Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng

Chương 17: Không Rõ

Trước Sau
Triệu Hoằng gác bút, vươn tay bóp trán, chàng vốn muốn để nàng chịu một đêm phòng không gối chiếc cho nàng biết tay, nhưng chẳng lẽ sức công phá của Khương Uyển Ngưng bây giờ đã mạnh hơn cả kinh Phật mẫu rồi sao? Chàng tĩnh tâm còn không nổi thì sao có thể dằn lòng bỏ sang thư phòng ngủ một đêm đây.

Triệu Hoằng liếc nhìn Khương Uyển Ngưng, dưới ánh nến trong đêm đen, dường như nàng thấy trái cổ của chàng chậm rãi lăn lên lăn xuống.

Bản năng sinh tồn của động vật nhỏ khiến Khương Uyển Ngưng bất giác lùi lại, lồng ngực rung rung.

“Phu quân?”

Triệu Hoằng nhắm mắt, vẫn không đuổi được ý nghĩ yêu ma kia đi, chàng mở đôi mắt tối tăm đen kịt ra, một đại dương thăm thẳm đang cuộn trào.

“Không đánh nữa, phu quân phạt nàng tối nay…”

Khương Uyển Ngưng bị ngữ điệu của chàng làm cho run rẩy, nàng cảm thấy mình như đang bị con dã thú nhìn chằm chằm, sắp sửa bị ăn sạch sẽ không để lại vụn.

Triệu Hoằng tiến đến, trong lúc Khương Uyển Ngưng còn đang nín thở chờ đợi, một trận cuồng phong ập xuống, nàng bị bế thốc lên, giọng nói trầm khàn của chàng vang lên bên tai.

“Làm ấm giường cho phu quân.”

Khương Uyển Ngưng nắm chặt vạt áo trước ngực chàng, mặt nàng đỏ như có thể nhỏ máu, đôi môi vừa muốn thốt ra một lời kháng nghị đã bị Triệu Hoằng chặn lại, nụ hôn dồn dập nóng bỏng rơi xuống khiến nàng quay cuồng mụ mị.

Triệu Hoằng càng hôn sâu thì càng ép sát, hai khoả mềm mại trước ngực người thiếu nữ khiến chàng như có lửa nóng đốt thân, chàng ngẩng đầu, nhìn đôi môi đã bị mình cắn cho sưng tấy, hai mắt chậm rãi đỏ lên, theo thói quen nhìn sang biểu cảm của nàng.Thấy Khương Uyển Ngưng đã thở hổn hển như thiếu hơi, tóc mai hơi ướt, mùi bách hợp trên thân thể nàng càng mềm ngọt, chàng cũng không chần chừ mà lại lần nữa áp xuống.

Giọng chàng thì thào gọi.



“A Ngưng.”

Đổi lại với chàng là một tiếng nức nở nghẹn ngào.

Phía sau mành lụa, giấy Tuyên chép kín Thanh Tĩnh Kinh rơi rớt trên sàn nhà, chỉ còn lại một mảnh hương diễm ấm nồng.

.

Sau khi Triệu Hoằng tỉnh dậy thì chàng rất hối hận.

Mỹ sắc hại người, chàng vậy mà bị yêu nữ Khương Uyển Ngưng kia mê hoặc đến quên lối về, lỡ bỏ qua việc trừng phạt nàng vì tội ham chơi để phu quân đợi cửa.

Qua một đêm thì lửa giận của chàng cũng đã tan biến, muốn mắng nàng thì cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Chàng ra chiều phiền muộn nhìn con sâu gạo đang cuộn tròn nằm trong lồng ngực mình, cái má phúng phính của nàng là do chàng chăm bẵm mà béo trắng ra chứ đâu, nuôi cho lớn cho mập rồi chỉ có giỏi làm chàng phải nhớ mong, chàng tức mình, duỗi tay bẹo một cái.

Khương Uyển Ngưng bị chàng bóp má cũng chẳng có động tĩnh gì, không phải tại nàng không biết, mà tại bây giờ sức để mở mắt nàng còn chẳng có nữa kìa.

Phu quân nàng đúng là yêu quái hút linh khí người phàm, nàng đánh giáp lá cà một trận thôi mà đã rũ hết cả người rồi đây.

Khương Uyển Ngưng vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của Triệu Hoằng hòng trốn tránh khỏi bàn tay hư hỏng kia của chàng.

“Chàng đừng trêu thiếp.”

Khương Uyển Ngưng càng né thì Triệu Hoằng càng đùa dữ hơn.



Chàng túm lấy một nhúm tóc rũ trên người nàng thành cái chổi nhỏ, chốc chốc lại chọc vào mặt nàng một cái.

Khương Uyển Ngưng bị ngứa, bờ vai trắng nõn oánh nhuận của nàng thi thoảng lại run lên, ánh mắt trêu chọc của Triệu Hoằng bỗng loé lên một tia sáng tăm tối.

Một nỗi khát vọng khó nói dâng trào trong lòng chàng.

Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, không rõ vì sao, chàng không thể khống chế mà cúi đầu xuống, trái tim như có ai cào cấu mãnh liệt.

Một nụ hôn khẽ rơi trên vai của Khương Uyển Ngưng.

Nàng chỉ thấy một vật thể gì mềm mềm lành lạnh chạm khẽ vào người, nàng hơi giật mình, cựa quậy, ưm ưm ư ư xoay sang nhìn người bên cạnh.

Triệu Hoằng cuống quít kéo chăn lên, che đi cảnh sắc xinh đẹp khiến chàng mê muội, hai vành tai đỏ ửng như đang tố cáo hành động vụng trộm xấu xa của chàng vừa rồi.

Sao sức kiềm chế của chàng trước thê tử ngày càng kém đi vậy, thật là mất hết mặt mũi.

Chàng bây giờ không những lúc nào ham muốn thê tử của mình, bản thân chỉ muốn được hoàn toàn chìm đắm trong vũng mật này không rời đi.

Mà chàng còn sắp coi Khương Uyển Ngưng trở thành một tín ngưỡng, cố chấp, khó bỏ.

Cho dù bất cứ lúc nào, cho dù thê tử đang làm gì –

Chàng chỉ nhìn nàng đã thấy toàn thân nóng lên, khó kìm lòng nổi, chỉ muốn ngay lập tức đè nàng ấy ra bắt nạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau