Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 85: Sát Lục Mật Hội [11]
chương 85:
“Tình hình của ngài bây giờ rất nguy hiểm.” Khải Tát Lâm phu nhân một bên nói với Hồng một bên nhấm nháp hồng trà A Tây phao.
Hồng vẫn như cũ bộ dáng không quan tâm, sau khi nghe được Khải Tát Lâm phu nhân nói thì nhìn nàng cười như không cười.
A Tây đứng hầu bên cạnh lo lắng sốt ruột, tuy cậu không mất nhiều thời gian trở thành người ký sinh giết chóc chi chủng, nhưng cũng gặp qua mấy lần nghi thức tuyển chọn huyết vũ tinh phong. Những người Hầu Tuyển đã từ bỏ nhiệm vụ để mà hết sức chuyên chú đối phó chính đồng loại của mình; cơ hồ gần như mọi lúc, giết chóc cho đến khi chỉ còn lại một người chiến thắng cuối cùng. Cậu không khỏi lo lắng cho Hồng, nghe nói hắn đã rời đi Sát Lục Mật Hội đến Ngầm Kiến thành nhiều năm, khó tránh xa lạ với tình huống Sát Lục Mật Hội hiện giờ.
“Nếu ngươi lo lắng Liệt Dương đột nhiên động thủ với ta, ha hả, nghĩ đến đầu óc hắn chỉ có thế.” Hồng tự lấy điếu thuốc cho mình, ném cho Khải Tát Lâm phu nhân một điếu, sau đó nhìn chằm chằm A Tây.
A Tây đỏ mặt, khom người đi đến bên Hồng châm lửa cho hắn.
Từ góc độ này nhìn lại, cậu lần đầu tiên phát hiện khí chất yêu dã trên người Hồng nhạt đi, hắn vẫn lãnh đạm thờ ơ như cũ, nhưng dưới lớp trang điểm diễm lệ hắn tựa hồ có một khuôn mặt thanh tú, có chút xa lạ, lại mới lạ ……
Hồng cảm nhận được tầm mắt của cậu, ngước lên nhìn, tròng mắt nâu nhạt phản chiếu ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn, so với trạng thái mị ma dưới trạng thái này hắn càng khiếp người hơn.
A Tây hoảng loạn quay lại bên cạnh Khải Tát Lâm phu nhân, châm thuốc cho người dẫn đường của mình, Khải Tát Lâm phu nhân mang theo ghen tuông mà nói: “Tử duệ của tôi hình như rất thích ngài”.
“Không, phu nhân…..” A Tây sợ tới mức chạy nhanh biện giải.
“Thật đáng yêu, đáng tiếc ta không có hứng thú với loại nam hài mềm mại.” Hồng hít mây nhả khói mị hoặc cười, búng búng tàn thuốc nói tiếp: “Hôm nay ngươi đến, không phải chỉ nói cho ta biết hướng đi của Liệt Dương đi?”
A Tây bị phớt lờ mất mát đứng đằng sau Khải Tát Lâm phu nhân, vẫn như thế, mỗi lần Hồng đến đều làm lơ sự tồn tại của cậu, làm cậu nhớ mãi không quên càng thêm ngu xuẩn buồn cười. Cậu thà chọn một nam nhân mình không thích lên giường, cũng sẽ không để ý hắn ân cần thăm hỏi, ngay cả hôn môi cũng keo kiệt cho. Lúc nào cậu mới có thể trò chuyện vui vẻ với hắn giống như Khải Tát Lâm phu nhân? Thực sự có ngày đó sao? Bị tự ti gặm nhấm A Tây trộm nhìn hắn, nội tâm tràn ngập hèn mọn cay đắng.
“Liệt Dương hiện tại cũng rất phòng bị tôi vì tôi dẫn đường cho ngài; bất quá tôi có một ít bằng hữu không tồi nên ít nhiều cũng biết chút tình huống. Tôi kiến nghị ngài hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng đem thi thể mục tiêu nhiệm vụ vào lĩnh vực, càng nhanh càng tốt; tốt nhất trước khi Liệt Dương chuẩn bị xong, đến lúc đó tôi sẽ cùng các bằng hữu của tôi cưỡng ép Liệt Dương ‘khiến hắn’ giao nhẫn.” Khải Tát Lâm phu nhân nói.
“Chỉ cần nhẫn còn trong tay Liệt Dương, hắn sẽ không ngoan ngoãn giao ra.” Hồng lạnh lùng nói, cười trào phúng: “Ta càng muốn mang con mồi còn sống nghênh ngang mà vào lĩnh vực, dùng máu Liệt Dương và con mồi tưới tế đàn mở ra nghi thức.”
Hồng một tay đặt lên ngực, trên mặt lộ ra khát khao cuồng nhiệt nói: “Chỉ có như vậy, Ngô vương mới có thể chú ý tới ta, ta mới là tín đồ trung thành nhất của ngài!”
Khải Tát Lâm phu nhân biểu tình cứng đờ một chút, hiển nhiên nàng không phải là tín đồ cuồng nhiệt, thời điểm gặp tín đồ cuồng nhiệt ít nhiều thấy chút không khỏe: “Nếu ngài khăng khăng như thế mà nói..… này sẽ có nguy hiểm, rốt cuộc con mồi của ngài cũng là thánh chức giả có tín ngưỡng kiên định, vạn nhất hắn đột nhiên thoát ly khống chế.”
“Cùng Ngô vương so sánh, điểm nguy hiểm này không đáng nhắc tới.” Hồng vẻ mặt kiên quyết nói.
“Được rồi .....” Biểu tình Khải Tát Lâm phu nhân có thể khái quát rằng: Mặc dù tôi không hiểu lắm loại tín đồ cuồng nhiệt như các người suy nghĩ cái gì, miễn các người vui là được rồi ha hả.
Khải Tát Lâm phu nhân rời đi, mặc dù lần gặp mặt này không đạt thành nhất trí nhưng nàng vẫn nguyện ý đặt cược trên người hắn, nàng cũng tìm hiểu một chút sự tình về Ninh Chu. Tề Nhạc Nhân hàm hồ tỏ vẻ hai người từng có một đoạn thời gian, khi đó hắn giả trang thân phận là một thiếu nữ, cuối cùng thánh chức giả không đồng ý tình yêu đồng tính. Khải Tát Lâm phu nhân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, ngay cả tử duệ A Tây cũng vẻ mặt khiếp sợ.
Loại cảm giác thay đổi thân phận cũng bị cả thế giới biết chính mình từng là nam giả nữ, mợ nó đúng là quá tệ.
Dưới tầng hầm ngầm Ninh Chu cùng đại hắc điểu của hắn hai mặt nhìn nhau nhất định cũng nghĩ như vậy, ha hả.
*****
Dưới lòng đất tràn đầy dung nham nóng bỏng một lần nữa mở ra cho các tín đồ Ma Vương giết chóc đi vào, nửa phiến lĩnh vực này tựa như một không gian kiên cố, không có tiềm lực trưởng thành nhưng lại là một nơi ẩn núp tuyệt hảo. Dựa vào nó các tín đồ không cần tụ tập một địa điểm nào đó ở Vùng đất Hoàng Hôn, giảm bớt nguy hiểm một lưới bắt hết.
Nhưng hôm nay, nó sắp rơi vào tay kẻ thù.
Đứng gần tế đàn La Nhất Sơn thần sắc ngưng trọng, hắn không ngờ tới Hồng xuống tay nhanh như vậy, khi hắn còn đang tìm manh mối Ninh Chu thì Hồng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bố trí nhân thủ như này cũng đủ đối phó với Hồng rồi, chỉ cần giết chết Hồng, hắn sẽ là người Hầu Tuyển duy nhất, chẳng sợ không hoàn thành nhiệm vụ nửa phiến lĩnh vực trong nhẫn cũng thuộc về hắn.
Trên đường dung nham quay cuồng, Hồng trên tay cầm một sợi xích sắt cười khanh khách đi về phía tế đàn, đám đông vô tình nhường một con đường cho hắn.
Nam tử bị hắn lôi kéo một thân trang phục giáo đình, cổ áo sơ mi mở một nửa lộ ra tảng lớn dấu hôn cùng vết cào trên xương quai xanh. Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn về phía trước, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim loại, hai tay cũng bị còng tay kim loại trói buộc, hợp với xiềng xích trầm mặc mờ mịt đi về phía trước. Trong nửa lĩnh vực nóng rực như luyện ngục, từng nơi nam nhân đi qua tựa như băng tuyết vô hình bao phủ.
Hồng lộ ra triệu chứng mị ma lười biếng quay đầu, vuốt ve trên gương mặt tuấn mỹ cấm dục của kẻ săn ác ma một phen, ngả ngớn hướng La Nhất Sơn vứt cái mị nhãn: “Kẻ săn ác ma của Giáo đình, ta chính là mang hắn còn sống đến đây, thấy sao, một phen phong tình khác đi? Linh hồn thuần tịnh lại sa đọa mới là lễ vật tốt nhất cấp cho Ngô vương.”
Hồng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay La Nhất Sơn một cái, La Nhất Sơn lập tức cảm giác được tầm mắt của hắn, trong lòng nổi lên một tia tức giận, hắn tuyệt đối không giao chiếc nhẫn này ra! Nhân thủ đã được bố trí tốt, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng…...
Hồng đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, xích sắt trong tay hắn buông ra rơi trên mặt đất phát ra một tiếng giòn vang, hắn như một mũi tên rời cung lao về phía La Nhất Sơn, chủy thủ vung lên không trung mang theo một đạo kình phong —— tốc độ Hồng quá nhanh, quá kinh người, giống như liệp báo đem hắn đánh ngã xuống đất!
“Động thủ! Mau ra tay!” Từ cổ tay hắn truyền đến một trận lạnh lẽo thấu triệt nội tâm, đau nhức làm La Nhất Sơn hét thảm một tiếng. Tay trái mang nhẫn bị chủy thủ cắt đứt, máu tuôn trào dữ dội; hắn lập tức mở lồng phòng hộ bảo vệ bản thân đánh bay Hồng ra ngoài, ai ngờ bay quá mức Hồng thế nhưng rơi vào trong dòng dung nham quay cuồng, nháy mắt liền hóa tro tàn.
La Nhất Sơn và thủ hạ còn đang hoảng hốt vì trận chiến đột nhiên kết thúc thì một mũi tên lập lòe ánh sáng bạc như lôi đình bay tới, lồng phòng hộ nửa trong suốt như pha lê kia thế nhưng tại một mũi tên mà ầm ầm nứt vỡ!
Nguyên bản bị nhiếp hồn thuật của mị ma khống chế giống như rối gỗ giật dây, kẻ săn ác ma của Giáo đình không biết từ khi nào mở ra gông xiềng trên tay, mà Hồng sớm bị đánh bay vào dung nham cũng lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn…..
*****
“Tình hình của ngài bây giờ rất nguy hiểm.” Khải Tát Lâm phu nhân một bên nói với Hồng một bên nhấm nháp hồng trà A Tây phao.
Hồng vẫn như cũ bộ dáng không quan tâm, sau khi nghe được Khải Tát Lâm phu nhân nói thì nhìn nàng cười như không cười.
A Tây đứng hầu bên cạnh lo lắng sốt ruột, tuy cậu không mất nhiều thời gian trở thành người ký sinh giết chóc chi chủng, nhưng cũng gặp qua mấy lần nghi thức tuyển chọn huyết vũ tinh phong. Những người Hầu Tuyển đã từ bỏ nhiệm vụ để mà hết sức chuyên chú đối phó chính đồng loại của mình; cơ hồ gần như mọi lúc, giết chóc cho đến khi chỉ còn lại một người chiến thắng cuối cùng. Cậu không khỏi lo lắng cho Hồng, nghe nói hắn đã rời đi Sát Lục Mật Hội đến Ngầm Kiến thành nhiều năm, khó tránh xa lạ với tình huống Sát Lục Mật Hội hiện giờ.
“Nếu ngươi lo lắng Liệt Dương đột nhiên động thủ với ta, ha hả, nghĩ đến đầu óc hắn chỉ có thế.” Hồng tự lấy điếu thuốc cho mình, ném cho Khải Tát Lâm phu nhân một điếu, sau đó nhìn chằm chằm A Tây.
A Tây đỏ mặt, khom người đi đến bên Hồng châm lửa cho hắn.
Từ góc độ này nhìn lại, cậu lần đầu tiên phát hiện khí chất yêu dã trên người Hồng nhạt đi, hắn vẫn lãnh đạm thờ ơ như cũ, nhưng dưới lớp trang điểm diễm lệ hắn tựa hồ có một khuôn mặt thanh tú, có chút xa lạ, lại mới lạ ……
Hồng cảm nhận được tầm mắt của cậu, ngước lên nhìn, tròng mắt nâu nhạt phản chiếu ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn, so với trạng thái mị ma dưới trạng thái này hắn càng khiếp người hơn.
A Tây hoảng loạn quay lại bên cạnh Khải Tát Lâm phu nhân, châm thuốc cho người dẫn đường của mình, Khải Tát Lâm phu nhân mang theo ghen tuông mà nói: “Tử duệ của tôi hình như rất thích ngài”.
“Không, phu nhân…..” A Tây sợ tới mức chạy nhanh biện giải.
“Thật đáng yêu, đáng tiếc ta không có hứng thú với loại nam hài mềm mại.” Hồng hít mây nhả khói mị hoặc cười, búng búng tàn thuốc nói tiếp: “Hôm nay ngươi đến, không phải chỉ nói cho ta biết hướng đi của Liệt Dương đi?”
A Tây bị phớt lờ mất mát đứng đằng sau Khải Tát Lâm phu nhân, vẫn như thế, mỗi lần Hồng đến đều làm lơ sự tồn tại của cậu, làm cậu nhớ mãi không quên càng thêm ngu xuẩn buồn cười. Cậu thà chọn một nam nhân mình không thích lên giường, cũng sẽ không để ý hắn ân cần thăm hỏi, ngay cả hôn môi cũng keo kiệt cho. Lúc nào cậu mới có thể trò chuyện vui vẻ với hắn giống như Khải Tát Lâm phu nhân? Thực sự có ngày đó sao? Bị tự ti gặm nhấm A Tây trộm nhìn hắn, nội tâm tràn ngập hèn mọn cay đắng.
“Liệt Dương hiện tại cũng rất phòng bị tôi vì tôi dẫn đường cho ngài; bất quá tôi có một ít bằng hữu không tồi nên ít nhiều cũng biết chút tình huống. Tôi kiến nghị ngài hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng đem thi thể mục tiêu nhiệm vụ vào lĩnh vực, càng nhanh càng tốt; tốt nhất trước khi Liệt Dương chuẩn bị xong, đến lúc đó tôi sẽ cùng các bằng hữu của tôi cưỡng ép Liệt Dương ‘khiến hắn’ giao nhẫn.” Khải Tát Lâm phu nhân nói.
“Chỉ cần nhẫn còn trong tay Liệt Dương, hắn sẽ không ngoan ngoãn giao ra.” Hồng lạnh lùng nói, cười trào phúng: “Ta càng muốn mang con mồi còn sống nghênh ngang mà vào lĩnh vực, dùng máu Liệt Dương và con mồi tưới tế đàn mở ra nghi thức.”
Hồng một tay đặt lên ngực, trên mặt lộ ra khát khao cuồng nhiệt nói: “Chỉ có như vậy, Ngô vương mới có thể chú ý tới ta, ta mới là tín đồ trung thành nhất của ngài!”
Khải Tát Lâm phu nhân biểu tình cứng đờ một chút, hiển nhiên nàng không phải là tín đồ cuồng nhiệt, thời điểm gặp tín đồ cuồng nhiệt ít nhiều thấy chút không khỏe: “Nếu ngài khăng khăng như thế mà nói..… này sẽ có nguy hiểm, rốt cuộc con mồi của ngài cũng là thánh chức giả có tín ngưỡng kiên định, vạn nhất hắn đột nhiên thoát ly khống chế.”
“Cùng Ngô vương so sánh, điểm nguy hiểm này không đáng nhắc tới.” Hồng vẻ mặt kiên quyết nói.
“Được rồi .....” Biểu tình Khải Tát Lâm phu nhân có thể khái quát rằng: Mặc dù tôi không hiểu lắm loại tín đồ cuồng nhiệt như các người suy nghĩ cái gì, miễn các người vui là được rồi ha hả.
Khải Tát Lâm phu nhân rời đi, mặc dù lần gặp mặt này không đạt thành nhất trí nhưng nàng vẫn nguyện ý đặt cược trên người hắn, nàng cũng tìm hiểu một chút sự tình về Ninh Chu. Tề Nhạc Nhân hàm hồ tỏ vẻ hai người từng có một đoạn thời gian, khi đó hắn giả trang thân phận là một thiếu nữ, cuối cùng thánh chức giả không đồng ý tình yêu đồng tính. Khải Tát Lâm phu nhân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, ngay cả tử duệ A Tây cũng vẻ mặt khiếp sợ.
Loại cảm giác thay đổi thân phận cũng bị cả thế giới biết chính mình từng là nam giả nữ, mợ nó đúng là quá tệ.
Dưới tầng hầm ngầm Ninh Chu cùng đại hắc điểu của hắn hai mặt nhìn nhau nhất định cũng nghĩ như vậy, ha hả.
*****
Dưới lòng đất tràn đầy dung nham nóng bỏng một lần nữa mở ra cho các tín đồ Ma Vương giết chóc đi vào, nửa phiến lĩnh vực này tựa như một không gian kiên cố, không có tiềm lực trưởng thành nhưng lại là một nơi ẩn núp tuyệt hảo. Dựa vào nó các tín đồ không cần tụ tập một địa điểm nào đó ở Vùng đất Hoàng Hôn, giảm bớt nguy hiểm một lưới bắt hết.
Nhưng hôm nay, nó sắp rơi vào tay kẻ thù.
Đứng gần tế đàn La Nhất Sơn thần sắc ngưng trọng, hắn không ngờ tới Hồng xuống tay nhanh như vậy, khi hắn còn đang tìm manh mối Ninh Chu thì Hồng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bố trí nhân thủ như này cũng đủ đối phó với Hồng rồi, chỉ cần giết chết Hồng, hắn sẽ là người Hầu Tuyển duy nhất, chẳng sợ không hoàn thành nhiệm vụ nửa phiến lĩnh vực trong nhẫn cũng thuộc về hắn.
Trên đường dung nham quay cuồng, Hồng trên tay cầm một sợi xích sắt cười khanh khách đi về phía tế đàn, đám đông vô tình nhường một con đường cho hắn.
Nam tử bị hắn lôi kéo một thân trang phục giáo đình, cổ áo sơ mi mở một nửa lộ ra tảng lớn dấu hôn cùng vết cào trên xương quai xanh. Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn về phía trước, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim loại, hai tay cũng bị còng tay kim loại trói buộc, hợp với xiềng xích trầm mặc mờ mịt đi về phía trước. Trong nửa lĩnh vực nóng rực như luyện ngục, từng nơi nam nhân đi qua tựa như băng tuyết vô hình bao phủ.
Hồng lộ ra triệu chứng mị ma lười biếng quay đầu, vuốt ve trên gương mặt tuấn mỹ cấm dục của kẻ săn ác ma một phen, ngả ngớn hướng La Nhất Sơn vứt cái mị nhãn: “Kẻ săn ác ma của Giáo đình, ta chính là mang hắn còn sống đến đây, thấy sao, một phen phong tình khác đi? Linh hồn thuần tịnh lại sa đọa mới là lễ vật tốt nhất cấp cho Ngô vương.”
Hồng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay La Nhất Sơn một cái, La Nhất Sơn lập tức cảm giác được tầm mắt của hắn, trong lòng nổi lên một tia tức giận, hắn tuyệt đối không giao chiếc nhẫn này ra! Nhân thủ đã được bố trí tốt, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng…...
Hồng đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, xích sắt trong tay hắn buông ra rơi trên mặt đất phát ra một tiếng giòn vang, hắn như một mũi tên rời cung lao về phía La Nhất Sơn, chủy thủ vung lên không trung mang theo một đạo kình phong —— tốc độ Hồng quá nhanh, quá kinh người, giống như liệp báo đem hắn đánh ngã xuống đất!
“Động thủ! Mau ra tay!” Từ cổ tay hắn truyền đến một trận lạnh lẽo thấu triệt nội tâm, đau nhức làm La Nhất Sơn hét thảm một tiếng. Tay trái mang nhẫn bị chủy thủ cắt đứt, máu tuôn trào dữ dội; hắn lập tức mở lồng phòng hộ bảo vệ bản thân đánh bay Hồng ra ngoài, ai ngờ bay quá mức Hồng thế nhưng rơi vào trong dòng dung nham quay cuồng, nháy mắt liền hóa tro tàn.
La Nhất Sơn và thủ hạ còn đang hoảng hốt vì trận chiến đột nhiên kết thúc thì một mũi tên lập lòe ánh sáng bạc như lôi đình bay tới, lồng phòng hộ nửa trong suốt như pha lê kia thế nhưng tại một mũi tên mà ầm ầm nứt vỡ!
Nguyên bản bị nhiếp hồn thuật của mị ma khống chế giống như rối gỗ giật dây, kẻ săn ác ma của Giáo đình không biết từ khi nào mở ra gông xiềng trên tay, mà Hồng sớm bị đánh bay vào dung nham cũng lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn…..
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất