Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 31:
Tố Lan không nhịn được nữa, thật không chịu nổi bộ dáng ghê tởm của Thư Từ, thật sự nghĩ mình là tỷ muội của điện hạ sao?
Nàng bật lại ngay: "Việc này thì có liên quan gì đến ngươi? Ở đây đến lượt cung nữ như ngươi nhiều chuyện à?"
Trình Ấu Dung quay đầu liếc Tố Lan một cái, trong mắt mang theo tia cảnh cáo.
Không ngờ lời của Tố Lan lại bị người bên ngoài vừa lúc nghe được.
Giọng Lâm quý phi vang lên: "Nàng ta là cung nữ, chẳng lẽ ngươi không phải cung nữ? Tiện nô, ai cho phép ngươi xuất khẩu cuồng ngôn ở nơi của bổn cung?"
Một đám người vén rèm vào thiên điện, Lâm quý phi đi đầu, theo sau là nhóm già trẻ lớn bé Lâm gia tiến cung chúc tết.
Trình Ấu Dung yên lặng thở dài, đúng là đủ xui.
Tố Lan vội vàng quỳ xuống đất, liên tục nói: "Là nô tỳ cuồng vọng, thỉnh nương nương thứ tội! Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên lắm mồm!"
Trình Ấu Dung chậm rãi đứng dậy hành lễ với Lâm quý phi.
Lâm quý phi cười lạnh, nhìn Trình Ấu Dung bằng ánh mắt sắc bén, miệng lại nói với Tố Lan: "Đúng vậy, bây giờ có chủ từ không để bổn cung vào mắt nên nô tỳ mới dám cưỡi lên đầu bổn cung giương oai, đúng là tuổi càng lớn càng làm người ta chán ghét!"
Trình Ấu Dung biết Lâm quý phi đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nàng cũng không tức giận, mặt vô cảm thỉnh tội: "Mẫu phi dạy đúng ạ, nhi thần sẽ sai người áp giải nô tỳ lắm miệng này về cung để không làm ô uế mắt mẫu phi, cũng không làm quấy nhiễu tâm trạng của tổ mẫu và các mợ."
Nói xong, Trình Ấu Dung đá vào chân Tố Lan, quát lớn: "Còn không mau cút về cung quỳ thỉnh tội."
Tố Lan hơi ngẩng đầu nhìn Trình Ấu Dung, sao nàng nỡ để mình điện hạ ở giữa bầy sài lang hổ báo này?
Lâm quý phi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nô tỳ không nghe lời cứ đánh chết cho xong việc, sao, còn cần bổn cung dạy ngươi điều này à?"
Trình Ấu Dung bình tĩnh đáp lại: "Nhưng Tố Lan không giống người khác, đã hầu hạ nhi thần ta gần mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ nói sai một câu, không đến mức phải dụng trọng hình."
Bầu không khí trong điện nhất thời giương cung bạt kiếm, không ai dám thở mạnh.
Nàng bật lại ngay: "Việc này thì có liên quan gì đến ngươi? Ở đây đến lượt cung nữ như ngươi nhiều chuyện à?"
Trình Ấu Dung quay đầu liếc Tố Lan một cái, trong mắt mang theo tia cảnh cáo.
Không ngờ lời của Tố Lan lại bị người bên ngoài vừa lúc nghe được.
Giọng Lâm quý phi vang lên: "Nàng ta là cung nữ, chẳng lẽ ngươi không phải cung nữ? Tiện nô, ai cho phép ngươi xuất khẩu cuồng ngôn ở nơi của bổn cung?"
Một đám người vén rèm vào thiên điện, Lâm quý phi đi đầu, theo sau là nhóm già trẻ lớn bé Lâm gia tiến cung chúc tết.
Trình Ấu Dung yên lặng thở dài, đúng là đủ xui.
Tố Lan vội vàng quỳ xuống đất, liên tục nói: "Là nô tỳ cuồng vọng, thỉnh nương nương thứ tội! Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên lắm mồm!"
Trình Ấu Dung chậm rãi đứng dậy hành lễ với Lâm quý phi.
Lâm quý phi cười lạnh, nhìn Trình Ấu Dung bằng ánh mắt sắc bén, miệng lại nói với Tố Lan: "Đúng vậy, bây giờ có chủ từ không để bổn cung vào mắt nên nô tỳ mới dám cưỡi lên đầu bổn cung giương oai, đúng là tuổi càng lớn càng làm người ta chán ghét!"
Trình Ấu Dung biết Lâm quý phi đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nàng cũng không tức giận, mặt vô cảm thỉnh tội: "Mẫu phi dạy đúng ạ, nhi thần sẽ sai người áp giải nô tỳ lắm miệng này về cung để không làm ô uế mắt mẫu phi, cũng không làm quấy nhiễu tâm trạng của tổ mẫu và các mợ."
Nói xong, Trình Ấu Dung đá vào chân Tố Lan, quát lớn: "Còn không mau cút về cung quỳ thỉnh tội."
Tố Lan hơi ngẩng đầu nhìn Trình Ấu Dung, sao nàng nỡ để mình điện hạ ở giữa bầy sài lang hổ báo này?
Lâm quý phi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nô tỳ không nghe lời cứ đánh chết cho xong việc, sao, còn cần bổn cung dạy ngươi điều này à?"
Trình Ấu Dung bình tĩnh đáp lại: "Nhưng Tố Lan không giống người khác, đã hầu hạ nhi thần ta gần mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ nói sai một câu, không đến mức phải dụng trọng hình."
Bầu không khí trong điện nhất thời giương cung bạt kiếm, không ai dám thở mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất