Chương 63: Phiên ngoại 1: Một Nguyên Bảo tròn tròn
Hồi Nguyên Bảo mới được một tuổi rưỡi, nhóc con đã bắt đầu chập chững học được cách đi mà không cần người nào đỡ mình. Ngày hôm ấy sau giờ ngọ, nhóc con đột nhiên đứng ở trước cửa phòng, hai tay nắm lại vịn tường im lặng tỏ vẻ hết sức não nề mà nhìn ra ngoài sân một lúc rõ lâu.
Đám bà vú nhìn cũng không biết tiểu thiếu gia nhà mình muốn gì, thành ra chỉ đứng ngây ra đó không biết nên làm sao, sau gần nửa ngày trời do dự mới lò dò tới hỏi: “Thế tử, ngài muốn cái gì?”
Nguyên Bảo nghe xong cũng chẳng chịu trả lời, mà chỉ trưng đôi mắt to ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, cứ như hồn mình đã bay sang tận phương trời nào.
Cứ mỗi khi đến mùa hè, Chúc Vân Cảnh lại lâm vào tình trạng sụt cân vô cùng nghiêm trọng, hiện tại hắn đang phờ phạc tựa vào bên giường đọc sách, cũng chú ý thấy con trai của mình có gì đó bất thường, bèn uể oải gọi nhóc: “Nguyên Bảo.”
Nguyên Bảo lúc này chợt xoay người lại, khi nhóc con nhìn thấy khoảng cách từ chỗ cửa đến bên giường quá đỗi xa vời, bèn quyết định thôi không lặn lội đi qua nữa: “Ta!”
Chúc Vân Cảnh chỉ biết đỡ trán, thầm nghĩ không biết nhóc con nhà mình khi nào mới có thể kêu được một tiếng “cha” rõ ràng: “Ngươi đang định làm gì đó?”
Nguyên Bảo nhìn Chúc Vân Cảnh xong, lại nhìn ra bên ngoài, sau đó dường như không chần chừ nữa mà xoay người lại cúi người xuống bắt đầu bì bõm bước đi. Nhóc vịn hai tay ở khung cửa, rồi hoang mang run rẩy từng chút một tập tễnh đi ra ngoài. Đám bà vú nhìn thấy cảnh tượng cũng sợ đến xanh mặt, lúc bình tĩnh lại định đưa tay đỡ, thì Nguyên Bảo đã xuất sắc qua ngưỡng cửa thành công mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của các bà vú. Đi qua được chướng ngại vật to to kia xong, nhóc con liền đứng thẳng người lại, bắt đầu bước từng bước nhỏ đi thẳng vào trong sân.
Nhóc đi đến dừng lại dưới một tàng cây, sau đó chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm không chớp mắt phần nhánh nở hoa rực rỡ nhất, lúc này bà vú cũng theo tới: “Thế tử là muốn hái cành hoa này sao?”
Nguyên Bảo hết kiễng chân lại giương cánh tay bé xíu muốn với tới, một tiểu tư* thấy vậy bèn cơ trí tiến lên cười hỏi: “Thế tử, hay là để ta giúp ngài hái nó xuống được không?”
— Tiểu tư: chỉ những đứa nhỏ thân phận tôi tớ.
“Tới!” Nguyên Bảo lặp lại lần nữa, bộ dạng nhóc con giờ đây dường như hết sức sốt ruột muốn tự mình hái nhánh hoa kia, thế nhưng thử qua vài lần thì phát hiện mình không đủ cao, bèn chuyển hướng nhìn sang người tiểu tư kia: “Ôm!”
“Lên này!”
Cậu nhóc đầy tờ bèn bước tới nhấc Nguyên Bảo giơ cao lên, Nguyên Bảo lúc này rốt cuộc cũng với tới nhánh hoa mình muốn hái, thế nhưng tiếc cái là giờ có thừa cao nhưng lại không đủ sức, nhóc muốn bẻ cả cành lẫn hoa thế nhưng làm đủ kiểu vẫn không sao bẻ được. Cậu chàng hiện tại sốt ruột đến độ trên trán cũng rịn ra mồ hôi: ” “Tới! Tới!”
Một tiểu tư khác khác thấy vậy liền tiến lên muốn giúp đỡ, thế nhưng tay còn chưa kịp đụng tới nhánh hoa đã bị Nguyên Bảo vỗ trúng, nhóc con còn trừng mắt hô: “Tới! Ta!”
Tên nhóc tiểu tư này xem ra cũng là người thông minh, chỉ cần nghe Nguyên Bảo nói một hai chữ như thế liền nghe hiểu được trọn vẹn ý tứ của thiếu gia nhà mình: “Vậy ta nắm chặt tay ngài, để ngài tự mình hái có được không?”
Nguyên Bảo cũng không biết có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nhóc con nghiêng đầu như đang hết sức tập trung ngẫm nghĩ gì đó, sau mới nói lại lần nữa: “Tới!”
Người hạ nhân kia cho là thiếu gia đã chấp thuận rồi, bèn từ từ cẩn trọng nắm lấy tay Nguyên Bảo, cuối cùng cũng giúp nhóc con thành công bẻ được nhánh hoa kình muốn xuống.
Nguyên Bảo mặt mày hớn hở, tay nắm thật chặt cành hoa nhỏ này, sau khi được tiểu tư đặt xuống đất liền xoay người tập tễnh trở về, trên con đường về phòng do đi quá nhanh mà suýt chút nữa đã té lộn mèo xuống đất, đến khi về đến cửa còn ra vẻ không muốn ai đến đỡ mình, mà tự dùng dùng hết tay chân cố leo qua ngưỡng cửa rồi lộn thân lại đi vào. Vật nhỏ kia dường như cho rằng đây là một trò chơi cực kỳ thú vị, cho nên trong quá trình ra ra vào vào cười vui vẻ không chịu ngừng.
Sau khi vào cửa, Nguyên Bảo liền đi thẳng đến chỗ Chúc Vân Cảnh, khi bản thân đến bên giường cha mình, lúc bấy giờ mới giơ lên cành hoa mình nâng niu như báu vật đưa tới trước mặt Chúc Vân Cảnh, đôi mắt thoáng trở nên lấp lánh sáng ngời: “Ta! Tới!”
Chúc Vân Cảnh ngồi dậy, hiểu được thì ra đứa nhỏ này trải qua muôn vạn gian nan cũng là vì đặc biệt muốn hái một nhành hoa cho mình, trong lúc nhất thời chỉ biết dở khóc dở cười: “Cho ta sao?”
Nguyên Bảo cứ giơ tay ra rôi bưng mặt chờ đợi nhìn hắn: “Tới!”
Chúc Vân Cảnh giơ tay sờ đầu con trai mình, song cũng nhận lấy hoa cười nói: “Cảm ơn Nguyên Bảo.”
Nguyên Bảo vỗ tay một cái, lại đưa tay chỉ về lọ hoa bên cạnh giường: “Tới! Tới!”
Chúc Vân Cảnh dời mắt qua nhìn, cành hoa nhỏ cắm trong bình hoa đặt đầu giường kia là do Hạ Hoài Linh thuận tiện hái xuống để vào hai ngày trước, vật nhỏ có lẽ là thấy bản thân mình chưa chơi đã, bèn học theo Hạ Hoài Linh hái hoa muốn tìm chút niềm vui đây mà.
Chúc Vân Cảnh nắm tay dẫn con trai mình đi đến đó, đợi đến khi hai cha con cùng nhau cắm nhánh hoa mới hái được vào bình xong, mới cười khổ than thở: “Ngươi đúng là nhóc con tinh ranh mà.”
Nguyên Bảo tỏ ra vui ơi là vui, cứ đi loanh quanh bình hoa này ngắm nghía hồi lâu, càng ngắm càng thấy đến là ưng cái bụng.
Nhóc con này do ban nãy vật lộn leo qua ngưỡng cửa, thành ra làm y phục bị dơ. Chúc Vân Cảnh định kêu bà vú ôm Nguyên Bảo đi thay đồ, lại thấy con trai mình nhễ nhại mồ hôi, bèn quyết định thay đổi chủ ý căn dặn hạ nhân: “Đi đun nước nóng mang đến đây, để thế tử tắm rửa thay y phục.”
Vào những ngày hè chói chang, thời khắc đỉnh điểm mười hai giờ ban trưa này khiến người ta khô nóng đến khó chịu, Nguyên Bảo giờ đây bị lột sạch nằm ở trong lòng Chúc Vân Cảnh,, bắt đầu loay hoay không chịu ngồi yên cứ nhoi tới nhoi lui: “Nóng!”
“Đã cởi hết còn than nóng, đúng là khó hầu mà.” Chúc Vân Cảnh vỗ vỗ cái mông tròn phúng phính thịt của con trai mình, sau đó khom lưng thử nước chút, khi cảm thấy nước đã đủ ấm rồi liền thả nhóc vào.
Nguyên Bảo thốt lên một tiếng “woa”, rồi giơ tay lên dùng sức đập nước bắn tung toé. Chúc Vân Cảnh nắm mũi của nhóc răn đe: “Ngươi ngoan ngoãn chút cho ta, lát nữa để phụ thân nhìn thấy hắn sẽ đánh đòn ngươi bây giờ.”
Hiếm khi bản thân Chúc Vân Cảnh có hứng thú tự mình ra tay tắm rửa cho con như bây giờ, bởi công việc này vốn cũng chẳng mấy dễ dàng, hơn nữa Nguyên Bảo xưa nay cũng không phải là đứa nhỏ chịu yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mà thuộc dạng càng nói nhóc càng làm tới. Nguyên Bảo ngồi vỗ nước bành bạch, sau đó còn nhìn bọt nước bắn lên mà cười khúc khúc không chịu ngừng.
Chúc Vân Cảnh nhức đầu không thôi, bắt đầu nghiêm mặt hù dọa: “Còn cử động nữa thì đánh mông ngươi.”
“Đánh! Ta!”
— Nguyên Bảo đọc ngọng từ “Cha” thành “Ta”
“Ngươi còn muốn đánh cha ngươi luôn sao? Định làm phản hử?”
Thấy Chúc Vân Cảnh dường như sắp giận lên thật rồi, Nguyên Bảo bèn mon men nắm lấy tay cha mình bắt đầu làm nũng: “Tắm!”
Khi Hạ Hoài Linh vào cửa, đập vào mắt chính là khung cảnh hai cha con ai kia một người đang ngồi trong chậu nước, người còn lại thì ngồi phía ngoài trừng mắt to mắt nhỏ nhìn tới. Hạ Hoài Linh khẽ khàng tiến về phía trước, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Chúc Vân Cạnh cười hỏi: “Sao đã canh giờ này rồi mà vẫn còn cho Nguyên Bảo tắm rửa thế này?”
Chúc Vân Cảnh tức giận ném khăn vải qua cho đối phương: “Ngươi tắm cho con đi.”
Hạ Hoài Linh nắm cằm Nguyên Bảo hỏi nhóc: “Ngươi lại chọc gì khiến cha tức giận vậy hả?”
Nguyên Bảo cười hì hì gọi phụ thân: “Ta ta! Tắm!”
Hạ Hoài Linh cười lắc đầu bó tay với đứa con trai này: “Ngươi đúng là tự đại mà.”
Vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ xong xuôi cho Nguyên Bảo, sau khi làm xong, Hạ Hoài Linh chỉ kêu người đến đơn giản mặc cho nhóc cái yếm, rồi thả con trai trên giường tùy ý lăn lộn, lúc bấy giờ mới quay sang nói chuyện cùng Hạ Hoài Linh: “Nghe người trong phủ nói mấy ngày nay ngươi lại thấy không khỏe sao? Nguyên Bảo lại làm phiền ngươi?”
“Không có gì, tại do trời nóng nên hơi khó chịu trong người thôi.” Chúc Vân Cảnh nói xong chợt nhìn về phía bình hoa chép miệng: “Con trai của ngươi vì muốn ta vui, còn đặc biệt lăn lộn ra bên ngoài hái hoa, nhóc con này đúng là có tâm mà.”
Hạ Hoài Linh nhìn theo tầm mắt Chúc Vân Cảnh, trong nháy mắt lập tức cảm thấy vui vẻ: “Vậy vì sao ban nãy ngươi lại giận dỗi nó?”
“Hiếm khi vật nhỏ này hiểu chuyện như bây giờ, cái này cũng là do ban sớm ta mới dạy dỗ một trận xong. Ngươi không thấy đâu, vừa mới sáng sớm tên nhóc này đã ôm gà của người bên nhà bếp vào vào trong ngực quyến luyến không chịu buông tay, chậm chí còn định ôm vào trong phòng nữa kìa.”
Chuyện là lúc sáng sớm bà vú dẫn Nguyên Bảo tràn trề tinh lực đi dạo quanh vườn, lúc này trong phòng bếp đang giết lại để gà xổng khiến nó bay ra vườn, một đám hạ nhân chỉ sợ sẽ dọa cho tiểu thái tử sợ hãi, cho nên người nào người nấy luống cuống tay chân chạy ra bắt gà về. Thế mà lại không ngờ vật nhỏ Nguyên Bảo này chẳng những không sợ, mà còn hệt như có được một trò chơi mới, khăng khăng đòi sờ chú gà này cho bằng được, sờ soạng một hồi bắt đầu nghiện đòi ôm luôn chú về.
Nhắc tới chuyện này cũng khiến người ta lấy làm ngạc nhiên, con gà mà bảy, tám người bắt không được kia khi nằm trong tay Nguyên Bảo lại trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, mặc cho Nguyên Bảo ôm ấp mà không hề mổ nhóc cái nào, thế nhưng vẫn làm cho đám bà vú canh cánh lo sợ bị hù đến xanh mặt. Sau khi trở về, Nguyên Bảo có đòi ôm gà vào nhà, cuối cùng bị Chúc Vân Cảnh đen mặt cản lại bên ngoài, còn dạy dỗ hơn nửa canh giờ mới cho qua.
Tuy rằng Nguyên Bảo có lẽ là.. không nghe hiểu câu nào hết.
Hạ Hoài Linh nghe vậy bèn nở nụ cười: “Con nó mới lớn tới từng đó, mà đã học được chiêu “bắt gà trộm chó” rồi à?”
Chúc Vân Cảnh: “… Không biết học ai tính tình lại xấu như vậy, chỉ hận không thể nhét nó vào lại trong bụng.”
Hạ Hoài Linh nghe xong phải nhịn lắm mới không cười ngã ra sàn, lúc này Nguyên Bảo chợt lăn tới bên người Chúc Vân Cảnh nằm nhoài trên đùi hắn học theo bi ba bi bô: “Bụng! Bụng! Nhét!”
Chúc Vân Cảnh nghe nhóc con nhắc lại liền cảm thấy ngại ngùng không thôi, chỉ biết vỗ lên mông đứa nhỏ này một trận, có điều là lực tay nhẹ như không giống như đang gãi ngứa hơn. Nguyên Bảo bị đánh mông không những không khóc, mà cười đến là toe toét, đã thế còn trưng ra gương mặt hồng hào mới bị hơi nóng hun nhìn Chúc Vân Cảnh: “Ta! Ăn!”
Vào mọi thường khi đến canh giờ chính là thời điểm ăn điểm tâm của Nguyên Bảo, vật nhỏ đối với chuyện này còn nhớ rõ hơn bất kỳ ai, khiến cho Chúc Vân Cảnh cũng nghẹn lời, chợt quay ra than phiền với Hạ Hoài Linh: “Ngươi nhìn xem bộ dạng mèo tham ăn của con ngươi xem, cứ như chúng ta sẽ không cho nó ăn vậy.”
Hạ Hoài Linh vui mừng đáp lại: “Có thể ăn sẽ lớn nhanh, có gì mà không tốt chứ.”
Trong khi cả hai trò chuyện, hạ nhân trong phủ cũng đưa điểm tâm vào phòng. Chúc vân Cảnh bị cái nóng của ngày hè làm cho mất hết hứng thú ăn, thành ra không thèm động muỗng nào đến mấy món bánh ngọt lịm chán ngấy trên bàn, mà chỉ qua loa uống một bát nước ô mai bỏ thêm đá, cuối cùng cũng coi như có thể đè nén đi cái sự bứt rứt ngột ngạt trong lòng đi một chút.
Nguyên Bảo cũng không cần ai đút ăn, mà có thể tự tay cầm lấy cái muỗng bé xíu múc từng muỗng từng muỗng một, bộ dạng khi ăn trông đến là lịch sự nho nhã, cũng chỉ có vào lúc này nhóc con kia mới yên tĩnh nhất.
Khi ăn xong còn giơ cái bát đưa đến trước mặt Chúc Vân Cảnh: “Ăn! Còn!” (sub: còn muốn ăn)
Chúc Vân Cảnh không cho: “Đồ uống lạnh như vậy ngươi còn muốn uống, lỡ như uống xong bệnh nữa thì làm sao bây giờ?”
Nguyên Bảo nghe không hiểu, nhưng từ nét mặt Chúc Vân Cảnh bé con có thể hiểu được rõ ràng ý là cha mình không cho, bèn nâng bát chuyển sang Hạ Hoài Linh: “Ta! Ăn!”
Hạ Hoài Linh nhìn bộ mặt khát cầu của con trai mình, vừa thấy buồn cười, lại thấy bất đắc dĩ, mới nói với Chúc Vân Cảnh: “Ngươi xem con nó muốn “xin ăn” đến như vậy kìa, hay là ngươi cho nó nửa bát thôi?”
“Không được.” Chúc Vân Cảnh kiên quyết không đồng ý, “Mấy ngày trước nhóc con này tham ăn lạnh ăn cả một đống đá, sau đó bệnh hai ngày trời còn phát sốt một trận, ngươi chưa từng chăm sóc con, nên đừng nghĩ nuông chiều nó là đối xử tốt với nó.”
Hạ Hoài Linh khiêm tốn tiếp nhận dạy dỗ: “Vậy thì nghe lời ngươi.”
Nghe vậy hắn cũng quay sang Nguyên Bảo sờ đầu con trai mình, sau đó đưa miếng bánh ngọt cho con gặm đỡ: “Cha ngươi nói ngươi không thể ăn nhiều đồ lạnh, thôi ăn đỡ cái này đi.”
Hai bên má phúng phính của Nguyên Bảo phồng to, nhóc con bắt đầu giận lẫy đặt cái chén xuống uốn éo cái mông xoay đi không thèm để ý tới hai người cha xấu xa này nữa.
Hạ Hoài Linh nhíu mày: “Tính tình nhỏ mọn đến vậy sao?”
Chúc Vân Cảnh nói: “Đừng để ý đến nó, để nó giận đi.”
Hạ Hoài Linh bật cười: “Quả nhiên là cha nào con nấy.”
“.. Ngươi nói ngươi đó hả?”
Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh càng trở nên sâu: “Ngươi nói xem?”
Chúc Vân Cảnh lườm một cái, cũng không buồn miệng nói thêm.
Hạ Hoài Linh thấy vậy chỉ cười cười lắc đầu, nhìn đi, hắn nói có sai cái gì đâu.
Chừng nửa canh giờ sau, hai cha con sau khi ồn ào một trận liền nằm cạnh bên nhau trên tháp thượng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Hạ Hoài Linh thấy vậy chỉ nhẹ nhàng khoác một tấm chăn mỏng cho cả hai, rồi dựa vào một bên yên tĩnh đọc sách.
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cửa sổ, khiến cho nhánh hoa trong bình chốc đung đưa, song cũng khiến người ta cảm giác buổi trưa vào ngày hè dường như dài hơn mọi thường.
Đám bà vú nhìn cũng không biết tiểu thiếu gia nhà mình muốn gì, thành ra chỉ đứng ngây ra đó không biết nên làm sao, sau gần nửa ngày trời do dự mới lò dò tới hỏi: “Thế tử, ngài muốn cái gì?”
Nguyên Bảo nghe xong cũng chẳng chịu trả lời, mà chỉ trưng đôi mắt to ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, cứ như hồn mình đã bay sang tận phương trời nào.
Cứ mỗi khi đến mùa hè, Chúc Vân Cảnh lại lâm vào tình trạng sụt cân vô cùng nghiêm trọng, hiện tại hắn đang phờ phạc tựa vào bên giường đọc sách, cũng chú ý thấy con trai của mình có gì đó bất thường, bèn uể oải gọi nhóc: “Nguyên Bảo.”
Nguyên Bảo lúc này chợt xoay người lại, khi nhóc con nhìn thấy khoảng cách từ chỗ cửa đến bên giường quá đỗi xa vời, bèn quyết định thôi không lặn lội đi qua nữa: “Ta!”
Chúc Vân Cảnh chỉ biết đỡ trán, thầm nghĩ không biết nhóc con nhà mình khi nào mới có thể kêu được một tiếng “cha” rõ ràng: “Ngươi đang định làm gì đó?”
Nguyên Bảo nhìn Chúc Vân Cảnh xong, lại nhìn ra bên ngoài, sau đó dường như không chần chừ nữa mà xoay người lại cúi người xuống bắt đầu bì bõm bước đi. Nhóc vịn hai tay ở khung cửa, rồi hoang mang run rẩy từng chút một tập tễnh đi ra ngoài. Đám bà vú nhìn thấy cảnh tượng cũng sợ đến xanh mặt, lúc bình tĩnh lại định đưa tay đỡ, thì Nguyên Bảo đã xuất sắc qua ngưỡng cửa thành công mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của các bà vú. Đi qua được chướng ngại vật to to kia xong, nhóc con liền đứng thẳng người lại, bắt đầu bước từng bước nhỏ đi thẳng vào trong sân.
Nhóc đi đến dừng lại dưới một tàng cây, sau đó chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm không chớp mắt phần nhánh nở hoa rực rỡ nhất, lúc này bà vú cũng theo tới: “Thế tử là muốn hái cành hoa này sao?”
Nguyên Bảo hết kiễng chân lại giương cánh tay bé xíu muốn với tới, một tiểu tư* thấy vậy bèn cơ trí tiến lên cười hỏi: “Thế tử, hay là để ta giúp ngài hái nó xuống được không?”
— Tiểu tư: chỉ những đứa nhỏ thân phận tôi tớ.
“Tới!” Nguyên Bảo lặp lại lần nữa, bộ dạng nhóc con giờ đây dường như hết sức sốt ruột muốn tự mình hái nhánh hoa kia, thế nhưng thử qua vài lần thì phát hiện mình không đủ cao, bèn chuyển hướng nhìn sang người tiểu tư kia: “Ôm!”
“Lên này!”
Cậu nhóc đầy tờ bèn bước tới nhấc Nguyên Bảo giơ cao lên, Nguyên Bảo lúc này rốt cuộc cũng với tới nhánh hoa mình muốn hái, thế nhưng tiếc cái là giờ có thừa cao nhưng lại không đủ sức, nhóc muốn bẻ cả cành lẫn hoa thế nhưng làm đủ kiểu vẫn không sao bẻ được. Cậu chàng hiện tại sốt ruột đến độ trên trán cũng rịn ra mồ hôi: ” “Tới! Tới!”
Một tiểu tư khác khác thấy vậy liền tiến lên muốn giúp đỡ, thế nhưng tay còn chưa kịp đụng tới nhánh hoa đã bị Nguyên Bảo vỗ trúng, nhóc con còn trừng mắt hô: “Tới! Ta!”
Tên nhóc tiểu tư này xem ra cũng là người thông minh, chỉ cần nghe Nguyên Bảo nói một hai chữ như thế liền nghe hiểu được trọn vẹn ý tứ của thiếu gia nhà mình: “Vậy ta nắm chặt tay ngài, để ngài tự mình hái có được không?”
Nguyên Bảo cũng không biết có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nhóc con nghiêng đầu như đang hết sức tập trung ngẫm nghĩ gì đó, sau mới nói lại lần nữa: “Tới!”
Người hạ nhân kia cho là thiếu gia đã chấp thuận rồi, bèn từ từ cẩn trọng nắm lấy tay Nguyên Bảo, cuối cùng cũng giúp nhóc con thành công bẻ được nhánh hoa kình muốn xuống.
Nguyên Bảo mặt mày hớn hở, tay nắm thật chặt cành hoa nhỏ này, sau khi được tiểu tư đặt xuống đất liền xoay người tập tễnh trở về, trên con đường về phòng do đi quá nhanh mà suýt chút nữa đã té lộn mèo xuống đất, đến khi về đến cửa còn ra vẻ không muốn ai đến đỡ mình, mà tự dùng dùng hết tay chân cố leo qua ngưỡng cửa rồi lộn thân lại đi vào. Vật nhỏ kia dường như cho rằng đây là một trò chơi cực kỳ thú vị, cho nên trong quá trình ra ra vào vào cười vui vẻ không chịu ngừng.
Sau khi vào cửa, Nguyên Bảo liền đi thẳng đến chỗ Chúc Vân Cảnh, khi bản thân đến bên giường cha mình, lúc bấy giờ mới giơ lên cành hoa mình nâng niu như báu vật đưa tới trước mặt Chúc Vân Cảnh, đôi mắt thoáng trở nên lấp lánh sáng ngời: “Ta! Tới!”
Chúc Vân Cảnh ngồi dậy, hiểu được thì ra đứa nhỏ này trải qua muôn vạn gian nan cũng là vì đặc biệt muốn hái một nhành hoa cho mình, trong lúc nhất thời chỉ biết dở khóc dở cười: “Cho ta sao?”
Nguyên Bảo cứ giơ tay ra rôi bưng mặt chờ đợi nhìn hắn: “Tới!”
Chúc Vân Cảnh giơ tay sờ đầu con trai mình, song cũng nhận lấy hoa cười nói: “Cảm ơn Nguyên Bảo.”
Nguyên Bảo vỗ tay một cái, lại đưa tay chỉ về lọ hoa bên cạnh giường: “Tới! Tới!”
Chúc Vân Cảnh dời mắt qua nhìn, cành hoa nhỏ cắm trong bình hoa đặt đầu giường kia là do Hạ Hoài Linh thuận tiện hái xuống để vào hai ngày trước, vật nhỏ có lẽ là thấy bản thân mình chưa chơi đã, bèn học theo Hạ Hoài Linh hái hoa muốn tìm chút niềm vui đây mà.
Chúc Vân Cảnh nắm tay dẫn con trai mình đi đến đó, đợi đến khi hai cha con cùng nhau cắm nhánh hoa mới hái được vào bình xong, mới cười khổ than thở: “Ngươi đúng là nhóc con tinh ranh mà.”
Nguyên Bảo tỏ ra vui ơi là vui, cứ đi loanh quanh bình hoa này ngắm nghía hồi lâu, càng ngắm càng thấy đến là ưng cái bụng.
Nhóc con này do ban nãy vật lộn leo qua ngưỡng cửa, thành ra làm y phục bị dơ. Chúc Vân Cảnh định kêu bà vú ôm Nguyên Bảo đi thay đồ, lại thấy con trai mình nhễ nhại mồ hôi, bèn quyết định thay đổi chủ ý căn dặn hạ nhân: “Đi đun nước nóng mang đến đây, để thế tử tắm rửa thay y phục.”
Vào những ngày hè chói chang, thời khắc đỉnh điểm mười hai giờ ban trưa này khiến người ta khô nóng đến khó chịu, Nguyên Bảo giờ đây bị lột sạch nằm ở trong lòng Chúc Vân Cảnh,, bắt đầu loay hoay không chịu ngồi yên cứ nhoi tới nhoi lui: “Nóng!”
“Đã cởi hết còn than nóng, đúng là khó hầu mà.” Chúc Vân Cảnh vỗ vỗ cái mông tròn phúng phính thịt của con trai mình, sau đó khom lưng thử nước chút, khi cảm thấy nước đã đủ ấm rồi liền thả nhóc vào.
Nguyên Bảo thốt lên một tiếng “woa”, rồi giơ tay lên dùng sức đập nước bắn tung toé. Chúc Vân Cảnh nắm mũi của nhóc răn đe: “Ngươi ngoan ngoãn chút cho ta, lát nữa để phụ thân nhìn thấy hắn sẽ đánh đòn ngươi bây giờ.”
Hiếm khi bản thân Chúc Vân Cảnh có hứng thú tự mình ra tay tắm rửa cho con như bây giờ, bởi công việc này vốn cũng chẳng mấy dễ dàng, hơn nữa Nguyên Bảo xưa nay cũng không phải là đứa nhỏ chịu yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mà thuộc dạng càng nói nhóc càng làm tới. Nguyên Bảo ngồi vỗ nước bành bạch, sau đó còn nhìn bọt nước bắn lên mà cười khúc khúc không chịu ngừng.
Chúc Vân Cảnh nhức đầu không thôi, bắt đầu nghiêm mặt hù dọa: “Còn cử động nữa thì đánh mông ngươi.”
“Đánh! Ta!”
— Nguyên Bảo đọc ngọng từ “Cha” thành “Ta”
“Ngươi còn muốn đánh cha ngươi luôn sao? Định làm phản hử?”
Thấy Chúc Vân Cảnh dường như sắp giận lên thật rồi, Nguyên Bảo bèn mon men nắm lấy tay cha mình bắt đầu làm nũng: “Tắm!”
Khi Hạ Hoài Linh vào cửa, đập vào mắt chính là khung cảnh hai cha con ai kia một người đang ngồi trong chậu nước, người còn lại thì ngồi phía ngoài trừng mắt to mắt nhỏ nhìn tới. Hạ Hoài Linh khẽ khàng tiến về phía trước, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Chúc Vân Cạnh cười hỏi: “Sao đã canh giờ này rồi mà vẫn còn cho Nguyên Bảo tắm rửa thế này?”
Chúc Vân Cảnh tức giận ném khăn vải qua cho đối phương: “Ngươi tắm cho con đi.”
Hạ Hoài Linh nắm cằm Nguyên Bảo hỏi nhóc: “Ngươi lại chọc gì khiến cha tức giận vậy hả?”
Nguyên Bảo cười hì hì gọi phụ thân: “Ta ta! Tắm!”
Hạ Hoài Linh cười lắc đầu bó tay với đứa con trai này: “Ngươi đúng là tự đại mà.”
Vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ xong xuôi cho Nguyên Bảo, sau khi làm xong, Hạ Hoài Linh chỉ kêu người đến đơn giản mặc cho nhóc cái yếm, rồi thả con trai trên giường tùy ý lăn lộn, lúc bấy giờ mới quay sang nói chuyện cùng Hạ Hoài Linh: “Nghe người trong phủ nói mấy ngày nay ngươi lại thấy không khỏe sao? Nguyên Bảo lại làm phiền ngươi?”
“Không có gì, tại do trời nóng nên hơi khó chịu trong người thôi.” Chúc Vân Cảnh nói xong chợt nhìn về phía bình hoa chép miệng: “Con trai của ngươi vì muốn ta vui, còn đặc biệt lăn lộn ra bên ngoài hái hoa, nhóc con này đúng là có tâm mà.”
Hạ Hoài Linh nhìn theo tầm mắt Chúc Vân Cảnh, trong nháy mắt lập tức cảm thấy vui vẻ: “Vậy vì sao ban nãy ngươi lại giận dỗi nó?”
“Hiếm khi vật nhỏ này hiểu chuyện như bây giờ, cái này cũng là do ban sớm ta mới dạy dỗ một trận xong. Ngươi không thấy đâu, vừa mới sáng sớm tên nhóc này đã ôm gà của người bên nhà bếp vào vào trong ngực quyến luyến không chịu buông tay, chậm chí còn định ôm vào trong phòng nữa kìa.”
Chuyện là lúc sáng sớm bà vú dẫn Nguyên Bảo tràn trề tinh lực đi dạo quanh vườn, lúc này trong phòng bếp đang giết lại để gà xổng khiến nó bay ra vườn, một đám hạ nhân chỉ sợ sẽ dọa cho tiểu thái tử sợ hãi, cho nên người nào người nấy luống cuống tay chân chạy ra bắt gà về. Thế mà lại không ngờ vật nhỏ Nguyên Bảo này chẳng những không sợ, mà còn hệt như có được một trò chơi mới, khăng khăng đòi sờ chú gà này cho bằng được, sờ soạng một hồi bắt đầu nghiện đòi ôm luôn chú về.
Nhắc tới chuyện này cũng khiến người ta lấy làm ngạc nhiên, con gà mà bảy, tám người bắt không được kia khi nằm trong tay Nguyên Bảo lại trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, mặc cho Nguyên Bảo ôm ấp mà không hề mổ nhóc cái nào, thế nhưng vẫn làm cho đám bà vú canh cánh lo sợ bị hù đến xanh mặt. Sau khi trở về, Nguyên Bảo có đòi ôm gà vào nhà, cuối cùng bị Chúc Vân Cảnh đen mặt cản lại bên ngoài, còn dạy dỗ hơn nửa canh giờ mới cho qua.
Tuy rằng Nguyên Bảo có lẽ là.. không nghe hiểu câu nào hết.
Hạ Hoài Linh nghe vậy bèn nở nụ cười: “Con nó mới lớn tới từng đó, mà đã học được chiêu “bắt gà trộm chó” rồi à?”
Chúc Vân Cảnh: “… Không biết học ai tính tình lại xấu như vậy, chỉ hận không thể nhét nó vào lại trong bụng.”
Hạ Hoài Linh nghe xong phải nhịn lắm mới không cười ngã ra sàn, lúc này Nguyên Bảo chợt lăn tới bên người Chúc Vân Cảnh nằm nhoài trên đùi hắn học theo bi ba bi bô: “Bụng! Bụng! Nhét!”
Chúc Vân Cảnh nghe nhóc con nhắc lại liền cảm thấy ngại ngùng không thôi, chỉ biết vỗ lên mông đứa nhỏ này một trận, có điều là lực tay nhẹ như không giống như đang gãi ngứa hơn. Nguyên Bảo bị đánh mông không những không khóc, mà cười đến là toe toét, đã thế còn trưng ra gương mặt hồng hào mới bị hơi nóng hun nhìn Chúc Vân Cảnh: “Ta! Ăn!”
Vào mọi thường khi đến canh giờ chính là thời điểm ăn điểm tâm của Nguyên Bảo, vật nhỏ đối với chuyện này còn nhớ rõ hơn bất kỳ ai, khiến cho Chúc Vân Cảnh cũng nghẹn lời, chợt quay ra than phiền với Hạ Hoài Linh: “Ngươi nhìn xem bộ dạng mèo tham ăn của con ngươi xem, cứ như chúng ta sẽ không cho nó ăn vậy.”
Hạ Hoài Linh vui mừng đáp lại: “Có thể ăn sẽ lớn nhanh, có gì mà không tốt chứ.”
Trong khi cả hai trò chuyện, hạ nhân trong phủ cũng đưa điểm tâm vào phòng. Chúc vân Cảnh bị cái nóng của ngày hè làm cho mất hết hứng thú ăn, thành ra không thèm động muỗng nào đến mấy món bánh ngọt lịm chán ngấy trên bàn, mà chỉ qua loa uống một bát nước ô mai bỏ thêm đá, cuối cùng cũng coi như có thể đè nén đi cái sự bứt rứt ngột ngạt trong lòng đi một chút.
Nguyên Bảo cũng không cần ai đút ăn, mà có thể tự tay cầm lấy cái muỗng bé xíu múc từng muỗng từng muỗng một, bộ dạng khi ăn trông đến là lịch sự nho nhã, cũng chỉ có vào lúc này nhóc con kia mới yên tĩnh nhất.
Khi ăn xong còn giơ cái bát đưa đến trước mặt Chúc Vân Cảnh: “Ăn! Còn!” (sub: còn muốn ăn)
Chúc Vân Cảnh không cho: “Đồ uống lạnh như vậy ngươi còn muốn uống, lỡ như uống xong bệnh nữa thì làm sao bây giờ?”
Nguyên Bảo nghe không hiểu, nhưng từ nét mặt Chúc Vân Cảnh bé con có thể hiểu được rõ ràng ý là cha mình không cho, bèn nâng bát chuyển sang Hạ Hoài Linh: “Ta! Ăn!”
Hạ Hoài Linh nhìn bộ mặt khát cầu của con trai mình, vừa thấy buồn cười, lại thấy bất đắc dĩ, mới nói với Chúc Vân Cảnh: “Ngươi xem con nó muốn “xin ăn” đến như vậy kìa, hay là ngươi cho nó nửa bát thôi?”
“Không được.” Chúc Vân Cảnh kiên quyết không đồng ý, “Mấy ngày trước nhóc con này tham ăn lạnh ăn cả một đống đá, sau đó bệnh hai ngày trời còn phát sốt một trận, ngươi chưa từng chăm sóc con, nên đừng nghĩ nuông chiều nó là đối xử tốt với nó.”
Hạ Hoài Linh khiêm tốn tiếp nhận dạy dỗ: “Vậy thì nghe lời ngươi.”
Nghe vậy hắn cũng quay sang Nguyên Bảo sờ đầu con trai mình, sau đó đưa miếng bánh ngọt cho con gặm đỡ: “Cha ngươi nói ngươi không thể ăn nhiều đồ lạnh, thôi ăn đỡ cái này đi.”
Hai bên má phúng phính của Nguyên Bảo phồng to, nhóc con bắt đầu giận lẫy đặt cái chén xuống uốn éo cái mông xoay đi không thèm để ý tới hai người cha xấu xa này nữa.
Hạ Hoài Linh nhíu mày: “Tính tình nhỏ mọn đến vậy sao?”
Chúc Vân Cảnh nói: “Đừng để ý đến nó, để nó giận đi.”
Hạ Hoài Linh bật cười: “Quả nhiên là cha nào con nấy.”
“.. Ngươi nói ngươi đó hả?”
Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh càng trở nên sâu: “Ngươi nói xem?”
Chúc Vân Cảnh lườm một cái, cũng không buồn miệng nói thêm.
Hạ Hoài Linh thấy vậy chỉ cười cười lắc đầu, nhìn đi, hắn nói có sai cái gì đâu.
Chừng nửa canh giờ sau, hai cha con sau khi ồn ào một trận liền nằm cạnh bên nhau trên tháp thượng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Hạ Hoài Linh thấy vậy chỉ nhẹ nhàng khoác một tấm chăn mỏng cho cả hai, rồi dựa vào một bên yên tĩnh đọc sách.
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cửa sổ, khiến cho nhánh hoa trong bình chốc đung đưa, song cũng khiến người ta cảm giác buổi trưa vào ngày hè dường như dài hơn mọi thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất