn phòng này trước, tránh sau khi vào thế giới kia trực tiếp gặp Nina biến dị. Vì thế ba người đứng ngoài phòng Nina, chờ đợi tiếng chuông vang lên.
“Đương —— đương —— đương —— đương —— đương ——”
Năm tiếng chuông vang lên, thế giới trước mặt biến hóa lần nữa, bọn họ trở lại thế giới ngăn nắp có trật tự, có nguồn điện và ánh đèn, xung quanh bỗng trở nên thân thiết hơn. Tề Nhạc Nhân nhìn ngọn đèn trên đầu, đột nhiên chợt nghĩ tới ——— ở đây không phải có nguồn điện sao?
Lúc trước sau khi đi ra tầng hầm gặp Tô Hòa kiểm tra BUG, cậu hoàn toàn ném vụ laptop ra sau đầu; còn nghĩ cách về Vùng đất Hoàng Hôn tìm người làm máy biến thế, bởi vì nghe nói tiêu chuẩn điện áp của Vùng đất Hoàng Hôn cao hơn trong thế giới thực, cả điện thoại và máy tính cậu đều sắp hết pin.
Tiêu chuẩn điện áp của thế giới phó bản này chắc không khác quá nhiều với thế kỷ 21 đi? Nếu ở trong phạm vi 110V-220V laptop của cậu tự mang máy biến thế hẳn có thể chấp nhận được.
Nhưng ... Tô Hòa và bác sĩ Lã vẫn còn ở đây.
Tề Nhạc Nhân rối rắm, Tô Hòa đang thảo luận về thi thể Mầm Bác trên mặt đất với bác sĩ Lã. Hắn chết vì bị bộ áo giáp giết, tư thế thi thể thập phần vặn vẹo, hai người nói chuyện không lớn, Tề Nhạc Nhân lòng đầy tâm sự nên chưa nghe vào.
Có nên nghĩ cách tách riêng một lát không? Không được, không có nhiều thời gian cho nhiệm vụ này, hay là sau khi trở lại Vùng đất Hoàng Hôn rồi lại nghĩ cách?
Tề Nhạc Nhân mở thanh vật phẩm ra, chuẩn bị nhìn nhìn lại máy tính và sống lại trứng màu.
Laptop ... Laptop ... Laptop ... Không có? Sao có thể?!
Tề Nhạc Nhân sững sờ, cậu nhìn lại thanh vật phẩm của mình từ đầu đến cuối lần nữa, rốt cuộc thấy sống lại trứng màu nhưng lại không thấy laptop đâu!
Chiếc laptop xuất hiện một cách kì lạ ….. Lại không hiểu được biến mất không thấy.
Một trận ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền đến, Tề Nhạc Nhân không dám thở ra, cứng ngắc đứng tại chỗ.
Rốt cuộc thì nó biến mất khi nào? Nó thực sự có xuất hiện không? Tại sao nó lại biến mất?
“... Tư thế tử vong của thi thể này rất kỳ quái, bình thường mà nói, không nên xuất hiện tư thế hai đầu gối quỳ xuống đất sau đó thân thể ngã ra sau như này.” Giọng Tô Hòa như đang ở nơi xa vọng đến.
“Ừm, có lý, lúc đó tôi đã nghi ngờ rằng hắn bảo vệ La Tuyết Di nên mới chắn trước mặt cô nàng, cho nên hắn bị đâm trúng chính diện sau đó mới tử vong.” Giọng nói của bác sĩ Lã cũng rất xa xôi, phảng phất như ai đó lải nhải trong mộng.
Tề Nhạc Nhân mất hồn mất vía.
Cậu nghĩ đến một khả năng.
Tề Nhạc Nhân nhìn trộm Tô Hòa đang nói chuyện với bác sĩ Lã.
Vật phẩm nào đó trên người Tô Hòa có năng lực có thể nhìn thấu và tước đoạt vật phẩm của cậu; hắn thân là một nửa GM, có loại kỹ năng này thật sự quá bình thường, hơn nữa hành vi của hắn cũng không phải tới trợ giúp bọn họ, hắn hoàn toàn có thể dùng các kỹ năng của mình.
Là khi nào….. Tề Nhạc Nhân nhớ lại khi Tô Hòa xuất hiện nói chuyện với mình, liền nhịn không được có chút sởn tóc gáy.
Nếu Tô Hòa chưa từng đứng về phía cậu ...
Đáy lòng Tề Nhạc Nhân một mảnh lạnh lẽo, cậu ra vào lĩnh vực thần bí của Tô Hòa, tiết lộ quá nhiều thứ không nên tiết lộ, chắc chắn Tô Hòa biết cậu có bí mật, chỉ cần tiếp tục truy cứu….. Nói không chừng hệ thống sẽ trực tiếp mạt sát nhân tố không ổn định là cậu.
“Tề Nhạc Nhân, cậu cảm thấy sao?”
Giọng nói của bác sĩ Lã đánh thức Tề Nhạc Nhân đang bị nỗi sợ hãi bao phủ. Cậu hoảng hốt nhìn bác sĩ Lã, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh nói gì?”
“Thi thể Mầm Bác a, Tô Hòa cảm thấy hắn có lẽ bị ai đó đẩy ngã, sau đó mới tạo thành tư thế hai đầu gối khụy xuống đất như vậy; sau đó lại bị một kiếm xuyên qua, cho nên thân thể mới ngửa ra sau. Tư thế này thực sự rất kỳ quái, rất không tự nhiên.” Bác sĩ Lã lặp lại một lần nữa.
Tề Nhạc Nhân nhìn thi thể Mầm Bác trên mặt đất, chỉ là trong đầu toàn là laptop đã biến mất, cho nên cậu căn bản không có khả năng tự hỏi.
“Cậu làm sao thế? Trên mặt đều là mồ hôi lạnh.” Tô Hòa tiến lên một bước, vươn tay sờ sờ trán Tề Nhạc Nhân: “Là miệng vết thương cảm nhiễm phát sốt à? Tôi thấy cậu bị thương không ít.”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên lùi về sau một bước, tránh né Tô Hòa đụng chạm, dưới ánh nhìn chăm chú hoang mang cùng lo lắng của Tô Hòa, cậu liền tỉnh táo lại.
Tuyệt đối không thể biểu lộ ra điều gì!
“Miệng vết thương đau.” Tề Nhạc Nhân hít một hơi khí lạnh, che cánh tay trái bị thương. Khi chiến đấu với phu nhân điên dưới tầng hầm, để khắc phục bóng dáng quấy rầy, cậu đã dùng chủy thủ cắt cánh tay mình lấy máu, tuy rằng sau đó có băng bó đơn giản một chút nhưng vẫn rất đau.
“Sớm nói trị liệu cho cậu, cậu lại không cần, cậu nói rốt cuộc làm hay không làm.” Bác sĩ Lã xoa xoa tay, chuẩn bị chữa trị cho cậu.
“Đừng, kỹ năng của anh tốn mất hai giờ thời gian CD, tốt hơn nên để dành cho trận chiến cuối cùng, miễn lúc đó bị thương quá nặng không trở về Vùng đất Hoàng Hôn được.” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng từ chối.
“Vậy cậu chịu đau tiếp nhá.” Bác sĩ Lã nhún vai nói.
“Tôi có bình xịt giảm đau, đưa tay cho tôi, tôi giúp cậu băng bó lại lần nữa, loại đạo cụ này vẫn dùng được, cậu có thể yên tâm.” Tô Hòa lấy bình xịt ra nói.
Tề Nhạc Nhân do dự trong chớp mắt, vươn tay ra.
Tô Hòa thuần thục cắt mở băng vải, phun lên miệng vết thương, sau đó băng lại lần nữa; quả nhiên cảm giác đau đớn trở nên rất nhỏ, không cố ý cảm nhận thì sẽ không cảm giác nơi đó có vết thương.
“Có muốn xịt một chút lên trán không?” Tô Hòa nhìn trán cậu, quan tâm hỏi.
Tề Nhạc Nhân cụp mắt, lắc đầu: “Không quá đau, vẫn đừng lãng phí thuốc.”
Tô Hòa khẽ cười: “Vậy là tốt rồi, phải biết bảo vệ chính mình.”
Tề Nhạc Nhân mất hồn mất vía lên tiếng, cậu nổi lên hoài nghi với khả năng phán đoán của mình lần nữa. Nếu Tô Hòa thật sự đứng phía đối lập với cậu hơn nữa hắn biết cậu có bí mật nằm trong laptop thì hắn không cần đối xử tốt với cậu như vậy, vì cậu đã không còn giá trị lợi dụng nữa…...
Sự biến mất của chiếc laptop chẳng lẽ không liên quan gì đến Tô Hòa?
Trái tim Tề Nhạc Nhân từ từ thả lỏng, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, laptop xuất hiện trước mặt cậu rất kỳ lạ; thậm chí cậu download “Trò Chơi Ác Mộng” còn kỳ lạ hơn. Những người sáng tạo ra Thế Giới Ác Mộng đều rất quen thuộc với trò chơi này, vậy có mục đích gì khi đem trò chơi này vào Thế Giới Ác Mộng?
Bởi vì tân nhân đã chơi qua trò chơi này sau khi bước vào Thế Giới Ác Mộng sẽ nhanh chóng tìm đúng và hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến? Nhưng nếu người tạo ra trò chơi hiểu rõ Thế Giới Ác Mộng như thế, hà tất lại tìm tân nhân tới làm chuyện này? Trừ phi bản thân không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ có thể sử dụng biện pháp vu hồi này tìm người hỗ trợ.
Nhưng nếu cần người hỗ trợ, chẳng phải đã có sẵn người chơi trong Thế Giới Ác Mộng rồi sao? Số lượng nhiều, trình độ vượt xa tân nhân, tại sao không tìm người ở Thế Giới Ác Mộng thực hiện nhiệm vụ chủ tuyến? Trước đó cậu có điều tra NPC nhiệm vụ lâu đài cổ, nhiệm vụ này chưa bị ai kích phát; nói cách khác, bây giờ chỉ có cậu mới biết nhiệm vụ chủ tuyến đến tột cùng bắt đầu từ đâu.
Tại sao nó lại công bố “Trò Chơi Ác Mộng” ở thế giới hiện thực thay vì tìm người tiến hành nhiệm vụ trong Thế Giới Ác Mộng? Sự khác nhau lớn nhất giữa thế giới hiện thực và Thế Giới Ác Mộng là gì?
Phải có lý do ... Phải có ...
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Tề Nhạc Nhân.
Là hệ thống.
Nó đề phòng hệ thống.
Như vậy là có thể nói thông, sự xuất hiện của laptop dường như bị hệ thống phát hiện, cho nên phát cảnh báo đưa Tô Hòa tới; sau khi Tô Hòa xuất hiện thì người đưa laptop cho cậu vì sợ bị hệ thống phát hiện nên đã thu hồi laptop lại.
Rốt cuộc lấy về từ khi nào ... Thời khắc Tô Hòa bước vào phó bản này, hay là lúc cậu bước vào lĩnh vực của Tô Hòa?
“Anh nói rất có lý, lúc đó chúng ta nghe thấy tiếng hét chói tai của La Tuyết Di liền chạy đến nơi này và phát hiện thi thể Mầm Bác bị hại; La Tuyết Di thì không thấy tung tích, bởi vì không có người nhìn thấy toàn bộ quá trình cho nên chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Có khả năng La Tuyết Di vì bảo vệ bản thân nên đã đẩy bạn trai ngã vào bộ áo giáp rồi chạy trốn.” Bác sĩ Lã ngồi xổm bên thi thể Mầm Bác nói.
Tề Nhạc Nhân đã bình tĩnh lại, cậu bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tô Hòa một cái, hiện tại cái gì cậu cũng không làm được; nếu Tô Hòa báo cáo cậu dị thường cho hệ thống, cậu cũng chỉ có thể ngửa cổ chờ chém, nhưng trước khi điều đó xảy ra.......
Cậu sẵn sàng tin tưởng hắn một chút.
Dù sao cậu không có lựa chọn nào tốt hơn.
Cậu cần thiết, giữ kín bí mật này.
****
“Đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác.”
Cho đến khi ảo ảnh biến mất Tề Nhạc Nhân mới cảm thấy phổi đau đớn, khi nhìn thấy một màn phu nhân điên dụ dỗ Nina tự sát để hiến tế, hô hấp cậu như ngừng lại; mặc dù đó chỉ là ảo ảnh, nhưng sự lạnh lẽo tối tăm của cô ấy như thực chất lắng đọng trong lòng mọi người. Loại bình tĩnh điên cuồng cùng tàn nhẫn không có tình người trên người cô, thậm chí còn đáng sợ hơn kẻ điên chân chính.
Tề Nhạc Nhân thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn hai người: “Hóa ra Nina bị phu nhân điên hiến tế, xem ra đoạn cốt truyện này hẳn xảy ra sau khi phu nhân điên được thả ra khỏi tầng hầm.”
“Đúng là truyện xưa người nông dân và con rắn.” Bác sĩ Lã lắc đầu, đồng tình nói: “Bất quá, nhắc nhở của hệ thống lần này hơi kỳ lạ, thế nhưng là ‘phát hiện tế phẩm ác ma' chứ không phải 'có được tế phẩm ác ma’.”
“Bởi vì chúng ta thực sự chưa có được tế phẩm.” Tô Hòa chỉ chỉ bộ xương khô dưới bức tranh tiêu bản sơn dương.
“… Còn phải đặt bộ xương khô xuống sao?” Tề Nhạc Nhân nghiêm túc hỏi.
“Tôi nghĩ đúng vậy.” Tô Hòa cổ vũ nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân nhận mệnh cầm chủy thủ tiến lên cắt dây thừng, bộ xương khô rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh xương rơi tan tác trên mặt đất; đầu lâu Nina lăn tới chân Tề Nhạc Nhân, đập vào giày của cậu.
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm vào chiếc đầu lâu, cậu thực sự không muốn dùng tay nhặt nó lên. Hơn mười ngày trước cậu là một thanh niên tốt sống ở thế kỉ 21, lớn như vậy chưa từng chạm vào xương cốt người chết; kết quả, hơn mười ngày sau khi đi vào Thế Giới Ác Mộng, chuyện gì lúc trước chưa trải qua thì bây giờ đều gặp hết.
“Lấy lên đi.” Tô Hòa cởi găng tay của mình đưa cho cậu, Tề Nhạc Nhân nói cảm ơn, mang bao tay vào cúi xuống nhặt đầu lâu lên.
Nhắc nhở của hệ thống lập tức xuất hiện: 【có được tế phẩm ác ma 5/6】
Quả nhiên cậu cảm ứng chính xác về lực lượng ác ma, căn phòng này sức mạnh ác ma tập trung chủ yếu vào cái đầu lâu này.
“Được rồi.” Tề Nhạc Nhân cầm đầu lâu lên, ném qua cho bác sĩ Lã, bác sĩ Lã liếc mắt nhìn cậu một cái, không có chướng ngại tâm lý cầm lấy đầu lâu ném vào túi.
Tô Hòa dùng gậy chống nhẹ điểm mặt đất, phát ra âm thanh có tiết tấu: “Từ trình tự thời gian của tế phẩm mà nói, Nina hẳn là tế phẩm cuối cùng; cô ấy không phải một bộ phận của phu nhân điên, mà là vật còn sống kích hoạt toàn bộ nghi thức, thông thường loại vật tế sống này sẽ để cuối cùng. Cũng không biết cái tế phẩm chúng ta còn chưa phát hiện kia là cái gì.”
Tề Nhạc Nhân bẻ ngón tay thống kê: “Trước mắt chúng ta tìm thấy tế phẩm có tóc, hàm răng, tròng mắt…... giả giả thật thật thai nhi, và Nina. Ngoại trừ Nina là vật tế sống những cái khác đều là vật chết, còn dư lại hẳn là bộ phận trên người phu nhân điên.”
Cả ba người tạm thời không nghĩ ra tế phẩm cuối cùng là cái gì, mà cũng gần 5 giờ sáng, Tô Hòa đề nghị vì an toàn rời khỏi căn phòng này trước, tránh sau khi vào thế giới kia trực tiếp gặp Nina biến dị. Vì thế ba người đứng ngoài phòng Nina, chờ đợi tiếng chuông vang lên.
“Đương —— đương —— đương —— đương —— đương ——”
Năm tiếng chuông vang lên, thế giới trước mặt biến hóa lần nữa, bọn họ trở lại thế giới ngăn nắp có trật tự, có nguồn điện và ánh đèn, xung quanh bỗng trở nên thân thiết hơn. Tề Nhạc Nhân nhìn ngọn đèn trên đầu, đột nhiên chợt nghĩ tới ——— ở đây không phải có nguồn điện sao?
Lúc trước sau khi đi ra tầng hầm gặp Tô Hòa kiểm tra BUG, cậu hoàn toàn ném vụ laptop ra sau đầu; còn nghĩ cách về Vùng đất Hoàng Hôn tìm người làm máy biến thế, bởi vì nghe nói tiêu chuẩn điện áp của Vùng đất Hoàng Hôn cao hơn trong thế giới thực, cả điện thoại và máy tính cậu đều sắp hết pin.
Tiêu chuẩn điện áp của thế giới phó bản này chắc không khác quá nhiều với thế kỷ 21 đi? Nếu ở trong phạm vi 110V-220V laptop của cậu tự mang máy biến thế hẳn có thể chấp nhận được.
Nhưng ... Tô Hòa và bác sĩ Lã vẫn còn ở đây.
Tề Nhạc Nhân rối rắm, Tô Hòa đang thảo luận về thi thể Mầm Bác trên mặt đất với bác sĩ Lã. Hắn chết vì bị bộ áo giáp giết, tư thế thi thể thập phần vặn vẹo, hai người nói chuyện không lớn, Tề Nhạc Nhân lòng đầy tâm sự nên chưa nghe vào.
Có nên nghĩ cách tách riêng một lát không? Không được, không có nhiều thời gian cho nhiệm vụ này, hay là sau khi trở lại Vùng đất Hoàng Hôn rồi lại nghĩ cách?
Tề Nhạc Nhân mở thanh vật phẩm ra, chuẩn bị nhìn nhìn lại máy tính và sống lại trứng màu.
Laptop ... Laptop ... Laptop ... Không có? Sao có thể?!
Tề Nhạc Nhân sững sờ, cậu nhìn lại thanh vật phẩm của mình từ đầu đến cuối lần nữa, rốt cuộc thấy sống lại trứng màu nhưng lại không thấy laptop đâu!
Chiếc laptop xuất hiện một cách kì lạ ….. Lại không hiểu được biến mất không thấy.
Một trận ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền đến, Tề Nhạc Nhân không dám thở ra, cứng ngắc đứng tại chỗ.
Rốt cuộc thì nó biến mất khi nào? Nó thực sự có xuất hiện không? Tại sao nó lại biến mất?
“... Tư thế tử vong của thi thể này rất kỳ quái, bình thường mà nói, không nên xuất hiện tư thế hai đầu gối quỳ xuống đất sau đó thân thể ngã ra sau như này.” Giọng Tô Hòa như đang ở nơi xa vọng đến.
“Ừm, có lý, lúc đó tôi đã nghi ngờ rằng hắn bảo vệ La Tuyết Di nên mới chắn trước mặt cô nàng, cho nên hắn bị đâm trúng chính diện sau đó mới tử vong.” Giọng nói của bác sĩ Lã cũng rất xa xôi, phảng phất như ai đó lải nhải trong mộng.
Tề Nhạc Nhân mất hồn mất vía.
Cậu nghĩ đến một khả năng.
Tề Nhạc Nhân nhìn trộm Tô Hòa đang nói chuyện với bác sĩ Lã.
Vật phẩm nào đó trên người Tô Hòa có năng lực có thể nhìn thấu và tước đoạt vật phẩm của cậu; hắn thân là một nửa GM, có loại kỹ năng này thật sự quá bình thường, hơn nữa hành vi của hắn cũng không phải tới trợ giúp bọn họ, hắn hoàn toàn có thể dùng các kỹ năng của mình.
Là khi nào….. Tề Nhạc Nhân nhớ lại khi Tô Hòa xuất hiện nói chuyện với mình, liền nhịn không được có chút sởn tóc gáy.
Nếu Tô Hòa chưa từng đứng về phía cậu ...
Đáy lòng Tề Nhạc Nhân một mảnh lạnh lẽo, cậu ra vào lĩnh vực thần bí của Tô Hòa, tiết lộ quá nhiều thứ không nên tiết lộ, chắc chắn Tô Hòa biết cậu có bí mật, chỉ cần tiếp tục truy cứu….. Nói không chừng hệ thống sẽ trực tiếp mạt sát nhân tố không ổn định là cậu.
“Tề Nhạc Nhân, cậu cảm thấy sao?”
Giọng nói của bác sĩ Lã đánh thức Tề Nhạc Nhân đang bị nỗi sợ hãi bao phủ. Cậu hoảng hốt nhìn bác sĩ Lã, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh nói gì?”
“Thi thể Mầm Bác a, Tô Hòa cảm thấy hắn có lẽ bị ai đó đẩy ngã, sau đó mới tạo thành tư thế hai đầu gối khụy xuống đất như vậy; sau đó lại bị một kiếm xuyên qua, cho nên thân thể mới ngửa ra sau. Tư thế này thực sự rất kỳ quái, rất không tự nhiên.” Bác sĩ Lã lặp lại một lần nữa.
Tề Nhạc Nhân nhìn thi thể Mầm Bác trên mặt đất, chỉ là trong đầu toàn là laptop đã biến mất, cho nên cậu căn bản không có khả năng tự hỏi.
“Cậu làm sao thế? Trên mặt đều là mồ hôi lạnh.” Tô Hòa tiến lên một bước, vươn tay sờ sờ trán Tề Nhạc Nhân: “Là miệng vết thương cảm nhiễm phát sốt à? Tôi thấy cậu bị thương không ít.”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên lùi về sau một bước, tránh né Tô Hòa đụng chạm, dưới ánh nhìn chăm chú hoang mang cùng lo lắng của Tô Hòa, cậu liền tỉnh táo lại.
Tuyệt đối không thể biểu lộ ra điều gì!
“Miệng vết thương đau.” Tề Nhạc Nhân hít một hơi khí lạnh, che cánh tay trái bị thương. Khi chiến đấu với phu nhân điên dưới tầng hầm, để khắc phục bóng dáng quấy rầy, cậu đã dùng chủy thủ cắt cánh tay mình lấy máu, tuy rằng sau đó có băng bó đơn giản một chút nhưng vẫn rất đau.
“Sớm nói trị liệu cho cậu, cậu lại không cần, cậu nói rốt cuộc làm hay không làm.” Bác sĩ Lã xoa xoa tay, chuẩn bị chữa trị cho cậu.
“Đừng, kỹ năng của anh tốn mất hai giờ thời gian CD, tốt hơn nên để dành cho trận chiến cuối cùng, miễn lúc đó bị thương quá nặng không trở về Vùng đất Hoàng Hôn được.” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng từ chối.
“Vậy cậu chịu đau tiếp nhá.” Bác sĩ Lã nhún vai nói.
“Tôi có bình xịt giảm đau, đưa tay cho tôi, tôi giúp cậu băng bó lại lần nữa, loại đạo cụ này vẫn dùng được, cậu có thể yên tâm.” Tô Hòa lấy bình xịt ra nói.
Tề Nhạc Nhân do dự trong chớp mắt, vươn tay ra.
Tô Hòa thuần thục cắt mở băng vải, phun lên miệng vết thương, sau đó băng lại lần nữa; quả nhiên cảm giác đau đớn trở nên rất nhỏ, không cố ý cảm nhận thì sẽ không cảm giác nơi đó có vết thương.
“Có muốn xịt một chút lên trán không?” Tô Hòa nhìn trán cậu, quan tâm hỏi.
Tề Nhạc Nhân cụp mắt, lắc đầu: “Không quá đau, vẫn đừng lãng phí thuốc.”
Tô Hòa khẽ cười: “Vậy là tốt rồi, phải biết bảo vệ chính mình.”
Tề Nhạc Nhân mất hồn mất vía lên tiếng, cậu nổi lên hoài nghi với khả năng phán đoán của mình lần nữa. Nếu Tô Hòa thật sự đứng phía đối lập với cậu hơn nữa hắn biết cậu có bí mật nằm trong laptop thì hắn không cần đối xử tốt với cậu như vậy, vì cậu đã không còn giá trị lợi dụng nữa…...
Sự biến mất của chiếc laptop chẳng lẽ không liên quan gì đến Tô Hòa?
Trái tim Tề Nhạc Nhân từ từ thả lỏng, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, laptop xuất hiện trước mặt cậu rất kỳ lạ; thậm chí cậu download “Trò Chơi Ác Mộng” còn kỳ lạ hơn. Những người sáng tạo ra Thế Giới Ác Mộng đều rất quen thuộc với trò chơi này, vậy có mục đích gì khi đem trò chơi này vào Thế Giới Ác Mộng?
Bởi vì tân nhân đã chơi qua trò chơi này sau khi bước vào Thế Giới Ác Mộng sẽ nhanh chóng tìm đúng và hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến? Nhưng nếu người tạo ra trò chơi hiểu rõ Thế Giới Ác Mộng như thế, hà tất lại tìm tân nhân tới làm chuyện này? Trừ phi bản thân không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ có thể sử dụng biện pháp vu hồi này tìm người hỗ trợ.
Nhưng nếu cần người hỗ trợ, chẳng phải đã có sẵn người chơi trong Thế Giới Ác Mộng rồi sao? Số lượng nhiều, trình độ vượt xa tân nhân, tại sao không tìm người ở Thế Giới Ác Mộng thực hiện nhiệm vụ chủ tuyến? Trước đó cậu có điều tra NPC nhiệm vụ lâu đài cổ, nhiệm vụ này chưa bị ai kích phát; nói cách khác, bây giờ chỉ có cậu mới biết nhiệm vụ chủ tuyến đến tột cùng bắt đầu từ đâu.
Tại sao nó lại công bố “Trò Chơi Ác Mộng” ở thế giới hiện thực thay vì tìm người tiến hành nhiệm vụ trong Thế Giới Ác Mộng? Sự khác nhau lớn nhất giữa thế giới hiện thực và Thế Giới Ác Mộng là gì?
Phải có lý do ... Phải có ...
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Tề Nhạc Nhân.
Là hệ thống.
Nó đề phòng hệ thống.
Như vậy là có thể nói thông, sự xuất hiện của laptop dường như bị hệ thống phát hiện, cho nên phát cảnh báo đưa Tô Hòa tới; sau khi Tô Hòa xuất hiện thì người đưa laptop cho cậu vì sợ bị hệ thống phát hiện nên đã thu hồi laptop lại.
Rốt cuộc lấy về từ khi nào ... Thời khắc Tô Hòa bước vào phó bản này, hay là lúc cậu bước vào lĩnh vực của Tô Hòa?
“Anh nói rất có lý, lúc đó chúng ta nghe thấy tiếng hét chói tai của La Tuyết Di liền chạy đến nơi này và phát hiện thi thể Mầm Bác bị hại; La Tuyết Di thì không thấy tung tích, bởi vì không có người nhìn thấy toàn bộ quá trình cho nên chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Có khả năng La Tuyết Di vì bảo vệ bản thân nên đã đẩy bạn trai ngã vào bộ áo giáp rồi chạy trốn.” Bác sĩ Lã ngồi xổm bên thi thể Mầm Bác nói.
Tề Nhạc Nhân đã bình tĩnh lại, cậu bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tô Hòa một cái, hiện tại cái gì cậu cũng không làm được; nếu Tô Hòa báo cáo cậu dị thường cho hệ thống, cậu cũng chỉ có thể ngửa cổ chờ chém, nhưng trước khi điều đó xảy ra.......
Cậu sẵn sàng tin tưởng hắn một chút.
Dù sao cậu không có lựa chọn nào tốt hơn.
Cậu cần thiết, giữ kín bí mật này.
****
“Đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất