Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo, Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự?

Chương 24:

Trước Sau
Lúc này, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo sau một hồi kinh ngạc mới chợt hồi phục tinh thần, thân hình nhỏ bé của chúng cũng theo đó cúi đầu hành lễ.

Một giọng nói trầm ấm, êm tai từ từ vang lên: "Miễn lễ, bình thân."

"Tạ bệ hạ."

Ngay sau đó, Chúc Đại Bảo không kìm được lòng tò mò liền ngẩng đầu lên, muốn thấy dung mạo của hoàng đế, rồi ngay tức khắc ngây người!

Người này thật là tuấn mỹ, thật là tuấn mỹ, thật là tuấn mỹ a!

Là một kẻ mê nhan sắc, đôi mắt nhỏ của nó sáng rực như sao, không tự chủ được thốt lên: "Ngài là thần tiên sao?"

Giọng trẻ thơ trong trẻo vang vọng khắp đại điện.

Hách Liên Trạm nghe xong khẽ cười, khóe môi hơi nhếch lên, đáp lại: "Vì sao ngươi lại nói như vậy?"

Chuyện xảy ra đêm qua, hắn đã nghe Dạ Thanh tường thuật, cũng biết rõ mục đích chuyến này của chúng.

Nhưng kỳ lạ thay, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã có hảo cảm với hai đứa nhóc long phượng thai này, cảm thấy chúng thật tròn trịa, đáng yêu, lại rất vừa mắt.



Đôi mắt sáng rực của Chúc Đại Bảo nghiêm trang, nó đưa tay bé nhỏ ra đếm: "Ngài xem, ngài sống trong hoàng cung đẹp như vậy, lại còn tuấn mỹ như vậy, chẳng lẽ không phải thần tiên?"

Chúc Tiểu Bảo bên cạnh cũng lập tức học theo: "Không phải thần tiên thì là gì?" Giọng nói của nó mềm mại, dịu dàng, khuôn mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu.

Nghe đến đây, ngay cả Lục Y Y sáu tuổi cũng thiếu chút nữa tin tưởng: "Hoàng cữu cữu, thì ra ngài là thần tiên thật sao?"

"Ha ha ha ha ha..."

Lần này, Hách Liên Trạm thật sự không nhịn được bật cười to, khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười, lâu lắm rồi hắn mới có thể cười thoải mái như vậy.

Ngay cả Chiêu Bình công chúa và phò mã gia Lục Thanh Hành cũng không nhịn được bật cười.

Cười đến mức Chúc Đại Bảo cảm thấy không hiểu ra sao, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ngây thơ, vô tội.

Trong khi đó, Chúc Tiểu Bảo tự nhiên cũng bật cười ngốc nghếch theo, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

Cảnh tượng ấy thật là đáng yêu vô cùng!

Nhìn thấy vậy, trái tim vốn không thích trẻ con của Hách Liên Trạm cũng như thể tan chảy, trở nên mềm mại không ngờ. Mặc dù khoác lên mình minh hoàng long bào, hắn vẫn không kìm lòng nổi, bước nhanh tới bế cả hai tiểu hài tử lên.

Tay trái bế một đứa.



Tay phải bế một đứa.

"Đúng, đúng, đúng, trẫm là thần tiên, trẫm là thần tiên. Trẫm còn có Thiên Sơn Tuyết Liên thần dược trong tay, các ngươi có muốn không?" Hách Liên Trạm chủ động lên tiếng, giọng nói ôn nhu sợ làm bọn trẻ sợ hãi.

Hắn vốn không định đem báu vật vô giá Thiên Sơn Tuyết Liên tặng cho hai đứa trẻ lai lịch không rõ, đêm qua hắn còn thề thốt trước Dạ Thanh, nhưng bây giờ hắn tự mình phá lời thề, đổi ý, bởi vì hắn thực sự vô cùng thích hai đứa trẻ này, bế lên rồi liền không muốn thả xuống!

Chiêu Bình công chúa: !!!

Lục Thanh Hành: !!!

Bọn họ vừa nghe thấy gì? Vừa nhìn thấy gì? Bệ hạ thật sự bị lú lẫn rồi sao?

"Được sao ạ?" Chúc Đại Bảo chớp chớp mắt to tròn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

Chúc Tiểu Bảo ngốc nghếch thì lại trực tiếp gật đầu: "Muốn, muốn ~"

Hách Liên Trạm cười: "Được chứ, nhưng Thiên Sơn Tuyết Liên trên đời chỉ có một gốc duy nhất, trẫm không thể tặng hết cho các ngươi, nhưng có thể cho các ngươi một cánh hoa. Nó cũng có công hiệu giữ mãi thanh xuân và khôi phục dung nhan."

Chiêu Bình công chúa và phò mã gia Lục Thanh Hành: À, thì ra bệ hạ không hoàn toàn lú lẫn, chỉ là hơi lú một chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau