Hoạn Sư Kí Lục

Chương 13

Trước Sau
Đêm đó, cả biệt thự của Phó Trí đều sáng đèn, vài thuộc hạ thân tín ít khi lộ diện cũng xuất hiện, ra vào liên tục khiến người hầu cũng có chút kinh hoảng, tự giác tránh xa phòng ngủ ở lầu chính, càng xa càng tốt.

"Bác sĩ Tôn đâu?" Phó Trí vừa nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt Cố Niệm vừa lạnh giọng hỏi Tiết Tắc.

Ở ngoài cừa, Tiết Tắc gọi vài cuộc điện thoại rồi ló đầu vào đáp, "Ông ấy sắp đến rồi."

Thiếu niên ở trên giường lần nữa co giật, cậu nôn hết mọi thứ trong người cho đến khi chỉ còn lại dịch dạ dày trào ra từ khóe miệng. Phó Trí cau mày, tay lúng túng vuốt lưng vỗ về, hi vọng có thể giúp cậu thoải mái hơn một chút.

Cố Niệm vẫn mê man, thân thể không ngừng run lẩy bẩy. Tuy ý thức của cậu không rõ ràng nhưng vẫn cảm nhận được người bên cạnh mình là Phó Trí. Vì thế, cậu nắm lấy ngón trỏ của hắn, nhất quyết không chịu buông ra.

Tiết Tắc cả gan nhìn trộm vào trong phòng, hình ảnh ông chủ đang dỗ dành thiếu niên khiến hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Suy tính một hồi, hắn nhấc ống nghe lên nói, "Mau đi thẩm vấn đám người kia, hỏi rõ tối nay chúng muốn mang Cố Niệm đi đâu?"

"Sau khi hỏi xong?"

"Trói lại ném xuống biển cho cá ăn."

Tên đàn em bên kia gật đầu vâng một tiếng. Tiết Tắc cúp điện thoại, sau đó dẫn bác sĩ riêng của Phó Trí đến phòng ngủ, thức thời nhanh chóng lui ra.

Sau khi kiểm tra một lượt vết thương trên người Cố Niệm, Bác sĩ Tôn từ tốn nói: "Ngoại trừ vết thương trên vai khá nghiêm trọng thì những chỗ khác không có gì đáng ngại."

Chờ vết thương xử lý xong, Cố Niệm cũng ngừng run rẩy. Tuy trên trán vẫn đổ mồ hôi nhưng ít ra cậu cũng đã ngủ thiếp đi.

"Em ấy cứ nôn mửa không ngừng." Phó Trí đứng lên, tận lực đè thấp âm thanh.

Bác sĩ Tôn liếc mắt nhìn Cố Niệm một cái rồi đáp: "Không phải do vấn đề cơ thể."

Ông thu dọn đồ đạc của mình, lịch sự tạm biệt Phó Trí. Trước khi đi ông nhẹ giọng khuyên: "Ngài có thể tìm bác sĩ tâm lý đến để điều trị."

Phó Trí theo bản năng quay đầu nhìn lên giường. Chẳng biết từ lúc nào Cố Niệm đã cuộn mình thành con sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong chăn giống như đang gặp ác mộng.

Hắn nhớ lại chuyện đêm nay, phát hiện từ lúc Diệp Văn Lệ đưa cho Cố Niệm chiếc hộp thì cậu đã bắt đầu có những biểu hiện rất bất thường.

Diệp Văn Lệ.

Hắn cảm thấy chuyện đêm nay nhất định có liên quan đến tên khốn kia.

Phó Trí đi tới cạnh cửa sổ, gọi cho Phương Dịch- quản lý hiện tại của công ty kêu anh trình bày rõ ràng lại chuyện xảy ra trong tối nay.

"Chỉ có thứ liên quan tới tàu chở thuốc mới bị mang đi." Phương Dịch vừa ra khỏi tòa nhà, vừa trình bày những phán đoán của mình, "Quá tùy tiện, không giống phong cách làm việc của Triệu gia."

Phương Dịch là một trong những thuộc hạ thân tín của Phó Trí, tuy nhiên rất ít khi lộ diện. Phần lớn những việc mà Phó Trí không thể giải quyết ở bên ngoài đều do một tay anh xử lý. Đối với các phe phái ở tỉnh A, Phương Dịch vô cùng nhạy bén nên khi anh nói như vậy, Phó Trí tin chắc rằng sự kiện tối nay tại công ty chỉ là một trò bịp mà thôi.

"Diệp Văn Lệ thì sao?"

"Sau khi tiệc tối kết thúc, gã đi tới club, nghe đâu ông Vương cũng ở đó." Phương Dịch đáp.

Trước đây Ông Vương là lính nhảy dù của tỉnh A, nhiều năm nay nhờ vào thế lực ở sau lưng nên không ai dám đắc tội cả. Kẻ mới đến thì luôn muốn hiểu rõ các phe phái, Phó Trí còn chưa có cơ hội gặp ông ta, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Diệp Văn Lệ hớt tay trên trước.

Tuy nhiên Phó Trí cũng không có tâm tình để suy nghĩ về mấy mối quan hệ phức tạp này, hắn bàn bạc về vấn đề theo dõi Triệu gia với Phương Dịch, rồi nhanh chóng cúp máy.

Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Tiết Tắc nhẹ giọng gõ cửa tiến vào, khó xử nói

"Ngài Phó, người của tên chúng ta vừa bắt..."



Vừa nhắc tới tên khốn khiếp đạp Cố Niệm, sắc mặt của hắn tối đi vài phần, "Người nào?"

Tiết Tắc nhắm mắt nói, "Là người bên ông Vương, nghe nói... gã là điều giáo viên về phương diện kia.", hắn âm thầm nhấn mạnh, "Gã bảo tối nay gã còn phải phục vụ ông Vương nên yêu cầu chúng ta phải thả gã ra."

Thật ra Tiết Tắc không muốn truyền lại mấy lời khiêu khích vô liêm sỉ trắng trợn thế này nhưng vì nó liên quan tới vị lão phật gia mới nổi gần đây nên hắn không dám tự đưa ra quyết định.

Phó Trí không lên tiếng, hắn trầm mặc tiến tới giường rồi lặng lẽ gạt tấm chăn xuống một chút, chạm vào khuôn mặt của Cố Niệm. Có vẻ cậu không còn bị ác mộng hành hạ nữa, khuôn mặt thả lỏng mềm mại cọ vào lòng bàn tay hắn. Nếu hắn còn tiếp tục, chỉ sợ con mèo nhỏ này sẽ chớp cơ hội lấy tay hắn làm gối đầu mất.

Dù không tỉnh táo nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc cậu làm nũng.

Phó Trí nhẹ nhàng chỉnh chăn cho cậu rồi nhanh chân bước ra ngoài, lạnh lùng nói, "Người đâu?"

Tiết Tắc nhanh chóng đóng cửa đuổi theo, "Phòng tối phía đông."

Phó Trí đi xuống lầu, vòng qua sân lớn, đi lên tầng hai của một căn nhà nhỏ không quá thu hút nằm ở mặt sân phía đông. Tất cả các phòng của dãy hành lang này đều có hiệu quả cách âm rất tốt, suốt đoạn đường không hề nghe thấy bất kì âm thanh khác lạ nào. Đứng trước căn phòng cuối, Tiết Tắc vừa mở cửa thì dưới ánh đèn mờ ào, Z phun ra ngụm máu ngã xuống nền nhà lạnh lẽo.

"Ngài Phó." Tuy bị trói trên ghế, cơ thể đã sớm cứng ngắc nhưng gã ta vẫn ngạo mạn như trước, "Gần đến giờ hẹn của tôi và ông Vương rồi."

Phó Trí mỉm cười, trước đây hắn cũng nghe qua việc ông Vương có sở thích quái lạ trên giường, tuy nhiên...

Suy cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi, không có gì ghê gớm cả.

Z dõi theo hắn, như thể nhìn thấu những gì hắn đang nghĩ, "Ngài Phó cứ kéo dài thời gian đi." Khuôn mặt tên Z đã sưng tím gã nhếch môi hống hách nói, "Đến khi ông Vương đến đây luôn cũng dược."

Phó Trí ngồi xuống sofa cũ kĩ đặt sát bức tường, lạnh lùng nói, "Mày rất tự tin vào trình độ của mày nhỉ?"

Z cười, liếm khóe môi đang rướm máu của mình, "Đúng thế, ngài Phó chắc cũng đã gặp qua tác phẩm của tôi."

"Số 112, hmm...mấy người gọi thằng nhãi đó là Cố Niệm đúng không?" Z nhướn mày lạnh nhạt nói, "Cậu ta là thành phẩm tôi thích nhất đó."

Phó Trí nheo mắt nguy hiểm, tuy hắn cố giữ bình tĩnh dựa vào sofa nhưng sâu trong từng tế bào hắn lúc này đều đang sôi sục cơn giận, có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Hắn gằn từng chữ, "Số 112?"

"Đúng vậy." Z ngửa mặt lên, "Vết sẹo này là quà tên nhóc đó tặng cho tôi đấy." Gã vừa nói vừa cười nhạo một tiếng, "Năm đó, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà có thể cướp được dao trên tay tôi."

"Nhưng ngựa được thuần hóa rồi mới thú vị- giống như hiện tại, càng lớn càng ngọt nước." Đôi mắt Z tràn đầy sự hưng phấn quỷ dị, gã nhìn về phía Phó Trí nói: "Ngài Phó muốn xem thử cậu ta được dạy những gì không?"

Phó Trí cúi mặt nhìn xuống sàn, mi mắt không nhấc lên dù chỉ một chút. Khuôn mặt bị bóng tối che phủ, khó có thể đoán được hiện giờ hắn đang nghĩ gì trong lòng. Tiết Tắc bước vào cùng xấp tài liệu, hắn lật từng tờ chăm chú đọc.

Tên điều giáo sư này đã từng phục vụ rất nhiều chính trị gia và nhân vật có tiếng, dạy dỗ những đứa nhỏ trở thành thú vui tiêu khiển cho đám lòng lang dạ sói này. Hơn mười năm trước, Z từng phục vụ cho ông trùm buôn thuốc phiện mà Phó Trí tự mình dẫn người đi xử lý.

Tên trùm thuốc phiện cũ đó đã làm gì trên người Cố Niệm...

Phó Trí đóng mạnh xấp tài liệu, không muốn tiếp tục nhìn. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||

Phó Trí đã xem chuyện Cố Niệm chăm sóc mình là "điều hiển nhiên", chưa từng nghĩ vì sao cậu lại có dáng vẻ này, không sợ đau cũng không sợ bị thương, giống như ngoài trừ Phó Trí thì trên thế giới này, chẳng có gì có thể khiến cậu quan tâm cả.

Hắn nhớ tới dáng vẻ khi Cố Niệm một mình chịu đựng vết thương, ngay cả một cái nhăn mày cũng không, bỗng nhiên hắn thấy trong lòng đau không tả được.

"Thưa ngài," Tiết Tắc vội vã tiến vào, "Có người tìm ngài.", hắn do dự đưa mắt về phía gã đàn ông bị trói trên ghế kia, cúi thấp đầu thì thầm vào tai Phó Trí, "Là ông Vương."



Phó Trí đứng lên, không nói một lời, nhanh chân xuống một căn phòng nhỏ ở lầu dưới nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia có vẻ rất chắc chắn tên Z đang nằm trong tay hắn nên liên tục đòi thả người. Phó Trí hiển nhiên sẽ không thừa nhận, cứ vòng vo lảng tránh một hồi lâu. Sau khi bước ra khỏi phòng, mặt hắn cũng lạnh thêm vài phần.

Tiết Tắc gần như đoán được nội dung của cuộc điện thoại, cẩn thận hỏi, "Liệu có nên thả người ra trước không thưa ngài?", hắn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, "Dù sao chuyện đêm nay..."

Tiết Tắc còn chưa dứt câu thì âm thanh ồn ào chợt vang lên từ phía cầu thang. Phó Trí cùng Tiết Tắc quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cả hai là bộ dáng yếu ớt cùng khuôn mặt tái nhợt của Cố Niệm, trên tay cậu là một khẩu súng ngắn.

Phó Trí không ngờ Cố Niệm vẫn còn sức chạy đến đây. Dáng hình nhỏ nhắn cô độc đứng ở cửa, sau lưng là nền tuyết trắng xóa. Không biết cậu kiếm được đâu ra bộ quần áo len nhạt màu, tựa như một đóa mân côi yếu ớt dưới trời gió tuyết.

Phó Trí đi tới, muốn lấy đi súng trong tay cậu, "Tại sao không nghỉ ngơi cho tốt mà lại chạy ra đây?"

Khuôn mặt Cố Niệm trắng bệnh nhưng tay vẫn nắm chặt khẩu súng không buông. Lần đầu tiên cậu đứng trước mặt Phó Trí, phản kháng lại hắn, "Em muốn giết tên đó."

Đây không phải là câu hỏi, giọng điệu của cậu vô cùng kiên quyết, dường như Phó Trí có đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng.

Phó Trí biết nếu bây giờ hắn kêu người mang con mèo này về thì cậu sẽ lập tức nổ súng ngay.

Trong mắt Cố Niệm không có một tia cầu xin nào. Thực ra những lúc thế này cậu thường sẽ mềm mỏng một chút, bởi vì chỉ cần Phó Trí gật đầu, hắn sẽ thay cậu giải quyết tên kia liền.

Nhưng cậu không muốn làm thế.

Phó Trí muốn duỗi tay ra nhưng rồi dừng lại giữa không trung.

Cố Niệm cúi đầu, quay người lên lầu. Không có lời nói của Phó Trí, không một ai dám cản cậu. Thiếu niên đi dọc theo bậc cầu thang, giống như thời điểm đầu tiên mà Phó Trí gặp cậu, bướng bỉnh đến mức không chịu quay lại nhìn lấy một lần.

Phó Trí trầm mặc nhìn bóng dáng cậu khuất ở góc cầu thang, dặn dò Tiết Tắc một câu, "Tìm Tưởng Húc Văn, kêu cậu ta sắp xếp đưa hai người cho ông Vương."

"Nhưng..."

"Đêm nay, chưa từng có người lạ nào bước vào biệt thự cả."

Tiết Tắc thoáng rùng mình, lập tức hiểu ý của hắn, thấp giọng đáp, "Vâng, không có ai tới cả."

Phó Trí gật đầu, ra hiệu Tiết Tắc không cần đi theo mình nữa rồi nhanh chóng đi tới căn phòng kia.

Hắn đẩy cửa ra thì nhìn thấy Cố Niệm run rẩy bám vào chiếc ghế cạnh tường, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, tay đã không thể cầm chắc súng nhưng vẫn nhất quyết muốn giết chết người kia.

Z thấy Phó Trí tiến vào, càng thêm đắc ý nói, "Ôi mèo con đáng thương, tay cầm súng nhưng không dám bóp cò."

Gã ta càng thêm trào phúng cười ha hả, "Thật giống động vật trong rạp xiếc, dù có trở thành con voi to lớn nhưng vẫn không dám phản kháng kẻ lại huấn luyện... Rất đáng yêu..."

Cố Niệm giống như bị lời của hắn chọc vào điểm đau nhất, cố gắng đè cơn buồn nôn của mình. Cảm giác âm u khủng khiếp kia lần nữa kéo tới làm toàn bộ tầm nhìn của thiếu niên trở nên mơ hồ. Toàn bộ căn phòng giống như đang xoay tròn khiến Cố Niệm gần như muốn gục xuống.

Phó Trí nhanh chóng ôm lấy thân thể gầy gò, giúp cậu dựa vào lòng mình. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc kia, Cố Niệm khó khăn hô hấp, đè nén tâm lý đang hoảng loạn của mình xuống.

Phó Trí ôm cậu, cánh tay còn lại nắm lấy tay súng, chĩa thẳng về phía Z. Lập tức sắc mặt của tên Z trở nên rất khó coi nhưng vẫn trấn tĩnh bản thân tiếp tục nói ra những lời sáo rỗng cũ mèm vừa nãy.

Trong phòng, hai người mắt điếc tai ngơ, Phó Trí che lại đôi mắt người trong lòng. Cố Niệm thoáng hoảng hốt khi tầm mắt đột nhiên bị che khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắng nghe những lời thì thầm an ủi của Phó Trí.

Ngón trỏ của cậu bị ngón tay người nọ đè lên, căn phòng lập tức phát ra âm thanh ngắn ngủi chói tai.

Phó Trí nhẹ nhàng ngậm lấy tai cậu, phả từng hơi thở ấm nóng, dạy dỗ đứa nhỏ bướng bỉnh của mình, "Lần sau đừng cậy mạnh, Niệm Niệm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau