Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng

Chương 11: Nghe Chuyện

Trước Sau
Mà phu quân nàng lại là tên đầu gỗ chỉ giỏi chuyện nước chứ chả đảm chuyện nhà gì cả, Khương Uyển Ngưng tự dỗi một lúc cũng thấy vô nghĩa quá nên hết dỗi luôn.

“Thôi.” Nắm thì nắm vậy.

Đường phố thành Đông ngoài đồ ăn ngon thì còn nổi tiếng với những tửu lâu hai lầu mái xuôi, chuyên hút khách bằng mấy người kể chuyện tứ phương ở đây.

Khương Uyển Ngưng hiếm khi được ra ngoài, thấy có một quán tên là Như Ý Đường có vẻ đông vui nhất nên tấp vào nghe thử.

Một lão nhân râu tóc bạc trắng, trán thọ tinh công ngồi ở chính giữa, cánh quạt trên tay nhịp nhịp, híp mắt cười khà khà.

“Nghe quý nhân trong cung truyền ra, Thành vương thất sủng, bị phạt cấm túc ở phủ đệ tại Kim Châu hối lỗi vì chuyện che giấu dịch bệnh, khiến bao người chết không có chỗ chôn đó.”

Đám người đang nghe nhao nhao bình luận.

“Quả là lòng lang dạ sói, chỉ nghĩ để lũ dân đen chúng ta chịu tội!”

Lão nhân kia tiếp lời.

“Tay chân dưới trướng Thành vương chuyến này cũng coi như tiêu tùng, bị hoàng thượng xử nặng, suốt đời chẳng ngóc đầu lên nổi.Chắc chư vị chưa biết, Thành vương cấu kết với bọn Giang Tí Trung và Nguyễn Thuỳ ra sức vơ vét của cải của dân Kim Châu hai năm nay rồi.”

Đụng đến chuyện tiền nong chính là đụng đến chỗ đau của bá tánh.Sức nóng trong phòng trực tiếp bị đẩy lên đến mức cực đại.

“Trời ơi còn có chuyện đó nữa sao?”

“Vậy mà ngày trước thì bao người tung hô danh tiếng của hắn.”

“Nhưng không phải Thành vương cũng góp không ít tiền vào chiến sự Tây Lương sao?”



Lão nhân nghe đến đây thì cười nhạt đáp.

“Ôi cha, đấy cũng là mưu kế đánh bóng tên tuổi của mấy tên tai to mặt lớn đó thôi.Nếu hắn thật lòng vì chuyện chiến sự thì đã góp từ lâu rồi, sao phải đợi đến lúc tội trạng bị phát hiện mới vội vàng đi làm việc tốt như vậy? Mọi người đều là người hiểu biết, chẳng lẽ không thấy lạ sao?”

Đám người ủng hộ Thành vương nhất thời cũng hoang mang, lại không thể nhận mình là người kém hiểu biết nên nhất thời làn sóng chỉ trích trở nên sôi nổi hẳn.

“Ôi dào tôi đã nói rồi mà.”

“Đúng là tên này coi thường chúng ta ngu ngốc đây.”

“Chẳng thế, tưởng đổ chút bạc dơ bẩn đấy vào chiến sự là xong ấy hả?”

Thành vương mà nghe được những lời này thì chắc sẽ tức tới thổ huyết mất.

Tiền đó là thóc thật gạo thật mà hắn dành dụm bao lâu mới có, đổ đi hết một lần thì không nói, đã thế cũng chẳng được chút tiếng hiền nào!

Còn Khương Uyển Ngưng nằm trong số ngược lại.

Nàng cảm thấy những lời lão nhân này đúng quá xá, tên Thành vương này phải nhận quả báo cho tội nghiệt của mình.

Kiếp trước sau khi chết, vì bám trụ lại nhân gian những mười năm nên Khương Uyển Ngưng đã biết hết những việc Thành vương đã làm với Triệu Hoằng trước và sau khi chàng lên ngôi.Việc dư nghiệt Tây Lương nổi loạn chỉ là một trong số rất nhiều mưu kế dơ bẩn của hắn ta mà thôi.

Nhưng kiếp này nàng sẽ không để hắn hoành hành ngang ngược nữa đâu.

Trong mắt Khương Uyển Ngưng bây giờ đại khái đã tô vẽ bản thân thành gà mẹ với sứ mệnh cao cả là bảo vệ gà con rồi.



Nàng quay sang nhìn Triệu Hoằng bằng ánh mắt hừng hực lửa cháy.

“Tên Thành vương này đúng là phường gian hùng ác bá.Nhưng phu quân đừng lo, chàng đã có một Gia Cát Lượng là thiếp đây rồi!”

Triệu Hoằng: “…” Gì đây, nghe tên thuyết giả kia nói năng loạn xạ một hồi đã bị nóng đầu rồi à?

Triệu Hoằng thật sự nghi ngờ thê tử đã bị thái y bỏ độc.Nếu không sao từ khi chàng từ Tây Lương trở về đến giờ thê tử cứ nóng nóng lạnh lạnh, thần kinh thất thường vậy nhỉ?

Hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật mà có thể to mồm bàn chuyện của vương công tôn thất như này, người thông minh đều có thể nhận ra mưu kế của kẻ đứng sau giật dây chính là kích động lòng người.

Nhưng chàng nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm của cô nàng ngố trước mặt.

Với trí thông minh tầm cỡ Khương Uyển Ngưng thì chàng cũng không thể có bất cứ mong đợi gì là nàng sẽ hiểu ra điều ấy --

Triệu Hoằng chỉ có thể trái với lương tâm mà mở miệng.

“Vậy ta đa tạ nàng trước đã nhé.”

Khương Uyển Ngưng nghe vậy thì mắt hạnh sáng rỡ, đôi môi đỏ câu mất hồn người chúm cha chúm chím đóng mở.

“Chàng yên tâm nha, thiếp sẽ không để chàng thất vọng đâu.”

“Ừ.”

Nàng không biết Triệu Hoằng chẳng hề quan tâm tên Thành vương gì đó gian ác ra sao, mà chàng chỉ đang thở phào nhẹ nhõm vì may mà bản thân đã trả lời quá chính xác, nếu không thê tử lại quấy khóc giận dỗi thì to chuyện.

Lương tâm mà thôi, so với nụ cười của Khương Uyển Ngưng cũng chẳng quan trọng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau