Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 38:
"Làm gì à? Điện hạ, không phải người coi thường hoạn quan chúng ta sao? Hôm nay ta sẽ cho người biết cảm giác bị hoạn quan đè dưới thân là như thế nào, để người có thể hoàn thành mộng ngủ với nam nhân trước khi chết."
Tiết Chi rút đai lưng ra, âm thanh làm Trình Ấu Dung vô thức co người lại.
Nàng nuốt nước bọt, ra vẻ hung dữ nói: "Cẩu nô tài, ngươi dám! Nếu ngươi dám, ta sẽ cắn chết ngươi!"
Tiết Chi khẽ cười, y đã ở rất gần, vươn tay ôm eo nàng, ngón tay không chút do dự cởi dây buộc cung trang của nàng.
Trình Ấu Dung giãy dụa, tay quơ loạn xạ đánh y, giơ chân đá y nhưng đã bị chân Tiết Chi giữ chặt cố định, cả người nàng đã bị y khống chế.
"Cút ngay! Tiết Chi! Đồ khốn, ngươi dám!!" Cuối cùng nàng cũng biết sợ.
Cổ tay Trình Ấu Dung đã bị một tay Tiết Chi bắt được, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu nàng, tư thế y hệt lần nàng bị y đè trên án thư.
Lần này cảm giác bị áp bách càng nhiều hơn, Tiết Chi đã cởi áo mãng bào ra, hai người còn đang dính chặt nhau trên giường.
Trình Ấu Dung quay đầu sang một bên không dám nhìn thẳng vào mặt Tiết Chi, nàng mím môi, vội nói: "Tiết Chi! Từ từ, ta... Ta sai rồi, ta không bao giờ mắng ngươi nữa."
Nhìn nàng có vẻ đang cố gắng nhẫn nhịn, như thể bắt nàng xin lỗi giống như muốn mạng của nàng.
Tiết Chi cúi người lại gần, mùi hoa sen và hương thương truật trên người hai người hòa quyện vào nhau.
Y ác ý nói: “Trễ rồi nhóc điên, không ngờ nàng cũng biết sợ sao?”
Thật ra Trình Ấu Dung cũng không cảm thấy sợ lắm.
Nhưng nàng cảm thấy mình nên ngăn cản y, nếu không nàng sẽ cảm thấy không thoải mái khi lấy được trí nhớ…
Nàng vẫn không quay đầu qua một bên không nhìn Tiết Chi, hỏi y: “Ngươi thật sự muốn, muốn...”
Nàng quẫn bách không thể nói thành lời, trong phòng không châm đèn, nhưng giờ đang lúc ban trưa, là thời điểm mặt trời chói chang nhất, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu sáng nguyên căn phòng.
Ngoài sân hình như có người ra vào, âm thanh nói chuyện loáng thoáng không nghe rõ.
Dù thế nào đi nữa thì đây cũng không phải thời điểm thích hợp.
Tiết Chi rút đai lưng ra, âm thanh làm Trình Ấu Dung vô thức co người lại.
Nàng nuốt nước bọt, ra vẻ hung dữ nói: "Cẩu nô tài, ngươi dám! Nếu ngươi dám, ta sẽ cắn chết ngươi!"
Tiết Chi khẽ cười, y đã ở rất gần, vươn tay ôm eo nàng, ngón tay không chút do dự cởi dây buộc cung trang của nàng.
Trình Ấu Dung giãy dụa, tay quơ loạn xạ đánh y, giơ chân đá y nhưng đã bị chân Tiết Chi giữ chặt cố định, cả người nàng đã bị y khống chế.
"Cút ngay! Tiết Chi! Đồ khốn, ngươi dám!!" Cuối cùng nàng cũng biết sợ.
Cổ tay Trình Ấu Dung đã bị một tay Tiết Chi bắt được, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu nàng, tư thế y hệt lần nàng bị y đè trên án thư.
Lần này cảm giác bị áp bách càng nhiều hơn, Tiết Chi đã cởi áo mãng bào ra, hai người còn đang dính chặt nhau trên giường.
Trình Ấu Dung quay đầu sang một bên không dám nhìn thẳng vào mặt Tiết Chi, nàng mím môi, vội nói: "Tiết Chi! Từ từ, ta... Ta sai rồi, ta không bao giờ mắng ngươi nữa."
Nhìn nàng có vẻ đang cố gắng nhẫn nhịn, như thể bắt nàng xin lỗi giống như muốn mạng của nàng.
Tiết Chi cúi người lại gần, mùi hoa sen và hương thương truật trên người hai người hòa quyện vào nhau.
Y ác ý nói: “Trễ rồi nhóc điên, không ngờ nàng cũng biết sợ sao?”
Thật ra Trình Ấu Dung cũng không cảm thấy sợ lắm.
Nhưng nàng cảm thấy mình nên ngăn cản y, nếu không nàng sẽ cảm thấy không thoải mái khi lấy được trí nhớ…
Nàng vẫn không quay đầu qua một bên không nhìn Tiết Chi, hỏi y: “Ngươi thật sự muốn, muốn...”
Nàng quẫn bách không thể nói thành lời, trong phòng không châm đèn, nhưng giờ đang lúc ban trưa, là thời điểm mặt trời chói chang nhất, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu sáng nguyên căn phòng.
Ngoài sân hình như có người ra vào, âm thanh nói chuyện loáng thoáng không nghe rõ.
Dù thế nào đi nữa thì đây cũng không phải thời điểm thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất