Chương 24: Phế truất thái tử
Triều ngưng lại sau năm ngày, rốt cuộc cửa cung cũng mở ra, chúng triều thần ngày thường biếng nhác hay viện đủ loại công chuyện xin nghỉ không hề báo trước mà xuất hiện đủ trên triều, Chiêu Dương đế không nhiều lời, trực tiếp truyền người tuyên đọc chiếu thư, vì thái tử Chúc Vân Cảnh đức hạnh đê hèn, coi thường pháp kỷ, bất trung bất hiếu cho nên quyết định phế truất thiên địa, nay thưa trình với trời đất, tông miêu*, xã tắc.
— Tông miêu: nơi thờ tổ tiên của vua
Không người dám khuyên cũng như muốn khuyên gì, chỉ là không ai ngờ tới hoàng đế sẽ dứt khoát thẳng thắn trực tiếp hạ chỉ phế thái tử như vậy, có điều chuyện này đúng là làm thỏa mãn không ít tâm ý của một số người. Tình hình trong triều chớp mắt đã biến đổi lớn, sau khi buổi lâm triều kết thúc liền có người đã tiếp cận Hạ Hoài Linh nhằm thấy sang bắt quàng làm họ, dù sao ai cũng biết một khi Chúc Vân Cảnh sụp đổ, thì vị trí thái tử khả năng cao sẽ nằm trong tay nhị hoàng tử Chúc Vân Cảnh đang được hoàng đế cưng chiều nhất, Hạ gia tự nhiên cũng theo thẳng tới mây xanh*.
— Nhanh chóng leo lên được vị trí quý tộc.
Hạ Hoài Linh không để ý tới bọn họ, mà chỉ đứng trên bậc thang nhìn tới phương hướng Đông cung, trong đôi mắt sâu xa cất chưa một sự lo lắng không thể che giấu.
Chuyện trong cung mấy ngày nay đã truyền khắp mỗi một tòa phủ đệ* trong kinh, vụ án họa vu cổ Đông cung này được hoàng đế chỉ thị cho cấm vệ quân cùng Đại Lý Tự cùng nhau thẩm tra xử lý. Trong lúc dùng nghiêm hình hỏi tra, cung nhân Đông cung người thì nói bị vu oan giá họa, người thì không chịu nổi hình phạt tàn khốc tự sát, còn tổng thái giám bên cạnh Chúc Vân Cảnh là Vương Cửu muốn khai nhưng không thể khai, chỉ còn nước cắn lưỡi tự sát trong ngục. Mà về Chúc Vân Cảnh bị bao vây trong Đông cung kia, cho dù là ai cũng không được gặp.
— phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ
Chiếu thư phế thái tử đã hạ, ngày đó khi thái giám bên cạnh hoàng để đến Đông cung truyền chỉ, Chúc Vân Cảnh tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch quỳ dưới đất, sau khi nghe xong sững sờ hồi lâu, mới dùng hai tay run run nhận chỉ.
Thái giám truyền chỉ khá lịch sự với hắn, còn thiện ý nhắc nhở: “Điện hạ, người cứ bình thường thu dọn đồ một lúc đi, sau đó sẽ có người tới giúp người chuyển cung.”
Chúc Vân Cảnh giương hai mắt đỏ ngầu, nhìn về phía đối phương: “Phụ hoàng thật sự không muốn gặp ta sao?”
“Người có lời gì cứ nói, nô tài có thể thay người chuyển cáo cho bệ hạ.”
Chúc Vân Cảnh cười nhạt: “Thôi.”
Thái giám truyền chỉ khom lưng định lui ra, thì lúc này bị Chúc Vân Cảnh gọi lại: “Vương Cửu trong ngục đã khai cái gì?”
“Gã không nói gì, không kêu oan cũng không nhận tội, lúc sau vì sợ tội nên đã tự sát.”
“Sợ tội tự sát.” Chúc Vân Cảnh lập lại bốn chữ, “Nếu cái gì cũng không chịu khai, thì sao có thể sợ tội mà sự sát? Là ai định tội cho gã?”
Thái giám cảm thấy không cần phải nhiều lời thêm nữa, chỉ nhìn về phía Chúc Vân Cảnh chào một cái, rồi dẫn người lùi ra.
Chúc Vân Cảnh ngồi yên trên mặt đất, đợi một lát sau, chỉ nhắm mắt lại nở một nụ cười trào phúng.
Ngay cả Vương Cửu cũng phản bội hắn, hắn đúng là thất bại thảm hại mà.
Sau một canh giờ, Chúc Vân Cảnh bị người áp giải ra khỏi Đông cung, cái gì cũng không mang đi. Lúc bước ra khỏi cửa lớn Đông cung, hắn quay đầu nhìn lại cung điện vàng son lộng lẫy, tượng cột chạm trổ lần cuối cùng, trong đôi mắt đen kịt giờ đây chỉ còn lại một sự thờ ơ đã tê dại.
Chỗ mới hoàng đế chọn cho Chúc Vân Cảnh là một cung thất bỏ đi nằm trong góc tây bắc hẻo lánh hoang vu trong hoàng cung. Chúc Vân Cảnh bị cấm vệ quân áp giải đi qua, khi đi ngang cung nhân thấy hắn vẫn theo bản năng quỳ xuống hành lễ. Chúc Vân Cảnh nhìn thẳng về phía trước, cho dù đã trở thành tù nhân, nhưng lưng hắn vẫn một mực thẳng tắp, không muốn để cho người ta coi thường chính mình.
Khi đang đi được nửa đường Chúc Vân Tuyên bỗng nhiên xuất hiện, dọc đường phá bỏ mọi sự ngăn cản của cấm vệ quân, mà nhào tới trước mặt Chúc Vân Cảnh, trên mặt toàn là nước mắt.
Hễ có tên quân nào tới kéo bọn họ ra, đều bị Chúc Vân Tuyên đá văng: “Các ngươi chớ có quá đáng! Chúng ta nói mấy câu cũng không được hay sao? Thái tử coi như nếu bị phế thì vẫn là nhi tử của hoàng đế! Tốt nhất các ngươi nên tôn trọng chút cho ta!”
Vị đội trưởng do dự một lúc, rồi nói với Chúc Vân Tuyên một câu: “Điện hạ có chuyện gì xin nói nhanh một chút, kính xin điện hạ không nên làm khó chúng ta”, nói xong liền dẫn người lui về phía sau mở ra chút khoảng trống, sau đó vẫn một mực nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.
Chúc Vân Cảnh giơ tay giúp Chúc Vân Tuyên lau mặt, an ủi hắn: “Đừng khóc, ta không sao.”
Chúc Vân Tuyên càng rơi nước mắt đáng sợ hơn: “Huynh đã tới nước này còn nói không có gì, đệ có đến Đông cung mấy lần, nhưng mà bọn họ ngăn không có cho đệ vào, sau đó đệ định đi cầu xin phụ hoàng mà người cũng không chịu gặp đệ…”
“Chớ dại dột, ” Chúc Vân Cảnh ngắt ngang, “Đừng để cho phụ hoàng giận chó đánh mèo lên đệ, sau này đệ đừng tới tìm ta nữa, chính đệ phải bảo trọng.”
“Vậy còn huynh thì sao!” Chúc Vân Tuyên vừa tức vừa vội, “Chỗ lãnh cung kia là cho người ở hay sao? Huynh cứ như vậy mà chịu?”
“Nếu không thì còn có thể làm sao?” Chúc Vân Cảnh cười khổ, “Ta nói ta không làm, phụ hoàng tin sao? Món đồ kia là tìm được bên trong cung của ta, căn bản ta không thể giải thích được.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, đệ nhớ kỹ những lời ta nói với đệ ngày ấy khi ở biệt cung, đệ cũng là hoàng tử, nhất định không nên quên mất thân phận của chính mình.”
Chúc Vân Tuyên khóc lóc lắc đầu: “Không được, không được, một mình đệ không được…”
“Ta nói đệ làm được nhất định được!” Thanh âm Chúc Vân Cảnh trở nên lạnh lùng: “Đệ đi đi, sau này đệ coi như không có người huynh nào như ta, nhớ kỹ, không nên tin tưởng bất kỳ người nào, người duy nhất đệ có thể tin được chỉ có chính đệ.”
Chúc Vân Tuyên không chịu buông, vẫn cố chấp níu ống tay áo Chúc Vân Cảnh, còn dùng hai mắt đẫm lệ nhìn huynh mình. Chúc Vân Cảnh chỉ biết thở dài, hai tay giơ ra ôm lấy đầu Chúc Vân Tuyên ấn đối phương vào trong lồng ngực, sau đó trầm giọng nói khẽ bên tai: “A Tuyên, đệ phải tranh, cái người Chúc Vân Tuần kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đệ, đệ vì ta cũng được, vì mình cũng được, nhưng đệ đừng để mình phải chịu thua kém. Còn nữa, đừng nên giống ta hành động theo cảm tình, sau này đệ chỉ có thể dựa vào bản thân đệ, cẩn thận trên hết, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Chúc Vân Cảnh nói xong lùi ra, quyết tâm gỡ tay Chúc Vân Tuyên ra khỏi ống tay áo mình, sau đó theo cấm vệ quân rời đi.
Lãnh cung là một nơi ẩm ướt hẻo lánh, bởi vì đã lâu chưa được tu sửa, cho nên khắp nơi đều bị dột gió, đổ nát thê thảm, cỏ dại mọc um tùm. Mấy tên tiểu thái giám bận bịu trước sau qua loa thu dọn một lúc, rồi mới cung kính mời Chúc Vân Cảnh đi vào.
Cửa điện lớn đóng lại, tia nắng mặt trời cuối cùng cũng bị ngăn cách ở bên ngoài, chung quanh trong điện tối tăm âm u, tỏa ra mùi mốc. Chúc Vân Cảnh đột nhiên muốn cười, bản thân hắn cơm ngon áo đẹp qua mười tám năm năm, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày rơi vào tình cảnh như vậy. Hắn cười cười, hai mắt trở nên đỏ chót, ôm bụng hụt hẫng ngồi xuống đất.
Từ sau khi có chuyện, trải qua nhiều ngày không còn thuốc dưỡng thai, không thời khắc nào mà hắn không chịu phải giày vò hành hạ, cũng chỉ có thể cắn răng gắng gượng, bây giờ đã lưu lạc đến nơi này, mấy tháng sau thật sự muốn sinh thì nên làm gì? Lẽ nào thật sự phải chờ ở cái chỗ tối tăm ngột ngạt này đến một xác hai mạng sao?”
Mấy ngày nay, con đường thăng quan tiến chức của Chúc Vân Tuần sáng lạn vô cùng, cho dù Chiêu Dương đế còn chưa tỏ thái độ, nhưng không thiếu triều thần quan chức đã bắt đầu đối xử tốt với hắn trong bóng tối. Chúc Vân Tuần đúng là có chừng mực, không tùy tiện tiếp kiến ngoại thần, về sau thậm chí còn gọi người đóng cửa tẩm cung từ chối tiếp khách, diễn ra một bộ khiêm tốn biết điều không màng thế sự.
Nhưng khi Hạ Hoài Linh tới cửa, hắn không thể cự tuyệt để đối phương ở ngoài cửa.
Chúc Vân Tuần gọi người dâng trà ngon, sau đó cười cười ra hiệu Hạ Hoài Linh ngồi. Hạ Hoài Linh vẫn đứng không hề nhúc nhích, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hắn. Chúc Vân Tuần thấy vậy cau màu: “Biểu huynh là có ý gì?”
“Đông cung có chuyện, có phải điện hạ người đã biết trước hay không?”
Vẻ mặt Chúc Vân Tuần trở nên lạnh lùng: “Ta không hiểu huynh đang nói cái gì.”
“Thái… Đại điện hạ hắn sẽ không làm chuyện mưu nghịch quân chủ, chuyện vu cổ này nhất định là có người vu oan giá họa.”
Chúc Vân Tuần tỏ ra bất bình: “Hắn không làm, chẳng lẽ ta lại làm? Lời của biểu huynh là đang chỉ trích ta vu oan mưu hại hắn sao?”
Hạ Hoài Linh lạnh nhạt trả lời: “Tổng thái giám thủ lĩnh bên cạnh đại điện hạ Vương Cửu, lúc trước có nhận một lão thái giám gã cực kỳ kính trọng làm sư phụ, được đối phương chăm sóc cũng như chịu ơn nhiều. Lão thái giám này ở ngoài cung còn có một người con trai nuôi nhằm nối dõi tông đường, năm trước lão ta tạ thế, trước khi lâm chung có nhờ Vương Cửu chăm sóc đứa con trai nuôi này, mà người kia cũng không tốt lành gì, hơn nửa năm trước bị người ta cám dỗ nghiện cờ bạc, lúc sau bởi vì nỡ nần chồng chất không trả nổi đã phát sinh xung đột lỡ tay giết ông chủ sòng bạc, vốn nên phán xử treo cổ, cuối cùng sửa thành án lưu vong, chuyện này xảy ra hơn một tháng trước.”
“Chuyện này có liên quan gì đến Đông cung? Hơn nữa có quan hệ gì với ta?”
“Người cám dỗ con trai nuôi của lão thái giám lâm vào con đường cờ bạc là một hạ nhân bà con xa trong trang tư của điện hạ, người kia trước đó có một lần uống rượu say rơi xuống sông chết đuối, sau khi Vương Cửu bị tống giam vào ngục cũng không kêu oan như những người khác, mà chỉ qua không tới mấy ngày liền lựa chọn cắn lưỡi tự sát, giống như là chập nhận tội danh nên tự mình chấm dứt, bởi vậy quan chức tra án cũng xác định đây là do sợ tội tự sát.”
“Biểu huynh không cảm thấy lời của mình quá đỗi hoang đường hay sao?” Chúc Vân Tuần cực kỳ không đồng tình: “Huynh muốn ám chỉ cái gì? Huynh cảm thấy là ta dùng cái mạng con trai nuôi của lão thái giám kia đi bắt ép Vương Cửu hãm hại Chúc Vân Cảnh? Chỉ bằng những lời huynh vừa nói thôi sao? Huynh cảm thấy quan điểm của mình vững*? Chuyện giết người kia đến cùng là treo cổ hay lưu vong, không phải là chuyện Hình bộ các người hay sao? Ta sao có thể nhúng tay, theo ta thấy người kia có lẽ vì không có ý định giết người mà chỉ phòng vệ, cho nên mới xử nhẹ, điều này cũng không phải không có khả năng đúng không? Những chuyện còn lại từ đầu đến đuôi chẳng qua chỉ là suy đoán, nói ra ai sẽ tin? Huynh cảm thấy phụ hoàng sẽ tin lời của huynh, hay là tin bằng chứng xác thực chính xác tìm ra được từ trong Đông cung? Huynh phải biết, người trong cuộc đều chết chết, chính là không còn nhân chứng chứng cứ gì nữa.”
— gốc 站得住脚: chỉ quan điểm đưa ra khó có thể cân nhắc cũng như phản bác.
Ánh mắt Hạ Hoài Linh càng nặng trĩu: “Điện hạ, nếu ta có chứng cứ khác, thì hôm nay sẽ không tới nơi này, mà là đến Tuyên Đức Điện cầu kiến bệ hạ.”
Chúc Vân Tuần đột nhiên sầm mặt: “Hạ Hoài Linh! Ngươi đừng quên ngươi mang họ Hạ! Rốt cuộc tên Chúc vân Cảnh kia cho ngươi uống thứ thuốc mê gì? Mà ngươi lại muốn giúp hắn đối nghịch với ta?”
“Ta không phải giúp hắn đối phó người, mà là do chuyện người làm đã đi quá mức rồi.”
“Ta không làm gì cả, ” Chúc Vân Tuần cười khẩy, “Cho dù nếu ta thật sự làm thì thế nào? hắn đã thua tức là thu rồi, có trách thì trách hắn quá ngông cuồng từ đại, cộng thêm cả nhà tên Tạ quốc công kia chỉ toàn hạng người ngu ngốc vô dụng, nếu không phải lúc trước hắn làm sai nhiều, thì phụ hoàng cũng sẽ không tùy tiện xử trí hắn như vậy, này thì có dính dáng gì tới ta?”
Thấy Hạ Hoài Linh vẫn sắc mặt lạnh nhạt không hề bị lay động, Chúc Vân Tuần oán hận nói: “Ta cứ cho rằng biểu huynh sẽ thay ta suy nghĩ, thì ra là do ta nhìn lầm! Tại sao ngươi không suy nghĩ một chút thử xem cớ gì mẫu phi ta cùng Tạ thị đồng thời tiến cùng mà Tạ thị được làm hậu còn mẫu phi ta chỉ có thể làm phi? Ta không sánh bằng tên Chúc Vân Cảnh kia sao? Đức hạnh của hắn như vậy có chút nào xứng làm thái tử một nước chứ? Ta dựa vào cái gì phải ở dưới trướng hắn?!”
Hạ Hoài Linh không tiếp tục nói nữa, chỉ chắp tay để lại một câu “Xin cáo lui” rồi xoay người rời đi.
— Tông miêu: nơi thờ tổ tiên của vua
Không người dám khuyên cũng như muốn khuyên gì, chỉ là không ai ngờ tới hoàng đế sẽ dứt khoát thẳng thắn trực tiếp hạ chỉ phế thái tử như vậy, có điều chuyện này đúng là làm thỏa mãn không ít tâm ý của một số người. Tình hình trong triều chớp mắt đã biến đổi lớn, sau khi buổi lâm triều kết thúc liền có người đã tiếp cận Hạ Hoài Linh nhằm thấy sang bắt quàng làm họ, dù sao ai cũng biết một khi Chúc Vân Cảnh sụp đổ, thì vị trí thái tử khả năng cao sẽ nằm trong tay nhị hoàng tử Chúc Vân Cảnh đang được hoàng đế cưng chiều nhất, Hạ gia tự nhiên cũng theo thẳng tới mây xanh*.
— Nhanh chóng leo lên được vị trí quý tộc.
Hạ Hoài Linh không để ý tới bọn họ, mà chỉ đứng trên bậc thang nhìn tới phương hướng Đông cung, trong đôi mắt sâu xa cất chưa một sự lo lắng không thể che giấu.
Chuyện trong cung mấy ngày nay đã truyền khắp mỗi một tòa phủ đệ* trong kinh, vụ án họa vu cổ Đông cung này được hoàng đế chỉ thị cho cấm vệ quân cùng Đại Lý Tự cùng nhau thẩm tra xử lý. Trong lúc dùng nghiêm hình hỏi tra, cung nhân Đông cung người thì nói bị vu oan giá họa, người thì không chịu nổi hình phạt tàn khốc tự sát, còn tổng thái giám bên cạnh Chúc Vân Cảnh là Vương Cửu muốn khai nhưng không thể khai, chỉ còn nước cắn lưỡi tự sát trong ngục. Mà về Chúc Vân Cảnh bị bao vây trong Đông cung kia, cho dù là ai cũng không được gặp.
— phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ
Chiếu thư phế thái tử đã hạ, ngày đó khi thái giám bên cạnh hoàng để đến Đông cung truyền chỉ, Chúc Vân Cảnh tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch quỳ dưới đất, sau khi nghe xong sững sờ hồi lâu, mới dùng hai tay run run nhận chỉ.
Thái giám truyền chỉ khá lịch sự với hắn, còn thiện ý nhắc nhở: “Điện hạ, người cứ bình thường thu dọn đồ một lúc đi, sau đó sẽ có người tới giúp người chuyển cung.”
Chúc Vân Cảnh giương hai mắt đỏ ngầu, nhìn về phía đối phương: “Phụ hoàng thật sự không muốn gặp ta sao?”
“Người có lời gì cứ nói, nô tài có thể thay người chuyển cáo cho bệ hạ.”
Chúc Vân Cảnh cười nhạt: “Thôi.”
Thái giám truyền chỉ khom lưng định lui ra, thì lúc này bị Chúc Vân Cảnh gọi lại: “Vương Cửu trong ngục đã khai cái gì?”
“Gã không nói gì, không kêu oan cũng không nhận tội, lúc sau vì sợ tội nên đã tự sát.”
“Sợ tội tự sát.” Chúc Vân Cảnh lập lại bốn chữ, “Nếu cái gì cũng không chịu khai, thì sao có thể sợ tội mà sự sát? Là ai định tội cho gã?”
Thái giám cảm thấy không cần phải nhiều lời thêm nữa, chỉ nhìn về phía Chúc Vân Cảnh chào một cái, rồi dẫn người lùi ra.
Chúc Vân Cảnh ngồi yên trên mặt đất, đợi một lát sau, chỉ nhắm mắt lại nở một nụ cười trào phúng.
Ngay cả Vương Cửu cũng phản bội hắn, hắn đúng là thất bại thảm hại mà.
Sau một canh giờ, Chúc Vân Cảnh bị người áp giải ra khỏi Đông cung, cái gì cũng không mang đi. Lúc bước ra khỏi cửa lớn Đông cung, hắn quay đầu nhìn lại cung điện vàng son lộng lẫy, tượng cột chạm trổ lần cuối cùng, trong đôi mắt đen kịt giờ đây chỉ còn lại một sự thờ ơ đã tê dại.
Chỗ mới hoàng đế chọn cho Chúc Vân Cảnh là một cung thất bỏ đi nằm trong góc tây bắc hẻo lánh hoang vu trong hoàng cung. Chúc Vân Cảnh bị cấm vệ quân áp giải đi qua, khi đi ngang cung nhân thấy hắn vẫn theo bản năng quỳ xuống hành lễ. Chúc Vân Cảnh nhìn thẳng về phía trước, cho dù đã trở thành tù nhân, nhưng lưng hắn vẫn một mực thẳng tắp, không muốn để cho người ta coi thường chính mình.
Khi đang đi được nửa đường Chúc Vân Tuyên bỗng nhiên xuất hiện, dọc đường phá bỏ mọi sự ngăn cản của cấm vệ quân, mà nhào tới trước mặt Chúc Vân Cảnh, trên mặt toàn là nước mắt.
Hễ có tên quân nào tới kéo bọn họ ra, đều bị Chúc Vân Tuyên đá văng: “Các ngươi chớ có quá đáng! Chúng ta nói mấy câu cũng không được hay sao? Thái tử coi như nếu bị phế thì vẫn là nhi tử của hoàng đế! Tốt nhất các ngươi nên tôn trọng chút cho ta!”
Vị đội trưởng do dự một lúc, rồi nói với Chúc Vân Tuyên một câu: “Điện hạ có chuyện gì xin nói nhanh một chút, kính xin điện hạ không nên làm khó chúng ta”, nói xong liền dẫn người lui về phía sau mở ra chút khoảng trống, sau đó vẫn một mực nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.
Chúc Vân Cảnh giơ tay giúp Chúc Vân Tuyên lau mặt, an ủi hắn: “Đừng khóc, ta không sao.”
Chúc Vân Tuyên càng rơi nước mắt đáng sợ hơn: “Huynh đã tới nước này còn nói không có gì, đệ có đến Đông cung mấy lần, nhưng mà bọn họ ngăn không có cho đệ vào, sau đó đệ định đi cầu xin phụ hoàng mà người cũng không chịu gặp đệ…”
“Chớ dại dột, ” Chúc Vân Cảnh ngắt ngang, “Đừng để cho phụ hoàng giận chó đánh mèo lên đệ, sau này đệ đừng tới tìm ta nữa, chính đệ phải bảo trọng.”
“Vậy còn huynh thì sao!” Chúc Vân Tuyên vừa tức vừa vội, “Chỗ lãnh cung kia là cho người ở hay sao? Huynh cứ như vậy mà chịu?”
“Nếu không thì còn có thể làm sao?” Chúc Vân Cảnh cười khổ, “Ta nói ta không làm, phụ hoàng tin sao? Món đồ kia là tìm được bên trong cung của ta, căn bản ta không thể giải thích được.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, đệ nhớ kỹ những lời ta nói với đệ ngày ấy khi ở biệt cung, đệ cũng là hoàng tử, nhất định không nên quên mất thân phận của chính mình.”
Chúc Vân Tuyên khóc lóc lắc đầu: “Không được, không được, một mình đệ không được…”
“Ta nói đệ làm được nhất định được!” Thanh âm Chúc Vân Cảnh trở nên lạnh lùng: “Đệ đi đi, sau này đệ coi như không có người huynh nào như ta, nhớ kỹ, không nên tin tưởng bất kỳ người nào, người duy nhất đệ có thể tin được chỉ có chính đệ.”
Chúc Vân Tuyên không chịu buông, vẫn cố chấp níu ống tay áo Chúc Vân Cảnh, còn dùng hai mắt đẫm lệ nhìn huynh mình. Chúc Vân Cảnh chỉ biết thở dài, hai tay giơ ra ôm lấy đầu Chúc Vân Tuyên ấn đối phương vào trong lồng ngực, sau đó trầm giọng nói khẽ bên tai: “A Tuyên, đệ phải tranh, cái người Chúc Vân Tuần kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đệ, đệ vì ta cũng được, vì mình cũng được, nhưng đệ đừng để mình phải chịu thua kém. Còn nữa, đừng nên giống ta hành động theo cảm tình, sau này đệ chỉ có thể dựa vào bản thân đệ, cẩn thận trên hết, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Chúc Vân Cảnh nói xong lùi ra, quyết tâm gỡ tay Chúc Vân Tuyên ra khỏi ống tay áo mình, sau đó theo cấm vệ quân rời đi.
Lãnh cung là một nơi ẩm ướt hẻo lánh, bởi vì đã lâu chưa được tu sửa, cho nên khắp nơi đều bị dột gió, đổ nát thê thảm, cỏ dại mọc um tùm. Mấy tên tiểu thái giám bận bịu trước sau qua loa thu dọn một lúc, rồi mới cung kính mời Chúc Vân Cảnh đi vào.
Cửa điện lớn đóng lại, tia nắng mặt trời cuối cùng cũng bị ngăn cách ở bên ngoài, chung quanh trong điện tối tăm âm u, tỏa ra mùi mốc. Chúc Vân Cảnh đột nhiên muốn cười, bản thân hắn cơm ngon áo đẹp qua mười tám năm năm, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày rơi vào tình cảnh như vậy. Hắn cười cười, hai mắt trở nên đỏ chót, ôm bụng hụt hẫng ngồi xuống đất.
Từ sau khi có chuyện, trải qua nhiều ngày không còn thuốc dưỡng thai, không thời khắc nào mà hắn không chịu phải giày vò hành hạ, cũng chỉ có thể cắn răng gắng gượng, bây giờ đã lưu lạc đến nơi này, mấy tháng sau thật sự muốn sinh thì nên làm gì? Lẽ nào thật sự phải chờ ở cái chỗ tối tăm ngột ngạt này đến một xác hai mạng sao?”
Mấy ngày nay, con đường thăng quan tiến chức của Chúc Vân Tuần sáng lạn vô cùng, cho dù Chiêu Dương đế còn chưa tỏ thái độ, nhưng không thiếu triều thần quan chức đã bắt đầu đối xử tốt với hắn trong bóng tối. Chúc Vân Tuần đúng là có chừng mực, không tùy tiện tiếp kiến ngoại thần, về sau thậm chí còn gọi người đóng cửa tẩm cung từ chối tiếp khách, diễn ra một bộ khiêm tốn biết điều không màng thế sự.
Nhưng khi Hạ Hoài Linh tới cửa, hắn không thể cự tuyệt để đối phương ở ngoài cửa.
Chúc Vân Tuần gọi người dâng trà ngon, sau đó cười cười ra hiệu Hạ Hoài Linh ngồi. Hạ Hoài Linh vẫn đứng không hề nhúc nhích, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hắn. Chúc Vân Tuần thấy vậy cau màu: “Biểu huynh là có ý gì?”
“Đông cung có chuyện, có phải điện hạ người đã biết trước hay không?”
Vẻ mặt Chúc Vân Tuần trở nên lạnh lùng: “Ta không hiểu huynh đang nói cái gì.”
“Thái… Đại điện hạ hắn sẽ không làm chuyện mưu nghịch quân chủ, chuyện vu cổ này nhất định là có người vu oan giá họa.”
Chúc Vân Tuần tỏ ra bất bình: “Hắn không làm, chẳng lẽ ta lại làm? Lời của biểu huynh là đang chỉ trích ta vu oan mưu hại hắn sao?”
Hạ Hoài Linh lạnh nhạt trả lời: “Tổng thái giám thủ lĩnh bên cạnh đại điện hạ Vương Cửu, lúc trước có nhận một lão thái giám gã cực kỳ kính trọng làm sư phụ, được đối phương chăm sóc cũng như chịu ơn nhiều. Lão thái giám này ở ngoài cung còn có một người con trai nuôi nhằm nối dõi tông đường, năm trước lão ta tạ thế, trước khi lâm chung có nhờ Vương Cửu chăm sóc đứa con trai nuôi này, mà người kia cũng không tốt lành gì, hơn nửa năm trước bị người ta cám dỗ nghiện cờ bạc, lúc sau bởi vì nỡ nần chồng chất không trả nổi đã phát sinh xung đột lỡ tay giết ông chủ sòng bạc, vốn nên phán xử treo cổ, cuối cùng sửa thành án lưu vong, chuyện này xảy ra hơn một tháng trước.”
“Chuyện này có liên quan gì đến Đông cung? Hơn nữa có quan hệ gì với ta?”
“Người cám dỗ con trai nuôi của lão thái giám lâm vào con đường cờ bạc là một hạ nhân bà con xa trong trang tư của điện hạ, người kia trước đó có một lần uống rượu say rơi xuống sông chết đuối, sau khi Vương Cửu bị tống giam vào ngục cũng không kêu oan như những người khác, mà chỉ qua không tới mấy ngày liền lựa chọn cắn lưỡi tự sát, giống như là chập nhận tội danh nên tự mình chấm dứt, bởi vậy quan chức tra án cũng xác định đây là do sợ tội tự sát.”
“Biểu huynh không cảm thấy lời của mình quá đỗi hoang đường hay sao?” Chúc Vân Tuần cực kỳ không đồng tình: “Huynh muốn ám chỉ cái gì? Huynh cảm thấy là ta dùng cái mạng con trai nuôi của lão thái giám kia đi bắt ép Vương Cửu hãm hại Chúc Vân Cảnh? Chỉ bằng những lời huynh vừa nói thôi sao? Huynh cảm thấy quan điểm của mình vững*? Chuyện giết người kia đến cùng là treo cổ hay lưu vong, không phải là chuyện Hình bộ các người hay sao? Ta sao có thể nhúng tay, theo ta thấy người kia có lẽ vì không có ý định giết người mà chỉ phòng vệ, cho nên mới xử nhẹ, điều này cũng không phải không có khả năng đúng không? Những chuyện còn lại từ đầu đến đuôi chẳng qua chỉ là suy đoán, nói ra ai sẽ tin? Huynh cảm thấy phụ hoàng sẽ tin lời của huynh, hay là tin bằng chứng xác thực chính xác tìm ra được từ trong Đông cung? Huynh phải biết, người trong cuộc đều chết chết, chính là không còn nhân chứng chứng cứ gì nữa.”
— gốc 站得住脚: chỉ quan điểm đưa ra khó có thể cân nhắc cũng như phản bác.
Ánh mắt Hạ Hoài Linh càng nặng trĩu: “Điện hạ, nếu ta có chứng cứ khác, thì hôm nay sẽ không tới nơi này, mà là đến Tuyên Đức Điện cầu kiến bệ hạ.”
Chúc Vân Tuần đột nhiên sầm mặt: “Hạ Hoài Linh! Ngươi đừng quên ngươi mang họ Hạ! Rốt cuộc tên Chúc vân Cảnh kia cho ngươi uống thứ thuốc mê gì? Mà ngươi lại muốn giúp hắn đối nghịch với ta?”
“Ta không phải giúp hắn đối phó người, mà là do chuyện người làm đã đi quá mức rồi.”
“Ta không làm gì cả, ” Chúc Vân Tuần cười khẩy, “Cho dù nếu ta thật sự làm thì thế nào? hắn đã thua tức là thu rồi, có trách thì trách hắn quá ngông cuồng từ đại, cộng thêm cả nhà tên Tạ quốc công kia chỉ toàn hạng người ngu ngốc vô dụng, nếu không phải lúc trước hắn làm sai nhiều, thì phụ hoàng cũng sẽ không tùy tiện xử trí hắn như vậy, này thì có dính dáng gì tới ta?”
Thấy Hạ Hoài Linh vẫn sắc mặt lạnh nhạt không hề bị lay động, Chúc Vân Tuần oán hận nói: “Ta cứ cho rằng biểu huynh sẽ thay ta suy nghĩ, thì ra là do ta nhìn lầm! Tại sao ngươi không suy nghĩ một chút thử xem cớ gì mẫu phi ta cùng Tạ thị đồng thời tiến cùng mà Tạ thị được làm hậu còn mẫu phi ta chỉ có thể làm phi? Ta không sánh bằng tên Chúc Vân Cảnh kia sao? Đức hạnh của hắn như vậy có chút nào xứng làm thái tử một nước chứ? Ta dựa vào cái gì phải ở dưới trướng hắn?!”
Hạ Hoài Linh không tiếp tục nói nữa, chỉ chắp tay để lại một câu “Xin cáo lui” rồi xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất