Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 5:
Vẻ mặt Trình Ấu Dung cứng đờ trong chớp mắt, sau đó nàng cười nói: "Nương nương nói đùa, đã vậy nhi thần xin cáo lui."
"Ừ, con có nhớ bổn cung đã nói gì không? Chỉ còn hai ngày nữa là sanh thần mẫu phi con, con nhất định phải nhớ dụng tâm chuẩn bị lễ vật." Hoàng hậu dịu dàng dặn dò nàng.
Sắc mặt Trình Ấu Dung hơi khó coi, nàng gượng cười đáp: "Nhi thần biết được."
Hoàng hậu vẫn biết một chút sự tình trong cung, nàng có tâm muốn xoa dịu mối quan hệ giữa Trình Hữu Dung và Lâm quý phi, dù sao hai người mới là thân ngạch nương, nói nhiều chỉ càng thêm thị phi thôi.
Hơn nữa, Lâm quý phi cũng không quan tâm đến nữ nhi của mình, dù có nói bao nhiêu cũng vô ích, chỉ khiến Lâm quý phi càng thêm oán hận nàng rồi sinh ra hiềm khích, làm hậu cung không yên.
Khi Trình Ấu Dung bước ra, gió lạnh ngoài cửa làm cho giật mình.
Tiết Chi vẫn quỳ tại chỗ, dung mạo của y không chỉ bất phàm hơn cung nhân khác mà dáng người cũng cao lớn hơn đám thái giám bên cạnh.
Thái giám bị hình, không thể duỗi chân được nên khom lưng lâu ngày thành thói quen.
Tiết Chi thì khác, trừ lúc hành lễ hơi cong lưng, phần lớn thời gian y đều đứng thẳng như thanh trúc.
Nàng cất bước tới trước mặt Tiết Chi, nói: "Tiết Chi, ngươi thật sự khác với những người khác."
Nàng buột miệng thối ra một câu không rõ ràng làm chính nàng kinh ngạc, Tiết Chi thì sửng sốt.
Y nghiêng đầu, ngước lên nhìn nàng và hỏi: "Lời này của điện hạ có ý gì?"
Mặt Trình Ấu Dung hơi tái nhợt, ánh mắt hung dữ liếc y một cái rồi xoay người đi về phía cửa cung.
Bước chân lại có hai phần hoảng sợ, như đang chật vật chạy ra.
Tiết Chi được Tấc An nâng dậy, đáy mắt y mang theo tia cười như không cười.
Tấc An vỗ vỗ vết bẩn trên đầu gối hắn, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Chưởng ấn, hôm nay Thập Tam Công chúa bị quỷ ám sao? Trước đây tuy tính tình không tốt nhưng chưa bao giờ đối xử với người như vậy, xem ra là thật sự mất trí nhớ..."
Tiết Chi không nói gì, chỉ trầm mặc đi vào trong điện.
Buổi chiều, sau khi Trình Ấu Dung dùng ngọ thiện xong, nàng ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Tố Lan quay qua quay lại, vẻ mặt chần chừ như muốn nói lại thôi.
"Được rồi, đừng đi tới đi lui nữa, đợi ta nghỉ ngơi một lát rồi lại đi..." Trình Ấu Dung chống tay lên mặt, vẻ mặt không tốt lắm.
Tố Lan vội vàng lui đi ra ngoài.
Ánh mắt Trình Ấu Dung không mấy vui vẻ nhìn chằm chằm mặt bàn, nàng muốn cả đời không gặp được vị kia, nhưng nàng lại nữ nhi thân sinh của người đó.
Thỉnh an mỗi buổi chiều là thời điểm mà Trình Ấu Dung chán ghét nhất, khi còn nhỏ nàng thường quỳ xuống cầu xin thần phật cho mình sinh bệnh vào mỗi buổi chiều để khỏi gặp nữ nhân kia.
Nhưng thần phật lại không cho nàng được như ý nguyện, theo năm tháng, nàng dần hiểu ra rằng mình chỉ có thể dựa vào chính mình...
Rời khỏi Ninh Nhạc Cung đến chỗ Lâm quý phi, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi từng đợt, tuyết không lớn nhưng rất dày đặc.
"Điện hạ, hay là để nô tỳ không quay lại lấy ô? Tuyết rơi thế này, xiêm y sẽ ướt mất." Tô Lan đỡ cánh tay Trình Ấu Dung, nhẹ giọng nói.
Trình Ấu Dung lắc đầu: "Không cần, cứ đi thôi."
Dù sao cũng không ai quan tâm xiêm y nàng có bị ướt hay không.
Ngũ ma ma đang đứng ở hành lang, từ xa nhìn thấy chủ tớ hai người đi dưới trời tuyết, vội vàng mang chiếc ô giấy đến nghênh đón Trình Ấu Dung.
Bà quay lại mắng Tô Lan: "Tuyết rơi dày đặc, sao không che ô cho điện hạ? Ngươi thật sự không có mắt mà."
Thần sắc Trình Ấu Dung hơi thay đổi, liếc nhìn Ngũ ma ma, nói: "Ma ma không cần mắng nàng ấy, là do ta không muốn che ô."
Ngũ ma ma nghe nói giọng điệu nàng không tốt, lời nói lại có ý bảo vệ Tô Lan, bà nhanh chóng thu lại biểu cảm, mỉm cười nói với Trình Ấu Dung: "Điện hạ, mau vào đi, nương nương đã dùng ngọ thiện xong, đang đợi người."
Trình Ấu Dung gật đầu, nàng cởi áo choàng lông chồn cho Tố Lan, khi Niệm ma ma vén rèm ra, Trình Ấu Dung yên lặng hít một hơi thật sâu.
Trong điện hơi tối tăm và yên tĩnh, có thể nghe loáng thoáng tiếng tuyết rơi bên ngoài.
Trình Ấu Dung vén làn váy quỳ xuống giữa điện, ngữ khí bình tĩnh thỉnh an Lâm quý phi đang ngồi phía trên: "Nhi thần thỉnh an mẫu phi."
Trên sàn gạch có trải một lớp thảm mỏng nhưng quỳ lâu vẫn hơi khó chịu, vải trên đầu gối khi nàng quỳ xuống bị nhăn lại tạo ra mấy đường lằn trên chân, quỳ một hồi làm chân nàng tê dại.
Nàng cúi đầu chờ Lâm quý phi lên tiếng.
"Sao hôm nay đến muộn vậy?" Thật lâu sau, giọng nói của Lâm quý phi chậm rãi truyền đến.
"Luyện thư pháp nên mất chút thời gian." Trình Ấu Dung thản nhiên trả lời, tùy ý kiếm cớ.
Lâm quý phi cười lạnh nói: "Quả thực là phải luyện nhiều, nhiều năm rồi mà chữ viết của ngươi vẫn xấu như vậy! Lát nữa trở về để Ngũ ma ma đưa một ít mẫu sách chép của ta, về chép lại tương tự, hai ngày sau mang lại cho bổn cung xem."
Trình Ấu Dung thấp giọng đáp: "Dạ, nhi thần nhất định chăm chỉ luyện tập."
"Đứng lên đi, hôm nay không có việc gì làm, có thời gian thì ngươi qua đó chép mấy cuốn sách đi." Lâm quý phí giơ tay chỉ về phía bàn bên kia.
Trình Ấu Dung đỡ đầu gối chậm rãi đứng dậy, đi đến bên án thư, ngồi ngay ngắn bắt đầu chép sách như thường lệ.
Trong cung tối tăm, nàng cúi đầu xuống thấp để có thể nhìn rõ những chữ mình viết trên giấy.
"Ừ, con có nhớ bổn cung đã nói gì không? Chỉ còn hai ngày nữa là sanh thần mẫu phi con, con nhất định phải nhớ dụng tâm chuẩn bị lễ vật." Hoàng hậu dịu dàng dặn dò nàng.
Sắc mặt Trình Ấu Dung hơi khó coi, nàng gượng cười đáp: "Nhi thần biết được."
Hoàng hậu vẫn biết một chút sự tình trong cung, nàng có tâm muốn xoa dịu mối quan hệ giữa Trình Hữu Dung và Lâm quý phi, dù sao hai người mới là thân ngạch nương, nói nhiều chỉ càng thêm thị phi thôi.
Hơn nữa, Lâm quý phi cũng không quan tâm đến nữ nhi của mình, dù có nói bao nhiêu cũng vô ích, chỉ khiến Lâm quý phi càng thêm oán hận nàng rồi sinh ra hiềm khích, làm hậu cung không yên.
Khi Trình Ấu Dung bước ra, gió lạnh ngoài cửa làm cho giật mình.
Tiết Chi vẫn quỳ tại chỗ, dung mạo của y không chỉ bất phàm hơn cung nhân khác mà dáng người cũng cao lớn hơn đám thái giám bên cạnh.
Thái giám bị hình, không thể duỗi chân được nên khom lưng lâu ngày thành thói quen.
Tiết Chi thì khác, trừ lúc hành lễ hơi cong lưng, phần lớn thời gian y đều đứng thẳng như thanh trúc.
Nàng cất bước tới trước mặt Tiết Chi, nói: "Tiết Chi, ngươi thật sự khác với những người khác."
Nàng buột miệng thối ra một câu không rõ ràng làm chính nàng kinh ngạc, Tiết Chi thì sửng sốt.
Y nghiêng đầu, ngước lên nhìn nàng và hỏi: "Lời này của điện hạ có ý gì?"
Mặt Trình Ấu Dung hơi tái nhợt, ánh mắt hung dữ liếc y một cái rồi xoay người đi về phía cửa cung.
Bước chân lại có hai phần hoảng sợ, như đang chật vật chạy ra.
Tiết Chi được Tấc An nâng dậy, đáy mắt y mang theo tia cười như không cười.
Tấc An vỗ vỗ vết bẩn trên đầu gối hắn, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Chưởng ấn, hôm nay Thập Tam Công chúa bị quỷ ám sao? Trước đây tuy tính tình không tốt nhưng chưa bao giờ đối xử với người như vậy, xem ra là thật sự mất trí nhớ..."
Tiết Chi không nói gì, chỉ trầm mặc đi vào trong điện.
Buổi chiều, sau khi Trình Ấu Dung dùng ngọ thiện xong, nàng ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Tố Lan quay qua quay lại, vẻ mặt chần chừ như muốn nói lại thôi.
"Được rồi, đừng đi tới đi lui nữa, đợi ta nghỉ ngơi một lát rồi lại đi..." Trình Ấu Dung chống tay lên mặt, vẻ mặt không tốt lắm.
Tố Lan vội vàng lui đi ra ngoài.
Ánh mắt Trình Ấu Dung không mấy vui vẻ nhìn chằm chằm mặt bàn, nàng muốn cả đời không gặp được vị kia, nhưng nàng lại nữ nhi thân sinh của người đó.
Thỉnh an mỗi buổi chiều là thời điểm mà Trình Ấu Dung chán ghét nhất, khi còn nhỏ nàng thường quỳ xuống cầu xin thần phật cho mình sinh bệnh vào mỗi buổi chiều để khỏi gặp nữ nhân kia.
Nhưng thần phật lại không cho nàng được như ý nguyện, theo năm tháng, nàng dần hiểu ra rằng mình chỉ có thể dựa vào chính mình...
Rời khỏi Ninh Nhạc Cung đến chỗ Lâm quý phi, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi từng đợt, tuyết không lớn nhưng rất dày đặc.
"Điện hạ, hay là để nô tỳ không quay lại lấy ô? Tuyết rơi thế này, xiêm y sẽ ướt mất." Tô Lan đỡ cánh tay Trình Ấu Dung, nhẹ giọng nói.
Trình Ấu Dung lắc đầu: "Không cần, cứ đi thôi."
Dù sao cũng không ai quan tâm xiêm y nàng có bị ướt hay không.
Ngũ ma ma đang đứng ở hành lang, từ xa nhìn thấy chủ tớ hai người đi dưới trời tuyết, vội vàng mang chiếc ô giấy đến nghênh đón Trình Ấu Dung.
Bà quay lại mắng Tô Lan: "Tuyết rơi dày đặc, sao không che ô cho điện hạ? Ngươi thật sự không có mắt mà."
Thần sắc Trình Ấu Dung hơi thay đổi, liếc nhìn Ngũ ma ma, nói: "Ma ma không cần mắng nàng ấy, là do ta không muốn che ô."
Ngũ ma ma nghe nói giọng điệu nàng không tốt, lời nói lại có ý bảo vệ Tô Lan, bà nhanh chóng thu lại biểu cảm, mỉm cười nói với Trình Ấu Dung: "Điện hạ, mau vào đi, nương nương đã dùng ngọ thiện xong, đang đợi người."
Trình Ấu Dung gật đầu, nàng cởi áo choàng lông chồn cho Tố Lan, khi Niệm ma ma vén rèm ra, Trình Ấu Dung yên lặng hít một hơi thật sâu.
Trong điện hơi tối tăm và yên tĩnh, có thể nghe loáng thoáng tiếng tuyết rơi bên ngoài.
Trình Ấu Dung vén làn váy quỳ xuống giữa điện, ngữ khí bình tĩnh thỉnh an Lâm quý phi đang ngồi phía trên: "Nhi thần thỉnh an mẫu phi."
Trên sàn gạch có trải một lớp thảm mỏng nhưng quỳ lâu vẫn hơi khó chịu, vải trên đầu gối khi nàng quỳ xuống bị nhăn lại tạo ra mấy đường lằn trên chân, quỳ một hồi làm chân nàng tê dại.
Nàng cúi đầu chờ Lâm quý phi lên tiếng.
"Sao hôm nay đến muộn vậy?" Thật lâu sau, giọng nói của Lâm quý phi chậm rãi truyền đến.
"Luyện thư pháp nên mất chút thời gian." Trình Ấu Dung thản nhiên trả lời, tùy ý kiếm cớ.
Lâm quý phi cười lạnh nói: "Quả thực là phải luyện nhiều, nhiều năm rồi mà chữ viết của ngươi vẫn xấu như vậy! Lát nữa trở về để Ngũ ma ma đưa một ít mẫu sách chép của ta, về chép lại tương tự, hai ngày sau mang lại cho bổn cung xem."
Trình Ấu Dung thấp giọng đáp: "Dạ, nhi thần nhất định chăm chỉ luyện tập."
"Đứng lên đi, hôm nay không có việc gì làm, có thời gian thì ngươi qua đó chép mấy cuốn sách đi." Lâm quý phí giơ tay chỉ về phía bàn bên kia.
Trình Ấu Dung đỡ đầu gối chậm rãi đứng dậy, đi đến bên án thư, ngồi ngay ngắn bắt đầu chép sách như thường lệ.
Trong cung tối tăm, nàng cúi đầu xuống thấp để có thể nhìn rõ những chữ mình viết trên giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất