Chương 37: Tự tin hay tự ti
Chiêu Dương năm thứ hai mươi, mùa xuân tháng giêng.
Vừa mới qua năm mới xong, đầu xuân nơi biên quan vẫn còn đọng lại khí trời se lạnh chưa đi, trong phòng Chúc Vân Cảnh từ trước ra sau đặt bốn, năm chậu than, hắn tựa ở bên giường nhàm chán đọc sách, bên cạnh là nhi tử mới đầy tháng chưa được bao lâu đang ngủ say như chết.
Hạ Hoài Linh trước khi vào cửa còn đặc biệt phủ thêm tuyết bám trên người mình xuống sạch sẽ, khi vào cửa vẫn có hơi ớn lạnh, liền đi đến chậu than ngồi chốc lát mới dám tới gần Chúc Vân Cảnh và nhi tử.
“Nguyên Bảo vẫn chưa tỉnh sao?”
Hạ Hoài Linh hết sức nhỏ giọng, Chúc Vân Cảnh nghe vậy liền buông sách xuống, dùng ngón tay bóp bóp trên gương mặt mềm mại của nhi tử: “Ngủ y như heo vậy.”
Hạ Hoài Linh khẽ cười cười, Chúc Vân Cảnh luôn như vậy, ngoài miệng cứ tỏ vẻ ghét bỏ kỳ thực trong bụng cực kỳ quan tâm, sau khi sinh hài tử vẫn ở bên cạnh đối phương, nếu vật nhỏ kia òa khóc lúc thích thú hắn còn có thể dỗ dành, mà ngay cả Hạ Hoài Linh tự nhân bản thân cũng không kiên trì được như thế.
“Tiểu hài tử đều ngủ như thế, đợi lớn hơn chút nữa là tốt rồi.”
Chúc Vân Cảnh gật gật đầu, Hạ Hoài Linh đã nói thì hắn sẽ tin, lúc trước Hạ Hoài Linh có từng nói Nguyên Bảo sẽ không xấu xí, hắn vốn vẫn cảm thấy vô cùng hoài nghi, nhưng vừa qua một tháng, thì mấy màu xám tím trên người đã dần biến mắt, khuôn mặt nhăn nheo cũng giản ra, trở nên béo trắng cực kỳ đáng yêu, làm cho Chúc Vân Cảnh hết sức hài lòng, con trai hắn nên có dáng dấp mập mạp trắng tròn như vậy chứ.
Hạ Hoài Linh đưa phong thư cầm trong tay đưa cho Chúc Vân Cảnh: “Ngũ điện hạ gửi.”
Chúc Vân Cảnh lấy thư ra, bên trong là một xấp dày Chúc Vân Tuyên viết cho mình, tất cả đều là những lời hỏi thăm thân thiết, nói là hắn đã nhận được tin tức hài tử sinh ra, theo cùng xấp thư này còn có một khóa vàng truyền mệnh, vật này gửi cho đại chất tử.”
— Khóa vàng truyền mệnh: (hình)
Hạ Hoài Linh nói cho Chúc Vân Cảnh nghe: “Nửa tháng trước bệ hạ truyền thánh chỉ, phân đất phong hầu cho chư tử, ngay cả bát điện hạ còn đang bú sữa đều được phong vương, bệ hạ phong Thụy vương cho ngũ điện hạ, sau đó còn chỉ hôn cưới nhi nữ thị lang nhị phẩm cho.”
“Ta biết, trong thư A Tuyên có nói, là nhi nữ lễ bộ tả thị lang, gia thế kém xa với thê tử của Chúc Vân Tuần. Tháng trước Chúc Vân Tuần thành hôn, quy cách lễ cưới giống đại hôn thái tử thật sao?”
Hạ Hoài Linh nói: “Nhưng dù sao hắn cũng không phải thái tử, bệ hạ cũng chỉ phong vương cho hắn mà thôi, cái này rõ ràng là không có ý định lập thái tử.”
Chúc Vân Cảnh không nói thêm nữa, ném lá thư vào trong chậu than.
Tiểu Nguyên Bảo nằm trên tháp thượng không báo trước nhếch môi gào khóc, bà vú lập tức tới ôm đem qua gian sát vách cho bú sữa.
Chúc Vân Cảnh thu tâm tình lại, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Tuyết gần như ngừng rồi, ta muốn ra ngoài một chút.”
“Ra ngoài?”
“Ừ.”
Hắn đã tới nơi đây sắp được hai tháng, nhưng vẫn vùi bên trong tiểu viện này chưa từng ra khỏi cửa, hiện tại nếu như cứ làm ổ trong đây không chừng lại nghẹn thành bệnh.
Trong lòng Hạ Hoài Linh tất nhiên hiểu rõ, cho nên không có ngăn hắn: “Ngươi muốn đi nơi nào?”
Chúc Vân Cảnh chăm chú suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến trước biên quan xem chút đi.”
Cửa khẩu cách phủ nguyên soái không xa, xe ngựa đi ra ngoài phủ từ cửa bên, chỉ khoảng nửa giờ sau liền đến. Vì để tránh khỏi phiền phức, Chúc Vân Cảnh vẫn đeo mũ rèm đen bước từ trên xe xuống, sau đó theo bản năng ngước mắt nhìn lên, tường thành cao chót vót nơi đây còn nguy nga trang nghiêm hơn cả chỗ kinh thành hắn từng nhìn qua. Nó cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đó, từ thuở tiền triều đến hiện tại đã được hơn sáu trăm năm lịch sử.
Chúc Vân Cảnh khẽ nheo mắt lại, Hạ Hoài Linh nắm lấy tay đối phương: “Đi lên xem một chút đi.”
Mỗi một nơi trong cửa khẩu đều có một lực lượng hùng hậu canh gác, bên trên thành lầu thì có binh lính đang xếp thành hàng thao luyện trong gió rét, nếu phóng tầm mắt ra xa, thì khung cảnh này một đoàn đen kịt, tựa như khôi giáp kiên cố trên lưng kỳ lân.
“Theo ta được biết, thì nguyên soái trước đảm nhiệm việc cực kỳ tốt, luyện binh có câu, lúc nào cũng có phương pháp dụng binh, thưởng phạt phân minh, ở trong quân cũng cực kỳ có danh vọng, cho nên những người này mỗi ngày đều phải thao luyện tám canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, không được lười biếng, đây đều là quân quy do nguyên soái tiền nhiệm để lại, bây giờ ta liền tiếp tục sử dụng.”
Chúc Vân Cảnh im lặng không lên tiếng nghe Hạ Hoài Linh nói xong, sau đó đi tới trên tường thần. Hắn sờ lên bức tường gạch màu xanh loang lổ đầy tro bụi phủ kín đầy tuyết, chợt ngẩng mặt phóng tầm mắt về phía phương xa.
Tuyết vực mênh mong vô bờ, làn tuyết trắng mênh mang bao trùm lấy biển rừng bát ngát cùng những đồng cỏ vô biên kéo dài đến tận chân trời, còn sắc trời vẫn khoác trên người màu xanh khác biệt, xa xa phác họa ra đường nét núi non trùng trùng điệp điệp, mặt hồ đông thành băng nằm dưới chân núi được ánh mắt trời chiếu rọi lóe ra ánh sáng chói chang rực rỡ, bên hồ đọng lại sương hoa, hòa lẫn với những hạt sương màu bạc của ngọc thụ quỳnh chi* khiến cho người ta đặc biệt chói mắt, đàn ngựa hoang phi nhanh qua, làm cho đám tuyết trắng bắn lên đầy trời tràn đầy khí thế.
— Ngọc thụ quỳnh chi: chỉ những cây cối đẹp.
Chúc Vân Cảnh cảm thấy hơi choáng. Mặc dù hắn đã từng tưởng tượng qua cảnh trên vô số lần, nhưng khi tận mắt chứng kiến đúng là chấn động.
Lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm nhận được nơi này đúng là biên quan, chứ không phải chốn kinh đô hoàng thành xa ngàn dặm làm hắn mơ mơ màng màng.
Hạ Hoài Linh thấy đối phương nhìn đến mê say, liền giơ tay nắm lấy bờ vai hắn: “Chờ khí trời ấm áp lên chút, cũng như ngươi hoàn toàn khỏe lại, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài nhìn ngắm.”
Chúc Vân Cảnh lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, rồi than thở: “Khó trách sao ngươi lại có thể chịu đựng ở chỗ này nhiều năm như vậy.”
Hạ Hoài Linh cười lắc đầu: “Tước nhi, phong cảnh đẹp thế nào, nhìn lâu cũng sẽ cảm thấy vô vị đơn điệu, ta ở chỗ này không phải là vì chịu được, mà là vì nó nằm trong chức trách mà thôi.”
Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn về phía hắn: “Ý của ngươi là ngươi có mới nới cũ?”
Hạ Hoài Linh: “…”
Chúc Vân Cảnh sâu xa lên tiếng: “Là vậy rồi, phong cảnh đẹp như vậy nhìn mãi cũng thấy vô vị buồn tẻ, người cũng vậy, cho dù có đẹp như thế nào thì sau một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy như bao ngày, huống chi dung nhan dần già đi.”
“Tước nhi, ngươi phải tin rằng, có người thích ngươi không hẳn chỉ vì dung mạo của ngươi.”
Chúc Vân Cảnh cười nhạt: “Thật sao? Như thế tính ra cũng lạ.”
Hạ Hoài Linh nghe vậy chợt cau mày: “Tịch Tước.. Ta mới phát hiện ra, thì ra ngươi cũng không tự tin như thế.”
Ánh mắt Chúc Vân Cảnh trở nên trầm lắng, âm thanh cũng hạ xuống: “Ta thua thất bại thảm hại, giờ còn có tự tin gì.”
Hạ Hoài Linh nắm chặt tay đối phương: “Ngươi còn trẻ, mặc dù đã thay đổi thân phận, nhưng vẫn còn một tương lai tốt đẹp phía trước. ta đã nói ta sẽ không trói buộc ngươi, cho dù ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”
Ý nóng hầm hập không hề che giấu trong mắt Hạ Hoài Linh, Chúc Vân Cảnh khẽ giật đôi mi, đôi mắt phía sau tầm lưới đen liên tục trào dâng cảm xúc.
Cả hai đối diện nhìn nhau không nói gì một lúc, sau đó có người đến ngắt ngang cuộc đối thoại dở dang giữa hai người. Người tới là phó nguyên soái Đinh Dương đang tự minh thao luyện quân binh trên thành. Lúc bọn họ tới Đinh Dương có nhìn thấy, nhưng vẫn kiên trì chờ thao luyện xong mới tới chào hỏi Hạ Hoài Linh. Hạ Hoài Linh cũng không lưu ý mấy, bởi dù sao vị Đinh phó soái kia cũng là dạng tính cách này, luôn nế nếp tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc có sẵn, không hay xen vào.
Đinh Dương cũng không nói gì thêm, sau khi chào xong liền muốn trở lại tiếp tục luyện binh, thế nhưng Hạ Hoài Linh chợt gọi người lại: “ta nghe nói, ngươi đang lén lút điều tra nguyên nhân cái chết của nguyên soái tiền nhiệm, chuyện này là thật sao?”
Trong đôi mắt tối om của Đinh Dương bất chợt xuất hiện thêm chút đề phòng, Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu: “Trước khi ta tới nơi này, bệ hạ có ra mật chỉ, để ta điều tra rõ chuyện nguyên soái tiền nhiệm bị ám sát, cho nên ta cần nhiều manh mối hơn, nếu như ngươi biết cái gì, tốt nhất phải nói cho ta biết.”
Đinh Dương ngây người, trên gương mặt không chút cảm xúc rốt cục cũng xuất hiện sóng lớn, bất ngờ quỳ một gối xuống đất: “Kính xin tướng quân nhất định phải thẩm tra rõ ràng, sớm ngày đem hung phạm tập nã quy án, thuộc hạ tất sẽ dốc hết toàn lực, nguyện làm trâu làm ngựa cho người!”
“Ta là phụng thánh mệnh làm việc, vốn là chuyện nằm trong chức trách, ngươi đứng lên nói chuyện đi.”
Đinh Dương đứng lên, gắng sức chắp tay khàn khàn nói: “Cái chết của Tiền nguyên soái vô cùng kỳ lạ, tất cả mọi người đều suy đoán là do người Di gây ra, nhưng thuộc hạ cảm thấy sự tình không hẳn đơn giản như vậy.”
“Ngươi có hoài nghi ai không?”
“Có, là Trần phó soái, lúc trước Tiền nguyên soái có đề cập mấy lần với thuộc hạ, là người Trần phó soái này tâm tư khó dò, lại có giao du với những thương nhân bên trong thành Hỗ Dương, sợ hắn làm hỏng bầu không khí trong quân, cho nên hay tỏ ra không lấy làm vui với hắn, còn ra mặt dạy bảo hắn mấy lần. Mặc dù trên mặt người Trần phó soái kia như chịu nghe theo, nhưng thực ra không phục, có khi còn ghi hận trong lòng.”
Hạ Hoài Linh nói: “Chỉ vì như vậy mà ngươi liền hoài nghi Trần phó soái, liệu có quá mức độc đoán hay không?”
“Thuộc hạ quả thực không có chứng cứ, nhưng vài ngày trước khai Tiền nguyên soái bị ngộ hại, có từng đề cập với thuộc hạ một câu người Trần phó soái này rắp tâm hại người, Tiền nguyên soái đang định bẩm tấu lên triều đình xin bệ hạ định đoạt, đáng trách là lúc đó thuộc hạ có chuyện gấp phải xử lý, cho nên không hỏi nhiều. Sau đó chưa tới hai thì Tiền nguyên soái đã bị ám sát trong thư phòng, sau khi có chuyện thuộc hạ từng tới hiện trường xem qua, phát hiện ra dấu vết có người dịch chuyển trong thư phòng của nguyên soái.”
Ánh mắt Hạ Hoài Linh sầm tối lại: “Thật sao?”
“Thuộc hạ tuyệt đối không dám xuyên tạc!”
“Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng kiểm chứng, ngươi đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa.”
Sau khi từ trên tường thành đi xuống, Chúc Vân Cảnh mới hỏi Hạ Hoài Linh: “Ngươi cảm thấy vị Đinh phó soái này đáng tin sao?”
Hạ Hoài Linh gật đầu: “Ta có điều tra qua, hắn từ nhỏ đã quen biết với cố nguyên soái, cố nguyên soái với hắn còn có ơn tri ngộ, hai người tình như phụ tử. Kể từ sau khi cố nguyên soái bị sát hại, mặc dù hắn một lòng thật sự muốn điều tra rõ hung phạm, nhưng cũng không lỗ mảng, nếu không phải thật hoài nghi, sẽ không tùy ý hất nước bất, nói xấu đồng sự.”
“Vậy còn người họ Trần kia thì sao?
“Người Trần phó soái này quả thực rất giỏi tâm kê, mười lăm năm trước hắn nhập ngũ, cũng không phải dựa vào công trạng mà leo được tới vị trí phó soái nhị phẩm này, mà là do luồn cúi với đám quan trường bên này, nịnh nọt đủ kiểu mới thuận lợi mọi bề, đúng thật là nên đàng hoàng điều tra chút.”
Chúc Vân Cảnh bĩu môi: “Vậy thì phải đi thành Hỗ Dương điều tra chứ, ngươi không phải nói nơi đó phồn hoa náo nhiệt sao? Khi nào chúng ta mới quan đó nhìn xem?”
Hạ Hoài Linh khẽ cười: “Ngươi muốn tới thành Hỗ Dương? Được, chờ qua mấy ngày đợi trời sáng sủa chút, chúng ta liền đi.”
“Vậy giờ trở về thôi.”
“Bây giờ về? Ngươi không muốn vào trong quân doanh nhìn sao?”
“Lần sau đi là được, Nguyên bảo vừa mới tỉnh dậy hẳn là đã uống sữa xong rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về.”
Hạ Hoài Linh cười gật đầu, đỡ Chúc Vân Cảnh lên xe. Trước khi rời đi, Chúc Vân Cảnh chợt mở cửa xe, quay đầu liếc mắt nhìn nơi tường thành cao chót vót như muốn chọc thủng mây kia một lúc, rồi mớ thôi không nhìn nữa.
“Tước nhi…” Hạ Hoài Linh nhẹ giọng gọi đối phương.
“Sao?” Chúc Vân Cảnh lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Hoài Linh.
Hạ Hoài Linh lại nắm chặt tay đối phương lần hai chầm chậm nói: “Ta biết ngươi là người có chí lớn, ngươi vốn nên là đế vương chí cao vô thượng trên vạn người, dù cho hiện tại đã ngã lòng, nhưng vẫn chưa phải là đường cùng. Tuy là ngươi không thể giống như lúc trước, nhưng cách để dốc lòng vì hoài bão của mình cũng không phải chỉ có cách kia.”
Chúc Vân Cảnh rủ mắt, một lúc sau, mới khẽ thở dài: “Ta biết rồi, ta không sao… Ngươi đừng lo.”
Vừa mới qua năm mới xong, đầu xuân nơi biên quan vẫn còn đọng lại khí trời se lạnh chưa đi, trong phòng Chúc Vân Cảnh từ trước ra sau đặt bốn, năm chậu than, hắn tựa ở bên giường nhàm chán đọc sách, bên cạnh là nhi tử mới đầy tháng chưa được bao lâu đang ngủ say như chết.
Hạ Hoài Linh trước khi vào cửa còn đặc biệt phủ thêm tuyết bám trên người mình xuống sạch sẽ, khi vào cửa vẫn có hơi ớn lạnh, liền đi đến chậu than ngồi chốc lát mới dám tới gần Chúc Vân Cảnh và nhi tử.
“Nguyên Bảo vẫn chưa tỉnh sao?”
Hạ Hoài Linh hết sức nhỏ giọng, Chúc Vân Cảnh nghe vậy liền buông sách xuống, dùng ngón tay bóp bóp trên gương mặt mềm mại của nhi tử: “Ngủ y như heo vậy.”
Hạ Hoài Linh khẽ cười cười, Chúc Vân Cảnh luôn như vậy, ngoài miệng cứ tỏ vẻ ghét bỏ kỳ thực trong bụng cực kỳ quan tâm, sau khi sinh hài tử vẫn ở bên cạnh đối phương, nếu vật nhỏ kia òa khóc lúc thích thú hắn còn có thể dỗ dành, mà ngay cả Hạ Hoài Linh tự nhân bản thân cũng không kiên trì được như thế.
“Tiểu hài tử đều ngủ như thế, đợi lớn hơn chút nữa là tốt rồi.”
Chúc Vân Cảnh gật gật đầu, Hạ Hoài Linh đã nói thì hắn sẽ tin, lúc trước Hạ Hoài Linh có từng nói Nguyên Bảo sẽ không xấu xí, hắn vốn vẫn cảm thấy vô cùng hoài nghi, nhưng vừa qua một tháng, thì mấy màu xám tím trên người đã dần biến mắt, khuôn mặt nhăn nheo cũng giản ra, trở nên béo trắng cực kỳ đáng yêu, làm cho Chúc Vân Cảnh hết sức hài lòng, con trai hắn nên có dáng dấp mập mạp trắng tròn như vậy chứ.
Hạ Hoài Linh đưa phong thư cầm trong tay đưa cho Chúc Vân Cảnh: “Ngũ điện hạ gửi.”
Chúc Vân Cảnh lấy thư ra, bên trong là một xấp dày Chúc Vân Tuyên viết cho mình, tất cả đều là những lời hỏi thăm thân thiết, nói là hắn đã nhận được tin tức hài tử sinh ra, theo cùng xấp thư này còn có một khóa vàng truyền mệnh, vật này gửi cho đại chất tử.”
— Khóa vàng truyền mệnh: (hình)
Hạ Hoài Linh nói cho Chúc Vân Cảnh nghe: “Nửa tháng trước bệ hạ truyền thánh chỉ, phân đất phong hầu cho chư tử, ngay cả bát điện hạ còn đang bú sữa đều được phong vương, bệ hạ phong Thụy vương cho ngũ điện hạ, sau đó còn chỉ hôn cưới nhi nữ thị lang nhị phẩm cho.”
“Ta biết, trong thư A Tuyên có nói, là nhi nữ lễ bộ tả thị lang, gia thế kém xa với thê tử của Chúc Vân Tuần. Tháng trước Chúc Vân Tuần thành hôn, quy cách lễ cưới giống đại hôn thái tử thật sao?”
Hạ Hoài Linh nói: “Nhưng dù sao hắn cũng không phải thái tử, bệ hạ cũng chỉ phong vương cho hắn mà thôi, cái này rõ ràng là không có ý định lập thái tử.”
Chúc Vân Cảnh không nói thêm nữa, ném lá thư vào trong chậu than.
Tiểu Nguyên Bảo nằm trên tháp thượng không báo trước nhếch môi gào khóc, bà vú lập tức tới ôm đem qua gian sát vách cho bú sữa.
Chúc Vân Cảnh thu tâm tình lại, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Tuyết gần như ngừng rồi, ta muốn ra ngoài một chút.”
“Ra ngoài?”
“Ừ.”
Hắn đã tới nơi đây sắp được hai tháng, nhưng vẫn vùi bên trong tiểu viện này chưa từng ra khỏi cửa, hiện tại nếu như cứ làm ổ trong đây không chừng lại nghẹn thành bệnh.
Trong lòng Hạ Hoài Linh tất nhiên hiểu rõ, cho nên không có ngăn hắn: “Ngươi muốn đi nơi nào?”
Chúc Vân Cảnh chăm chú suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến trước biên quan xem chút đi.”
Cửa khẩu cách phủ nguyên soái không xa, xe ngựa đi ra ngoài phủ từ cửa bên, chỉ khoảng nửa giờ sau liền đến. Vì để tránh khỏi phiền phức, Chúc Vân Cảnh vẫn đeo mũ rèm đen bước từ trên xe xuống, sau đó theo bản năng ngước mắt nhìn lên, tường thành cao chót vót nơi đây còn nguy nga trang nghiêm hơn cả chỗ kinh thành hắn từng nhìn qua. Nó cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đó, từ thuở tiền triều đến hiện tại đã được hơn sáu trăm năm lịch sử.
Chúc Vân Cảnh khẽ nheo mắt lại, Hạ Hoài Linh nắm lấy tay đối phương: “Đi lên xem một chút đi.”
Mỗi một nơi trong cửa khẩu đều có một lực lượng hùng hậu canh gác, bên trên thành lầu thì có binh lính đang xếp thành hàng thao luyện trong gió rét, nếu phóng tầm mắt ra xa, thì khung cảnh này một đoàn đen kịt, tựa như khôi giáp kiên cố trên lưng kỳ lân.
“Theo ta được biết, thì nguyên soái trước đảm nhiệm việc cực kỳ tốt, luyện binh có câu, lúc nào cũng có phương pháp dụng binh, thưởng phạt phân minh, ở trong quân cũng cực kỳ có danh vọng, cho nên những người này mỗi ngày đều phải thao luyện tám canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, không được lười biếng, đây đều là quân quy do nguyên soái tiền nhiệm để lại, bây giờ ta liền tiếp tục sử dụng.”
Chúc Vân Cảnh im lặng không lên tiếng nghe Hạ Hoài Linh nói xong, sau đó đi tới trên tường thần. Hắn sờ lên bức tường gạch màu xanh loang lổ đầy tro bụi phủ kín đầy tuyết, chợt ngẩng mặt phóng tầm mắt về phía phương xa.
Tuyết vực mênh mong vô bờ, làn tuyết trắng mênh mang bao trùm lấy biển rừng bát ngát cùng những đồng cỏ vô biên kéo dài đến tận chân trời, còn sắc trời vẫn khoác trên người màu xanh khác biệt, xa xa phác họa ra đường nét núi non trùng trùng điệp điệp, mặt hồ đông thành băng nằm dưới chân núi được ánh mắt trời chiếu rọi lóe ra ánh sáng chói chang rực rỡ, bên hồ đọng lại sương hoa, hòa lẫn với những hạt sương màu bạc của ngọc thụ quỳnh chi* khiến cho người ta đặc biệt chói mắt, đàn ngựa hoang phi nhanh qua, làm cho đám tuyết trắng bắn lên đầy trời tràn đầy khí thế.
— Ngọc thụ quỳnh chi: chỉ những cây cối đẹp.
Chúc Vân Cảnh cảm thấy hơi choáng. Mặc dù hắn đã từng tưởng tượng qua cảnh trên vô số lần, nhưng khi tận mắt chứng kiến đúng là chấn động.
Lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm nhận được nơi này đúng là biên quan, chứ không phải chốn kinh đô hoàng thành xa ngàn dặm làm hắn mơ mơ màng màng.
Hạ Hoài Linh thấy đối phương nhìn đến mê say, liền giơ tay nắm lấy bờ vai hắn: “Chờ khí trời ấm áp lên chút, cũng như ngươi hoàn toàn khỏe lại, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài nhìn ngắm.”
Chúc Vân Cảnh lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, rồi than thở: “Khó trách sao ngươi lại có thể chịu đựng ở chỗ này nhiều năm như vậy.”
Hạ Hoài Linh cười lắc đầu: “Tước nhi, phong cảnh đẹp thế nào, nhìn lâu cũng sẽ cảm thấy vô vị đơn điệu, ta ở chỗ này không phải là vì chịu được, mà là vì nó nằm trong chức trách mà thôi.”
Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn về phía hắn: “Ý của ngươi là ngươi có mới nới cũ?”
Hạ Hoài Linh: “…”
Chúc Vân Cảnh sâu xa lên tiếng: “Là vậy rồi, phong cảnh đẹp như vậy nhìn mãi cũng thấy vô vị buồn tẻ, người cũng vậy, cho dù có đẹp như thế nào thì sau một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy như bao ngày, huống chi dung nhan dần già đi.”
“Tước nhi, ngươi phải tin rằng, có người thích ngươi không hẳn chỉ vì dung mạo của ngươi.”
Chúc Vân Cảnh cười nhạt: “Thật sao? Như thế tính ra cũng lạ.”
Hạ Hoài Linh nghe vậy chợt cau mày: “Tịch Tước.. Ta mới phát hiện ra, thì ra ngươi cũng không tự tin như thế.”
Ánh mắt Chúc Vân Cảnh trở nên trầm lắng, âm thanh cũng hạ xuống: “Ta thua thất bại thảm hại, giờ còn có tự tin gì.”
Hạ Hoài Linh nắm chặt tay đối phương: “Ngươi còn trẻ, mặc dù đã thay đổi thân phận, nhưng vẫn còn một tương lai tốt đẹp phía trước. ta đã nói ta sẽ không trói buộc ngươi, cho dù ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”
Ý nóng hầm hập không hề che giấu trong mắt Hạ Hoài Linh, Chúc Vân Cảnh khẽ giật đôi mi, đôi mắt phía sau tầm lưới đen liên tục trào dâng cảm xúc.
Cả hai đối diện nhìn nhau không nói gì một lúc, sau đó có người đến ngắt ngang cuộc đối thoại dở dang giữa hai người. Người tới là phó nguyên soái Đinh Dương đang tự minh thao luyện quân binh trên thành. Lúc bọn họ tới Đinh Dương có nhìn thấy, nhưng vẫn kiên trì chờ thao luyện xong mới tới chào hỏi Hạ Hoài Linh. Hạ Hoài Linh cũng không lưu ý mấy, bởi dù sao vị Đinh phó soái kia cũng là dạng tính cách này, luôn nế nếp tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc có sẵn, không hay xen vào.
Đinh Dương cũng không nói gì thêm, sau khi chào xong liền muốn trở lại tiếp tục luyện binh, thế nhưng Hạ Hoài Linh chợt gọi người lại: “ta nghe nói, ngươi đang lén lút điều tra nguyên nhân cái chết của nguyên soái tiền nhiệm, chuyện này là thật sao?”
Trong đôi mắt tối om của Đinh Dương bất chợt xuất hiện thêm chút đề phòng, Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu: “Trước khi ta tới nơi này, bệ hạ có ra mật chỉ, để ta điều tra rõ chuyện nguyên soái tiền nhiệm bị ám sát, cho nên ta cần nhiều manh mối hơn, nếu như ngươi biết cái gì, tốt nhất phải nói cho ta biết.”
Đinh Dương ngây người, trên gương mặt không chút cảm xúc rốt cục cũng xuất hiện sóng lớn, bất ngờ quỳ một gối xuống đất: “Kính xin tướng quân nhất định phải thẩm tra rõ ràng, sớm ngày đem hung phạm tập nã quy án, thuộc hạ tất sẽ dốc hết toàn lực, nguyện làm trâu làm ngựa cho người!”
“Ta là phụng thánh mệnh làm việc, vốn là chuyện nằm trong chức trách, ngươi đứng lên nói chuyện đi.”
Đinh Dương đứng lên, gắng sức chắp tay khàn khàn nói: “Cái chết của Tiền nguyên soái vô cùng kỳ lạ, tất cả mọi người đều suy đoán là do người Di gây ra, nhưng thuộc hạ cảm thấy sự tình không hẳn đơn giản như vậy.”
“Ngươi có hoài nghi ai không?”
“Có, là Trần phó soái, lúc trước Tiền nguyên soái có đề cập mấy lần với thuộc hạ, là người Trần phó soái này tâm tư khó dò, lại có giao du với những thương nhân bên trong thành Hỗ Dương, sợ hắn làm hỏng bầu không khí trong quân, cho nên hay tỏ ra không lấy làm vui với hắn, còn ra mặt dạy bảo hắn mấy lần. Mặc dù trên mặt người Trần phó soái kia như chịu nghe theo, nhưng thực ra không phục, có khi còn ghi hận trong lòng.”
Hạ Hoài Linh nói: “Chỉ vì như vậy mà ngươi liền hoài nghi Trần phó soái, liệu có quá mức độc đoán hay không?”
“Thuộc hạ quả thực không có chứng cứ, nhưng vài ngày trước khai Tiền nguyên soái bị ngộ hại, có từng đề cập với thuộc hạ một câu người Trần phó soái này rắp tâm hại người, Tiền nguyên soái đang định bẩm tấu lên triều đình xin bệ hạ định đoạt, đáng trách là lúc đó thuộc hạ có chuyện gấp phải xử lý, cho nên không hỏi nhiều. Sau đó chưa tới hai thì Tiền nguyên soái đã bị ám sát trong thư phòng, sau khi có chuyện thuộc hạ từng tới hiện trường xem qua, phát hiện ra dấu vết có người dịch chuyển trong thư phòng của nguyên soái.”
Ánh mắt Hạ Hoài Linh sầm tối lại: “Thật sao?”
“Thuộc hạ tuyệt đối không dám xuyên tạc!”
“Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng kiểm chứng, ngươi đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa.”
Sau khi từ trên tường thành đi xuống, Chúc Vân Cảnh mới hỏi Hạ Hoài Linh: “Ngươi cảm thấy vị Đinh phó soái này đáng tin sao?”
Hạ Hoài Linh gật đầu: “Ta có điều tra qua, hắn từ nhỏ đã quen biết với cố nguyên soái, cố nguyên soái với hắn còn có ơn tri ngộ, hai người tình như phụ tử. Kể từ sau khi cố nguyên soái bị sát hại, mặc dù hắn một lòng thật sự muốn điều tra rõ hung phạm, nhưng cũng không lỗ mảng, nếu không phải thật hoài nghi, sẽ không tùy ý hất nước bất, nói xấu đồng sự.”
“Vậy còn người họ Trần kia thì sao?
“Người Trần phó soái này quả thực rất giỏi tâm kê, mười lăm năm trước hắn nhập ngũ, cũng không phải dựa vào công trạng mà leo được tới vị trí phó soái nhị phẩm này, mà là do luồn cúi với đám quan trường bên này, nịnh nọt đủ kiểu mới thuận lợi mọi bề, đúng thật là nên đàng hoàng điều tra chút.”
Chúc Vân Cảnh bĩu môi: “Vậy thì phải đi thành Hỗ Dương điều tra chứ, ngươi không phải nói nơi đó phồn hoa náo nhiệt sao? Khi nào chúng ta mới quan đó nhìn xem?”
Hạ Hoài Linh khẽ cười: “Ngươi muốn tới thành Hỗ Dương? Được, chờ qua mấy ngày đợi trời sáng sủa chút, chúng ta liền đi.”
“Vậy giờ trở về thôi.”
“Bây giờ về? Ngươi không muốn vào trong quân doanh nhìn sao?”
“Lần sau đi là được, Nguyên bảo vừa mới tỉnh dậy hẳn là đã uống sữa xong rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về.”
Hạ Hoài Linh cười gật đầu, đỡ Chúc Vân Cảnh lên xe. Trước khi rời đi, Chúc Vân Cảnh chợt mở cửa xe, quay đầu liếc mắt nhìn nơi tường thành cao chót vót như muốn chọc thủng mây kia một lúc, rồi mớ thôi không nhìn nữa.
“Tước nhi…” Hạ Hoài Linh nhẹ giọng gọi đối phương.
“Sao?” Chúc Vân Cảnh lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Hoài Linh.
Hạ Hoài Linh lại nắm chặt tay đối phương lần hai chầm chậm nói: “Ta biết ngươi là người có chí lớn, ngươi vốn nên là đế vương chí cao vô thượng trên vạn người, dù cho hiện tại đã ngã lòng, nhưng vẫn chưa phải là đường cùng. Tuy là ngươi không thể giống như lúc trước, nhưng cách để dốc lòng vì hoài bão của mình cũng không phải chỉ có cách kia.”
Chúc Vân Cảnh rủ mắt, một lúc sau, mới khẽ thở dài: “Ta biết rồi, ta không sao… Ngươi đừng lo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất