Chương 14
Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Hơn sáu giờ sáng thứ hai, Lâm Tuế Xuân tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, Tề Sâm vẫn nằm nghiêng say ngủ. Lâm Tuế Xuân cũng không gọi hắn, chỉ cầm quần áo trên ghế mặc vào.
Tiếng mặc quần áo sột soạt đánh thức Tề Sâm, hắn mơ màng mở mắt ra, gãi đầu, nói: “Chờ tôi, tôi lái xe đưa cậu đi.” Nói xong, hắn bổ sung một câu: “Giờ cậu đi ra khỏi khu biệt thự cũng phải chờ lâu đấy. Đợi đến lúc có xe đi đến trường chắc mặt trời cũng lên cao rồi.”
Cuối cùng, cậu vẫn đợi hắn một lát. Hắn lại nói: “Dù gì cũng nên ăn sáng đã.”
Lâm Tuế Xuân quay đầu bước đi, Tề Sâm kéo cậu lại: “Đừng chạy, có phải tôi không đưa cậu đi đâu.”
Loanh quanh hơn nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng lên được xe. Tề Sâm đưa cho cậu một miếng bánh sandwich và sữa ấm, Lâm Tuế Xuân không muốn ăn, nhưng dưới sự yêu cầu kiên quyết của Tề Sâm, cậu vẫn nhận lấy.
Tề Sâm vừa ngậm sandwich vừa lái xe.
Lúc đến trường, tiếng chuông tự học buổi sáng vừa lúc vang lên. Tề Sâm bỗng nổi hứng dẫn Lâm Tuế Xuân đi học. Vừa đến cửa lớp, nam sinh bên trong đã vây tới quanh hắn nịnh nọt chào hỏi: “Anh Sâm, anh đã đến rồi.”
“Anh Sâm, anh Lâm, sao hai người tới sớm thế, hai người có muốn ăn gì không?”
Tề Sâm đuổi bọn họ đi, ngồi vào chỗ, nhìn Lâm Tuế Xuân, thấy cậu lấy sách gì liền lấy sách đó ra.
Sách của Tề Sâm gần như mới tinh, dù trông có vẻ là một kẻ ăn chơi trác táng đúng chuẩn nhưng thành tích của hắn thật sự không hề kém cỏi. Dù sao từ nhỏ hắn đã bắt đầu học tập nhiều loại ngôn ngữ và kiến thức khác nhau, kiến thức Trung học đã nằm lòng, cho nên đến trường hay không cũng vậy, chẳng ai quản hắn.
Tiết này là môn tiếng Anh, không tìm được nửa chữ Hán từ lời giáo viên, cả tiết chỉ nói tiếng Anh, ngồi nghe không cũng cảm thấy nhàm chán. Tề Sâm nhờ người lấy cho một gói bánh quy, nếm thử thấy không tệ lắm, định đưa cho Lâm Tuế Xuân ăn thử. Nhưng khi thấy cậu ghé vào bàn ngủ liền không muốn đánh thức cậu nữa, từ từ ăn hết gói bánh.
Tề Sâm vừa ăn vừa chơi game tiêu khiển hết giờ học buổi sáng. Đến trưa, hắn dẫn Lâm Tuế Xuân ra ngoài trường ăn.
Hắn gọi vài món, chủ yếu là đồ ăn thanh đạm. Lâm Tuế Xuân yên lặng ăn cơm, Tề Sâm lại chẳng hề động đũa. Hắn chướng mắt mấy hàng quán bên ngoài trường, cho dù là những thứ mọi người nức nở khen ngon thì trong mắt hắn cũng chẳng bằng đồ đầu bếp nhà mình nấu.
Tề Sâm nhàm chán nhìn Lâm Tuế Xuân ăn cơm, đột nhiên lên tiếng: “Tuế Tuế, buổi chiều tôi dẫn cậu tới Thủy cung chơi, vui lắm.”
Lâm Tuế Xuân gắp rau ăn, nói: “Tôi muốn đi học.”
“Một ngày không đi học cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu, nếu không tôi mời gia sư bổ túc cho cậu cũng được.”
Lâm Tuế Xuân liếc hắn, không nói chuyện.
Tề Sâm biết, đây là biểu hiện khi Lâm Tuế Xuân không muốn đáp lại hắn. Hắn chăm chú nhìn cậu, quả nhiên thấy cậu chẳng hề nhìn đến mình, chỉ tự ăn. Hắn lấy điện thoại di động ra ấn vài cái, trong lòng bực bội. Đột nhiên nhìn thấy tin tức trên màn hình, đầu ngón tay hắn dừng lại, nói: “Giang Ý về trường rồi?”
Lâm Tuế Xuân đáp: “Đúng.”
Tề Sâm đặt điện thoại xuống bàn, biểu cảm trên khuôn mặt có phần âm trầm, Lâm Tuế Xuân coi như không nhìn thấy. Cơm nước xong xuôi, cậu chuẩn bị quay lại trường thì lại bị Tề Sâm gọi lại, hỏi: “Tối nay cậu có tới không?”
Lâm Tuế Xuân dừng lại, nói: “Tùy anh.”
Sau đó, cậu cầm lấy đồ đạc của mình ra khỏi phòng riêng. Tề Sâm bực bội nhìn dáng vẻ dứt khoát của cậu rồi nhìn về thức ăn trên bàn, người kia chỉ ăn có mấy miếng. Hắn cầm đũa gắp một miếng thịt bò, nhét vào miệng, cảm giác như đang nhai sáp.
Ở trường, Giang Ý rất rảnh rang. Trước kia hắn là Chủ tịch Hội học sinh, bận rộn nhiều việc. Hiện giờ đã vào cấp ba, có nhiều thời gian rảnh hơn, hắn thậm chí còn có tâm trạng theo Lâm Tuế Xuân tới thư viện đọc sách.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, Lâm Tuế Xuân lấy một tựa sách ngoại quốc kinh điển ra đọc vô cùng chăm chú. Giang Ý tùy tiện lấy bừa một quyển, kẹp giấy nháp vào giữa bắt đầu vẽ người.
Chờ đến khi chuông giờ học buổi tối vang lên, cả hai mới rời đi.
Mỗi khi có thời gian rảnh, Giang Ý đều sẽ dính lấy Lâm Tếu Xuân. Cậu vốn không quen có người đi cùng mình, nhưng Giang Ý lựa chọn phương thức rất nhẹ nhàng để tiếp cận cậu, cùng cậu ăn cơm, đọc sách, không vượt qua bất kỳ ranh giới nào. Lâm Tuế Xuân cũng từ từ tiếp nhận sự hiện hữu của hắn.
Ở trong trường, ngẫu nhiên cậu cũng sẽ bắt gặp Thích Cố. Gần đây hắn đang chăm chút cho phòng vẽ tranh của mình, mua màu và giá vẽ, gọi đám anh em tới dọn dẹp. Bọn họ từng chạm mặt tại hành lang phòng học, Lâm Tuế Xuân nhìn thấy hắn liền coi như không quen biết, quay đầu bước đi.
Thích Cố gọi cậu vài tiếng nhưng chẳng nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào, giận điên người.
Mấy ngày sau, Thích Cố chạy đến phòng ngủ tặng một bức tranh cho cậu, là bức tranh hoa hướng dương mà hắn đóng cửa vẽ suốt mấy hôm liền. Màu vàng nóng cháy bên cạnh bầu trời xanh ngắt càng thêm nổi bật, dạt dào sức sống.
Lâm Tuế Xuân nhìn bức tranh, dù cậu không phải người am hiểu hội họa nhưng cũng cảm thấy nó rất có hồn.
Tuy nhiên, điều này thì liên quan gì đến cậu, Lâm Tuế Xuân hỏi: “Có việc gì?”
Thích Cố ôm bức tranh, chăm chú nhìn cậu, do dự một lát vẫn không biết nên nói gì, vốn hắn đã chuẩn bị xin lỗi cậu. Sau khi nghĩ lại chuyện tuần trước, bản thân hắn cũng thấy mình rất tệ, nhưng đến khi đứng trước mặt Lâm Tuế Xuân, hắn lại không nói nên lời.
Suy nghĩ một hồi, hắn chỉ đành mở miệng: “Tôi muốn tặng cậu bức tranh này.”
Lâm Tuế Xuân đứng dựa vào khung cửa, không động đậy, lạnh lùng nhìn hắn.
“Được rồi, thật ra lần này tôi đến để giải thích, chuyện lần trước là tôi sai, tôi không nên ác liệt với cậu như thế.” Thích Cố cúi đầu: “Tôi biết sai rồi, cậu đừng giận tôi nữa.”
Nghe những lời này, Lâm Tuế Xuân vẫn chỉ yên lặng nhìn hắn. Thích Cố nâng mắt xem xét tình hình, hắn vốn có giá trị nhan sắc rất cao, lại không mặc bộ đồng phục quê mùa mà thay bằng một chiếc áo khoác màu trắng, trông càng anh tuấn nổi bật. Hắn cao hơn Lâm Tuế Xuân 1m75 nửa cái đầu, cặp mắt hoa đào xinh đẹp khi chăm chú nhìn ai đó khiến người ta khó lòng không rung động.
Thích Cố thấy cậu không nói gì, đặt tranh xuống bên giường trống. Khi quay lưng về phía Lâm Tuế Xuân để xếp tranh, hắn nghe thấy cậu nói: “Nếu thật sự biết mình sai, cậu đã không quấy rầy tôi nữa.”. Hãy tìm đọc trang chính ở == TrùmTru yện. NE T ==
Lòng Thích Cố trĩu nặng, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Tuế Xuân rũ mắt nhìn xuống, sắc mặt rất lạnh. Rõ ràng vẻ mặt cậu vẫn luôn như vậy, nhưng lần này Thích Cố lại cảm thấy không giống.
Hắn há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Thậm chí cả lời giải thích kia.
*****
Hơn sáu giờ sáng thứ hai, Lâm Tuế Xuân tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, Tề Sâm vẫn nằm nghiêng say ngủ. Lâm Tuế Xuân cũng không gọi hắn, chỉ cầm quần áo trên ghế mặc vào.
Tiếng mặc quần áo sột soạt đánh thức Tề Sâm, hắn mơ màng mở mắt ra, gãi đầu, nói: “Chờ tôi, tôi lái xe đưa cậu đi.” Nói xong, hắn bổ sung một câu: “Giờ cậu đi ra khỏi khu biệt thự cũng phải chờ lâu đấy. Đợi đến lúc có xe đi đến trường chắc mặt trời cũng lên cao rồi.”
Cuối cùng, cậu vẫn đợi hắn một lát. Hắn lại nói: “Dù gì cũng nên ăn sáng đã.”
Lâm Tuế Xuân quay đầu bước đi, Tề Sâm kéo cậu lại: “Đừng chạy, có phải tôi không đưa cậu đi đâu.”
Loanh quanh hơn nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng lên được xe. Tề Sâm đưa cho cậu một miếng bánh sandwich và sữa ấm, Lâm Tuế Xuân không muốn ăn, nhưng dưới sự yêu cầu kiên quyết của Tề Sâm, cậu vẫn nhận lấy.
Tề Sâm vừa ngậm sandwich vừa lái xe.
Lúc đến trường, tiếng chuông tự học buổi sáng vừa lúc vang lên. Tề Sâm bỗng nổi hứng dẫn Lâm Tuế Xuân đi học. Vừa đến cửa lớp, nam sinh bên trong đã vây tới quanh hắn nịnh nọt chào hỏi: “Anh Sâm, anh đã đến rồi.”
“Anh Sâm, anh Lâm, sao hai người tới sớm thế, hai người có muốn ăn gì không?”
Tề Sâm đuổi bọn họ đi, ngồi vào chỗ, nhìn Lâm Tuế Xuân, thấy cậu lấy sách gì liền lấy sách đó ra.
Sách của Tề Sâm gần như mới tinh, dù trông có vẻ là một kẻ ăn chơi trác táng đúng chuẩn nhưng thành tích của hắn thật sự không hề kém cỏi. Dù sao từ nhỏ hắn đã bắt đầu học tập nhiều loại ngôn ngữ và kiến thức khác nhau, kiến thức Trung học đã nằm lòng, cho nên đến trường hay không cũng vậy, chẳng ai quản hắn.
Tiết này là môn tiếng Anh, không tìm được nửa chữ Hán từ lời giáo viên, cả tiết chỉ nói tiếng Anh, ngồi nghe không cũng cảm thấy nhàm chán. Tề Sâm nhờ người lấy cho một gói bánh quy, nếm thử thấy không tệ lắm, định đưa cho Lâm Tuế Xuân ăn thử. Nhưng khi thấy cậu ghé vào bàn ngủ liền không muốn đánh thức cậu nữa, từ từ ăn hết gói bánh.
Tề Sâm vừa ăn vừa chơi game tiêu khiển hết giờ học buổi sáng. Đến trưa, hắn dẫn Lâm Tuế Xuân ra ngoài trường ăn.
Hắn gọi vài món, chủ yếu là đồ ăn thanh đạm. Lâm Tuế Xuân yên lặng ăn cơm, Tề Sâm lại chẳng hề động đũa. Hắn chướng mắt mấy hàng quán bên ngoài trường, cho dù là những thứ mọi người nức nở khen ngon thì trong mắt hắn cũng chẳng bằng đồ đầu bếp nhà mình nấu.
Tề Sâm nhàm chán nhìn Lâm Tuế Xuân ăn cơm, đột nhiên lên tiếng: “Tuế Tuế, buổi chiều tôi dẫn cậu tới Thủy cung chơi, vui lắm.”
Lâm Tuế Xuân gắp rau ăn, nói: “Tôi muốn đi học.”
“Một ngày không đi học cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu, nếu không tôi mời gia sư bổ túc cho cậu cũng được.”
Lâm Tuế Xuân liếc hắn, không nói chuyện.
Tề Sâm biết, đây là biểu hiện khi Lâm Tuế Xuân không muốn đáp lại hắn. Hắn chăm chú nhìn cậu, quả nhiên thấy cậu chẳng hề nhìn đến mình, chỉ tự ăn. Hắn lấy điện thoại di động ra ấn vài cái, trong lòng bực bội. Đột nhiên nhìn thấy tin tức trên màn hình, đầu ngón tay hắn dừng lại, nói: “Giang Ý về trường rồi?”
Lâm Tuế Xuân đáp: “Đúng.”
Tề Sâm đặt điện thoại xuống bàn, biểu cảm trên khuôn mặt có phần âm trầm, Lâm Tuế Xuân coi như không nhìn thấy. Cơm nước xong xuôi, cậu chuẩn bị quay lại trường thì lại bị Tề Sâm gọi lại, hỏi: “Tối nay cậu có tới không?”
Lâm Tuế Xuân dừng lại, nói: “Tùy anh.”
Sau đó, cậu cầm lấy đồ đạc của mình ra khỏi phòng riêng. Tề Sâm bực bội nhìn dáng vẻ dứt khoát của cậu rồi nhìn về thức ăn trên bàn, người kia chỉ ăn có mấy miếng. Hắn cầm đũa gắp một miếng thịt bò, nhét vào miệng, cảm giác như đang nhai sáp.
Ở trường, Giang Ý rất rảnh rang. Trước kia hắn là Chủ tịch Hội học sinh, bận rộn nhiều việc. Hiện giờ đã vào cấp ba, có nhiều thời gian rảnh hơn, hắn thậm chí còn có tâm trạng theo Lâm Tuế Xuân tới thư viện đọc sách.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, Lâm Tuế Xuân lấy một tựa sách ngoại quốc kinh điển ra đọc vô cùng chăm chú. Giang Ý tùy tiện lấy bừa một quyển, kẹp giấy nháp vào giữa bắt đầu vẽ người.
Chờ đến khi chuông giờ học buổi tối vang lên, cả hai mới rời đi.
Mỗi khi có thời gian rảnh, Giang Ý đều sẽ dính lấy Lâm Tếu Xuân. Cậu vốn không quen có người đi cùng mình, nhưng Giang Ý lựa chọn phương thức rất nhẹ nhàng để tiếp cận cậu, cùng cậu ăn cơm, đọc sách, không vượt qua bất kỳ ranh giới nào. Lâm Tuế Xuân cũng từ từ tiếp nhận sự hiện hữu của hắn.
Ở trong trường, ngẫu nhiên cậu cũng sẽ bắt gặp Thích Cố. Gần đây hắn đang chăm chút cho phòng vẽ tranh của mình, mua màu và giá vẽ, gọi đám anh em tới dọn dẹp. Bọn họ từng chạm mặt tại hành lang phòng học, Lâm Tuế Xuân nhìn thấy hắn liền coi như không quen biết, quay đầu bước đi.
Thích Cố gọi cậu vài tiếng nhưng chẳng nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào, giận điên người.
Mấy ngày sau, Thích Cố chạy đến phòng ngủ tặng một bức tranh cho cậu, là bức tranh hoa hướng dương mà hắn đóng cửa vẽ suốt mấy hôm liền. Màu vàng nóng cháy bên cạnh bầu trời xanh ngắt càng thêm nổi bật, dạt dào sức sống.
Lâm Tuế Xuân nhìn bức tranh, dù cậu không phải người am hiểu hội họa nhưng cũng cảm thấy nó rất có hồn.
Tuy nhiên, điều này thì liên quan gì đến cậu, Lâm Tuế Xuân hỏi: “Có việc gì?”
Thích Cố ôm bức tranh, chăm chú nhìn cậu, do dự một lát vẫn không biết nên nói gì, vốn hắn đã chuẩn bị xin lỗi cậu. Sau khi nghĩ lại chuyện tuần trước, bản thân hắn cũng thấy mình rất tệ, nhưng đến khi đứng trước mặt Lâm Tuế Xuân, hắn lại không nói nên lời.
Suy nghĩ một hồi, hắn chỉ đành mở miệng: “Tôi muốn tặng cậu bức tranh này.”
Lâm Tuế Xuân đứng dựa vào khung cửa, không động đậy, lạnh lùng nhìn hắn.
“Được rồi, thật ra lần này tôi đến để giải thích, chuyện lần trước là tôi sai, tôi không nên ác liệt với cậu như thế.” Thích Cố cúi đầu: “Tôi biết sai rồi, cậu đừng giận tôi nữa.”
Nghe những lời này, Lâm Tuế Xuân vẫn chỉ yên lặng nhìn hắn. Thích Cố nâng mắt xem xét tình hình, hắn vốn có giá trị nhan sắc rất cao, lại không mặc bộ đồng phục quê mùa mà thay bằng một chiếc áo khoác màu trắng, trông càng anh tuấn nổi bật. Hắn cao hơn Lâm Tuế Xuân 1m75 nửa cái đầu, cặp mắt hoa đào xinh đẹp khi chăm chú nhìn ai đó khiến người ta khó lòng không rung động.
Thích Cố thấy cậu không nói gì, đặt tranh xuống bên giường trống. Khi quay lưng về phía Lâm Tuế Xuân để xếp tranh, hắn nghe thấy cậu nói: “Nếu thật sự biết mình sai, cậu đã không quấy rầy tôi nữa.”. Hãy tìm đọc trang chính ở == TrùmTru yện. NE T ==
Lòng Thích Cố trĩu nặng, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Tuế Xuân rũ mắt nhìn xuống, sắc mặt rất lạnh. Rõ ràng vẻ mặt cậu vẫn luôn như vậy, nhưng lần này Thích Cố lại cảm thấy không giống.
Hắn há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Thậm chí cả lời giải thích kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất