Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 30:
Trình Ấu Dung chống cằm, cả người dựa vào tay vịn, nghe vậy nói: "Nếu ngươi có gương mặt đó thì có thể đến bên Lâm quý phi hưởng vinh sủng."
Tố Lan làm "hừ" một tiếng, mặt đầy khinh thường: "Nô tỳ không cần, loại vong ân bội nghĩa này, trèo lên cành cao thì quên đi thân phận của mình, nô tỳ không thèm."
Trình Ấu Dung cười lạnh rồi nói: "Được rồi, mỗi lần ngươi thấy nàng thì tỏ thái độ ra ngoài mặt như vậy, người khác nhìn thấy lại bảo người trong cung ta không quy củ."
Lúc này Tố Lan mới thu liễm chút nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Ngồi được một lúc thì Thư Từ vén rèm bước vào, phía sau là đám cung nhân tay bưng ấm trà điểm trà.
Trình Ấu Dung hơi cau mày, lòng có chút nôn nóng.
Quả nhiên không đợi nàng hỏi ra miệng thì Thư Tử đã cười nói: "Hôm nay điện hạ đến thật đúng lúc, Quốc công phu nhân và vài vị thiếu phu nhân Lâm gia tiến cung chúc tết nương nương, vậy nên nương nương mới đi gặp bệ hạ, chắc là có chuyện cần bàn với bệ hạ."
Tố Lan không kịp phản ứng, mấy năm trước Lâm gia cũng từng tiến cung chúc tết nhưng đều đến vào buổi chiều, vậy nên mỗi lần tất niên Trình Ấu Dung đều đến thỉnh an buổi sáng vì muốn tránh đám người Lâm gia, sao năm nay lại đúng lúc đụng phải?
Sắc mặt Trình Ấu Dung trở nên thâm sâu khó dò, mày Tố Lan nhíu chặt, lo lắng không biết Lâm gia lại đang âm mưu làm chuyện xấu gì.
Thư Tử bày ra biểu cảm cười ngây thơ, diện mạo nàng ta không tính là đẹp nhưng vì được Lâm quý phi chở che nên cũng được người ta nguyện ý khen một tiếng: Tú lệ đoan trang.
Nhưng đôi mắt nàng ta lại rất đẹp, sóng mắt lưu chuyển toát lên vẻ thuần khiết vô tội.
Bởi vì đôi mắt này giống với với con gái đầu bị chết yếu của Lâm quý phi nên cả gương mặt cũng có vài phần giống người đó.
Vậy nên trước đó Trình Ấu Dung mới ghẹo Tố Lan nếu có gương mặt đó thì nhất định sẽ được Lâm quý phi nhìn bằng con mắt khác.
Thư Từ thấy hai chủ tớ họ sắc mặt hơi u ám thì có tâm khuyên nhủ, mi mắt cong cong cười: "Điện hạ, chắc là quốc công phu nhân nhớ người và nương nương, nếu không sao lại tiến cung sớm như vậy, thật là làm nô tỳ hâm mộ."
Tố Lan làm "hừ" một tiếng, mặt đầy khinh thường: "Nô tỳ không cần, loại vong ân bội nghĩa này, trèo lên cành cao thì quên đi thân phận của mình, nô tỳ không thèm."
Trình Ấu Dung cười lạnh rồi nói: "Được rồi, mỗi lần ngươi thấy nàng thì tỏ thái độ ra ngoài mặt như vậy, người khác nhìn thấy lại bảo người trong cung ta không quy củ."
Lúc này Tố Lan mới thu liễm chút nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Ngồi được một lúc thì Thư Từ vén rèm bước vào, phía sau là đám cung nhân tay bưng ấm trà điểm trà.
Trình Ấu Dung hơi cau mày, lòng có chút nôn nóng.
Quả nhiên không đợi nàng hỏi ra miệng thì Thư Tử đã cười nói: "Hôm nay điện hạ đến thật đúng lúc, Quốc công phu nhân và vài vị thiếu phu nhân Lâm gia tiến cung chúc tết nương nương, vậy nên nương nương mới đi gặp bệ hạ, chắc là có chuyện cần bàn với bệ hạ."
Tố Lan không kịp phản ứng, mấy năm trước Lâm gia cũng từng tiến cung chúc tết nhưng đều đến vào buổi chiều, vậy nên mỗi lần tất niên Trình Ấu Dung đều đến thỉnh an buổi sáng vì muốn tránh đám người Lâm gia, sao năm nay lại đúng lúc đụng phải?
Sắc mặt Trình Ấu Dung trở nên thâm sâu khó dò, mày Tố Lan nhíu chặt, lo lắng không biết Lâm gia lại đang âm mưu làm chuyện xấu gì.
Thư Tử bày ra biểu cảm cười ngây thơ, diện mạo nàng ta không tính là đẹp nhưng vì được Lâm quý phi chở che nên cũng được người ta nguyện ý khen một tiếng: Tú lệ đoan trang.
Nhưng đôi mắt nàng ta lại rất đẹp, sóng mắt lưu chuyển toát lên vẻ thuần khiết vô tội.
Bởi vì đôi mắt này giống với với con gái đầu bị chết yếu của Lâm quý phi nên cả gương mặt cũng có vài phần giống người đó.
Vậy nên trước đó Trình Ấu Dung mới ghẹo Tố Lan nếu có gương mặt đó thì nhất định sẽ được Lâm quý phi nhìn bằng con mắt khác.
Thư Từ thấy hai chủ tớ họ sắc mặt hơi u ám thì có tâm khuyên nhủ, mi mắt cong cong cười: "Điện hạ, chắc là quốc công phu nhân nhớ người và nương nương, nếu không sao lại tiến cung sớm như vậy, thật là làm nô tỳ hâm mộ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất