Hoàng Đế Sau Khi Trọng Sinh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 1
_____Tớ là giải phân cách siêu đáng yêu ~^^~_____
Khi Vũ Văn Tấn còn chưa phải hoàng đế, hắn vẫn là một tên lưu manh nổi tiếng ở Giang Nam.
Khi đó, tên của hắn cũng không phải là Vũ Văn Tấn, mà là Trình Tấn. Theo họ mẹ.
Mẫu thân của hắn Trình Viện Phượng là nữ tử thanh lâu, hắn từ khi ra đời đã ở thanh lâu, nhận hết tất cả khinh thường bắt nạt của người khác, lớn lên một chút liền ở phố phường đi theo một đám du côn quậy phá, sờ bò lăn lộn gần hai mươi năm, ở Giang Nam, tiếng xấu vang xa.
Năm hắn 25 tuổi, có một đám người xông vào trong nhà, bắt đi mẫu thân hắn, lưu lại một phong thư bảo hắn đến kinh đô cứu người.
Mẫu thân là thân nhân duy nhất của hắn ở trên đời, lúc ấy Vũ Văn Tấn không nghĩ nhiều, thu thập tay nải một người trèo đèo lội suối chạy tới kinh đô.
Kẻ bắt đi mẫu thân của hắn, là thái úy đương triều một tay che trời, Trâu Việt.
Vũ Văn Tấn không thể hiểu nổi, đường đường thái uý, phái người ngàn dặm xa xôi chạy tới Giang Nam bắt một đại thẩm đã bỏ đi cuộc đời trong thanh lâu cả ngày chỉ biết lải nhải hết thứ này đến thứ khác, vì cái gì?
Hắn đem nghi hoặc hỏi ra lời, thái uý cười cho hắn câu trả lời.
Nguyên lai hắn là đứa con dã chủng lão hoàng đế năm đó đi vi hành Giang Nam đã cùng mẫu thân của hắn một đêm phong lưu sinh ra, nói cách khác, trong thân thể hắn chảy xuôi huyết mạch hoàng tộc.
Lão hoàng đế đã hơi thở thoi thóp, triều cục hỗn loạn, thế lực ẩn nấp bấy lâu âm thầm ngo ngoe rục rịch, thái uý yêu cầu một tên bù nhìn có thể bị ông ta dễ dàng khống chế ở trong tay ngồi trên ngôi vị hoàng đế, dùng để khống chế toàn bộ triều cục.
Vũ Văn Tấn là người tốt nhất được chọn.
Năm Vũ Văn Tấn 25 tuổi, Đại Lương kinh đô hỗn loạn bất kham, nghe nói có phản quân đêm khuya lẻn vào, ám sát vài vị hoàng tử, lão hoàng đế bệnh nặng không chịu nổi, đến khi màn đêm buông xuống thì băng hà.
Thái uý Trâu Việt dẫn dắt một chúng triều thần, nghênh huyết mạch duy nhất còn sống của lão hoàng đế trở về, đem hắn đưa lên ngôi vị hoàng đế. Mẫu thân cũng bị phong làm thái phi, dưỡng ở trong hoàng cung.
Hắn đăng cơ ngày đó, tiết trời đang đổ nắng chang chang, bỗng nổi cơn mưa.
Cơn mưa tầm tã giàn giụa giằng co suốt hai canh giờ, đăng cơ đại điển bị hủy rối tinh rối mù.
Mọi người trong Kinh đô nghị luận sôi nổi, nói là đến cả ông trời cũng không tán đồng một kẻ lưu manh không biết từ nơi nào chui ra làm hoàng đế, để hắn làm hoàng đế, đó chính là đi trái ý trời!
Nhưng cuối cùng hắn lên làm hoàng đế.
Ngày thứ ba sau đăng cơ, hắn gặp được mẫu thân Trình Viện Phượng đã được thăng đến danh hiệu thái phi.
Trình Viện Phượng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể làm một hoàng đế tốt.”
Vũ Văn Tấn kỳ thật không rõ nàng vì sao lại có suy nghĩ ngu xuẩn đến nhường này, hắn chỉ là một quân cờ trong tay thái uý. tùy thời đều có thể bị đổi, còn làm cái gì mà hoàng đế tốt, có thể sống sót hắn liền cám ơn trời đất rồi.
Nhưng Trình Viện Phượng lại khóc lóc bắt hắn thề, nhất định phải làm một hoàng đế tốt, nếu không lập tức tự sát.
Vũ Văn Tấn bị bắt thề, trước mặt Trình Viện Phượng buông lời thề. Hắn biết chính mình làm hoàng đế tận tâm không nổi, nhưng trớ trêu vẫn chỉ mình hắn có khả năng làm chuyện này.
Mẫu thân là vướng bận duy nhất của hắn trên đời này. Yêu cầu của bà, chính mình nào dám không hoàn thành?
Trước 25 năm, hắn chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, một tên lưu manh đầu đường xó chợ chẳng làm nên trò trống gì, một sớm biến cố, hắn thế nhưng thành hoàng đế. Chính hắn vẫn còn thổn thức cảm khái thế sự vô thường đây.
Điều duy nhất không thay đổi, là hắn vẫn bị người đời thóa mạ như cũ.
Trước kia ở Giang Nam, những người đó chửi rủa hắn thẳng mặt, hiện giờ ở kinh đô, những người đó ngầm trộm mắng hắn.
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Sau khi Vũ Văn Tấn lên làm hoàng đế, một mặt muốn lấy lòng thái úy nắm giữ cái mạng của mình, một mặt lại muốn gạt thái uý trộm đi làm vài chuyện tốt nho nhỏ.
Đoạn thời gian đó, triều đình hỗn loạn, thái uý tạo áp lực, biên cảnh càng chiến loạn tần phát, hắn sống cực kỳ gian nan, rất nhiều lần đều sắp không chịu nổi mà nghĩ đến kết quả của chính mình. Có thể tưởng tượng đến cảnh mẫu thân còn ở trong hoàng cung, bị chân tay của thái uý người tùy thời canh chừng giam giữ, chính mình nếu chết đi, mẫu thân khẳng định cũng sẽ bị giết chết.
Mỗi lần nghĩ như thế, hắn chỉ có thể từ bỏ ý niệm phí hoài bản thân mình.
Năm thứ năm hắn lên làm hoàng đế, Trình Viện Phượng bệnh nặng, lúc hấp hối, vẫn còn kéo tay Vũ Văn Tấn dặn dò mãi: “Nhất định phải làm một minh quân, không cần làm chuyện xấu…… Nếu không…… Ta vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ ngươi…… Ngươi cũng không phải…… Không phải con ta……”
Vũ Văn Tấn vẫn mãi ghi nhớ câu nói ấy.
Vì hoàn thành di nguyện mẫu thân, hắn cẩn trọng làm hoàng đế mười bảy năm, năm hắn 42 tuổi, phản quân đánh vào Đại Lương kinh đô, thái uý vì bảo mệnh, xung phong nhận việc nịnh bợ thủ lĩnh phản quân, đâm một kiếm xuyên tim hắn.
Khi đó hắn nghĩ, thật tốt, tháng ngày khổ sở như vậy rốt cuộc kết thúc, hắn rốt cuộc…… Tự do.
Cảm giác đau đớn ở ngực cực kỳ rõ ràng, máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài. Nhưng hắn lại cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhàng tự tại đến thế.
Trước mắt chỉ còn lửa lớn, chậm rãi biến mất trong mùi máu tươi, rồi thứ còn xót lại sau đó, là một mảnh hắc ám.
Hắn nhắm mắt lại, từ đây, thế gian này hết thảy chẳng còn quan hệ gì với hắn.
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
“Két két két ——”
Không gian đen thui không thấy ánh sáng, dường như có một tiếng động kỳ quái vang lên.
Cơ thể Vũ Văn Tấn trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, âm thanh “Két két két” ở bên tai hắn lặp lại vang lên, nghe cực kỳ không thoải mái, hắn nhíu mi, ngón tay vẫn cứng đờ nãy giờ không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích.
Hắn cảm thấy có chút khó chịu, cả người như bị áp chế, sắp không thở nổi.
Không, từ từ……
Hắn không phải đã chết sao? Vì cái gì còn thở dốc?!
Là đang nằm mơ sao? Vẫn là…… Là ảo giác trước khi chết?
Hắn nhíu mi, thử động ngón tay một chút. Cảm giác khó chịu sau một thời gian tê cứng kéo dài đặc biệt rõ ràng, hoàn toàn không giống như ảo giác.
Hắn cố gắng mở mắt ra, nhưng trong bóng tối thăm thẳm, duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón tay, cũng chẳng nhìn thấy cái gì khác.
“Chúc mừng ký chủ đã ràng buộc với kế hoạch cải tạo ‘ bi thảm nhân sinh ’, hệ thống 13579 xin hân hạnh được trung thành phục vụ ngài~”
Một giọng nữ ngọt ngào kèm theo một chút tiếng vang, vang lên trong không gian tối tăm này, dường như có chút hư ảo.
Vũ Văn Tấn cắn răng, nắm chặt tay, cố gắng dùng sức lực lớn nhất có thể dùng vào lúc này, ra sức giãy giụa.
Không gian tối tăm đột nhiên vỡ tan, tia sáng từ bên ngoài chiếu vào như những đường kiếm sắc bén, “Xoảng” một tiếng, bóng tối trước mắt giống như mặt kính bị vỡ toang, loảng xoảng rơi xuống.
Thứ đầu tiên bắt gặp sau cơn mơ dài, là ánh nắng chói chang.
Hắn chân chính mở mắt. Nhưng thực mau một lần nữa nhắm lại.
Hắn có chút đau đầu, đôi mắt khô khốc, giọng nói cũng không thoải mái. Toàn thân chẳng có chỗ nào thoải mái hết.
Đây là nơi nào? Là nơi linh hồn sẽ đi về sau khi chết ư?
“Bệ hạ, ngài tỉnh?”
Bên người có một chất giọng thật cẩn thận dò hỏi vang lên, rất quen thuộc. Là giọng của đàn ông, lại có chút âm sắc nữ tính.
Vũ Văn Tấn sửng sốt, lại lần nữa mở bừng mắt, rồi sau đó thấy tên thái giám vẫn luôn theo hắn phục tùng từ sau khi hắn trở thành hoàng đế.
Hắn mở to hai mắt, hai chữ khó tin in to đùng trên mặt.
Hắn nhớ rõ, thái giám này kêu Hà Tiến, ban đầu là thái giám thái uý Trâu Việt an bài bên cạnh để giám thị nhất cử nhất động của hắn. Nhưng sau khi mình giúp Hà Tiến hai lần, cứu người nhà ở ngoài cung của gã, gã liền phản lại Trâu Việt, đứng về phía mình.
Đáng tiếc, dù gã đứng về phía mình, cũng không có kết cục tốt lành, Trâu Việt sau khi phát giác gã phản bội, liền phái người ám sát gã, chết không tung tích.
Vũ Văn Tấn thấy gã, ngoại lệ cảm thấy thân thiết.
Hắn đưa tay lên lau mặt, trong lòng không khỏi thở dài xúc động: “Hà Tiến a, không nghĩ tới đến lúc chết, hai ta còn có thể làm bạn, ông trời cũng coi như đối đãi trẫm cũng không tệ a!”
Hà Tiến sửng sốt, hai mắt kinh ngạc: “Bệ hạ nói cái gì vậy? Chẳng lẽ là thái phi qua đời đã đả kích ngài lớn như vậy sao, giờ này hồ ngôn loạn ngữ.”
Vũ Văn Tấn cũng là kinh ngạc: “Cái gì thái phi? Mẫu thân của ta không phải đã chết mười mấy năm sao? Ngươi nói cái gì kỳ thế?”
“……”
Hà Tiến đứng dậy, giơ tay triệu hồi tiểu thái giám bên cạnh: “Thái phi qua đời, bệ hạ thương tâm quá độ, đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nhanh đi gọi ngự y tới đây!”
“Vâng!”
Tiểu thái giám chạy chậm rời đi tẩm điện.
Nghe vậy, Vũ Văn Tấn ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía. Môi trường nơi này thập phần quen thuộc, thật giống như là tẩm điện chính mình ở lúc còn sống……
Không, từ từ, không phải giống như, mà là đúng nó rồi!
Hắn mở to hai mắt, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
Hà Tiến thấy hắn đột nhiên đứng dậy, vội vàng đi lên trước: “Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ngự y lập tức tới bây giờ, ngài trước ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Hắn duỗi tay, muốn đỡ Vũ Văn Tấn ngồi xuống.
Vũ Văn Tấn bỗng nhiên giơ tay đè lại tay gã, Hà Tiến kinh ngạc rất nhiều, Vũ Văn Tấn đè đúng ngay mạch đập trên cổ tay gã. Hắn không biết bắt mạch, nhưng hắn có thể cảm giác từng nhịp đập của tim thông qua mạch đập trên cổ tay Hà Tiến.
Không đúng……
Cực kỳ không đúng!
Chính mình rõ ràng đã bị Trâu Việt cái lão bất tử cùng tên tặc xâm lược dùng kiếm xuyên một nhát qua tim mà chết rồi kia mà, Hà Tiến cũng sớm đã chết, bọn họ như thế nào còn đứng ở nơi này? Lại còn có tiếng tim đập?!
Đây nhất định là ảo giác!
Đây tuyệt đối là ảo giác!!
Hắn nâng lên tay, không chút do dự tát thật mạnh vào mặt mình, “chát” một tiếng, tiếng tát vang lên cực kỳ rõ ràng, vang vọng trong tẩm điện.
Thế mà lại…… Đau?
Lại đau!!
Người chết sao có thể biết đau chứ!!!
Khuôn mặt Vũ Văn Tấn đầy vẻ không tin, nhìn chằm chằm bàn tay vừa tự tát choh mình một cái. Bởi vì dùng sức lớn, lòng bàn tay có chút đỏ lên. Trên mặt càng không cần phải nói, nóng rát đau, giờ phút này còn có chút sưng đỏ lên.
Hà Tiến sửng sốt, mở to hai mắt, đầy mặt in hai tiếng bối rối và khiếp sợ.
Gã có chút hoảng loạn, không khỏi căng thẳng: “Bệ hạ, người làm sao vậy…”
Lời nói còn chưa xong, Vũ Văn Tấn đang khiếp sợ tột độ bỗng nhiên chạy thẳng ra ngoài cửa lớn tẩm điện.
Lao ra cửa tẩm điện, Vũ Văn Tấn biểu tình hoảng loạn nhìn khắp bốn phía, rồi sau đó tầm mắt khóa chặt vào hồ sen đang độ nở hoa cách đó không xa.
Hắn nhìn chằm chằm nó, lộ ra tươi cười.
Hà Tiến mới vừa chạy ra khỏi tẩm điện, Vũ Văn Tấn đã lao về phía hồ hoa sen, nhấc xiêm y, không chút do dự thả người nhảy.
“Bùm ——”
Hà Tiến mở to hai mắt, hít hà một hơi, thét chói tai ra tiếng: “A ——”
“Người đâu mau tới đây, bệ hạ nhảy xuống hồ rồi!!! Mau cứu người a!!!”
Nước hồ lạnh băng vây quanh Vũ Văn Tấn, hơi lạnh từ làn da thẩm thấu vào trong xương cốt.
Hắn cảm thấy lạnh.
Hắn hé miệng, nước ao nháy mắt rót vào, cảm giác hít thở không thông khó chịu lần thứ hai đánh úp lại.
“Bùm ——”
“Bùm ——”
Lại có người nhảy vào hồ nước.
Trước khi Vũ Văn Tấn mất đi ý thức, thấy có người bơi về phía mình.
Là ai đây?
Thấy không rõ lắm……
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Một canh giờ sau.
Vũ Văn Tấn nằm ở trên giường, trên mặt là sự tuyệt vọng sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm xà nhà.
Ngự y đã tới, nói hắn không chỉ không có trở ngại, ngược lại thân thể còn khỏe mạnh. Nhưng có thể bởi vì thái phi qua đời đả kích hắn quá lớn, đã chịu kích thích, hành vi có chút quái dị, cho hắn uống an thần dược, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, qua một đoạn thời gian liền khỏe lại.
Nhưng chỉ có chính Vũ Văn Tấn biết, hắn không phải bởi do thái phi qua đời rồi chịu kích thích làm ra chuyện quái dị, hắn chỉ là hoàn hoàn toàn toàn không hiểu được đây rốt cuộc là có chuyện gì!
Bạt tai cảm giác đau đớn, trên tay chết lặng, sặc nước cũng khó chịu, thân thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cùng với tiếng tim đập, hết thảy hết thảy, đều chân thật như thế, có chỗ nào giống đang nằm mơ đâu, cũng chẳng có chỗ nào giống ảo giác cả?
Nhưng hắn rõ ràng nhớ, chính mình đã chết. Hoàn toàn chết đi rồi!
Nhất kiếm xuyên tim, trái tim đã bị đâm thủng, nơi nào còn có thể sống?
Hắn đặt tay lên ngực, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập đầy sức sống.
“Ai……” Hắn nhắm mắt lại, nhịn không được thở dài một tiếng.
“Đinh ——”
“Chúc mừng kí chủ ràng buộc kế hoạch cải tạo ‘ bi thảm nhân sinh ’, bổn hệ thống 13579, ngay từ ngày hôm nay, hân hạnh được hết lòng phục vụ ngài~”
Giọng nữ ngọt ngào đó lại vang lên trong đầu hắn.
Vũ Văn Tấn: “……”
Hắn trở mình.
13579: “Ký chủ? Ngài nghe thấy lời của bổn hệ thống không? Nếu nghe thấy, có thể trả lời một tiếng không ~”
Vũ Văn Tấn không nhúc nhích.
13579: “Ký chủ? Ngài có thể nghe thấy tiếng của bổn hệ thống thanh âm không? Nếu ngài nghe thấy được, cầu trả lời một tiếng ~”
Vũ Văn Tấn hít vào một hơi thật dài, rồi sau đó chậm rãi thở ra.
Hắn lại lần nữa xoay người, ngưỡng mặt nằm trên giường, mặt vô biểu tình hô lớn: “Người tới a, truyền ngự y, trẫm xuất hiện ảo giác!”
13579: “……”
Khi Vũ Văn Tấn còn chưa phải hoàng đế, hắn vẫn là một tên lưu manh nổi tiếng ở Giang Nam.
Khi đó, tên của hắn cũng không phải là Vũ Văn Tấn, mà là Trình Tấn. Theo họ mẹ.
Mẫu thân của hắn Trình Viện Phượng là nữ tử thanh lâu, hắn từ khi ra đời đã ở thanh lâu, nhận hết tất cả khinh thường bắt nạt của người khác, lớn lên một chút liền ở phố phường đi theo một đám du côn quậy phá, sờ bò lăn lộn gần hai mươi năm, ở Giang Nam, tiếng xấu vang xa.
Năm hắn 25 tuổi, có một đám người xông vào trong nhà, bắt đi mẫu thân hắn, lưu lại một phong thư bảo hắn đến kinh đô cứu người.
Mẫu thân là thân nhân duy nhất của hắn ở trên đời, lúc ấy Vũ Văn Tấn không nghĩ nhiều, thu thập tay nải một người trèo đèo lội suối chạy tới kinh đô.
Kẻ bắt đi mẫu thân của hắn, là thái úy đương triều một tay che trời, Trâu Việt.
Vũ Văn Tấn không thể hiểu nổi, đường đường thái uý, phái người ngàn dặm xa xôi chạy tới Giang Nam bắt một đại thẩm đã bỏ đi cuộc đời trong thanh lâu cả ngày chỉ biết lải nhải hết thứ này đến thứ khác, vì cái gì?
Hắn đem nghi hoặc hỏi ra lời, thái uý cười cho hắn câu trả lời.
Nguyên lai hắn là đứa con dã chủng lão hoàng đế năm đó đi vi hành Giang Nam đã cùng mẫu thân của hắn một đêm phong lưu sinh ra, nói cách khác, trong thân thể hắn chảy xuôi huyết mạch hoàng tộc.
Lão hoàng đế đã hơi thở thoi thóp, triều cục hỗn loạn, thế lực ẩn nấp bấy lâu âm thầm ngo ngoe rục rịch, thái uý yêu cầu một tên bù nhìn có thể bị ông ta dễ dàng khống chế ở trong tay ngồi trên ngôi vị hoàng đế, dùng để khống chế toàn bộ triều cục.
Vũ Văn Tấn là người tốt nhất được chọn.
Năm Vũ Văn Tấn 25 tuổi, Đại Lương kinh đô hỗn loạn bất kham, nghe nói có phản quân đêm khuya lẻn vào, ám sát vài vị hoàng tử, lão hoàng đế bệnh nặng không chịu nổi, đến khi màn đêm buông xuống thì băng hà.
Thái uý Trâu Việt dẫn dắt một chúng triều thần, nghênh huyết mạch duy nhất còn sống của lão hoàng đế trở về, đem hắn đưa lên ngôi vị hoàng đế. Mẫu thân cũng bị phong làm thái phi, dưỡng ở trong hoàng cung.
Hắn đăng cơ ngày đó, tiết trời đang đổ nắng chang chang, bỗng nổi cơn mưa.
Cơn mưa tầm tã giàn giụa giằng co suốt hai canh giờ, đăng cơ đại điển bị hủy rối tinh rối mù.
Mọi người trong Kinh đô nghị luận sôi nổi, nói là đến cả ông trời cũng không tán đồng một kẻ lưu manh không biết từ nơi nào chui ra làm hoàng đế, để hắn làm hoàng đế, đó chính là đi trái ý trời!
Nhưng cuối cùng hắn lên làm hoàng đế.
Ngày thứ ba sau đăng cơ, hắn gặp được mẫu thân Trình Viện Phượng đã được thăng đến danh hiệu thái phi.
Trình Viện Phượng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể làm một hoàng đế tốt.”
Vũ Văn Tấn kỳ thật không rõ nàng vì sao lại có suy nghĩ ngu xuẩn đến nhường này, hắn chỉ là một quân cờ trong tay thái uý. tùy thời đều có thể bị đổi, còn làm cái gì mà hoàng đế tốt, có thể sống sót hắn liền cám ơn trời đất rồi.
Nhưng Trình Viện Phượng lại khóc lóc bắt hắn thề, nhất định phải làm một hoàng đế tốt, nếu không lập tức tự sát.
Vũ Văn Tấn bị bắt thề, trước mặt Trình Viện Phượng buông lời thề. Hắn biết chính mình làm hoàng đế tận tâm không nổi, nhưng trớ trêu vẫn chỉ mình hắn có khả năng làm chuyện này.
Mẫu thân là vướng bận duy nhất của hắn trên đời này. Yêu cầu của bà, chính mình nào dám không hoàn thành?
Trước 25 năm, hắn chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, một tên lưu manh đầu đường xó chợ chẳng làm nên trò trống gì, một sớm biến cố, hắn thế nhưng thành hoàng đế. Chính hắn vẫn còn thổn thức cảm khái thế sự vô thường đây.
Điều duy nhất không thay đổi, là hắn vẫn bị người đời thóa mạ như cũ.
Trước kia ở Giang Nam, những người đó chửi rủa hắn thẳng mặt, hiện giờ ở kinh đô, những người đó ngầm trộm mắng hắn.
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Sau khi Vũ Văn Tấn lên làm hoàng đế, một mặt muốn lấy lòng thái úy nắm giữ cái mạng của mình, một mặt lại muốn gạt thái uý trộm đi làm vài chuyện tốt nho nhỏ.
Đoạn thời gian đó, triều đình hỗn loạn, thái uý tạo áp lực, biên cảnh càng chiến loạn tần phát, hắn sống cực kỳ gian nan, rất nhiều lần đều sắp không chịu nổi mà nghĩ đến kết quả của chính mình. Có thể tưởng tượng đến cảnh mẫu thân còn ở trong hoàng cung, bị chân tay của thái uý người tùy thời canh chừng giam giữ, chính mình nếu chết đi, mẫu thân khẳng định cũng sẽ bị giết chết.
Mỗi lần nghĩ như thế, hắn chỉ có thể từ bỏ ý niệm phí hoài bản thân mình.
Năm thứ năm hắn lên làm hoàng đế, Trình Viện Phượng bệnh nặng, lúc hấp hối, vẫn còn kéo tay Vũ Văn Tấn dặn dò mãi: “Nhất định phải làm một minh quân, không cần làm chuyện xấu…… Nếu không…… Ta vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ ngươi…… Ngươi cũng không phải…… Không phải con ta……”
Vũ Văn Tấn vẫn mãi ghi nhớ câu nói ấy.
Vì hoàn thành di nguyện mẫu thân, hắn cẩn trọng làm hoàng đế mười bảy năm, năm hắn 42 tuổi, phản quân đánh vào Đại Lương kinh đô, thái uý vì bảo mệnh, xung phong nhận việc nịnh bợ thủ lĩnh phản quân, đâm một kiếm xuyên tim hắn.
Khi đó hắn nghĩ, thật tốt, tháng ngày khổ sở như vậy rốt cuộc kết thúc, hắn rốt cuộc…… Tự do.
Cảm giác đau đớn ở ngực cực kỳ rõ ràng, máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài. Nhưng hắn lại cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhàng tự tại đến thế.
Trước mắt chỉ còn lửa lớn, chậm rãi biến mất trong mùi máu tươi, rồi thứ còn xót lại sau đó, là một mảnh hắc ám.
Hắn nhắm mắt lại, từ đây, thế gian này hết thảy chẳng còn quan hệ gì với hắn.
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
“Két két két ——”
Không gian đen thui không thấy ánh sáng, dường như có một tiếng động kỳ quái vang lên.
Cơ thể Vũ Văn Tấn trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, âm thanh “Két két két” ở bên tai hắn lặp lại vang lên, nghe cực kỳ không thoải mái, hắn nhíu mi, ngón tay vẫn cứng đờ nãy giờ không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích.
Hắn cảm thấy có chút khó chịu, cả người như bị áp chế, sắp không thở nổi.
Không, từ từ……
Hắn không phải đã chết sao? Vì cái gì còn thở dốc?!
Là đang nằm mơ sao? Vẫn là…… Là ảo giác trước khi chết?
Hắn nhíu mi, thử động ngón tay một chút. Cảm giác khó chịu sau một thời gian tê cứng kéo dài đặc biệt rõ ràng, hoàn toàn không giống như ảo giác.
Hắn cố gắng mở mắt ra, nhưng trong bóng tối thăm thẳm, duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón tay, cũng chẳng nhìn thấy cái gì khác.
“Chúc mừng ký chủ đã ràng buộc với kế hoạch cải tạo ‘ bi thảm nhân sinh ’, hệ thống 13579 xin hân hạnh được trung thành phục vụ ngài~”
Một giọng nữ ngọt ngào kèm theo một chút tiếng vang, vang lên trong không gian tối tăm này, dường như có chút hư ảo.
Vũ Văn Tấn cắn răng, nắm chặt tay, cố gắng dùng sức lực lớn nhất có thể dùng vào lúc này, ra sức giãy giụa.
Không gian tối tăm đột nhiên vỡ tan, tia sáng từ bên ngoài chiếu vào như những đường kiếm sắc bén, “Xoảng” một tiếng, bóng tối trước mắt giống như mặt kính bị vỡ toang, loảng xoảng rơi xuống.
Thứ đầu tiên bắt gặp sau cơn mơ dài, là ánh nắng chói chang.
Hắn chân chính mở mắt. Nhưng thực mau một lần nữa nhắm lại.
Hắn có chút đau đầu, đôi mắt khô khốc, giọng nói cũng không thoải mái. Toàn thân chẳng có chỗ nào thoải mái hết.
Đây là nơi nào? Là nơi linh hồn sẽ đi về sau khi chết ư?
“Bệ hạ, ngài tỉnh?”
Bên người có một chất giọng thật cẩn thận dò hỏi vang lên, rất quen thuộc. Là giọng của đàn ông, lại có chút âm sắc nữ tính.
Vũ Văn Tấn sửng sốt, lại lần nữa mở bừng mắt, rồi sau đó thấy tên thái giám vẫn luôn theo hắn phục tùng từ sau khi hắn trở thành hoàng đế.
Hắn mở to hai mắt, hai chữ khó tin in to đùng trên mặt.
Hắn nhớ rõ, thái giám này kêu Hà Tiến, ban đầu là thái giám thái uý Trâu Việt an bài bên cạnh để giám thị nhất cử nhất động của hắn. Nhưng sau khi mình giúp Hà Tiến hai lần, cứu người nhà ở ngoài cung của gã, gã liền phản lại Trâu Việt, đứng về phía mình.
Đáng tiếc, dù gã đứng về phía mình, cũng không có kết cục tốt lành, Trâu Việt sau khi phát giác gã phản bội, liền phái người ám sát gã, chết không tung tích.
Vũ Văn Tấn thấy gã, ngoại lệ cảm thấy thân thiết.
Hắn đưa tay lên lau mặt, trong lòng không khỏi thở dài xúc động: “Hà Tiến a, không nghĩ tới đến lúc chết, hai ta còn có thể làm bạn, ông trời cũng coi như đối đãi trẫm cũng không tệ a!”
Hà Tiến sửng sốt, hai mắt kinh ngạc: “Bệ hạ nói cái gì vậy? Chẳng lẽ là thái phi qua đời đã đả kích ngài lớn như vậy sao, giờ này hồ ngôn loạn ngữ.”
Vũ Văn Tấn cũng là kinh ngạc: “Cái gì thái phi? Mẫu thân của ta không phải đã chết mười mấy năm sao? Ngươi nói cái gì kỳ thế?”
“……”
Hà Tiến đứng dậy, giơ tay triệu hồi tiểu thái giám bên cạnh: “Thái phi qua đời, bệ hạ thương tâm quá độ, đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nhanh đi gọi ngự y tới đây!”
“Vâng!”
Tiểu thái giám chạy chậm rời đi tẩm điện.
Nghe vậy, Vũ Văn Tấn ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía. Môi trường nơi này thập phần quen thuộc, thật giống như là tẩm điện chính mình ở lúc còn sống……
Không, từ từ, không phải giống như, mà là đúng nó rồi!
Hắn mở to hai mắt, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
Hà Tiến thấy hắn đột nhiên đứng dậy, vội vàng đi lên trước: “Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ngự y lập tức tới bây giờ, ngài trước ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Hắn duỗi tay, muốn đỡ Vũ Văn Tấn ngồi xuống.
Vũ Văn Tấn bỗng nhiên giơ tay đè lại tay gã, Hà Tiến kinh ngạc rất nhiều, Vũ Văn Tấn đè đúng ngay mạch đập trên cổ tay gã. Hắn không biết bắt mạch, nhưng hắn có thể cảm giác từng nhịp đập của tim thông qua mạch đập trên cổ tay Hà Tiến.
Không đúng……
Cực kỳ không đúng!
Chính mình rõ ràng đã bị Trâu Việt cái lão bất tử cùng tên tặc xâm lược dùng kiếm xuyên một nhát qua tim mà chết rồi kia mà, Hà Tiến cũng sớm đã chết, bọn họ như thế nào còn đứng ở nơi này? Lại còn có tiếng tim đập?!
Đây nhất định là ảo giác!
Đây tuyệt đối là ảo giác!!
Hắn nâng lên tay, không chút do dự tát thật mạnh vào mặt mình, “chát” một tiếng, tiếng tát vang lên cực kỳ rõ ràng, vang vọng trong tẩm điện.
Thế mà lại…… Đau?
Lại đau!!
Người chết sao có thể biết đau chứ!!!
Khuôn mặt Vũ Văn Tấn đầy vẻ không tin, nhìn chằm chằm bàn tay vừa tự tát choh mình một cái. Bởi vì dùng sức lớn, lòng bàn tay có chút đỏ lên. Trên mặt càng không cần phải nói, nóng rát đau, giờ phút này còn có chút sưng đỏ lên.
Hà Tiến sửng sốt, mở to hai mắt, đầy mặt in hai tiếng bối rối và khiếp sợ.
Gã có chút hoảng loạn, không khỏi căng thẳng: “Bệ hạ, người làm sao vậy…”
Lời nói còn chưa xong, Vũ Văn Tấn đang khiếp sợ tột độ bỗng nhiên chạy thẳng ra ngoài cửa lớn tẩm điện.
Lao ra cửa tẩm điện, Vũ Văn Tấn biểu tình hoảng loạn nhìn khắp bốn phía, rồi sau đó tầm mắt khóa chặt vào hồ sen đang độ nở hoa cách đó không xa.
Hắn nhìn chằm chằm nó, lộ ra tươi cười.
Hà Tiến mới vừa chạy ra khỏi tẩm điện, Vũ Văn Tấn đã lao về phía hồ hoa sen, nhấc xiêm y, không chút do dự thả người nhảy.
“Bùm ——”
Hà Tiến mở to hai mắt, hít hà một hơi, thét chói tai ra tiếng: “A ——”
“Người đâu mau tới đây, bệ hạ nhảy xuống hồ rồi!!! Mau cứu người a!!!”
Nước hồ lạnh băng vây quanh Vũ Văn Tấn, hơi lạnh từ làn da thẩm thấu vào trong xương cốt.
Hắn cảm thấy lạnh.
Hắn hé miệng, nước ao nháy mắt rót vào, cảm giác hít thở không thông khó chịu lần thứ hai đánh úp lại.
“Bùm ——”
“Bùm ——”
Lại có người nhảy vào hồ nước.
Trước khi Vũ Văn Tấn mất đi ý thức, thấy có người bơi về phía mình.
Là ai đây?
Thấy không rõ lắm……
Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com
Một canh giờ sau.
Vũ Văn Tấn nằm ở trên giường, trên mặt là sự tuyệt vọng sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm xà nhà.
Ngự y đã tới, nói hắn không chỉ không có trở ngại, ngược lại thân thể còn khỏe mạnh. Nhưng có thể bởi vì thái phi qua đời đả kích hắn quá lớn, đã chịu kích thích, hành vi có chút quái dị, cho hắn uống an thần dược, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, qua một đoạn thời gian liền khỏe lại.
Nhưng chỉ có chính Vũ Văn Tấn biết, hắn không phải bởi do thái phi qua đời rồi chịu kích thích làm ra chuyện quái dị, hắn chỉ là hoàn hoàn toàn toàn không hiểu được đây rốt cuộc là có chuyện gì!
Bạt tai cảm giác đau đớn, trên tay chết lặng, sặc nước cũng khó chịu, thân thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cùng với tiếng tim đập, hết thảy hết thảy, đều chân thật như thế, có chỗ nào giống đang nằm mơ đâu, cũng chẳng có chỗ nào giống ảo giác cả?
Nhưng hắn rõ ràng nhớ, chính mình đã chết. Hoàn toàn chết đi rồi!
Nhất kiếm xuyên tim, trái tim đã bị đâm thủng, nơi nào còn có thể sống?
Hắn đặt tay lên ngực, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập đầy sức sống.
“Ai……” Hắn nhắm mắt lại, nhịn không được thở dài một tiếng.
“Đinh ——”
“Chúc mừng kí chủ ràng buộc kế hoạch cải tạo ‘ bi thảm nhân sinh ’, bổn hệ thống 13579, ngay từ ngày hôm nay, hân hạnh được hết lòng phục vụ ngài~”
Giọng nữ ngọt ngào đó lại vang lên trong đầu hắn.
Vũ Văn Tấn: “……”
Hắn trở mình.
13579: “Ký chủ? Ngài nghe thấy lời của bổn hệ thống không? Nếu nghe thấy, có thể trả lời một tiếng không ~”
Vũ Văn Tấn không nhúc nhích.
13579: “Ký chủ? Ngài có thể nghe thấy tiếng của bổn hệ thống thanh âm không? Nếu ngài nghe thấy được, cầu trả lời một tiếng ~”
Vũ Văn Tấn hít vào một hơi thật dài, rồi sau đó chậm rãi thở ra.
Hắn lại lần nữa xoay người, ngưỡng mặt nằm trên giường, mặt vô biểu tình hô lớn: “Người tới a, truyền ngự y, trẫm xuất hiện ảo giác!”
13579: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất