Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 34:
Vị nhỏ tuổi nhất gọi Trình Ấu Dung, hỏi: "Điện hạ, người thích ca ca nào của chúng ta? Tổ mẫu nói qua năm sẽ bàn chuyện hôn sự với cô mẫu, mà chưa biết người muốn gả cho ai?"
Hai người còn lại ngoài mặt ra vẻ bình thường nhưng trong mắt ánh lên tia hóng hớt nhiều chuyện.
Trình Ấu Dung nghe thấy thì trong lòng cười lạnh, chậm rãi hỏi: "Vẫn chưa quyết định, tổ mẫu muốn gả ta cho ai?"
Nàng quay đầu, mỉm cười ngây thơ như đang thật lòng muốn hỏi.
"Tổ mẫu chưa nói rõ, chắc là ai cũng được." Cô nương kia đáp.
Cô nương lớn tuổi mất mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn chăm chú mặt Trình Ấu Dung, dịu dàng nói: "Chắc là điện hạ cũng không có nhiều lựa chọn đâu, dù sao cũng chỉ có ba ca ca là đang tuổi phù hợp, trong đó có hai người là cháu ruột của tổ mẫu."
Trình Ấu Dung hiểu ra, thì ra mục đích tiến cung của quốc công phu nhân là muốn đẩy hôn sự cho cháu trai khác.
Ai lại nguyện ý cưới công chúa chứ, con cháu Lâm gia đều tài trí hơn người, ở trong triều kiêm chức quan lớn quan bé, cưới một công chúa về, không những đường làm quan bất lợi mà còn phải cung phụng các thứ, thật là mối làm ăn không có lời.
Nhưng Lâm quý phi đã lên tiếng muốn chọn phò mã từ Lâm gia rồi, chắc chuyện này đã làm Lâm phu nhân sầu muộn ngủ không yên.
Trình Ấu Dung cong môi mỉm cười: "Hết thảy đều nghe theo mẫu phi, mẫu phi muốn gả ta cho ai thì ta gả cho người đó."
Mới là lạ.
Trên đường về Ninh Nhạc Cung trên đường, Trình Ấu Dung gặp phải Tiết Chi.
Hôm nay y không bận lắm, đi kiểm tra một lượt quy trình tổ chức yến tiệc để bảo đảm không có sự cố gì, sau đó dẫn người đến cung bẩm lại hoàng hậu.
Dọc đường trở về Tầm Hạc Cư thì gặp đoàn người Trình Ấu Dung.
Ba cô nương Lâm gia phía bất giác hít sâu một hơi, đương nhiên các nàng đã từng gặp Tiết Chi, mỗi lần gặp đều than trong lòng, hoạn quan này đúng là quá tuấn mỹ! Đẹp hơn cả các ca ca nhà mình.
Đáng tiếc chỉ là một hoạn quan.
Hai người còn lại ngoài mặt ra vẻ bình thường nhưng trong mắt ánh lên tia hóng hớt nhiều chuyện.
Trình Ấu Dung nghe thấy thì trong lòng cười lạnh, chậm rãi hỏi: "Vẫn chưa quyết định, tổ mẫu muốn gả ta cho ai?"
Nàng quay đầu, mỉm cười ngây thơ như đang thật lòng muốn hỏi.
"Tổ mẫu chưa nói rõ, chắc là ai cũng được." Cô nương kia đáp.
Cô nương lớn tuổi mất mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn chăm chú mặt Trình Ấu Dung, dịu dàng nói: "Chắc là điện hạ cũng không có nhiều lựa chọn đâu, dù sao cũng chỉ có ba ca ca là đang tuổi phù hợp, trong đó có hai người là cháu ruột của tổ mẫu."
Trình Ấu Dung hiểu ra, thì ra mục đích tiến cung của quốc công phu nhân là muốn đẩy hôn sự cho cháu trai khác.
Ai lại nguyện ý cưới công chúa chứ, con cháu Lâm gia đều tài trí hơn người, ở trong triều kiêm chức quan lớn quan bé, cưới một công chúa về, không những đường làm quan bất lợi mà còn phải cung phụng các thứ, thật là mối làm ăn không có lời.
Nhưng Lâm quý phi đã lên tiếng muốn chọn phò mã từ Lâm gia rồi, chắc chuyện này đã làm Lâm phu nhân sầu muộn ngủ không yên.
Trình Ấu Dung cong môi mỉm cười: "Hết thảy đều nghe theo mẫu phi, mẫu phi muốn gả ta cho ai thì ta gả cho người đó."
Mới là lạ.
Trên đường về Ninh Nhạc Cung trên đường, Trình Ấu Dung gặp phải Tiết Chi.
Hôm nay y không bận lắm, đi kiểm tra một lượt quy trình tổ chức yến tiệc để bảo đảm không có sự cố gì, sau đó dẫn người đến cung bẩm lại hoàng hậu.
Dọc đường trở về Tầm Hạc Cư thì gặp đoàn người Trình Ấu Dung.
Ba cô nương Lâm gia phía bất giác hít sâu một hơi, đương nhiên các nàng đã từng gặp Tiết Chi, mỗi lần gặp đều than trong lòng, hoạn quan này đúng là quá tuấn mỹ! Đẹp hơn cả các ca ca nhà mình.
Đáng tiếc chỉ là một hoạn quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất