Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 76: Sát Lục Mật Hội [2]
chương 76:
Thiếu niên ngã trên mặt đất nhìn một màn này ngây người.
Địa phương cách cậu vài mét, người đàn ông mắt lam lạnh lùng đứng trong màn mưa, đoản đao trong tay chỉ thẳng vào vị cao thủ thần bí vừa ám sát quan chấp hành; hai người một đứng dưới ánh đèn đường, một ngã ngồi trong bóng đêm, phảng phất hai phía đối lập.
Chỉ là, trong ánh mắt của họ đều tràn ngập sự kinh ngạc giống nhau.
Họ nhận thức nhau sao? Cõi lòng thiếu niên đầy nghi vấn thậm chí đã quên mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, cũng quên miệng vết thương truyền đến từng hồi đau đớn, chỉ ngơ ngác mà nhìn hai người.
Ầm một tiếng vang lớn, một đám khói đen bao trùm lấy hai người, thiếu niên chưa kịp thấy đám sương khói tan đi đã cảm thấy trên eo căng thẳng, được người kéo lên mặt đất. Người cứu cậu tung ra một loại đồ vật tựa như móc treo mang cậu lướt qua mái hiên trong hẻm nhỏ, bởi vì trọng lượng của hai người nên khi rơi xuống đất hơi lảo đảo một chút.
Vị cao thủ bí ẩn này rất thông thuộc địa hình xung quanh, mang theo người bị thương cũng có thể lợi dụng địa hình thoát khỏi đám truy binh, thiếu niên không kiên trì được bao lâu đã ngất vì mất máu quá nhiều.
Tề Nhạc Nhân ôm mục tiêu đã rơi vào hôn mê, thở phào nhẹ nhõm.
Đích đến gần ngay trước mắt, Tề Nhạc Nhân quá mệt khi xách theo một người nặng hơn trăm cân lắm rồi, nếu không phải Sở thẩm phán cho cậu mượn mấy tấm thẻ kỹ năng, chỉ sợ cậu không xách nổi từ lâu, ngay cả bản thân cũng không thể động, muốn giả trang cao thủ thần bí quá khó.
Bước vào căn phòng nhỏ, Tề Nhạc Nhân ném người lên sô pha, tìm một hòm thuốc đơn giản khâu vết thương rồi băng bó một cách thô bạo cho hắn, sau khi chắc chắn người sẽ không chết mới yên tâm, không màng cả người ướt đẫm nằm liệt trên sofa, bắt đầu nhớ lại những gì mình đã trải qua.
Cuồng Sơn (tên giả), nam, 32 tuổi, sau khi thành tù binh của Sở thẩm phán đã chết trong lúc giết chóc chi chủng bùng nổ. Hắn là người cầm giới phân bộ Sát Lục Mật Hội ở Vùng đất Hoàng Hôn, cũng là tình nhân mà nhân vật Tề Nhạc Nhân sắm vai ….
Không sai, Cuồng Sơn là gay, hơn nữa còn là gay có đời sống cá nhân hỗn loạn, một số thành viên ở Sát Lục Mật Hội hết sức bình thường khi biết hắn là tình nhân.
Vì sát với giả thiết nhân vật Cuồng Sơn đồng tính, cậu phải biến thành bộ dáng như quỷ thế này đây! Thấp ngực - lộ - áo trên! Thấp đến mức lộ cả quần da! Đáy mắt yêu dị giống như quỷ (còn không thấm nước)! Vừa thấy hình xăm quỷ dị này là biết không phải con trai nhà lành rồi! Sở thẩm phán để cậu nhìn như nương GAY còn dạy cậu cách biến thanh (thay đổi giọng nói)! Biết thế nào là đi như mèo!
Tề Nhạc Nhân ôm trán buồn bực, cậu vốn định bí mật làm xong vụ này lập tức vứt áo choàng gay này đi, đánh chết cũng không cho ai biết loại lịch sử đen tối. Ai ngờ gặp đúng năm hạn, lần đầu lên sân khấu đã bị Ninh Chu nhìn thấy bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Tưởng tượng đến lúc Ninh Chu biểu tình khiếp sợ nhìn mình, Tề Nhạc Nhân chỉ cảm thấy cả người xù lông.
Ninh Chu sẽ nghĩ gì? Cảm thấy cậu quả nhiên là tên biến thái?
Tề Nhạc Nhân tâm như tro tàn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Vừa rồi chạy trốn dùng đạn sương mù cậu rõ ràng cảm nhận được Ninh Chu cố ý thả đi, đạn sương mù cùng nước mưa căn bản không ngăn được Ninh Chu truy tung …..
Mũi tên ban đầu kia suýt nữa đã giết chết cậu, chỉ sợ lúc đó Ninh Chu thực cho rằng cậu là tín đồ đắm mình trụy lạc sa vào trận doanh ác ma tập kích quan chấp hành của Sở thẩm phán đi. Nhưng sau khi cậu replay tránh được mũi tên rơi xuống đất, Ninh Chu nhanh chóng nhận ra cậu là ai, cho nên mới thu lực thả cho cậu một đường lui….
Ám sát quan chấp hành Sở thẩm phán rồi cứu người, vốn là một hồi kịch giữa Tề Nhạc Nhân và Sở thẩm phán; hết thảy đều tiến triển thuận lợi, sau khi quan chấp hành giả chết cậu sẽ mang theo mục tiêu nhiệm vụ đào tẩu, ai mà biết trên đường gặp phải Ninh Chu, chỉ có thể nói đây là một sự trùng hợp đáng xấu hổ.
Tề Nhạc Nhân đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mưa to như trút, hạt mưa tí tách từ bệ cửa chảy xuống dưới, giống như châu liên treo ngoài cửa sổ. Vùng đất Hoàng Hôn yên tĩnh, các vì sao giống như biển đèn trên thuyền đánh cá. Tầm mắt Tề Nhạc Nhân đột nhiên ngưng tụ, cậu ngơ ngẩn nhìn ánh sáng tản ra từ đèn đường mờ nhạt trong màn mưa nơi xa, một bóng người màu đen đứng dưới ánh đèn.
Tề Nhạc Nhân nghi ngờ mình nhìn lầm, vì thế dùng sức chớp chớp mắt, chờ lúc nhìn lại nơi đó đã không thấy thân ảnh kia đâu.
Tề Nhạc Nhân lại dụi mắt, nhưng nhìn thế nào đi nữa dưới cột đèn cũng không có người ở đó.
Là ảo giác sao? Tề Nhạc Nhân chỉ nghĩ trong nháy mắt, lập tức phủ nhận phán đoán này.
Cậu tin tưởng hai mắt mình.
Có lẽ là người phụ trách giám sát cậu bên Sở thẩm phán, cũng có thể là ...
Tề Nhạc Nhân vịn cửa sổ, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả, cậu cảm thấy người kia hẳn là Ninh Chu, hắn quả nhiên vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản cậu hành động.
Có lẽ người Sở thẩm phán đã liên lạc với hắn, bọn họ hẳn đã nói cho hắn biết đây là một lần hành động đặc biệt, đến lúc đó hiểu lầm sẽ tự nhiên được giải.
Nghĩ đến đây Tề Nhạc Nhân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Tuy rằng cậu còn phải dùng thân phận giả đáng xấu hổ này hành động một thời gian, nhưng cuối cùng không cần bị Ninh Chu nghĩ là biến thái, haiz thật tốt quá...
Dưới ánh đèn đường đầu hẻm, Ninh Chu ẩn vào bóng đêm đứng dựa vào ven tường, mưa rơi tầm tã sớm ướt sũng áo ngoài nhưng hắn dường như không nhận thấy. Hắc điểu đậu dưới mái hiên cách đó không xa kêu lên một tiếng, Ninh Chu theo tiếng ngẩng đầu nhìn về phía đầu hẻm.
AL mặc thường phục quan chấp hành đạp nước mưa đi tới phía hắn, sau khi dừng lại trước mặt hắn liền thoáng nhìn qua ánh đèn cửa sổ, giọng điệu tản mạn khó có lúc ngưng trọng như hiện tại: “May là anh không xông vào, nếu không hỏng hết đại sự.”
“Sao lại thế này?” Ninh Chu cau mày nói. Trong cơn mưa to kia, cảnh tượng vừa rồi ảnh hưởng quá sâu đến hắn —— không chỉ bởi vì Tề Nhạc Nhân ngụy trang, mà còn.....
Nghĩ đến khoảnh khắc hắn suýt chút nữa tự tay giết Tề Nhạc Nhân lần nữa, liền tâm thần không yên. Nếu như lúc đó, Tề Nhạc Nhân phản ứng chậm một nhịp..... Ninh Chu thậm chí không dám nghĩ tới.
“Tôi không thể nói, trở về anh có thể đi hỏi BOSS.” Al nói.
Ninh Chu đứng thẳng người, liếc mắt nhìn cửa sổ, huýt sáo một tiếng, con chim lớn màu đen từ dưới mái hiên lướt qua đậu trên vai hắn, cùng nhau biến mất trong màn đêm.
Trong phòng.
Trên sô pha truyền đến một tiếng ‘ưm’ trầm thấp kêu đau, Tề Nhạc Nhân hít thở sâu vài lần, chuẩn bị tâm lý bước vào trạng thái biểu diễn. Cậu châm lửa vào điếu thuốc —— kỹ năng thứ nhất mà cậu học được trong mười ngày —— không nhanh không chậm bước tới mép ghế sô pha, cúi xuống phun một ngụm khói thuốc vào người thiếu niên bị thương.
Thiếu niên nửa tỉnh nửa mơ đột nhiên hít vào một ngụm khói thuốc lá, khụ khụ ho sặc sụa, vết thương trên tay vừa mới khâu lại làm cậu đau chảy cả nước mắt rên rỉ tỉnh lại, đau dữ dội chỉ hận không thể ngất ngay lập tức.
Thiếu niên tỉnh lại liền nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi yêu dã gợi cảm ngồi trên sô pha đối diện, không chút để ý mà hút thuốc, khóe mắt liếc xéo cậu một cái, giọng nói nam nhân quá mức âm nhu vang lên, lãnh lẽo mà liêu nhân: “Thật không nghĩ tới, một đoạn thời gian không về Vùng đất Hoàng Hôn, tín đồ Ma Vương giết chóc đã sa đọa đến mức này.”
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Cảm ơn tiền bối... Cám ơn tiền bối đã cứu tôi...”
Người đàn ông ngồi trên sô pha đổi tư thế, gác chân lên tay vịn sô pha, lười biếng hút thuốc: “Ngươi, tên gọi là gì? Người dẫn đường là ai?”
Thiếu niên trộm liếc mắt nhìn cậu một cái, vừa lúc bị ánh mắt cười như không cười của người nọ bắt được, lập tức cụp mắt ngoan ngoãn nói: “Tôi tên A Tây, là tử duệ của Khải Tát Lâm phu nhân.”
“Nha? Khải Tát Lâm? NPC hay người chơi?” Người đàn ông thần bí nhàn nhạt hỏi.
“Phu nhân là NPC.” A Tây tựa hồ kính sợ nàng, giọng điệu thập phần cung kính, thậm chí mang theo tia sợ hãi.
“Hiện tại ai là người cầm giới ở đây?” Người đàn ông thần bí lại hỏi.
“Là ... Liệt Dương tiên sinh. Từ sau khi Cuồng Sơn tiên sinh... bỏ mình, hắn liền phụ trách quản lý, qua mấy ngày nghi thức tuyển chọn sẽ bắt đầu, Liệt Dương tiên sinh có thể đạt được vị trí người cầm giới.” A Tây nói đúng sự thật khách quan.
Người đàn ông thần bí cười khẽ: “Thế thì chưa chắc.”
A Tây ngốc lăng nhìn hắn, có chút không hiểu.
“Bởi vì luôn có người không mời tự đến phá hư chuyện tốt của người khác, chẳng hạn như… Vị nữ sĩ đêm khuya mà đến này?” Nam nhân thần bí ngẩng mặt, khóe mắt liếc nhìn cánh cửa đóng chặt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ của một người phụ nữ, cửa lớn bị đẩy ra, một thiếu phụ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy thu lại chiếc ô trên tay, cười khanh khách nhìn hai người trong phòng: “Thật không nghĩ tới để tôi dầm mưa đến gặp, lại là một vị tiên sinh trẻ tuổi tuấn mỹ như này, thật đáng tiếc khi chúng ta không gặp nhau sớm hơn, tôi đây nên xưng hô với anh thế nào đây?”
A Tây nhìn Khải Tát Lâm phu nhân, lại trộm liếc nhìn người đàn ông bí ẩn trên ghế sofa.
Hắn nhàn nhã ấn diệt tàn thuốc, ngón tay thon dài vuốt ve hình xăm màu đỏ bên dưới khóe mắt, tựa như nhớ lại điều gì, khóe miệng hơi cong lên phác họa độ cung mê người: “Ta tên Hồng. Huyết Hồng.”
****
Thiếu niên ngã trên mặt đất nhìn một màn này ngây người.
Địa phương cách cậu vài mét, người đàn ông mắt lam lạnh lùng đứng trong màn mưa, đoản đao trong tay chỉ thẳng vào vị cao thủ thần bí vừa ám sát quan chấp hành; hai người một đứng dưới ánh đèn đường, một ngã ngồi trong bóng đêm, phảng phất hai phía đối lập.
Chỉ là, trong ánh mắt của họ đều tràn ngập sự kinh ngạc giống nhau.
Họ nhận thức nhau sao? Cõi lòng thiếu niên đầy nghi vấn thậm chí đã quên mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, cũng quên miệng vết thương truyền đến từng hồi đau đớn, chỉ ngơ ngác mà nhìn hai người.
Ầm một tiếng vang lớn, một đám khói đen bao trùm lấy hai người, thiếu niên chưa kịp thấy đám sương khói tan đi đã cảm thấy trên eo căng thẳng, được người kéo lên mặt đất. Người cứu cậu tung ra một loại đồ vật tựa như móc treo mang cậu lướt qua mái hiên trong hẻm nhỏ, bởi vì trọng lượng của hai người nên khi rơi xuống đất hơi lảo đảo một chút.
Vị cao thủ bí ẩn này rất thông thuộc địa hình xung quanh, mang theo người bị thương cũng có thể lợi dụng địa hình thoát khỏi đám truy binh, thiếu niên không kiên trì được bao lâu đã ngất vì mất máu quá nhiều.
Tề Nhạc Nhân ôm mục tiêu đã rơi vào hôn mê, thở phào nhẹ nhõm.
Đích đến gần ngay trước mắt, Tề Nhạc Nhân quá mệt khi xách theo một người nặng hơn trăm cân lắm rồi, nếu không phải Sở thẩm phán cho cậu mượn mấy tấm thẻ kỹ năng, chỉ sợ cậu không xách nổi từ lâu, ngay cả bản thân cũng không thể động, muốn giả trang cao thủ thần bí quá khó.
Bước vào căn phòng nhỏ, Tề Nhạc Nhân ném người lên sô pha, tìm một hòm thuốc đơn giản khâu vết thương rồi băng bó một cách thô bạo cho hắn, sau khi chắc chắn người sẽ không chết mới yên tâm, không màng cả người ướt đẫm nằm liệt trên sofa, bắt đầu nhớ lại những gì mình đã trải qua.
Cuồng Sơn (tên giả), nam, 32 tuổi, sau khi thành tù binh của Sở thẩm phán đã chết trong lúc giết chóc chi chủng bùng nổ. Hắn là người cầm giới phân bộ Sát Lục Mật Hội ở Vùng đất Hoàng Hôn, cũng là tình nhân mà nhân vật Tề Nhạc Nhân sắm vai ….
Không sai, Cuồng Sơn là gay, hơn nữa còn là gay có đời sống cá nhân hỗn loạn, một số thành viên ở Sát Lục Mật Hội hết sức bình thường khi biết hắn là tình nhân.
Vì sát với giả thiết nhân vật Cuồng Sơn đồng tính, cậu phải biến thành bộ dáng như quỷ thế này đây! Thấp ngực - lộ - áo trên! Thấp đến mức lộ cả quần da! Đáy mắt yêu dị giống như quỷ (còn không thấm nước)! Vừa thấy hình xăm quỷ dị này là biết không phải con trai nhà lành rồi! Sở thẩm phán để cậu nhìn như nương GAY còn dạy cậu cách biến thanh (thay đổi giọng nói)! Biết thế nào là đi như mèo!
Tề Nhạc Nhân ôm trán buồn bực, cậu vốn định bí mật làm xong vụ này lập tức vứt áo choàng gay này đi, đánh chết cũng không cho ai biết loại lịch sử đen tối. Ai ngờ gặp đúng năm hạn, lần đầu lên sân khấu đã bị Ninh Chu nhìn thấy bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Tưởng tượng đến lúc Ninh Chu biểu tình khiếp sợ nhìn mình, Tề Nhạc Nhân chỉ cảm thấy cả người xù lông.
Ninh Chu sẽ nghĩ gì? Cảm thấy cậu quả nhiên là tên biến thái?
Tề Nhạc Nhân tâm như tro tàn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Vừa rồi chạy trốn dùng đạn sương mù cậu rõ ràng cảm nhận được Ninh Chu cố ý thả đi, đạn sương mù cùng nước mưa căn bản không ngăn được Ninh Chu truy tung …..
Mũi tên ban đầu kia suýt nữa đã giết chết cậu, chỉ sợ lúc đó Ninh Chu thực cho rằng cậu là tín đồ đắm mình trụy lạc sa vào trận doanh ác ma tập kích quan chấp hành của Sở thẩm phán đi. Nhưng sau khi cậu replay tránh được mũi tên rơi xuống đất, Ninh Chu nhanh chóng nhận ra cậu là ai, cho nên mới thu lực thả cho cậu một đường lui….
Ám sát quan chấp hành Sở thẩm phán rồi cứu người, vốn là một hồi kịch giữa Tề Nhạc Nhân và Sở thẩm phán; hết thảy đều tiến triển thuận lợi, sau khi quan chấp hành giả chết cậu sẽ mang theo mục tiêu nhiệm vụ đào tẩu, ai mà biết trên đường gặp phải Ninh Chu, chỉ có thể nói đây là một sự trùng hợp đáng xấu hổ.
Tề Nhạc Nhân đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mưa to như trút, hạt mưa tí tách từ bệ cửa chảy xuống dưới, giống như châu liên treo ngoài cửa sổ. Vùng đất Hoàng Hôn yên tĩnh, các vì sao giống như biển đèn trên thuyền đánh cá. Tầm mắt Tề Nhạc Nhân đột nhiên ngưng tụ, cậu ngơ ngẩn nhìn ánh sáng tản ra từ đèn đường mờ nhạt trong màn mưa nơi xa, một bóng người màu đen đứng dưới ánh đèn.
Tề Nhạc Nhân nghi ngờ mình nhìn lầm, vì thế dùng sức chớp chớp mắt, chờ lúc nhìn lại nơi đó đã không thấy thân ảnh kia đâu.
Tề Nhạc Nhân lại dụi mắt, nhưng nhìn thế nào đi nữa dưới cột đèn cũng không có người ở đó.
Là ảo giác sao? Tề Nhạc Nhân chỉ nghĩ trong nháy mắt, lập tức phủ nhận phán đoán này.
Cậu tin tưởng hai mắt mình.
Có lẽ là người phụ trách giám sát cậu bên Sở thẩm phán, cũng có thể là ...
Tề Nhạc Nhân vịn cửa sổ, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả, cậu cảm thấy người kia hẳn là Ninh Chu, hắn quả nhiên vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản cậu hành động.
Có lẽ người Sở thẩm phán đã liên lạc với hắn, bọn họ hẳn đã nói cho hắn biết đây là một lần hành động đặc biệt, đến lúc đó hiểu lầm sẽ tự nhiên được giải.
Nghĩ đến đây Tề Nhạc Nhân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Tuy rằng cậu còn phải dùng thân phận giả đáng xấu hổ này hành động một thời gian, nhưng cuối cùng không cần bị Ninh Chu nghĩ là biến thái, haiz thật tốt quá...
Dưới ánh đèn đường đầu hẻm, Ninh Chu ẩn vào bóng đêm đứng dựa vào ven tường, mưa rơi tầm tã sớm ướt sũng áo ngoài nhưng hắn dường như không nhận thấy. Hắc điểu đậu dưới mái hiên cách đó không xa kêu lên một tiếng, Ninh Chu theo tiếng ngẩng đầu nhìn về phía đầu hẻm.
AL mặc thường phục quan chấp hành đạp nước mưa đi tới phía hắn, sau khi dừng lại trước mặt hắn liền thoáng nhìn qua ánh đèn cửa sổ, giọng điệu tản mạn khó có lúc ngưng trọng như hiện tại: “May là anh không xông vào, nếu không hỏng hết đại sự.”
“Sao lại thế này?” Ninh Chu cau mày nói. Trong cơn mưa to kia, cảnh tượng vừa rồi ảnh hưởng quá sâu đến hắn —— không chỉ bởi vì Tề Nhạc Nhân ngụy trang, mà còn.....
Nghĩ đến khoảnh khắc hắn suýt chút nữa tự tay giết Tề Nhạc Nhân lần nữa, liền tâm thần không yên. Nếu như lúc đó, Tề Nhạc Nhân phản ứng chậm một nhịp..... Ninh Chu thậm chí không dám nghĩ tới.
“Tôi không thể nói, trở về anh có thể đi hỏi BOSS.” Al nói.
Ninh Chu đứng thẳng người, liếc mắt nhìn cửa sổ, huýt sáo một tiếng, con chim lớn màu đen từ dưới mái hiên lướt qua đậu trên vai hắn, cùng nhau biến mất trong màn đêm.
Trong phòng.
Trên sô pha truyền đến một tiếng ‘ưm’ trầm thấp kêu đau, Tề Nhạc Nhân hít thở sâu vài lần, chuẩn bị tâm lý bước vào trạng thái biểu diễn. Cậu châm lửa vào điếu thuốc —— kỹ năng thứ nhất mà cậu học được trong mười ngày —— không nhanh không chậm bước tới mép ghế sô pha, cúi xuống phun một ngụm khói thuốc vào người thiếu niên bị thương.
Thiếu niên nửa tỉnh nửa mơ đột nhiên hít vào một ngụm khói thuốc lá, khụ khụ ho sặc sụa, vết thương trên tay vừa mới khâu lại làm cậu đau chảy cả nước mắt rên rỉ tỉnh lại, đau dữ dội chỉ hận không thể ngất ngay lập tức.
Thiếu niên tỉnh lại liền nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi yêu dã gợi cảm ngồi trên sô pha đối diện, không chút để ý mà hút thuốc, khóe mắt liếc xéo cậu một cái, giọng nói nam nhân quá mức âm nhu vang lên, lãnh lẽo mà liêu nhân: “Thật không nghĩ tới, một đoạn thời gian không về Vùng đất Hoàng Hôn, tín đồ Ma Vương giết chóc đã sa đọa đến mức này.”
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Cảm ơn tiền bối... Cám ơn tiền bối đã cứu tôi...”
Người đàn ông ngồi trên sô pha đổi tư thế, gác chân lên tay vịn sô pha, lười biếng hút thuốc: “Ngươi, tên gọi là gì? Người dẫn đường là ai?”
Thiếu niên trộm liếc mắt nhìn cậu một cái, vừa lúc bị ánh mắt cười như không cười của người nọ bắt được, lập tức cụp mắt ngoan ngoãn nói: “Tôi tên A Tây, là tử duệ của Khải Tát Lâm phu nhân.”
“Nha? Khải Tát Lâm? NPC hay người chơi?” Người đàn ông thần bí nhàn nhạt hỏi.
“Phu nhân là NPC.” A Tây tựa hồ kính sợ nàng, giọng điệu thập phần cung kính, thậm chí mang theo tia sợ hãi.
“Hiện tại ai là người cầm giới ở đây?” Người đàn ông thần bí lại hỏi.
“Là ... Liệt Dương tiên sinh. Từ sau khi Cuồng Sơn tiên sinh... bỏ mình, hắn liền phụ trách quản lý, qua mấy ngày nghi thức tuyển chọn sẽ bắt đầu, Liệt Dương tiên sinh có thể đạt được vị trí người cầm giới.” A Tây nói đúng sự thật khách quan.
Người đàn ông thần bí cười khẽ: “Thế thì chưa chắc.”
A Tây ngốc lăng nhìn hắn, có chút không hiểu.
“Bởi vì luôn có người không mời tự đến phá hư chuyện tốt của người khác, chẳng hạn như… Vị nữ sĩ đêm khuya mà đến này?” Nam nhân thần bí ngẩng mặt, khóe mắt liếc nhìn cánh cửa đóng chặt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ của một người phụ nữ, cửa lớn bị đẩy ra, một thiếu phụ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy thu lại chiếc ô trên tay, cười khanh khách nhìn hai người trong phòng: “Thật không nghĩ tới để tôi dầm mưa đến gặp, lại là một vị tiên sinh trẻ tuổi tuấn mỹ như này, thật đáng tiếc khi chúng ta không gặp nhau sớm hơn, tôi đây nên xưng hô với anh thế nào đây?”
A Tây nhìn Khải Tát Lâm phu nhân, lại trộm liếc nhìn người đàn ông bí ẩn trên ghế sofa.
Hắn nhàn nhã ấn diệt tàn thuốc, ngón tay thon dài vuốt ve hình xăm màu đỏ bên dưới khóe mắt, tựa như nhớ lại điều gì, khóe miệng hơi cong lên phác họa độ cung mê người: “Ta tên Hồng. Huyết Hồng.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất