Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo, Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự?
Chương 25:
"Như vậy cũng được."
Chúc Đại Bảo gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn thần tiên thúc thúc." Nói xong, nó còn như một tiểu hồ ly ranh mãnh, nhanh chóng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một cái.
Chúc Tiểu Bảo cũng học theo, hôn lên mặt Hách Liên Trạm: "Cảm ơn thần tiên thúc thúc ~"
Khụ.
Hách Liên Trạm sững sờ một lát, rồi lại không nỡ trách mắng bọn trẻ, sợ chúng sẽ khóc thảm thiết, chỉ có thể đanh mặt làm bộ nghiêm túc: "Lần sau không được như vậy, không có lần sau nữa."
Chiêu Bình công chúa và phò mã gia Lục Thanh Hành: Bệ hạ vẫn bị lú lẫn!
Cuối cùng, Hách Liên Trạm đích thân dẫn mọi người tới quốc khố để lấy Thiên Sơn Tuyết Liên.
Chỉ thấy Thiên Sơn Tuyết Liên được đặt trong một cái tráp trong suốt xinh đẹp, đóa hoa rực rỡ kỳ diệu, cánh hoa lấp lánh như tuyết, tuyệt mỹ vô song.
Oa! Đẹp quá đi!
Chúc Đại Bảo vốn là kẻ mê cái đẹp, ngây người nhìn, đôi chân nhỏ bước từng bước tiến lên.
Nhưng đúng lúc này, cơ quan phòng trộm vốn đã bị hủy bỏ bỗng dưng kích hoạt, vô số mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng phóng tới...
“Cẩn thận!”
Tình huống đột biến khiến tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc!
Hách Liên Trạm trong bộ minh hoàng long bào, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc thay đổi, hành động của hắn nhanh hơn cả suy nghĩ và tiếng nói, chỉ trong chớp mắt đã lao lên trước, che chắn cho Chúc Đại Bảo vào trong ngực mình.
Tuy nhiên, vì trong hoàng cung bốn bề đều có tai mắt và gián điệp của lão yêu hậu, Hách Liên Trạm không dám bộc lộ thực lực chân chính, chỉ sử dụng chưa đến một phần mười công lực.
Vút..
Vút...
Cánh tay và lưng của Hách Liên Trạm đều bị trúng một mũi tên. May mà cơ quan nhanh chóng dừng lại, những mũi tên ngắn cũng không tẩm độc, nhưng hắn vẫn bị thương không nhẹ. máu tươi từ lưng và cánh tay chảy xuống thành dòng.
Tiểu quận chúa Lục Y Y vì hoảng sợ mà ngất lịm đi, đêm qua nó đã chịu một phen kinh hãi, hôm nay lại thêm một lần nữa, quả thật không thể chịu nổi!
Chiêu Bình công chúa và phò mã gia Lục Thanh Hành sắc mặt đều đại biến.
“Ngự y đâu!”
“Mau truyền ngự y!”
Trong phút chốc, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Chúc Đại Bảo là người gây ra chuyện này, đầu óc vẫn còn choáng váng, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt.
Thực ra là cương thi, chúng vốn không có trái tim, cũng không thể rơi lệ, đây là lần đầu tiên Chúc Đại Bảo khóc, nó tuổi còn nhỏ không thể miêu tả được cảm giác này, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, buồn bã không thôi, vô cùng khó chịu!
“Ô ô ô...”
“Đều tại ta, là ta hại thần tiên thúc thúc bị thương.” Chúc Đại Bảo nước mắt rưng rưng, tay nhỏ ôm chặt lấy Hách Liên Trạm, miệng nhỏ mếu máo như sắp khóc.
Chúc Tiểu Bảo cũng lập tức chạy tới, dù không khóc nhưng khuôn mặt nhỏ bé ngốc nghếch cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Nhìn cảnh này, Hách Liên Trạm vừa vui vẻ lại vừa đau lòng, không nỡ để hai đứa trẻ lộ ra vẻ buồn bã. Thực ra vết thương nhỏ này với hắn chẳng đáng kể là gì.
Dù sao trong người hắn còn có độc cổ vương!
Hách Liên Trạm dịu dàng an ủi: “Không sao, không sao, vết thương nhỏ này với thần tiên thì không đáng gì. Thần tiên có thể tự chữa lành, ngày mai sẽ khỏi! Hơn nữa đây không phải lỗi của ngươi, đều là do cơ quan gây ra.”
Nhắc đến cơ quan, rõ ràng hắn đã ra lệnh hủy bỏ.
Là ai dám lớn gan kháng lệnh?
Hách Liên Trạm đang định quát lớn, nổi trận lôi đình xử phạt kẻ trông coi quốc khố, thì ngay lúc đó một giọng nói khàn như tiếng vịt đực cất lên: “Là do nô tài sai.”
Chúc Đại Bảo gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn thần tiên thúc thúc." Nói xong, nó còn như một tiểu hồ ly ranh mãnh, nhanh chóng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một cái.
Chúc Tiểu Bảo cũng học theo, hôn lên mặt Hách Liên Trạm: "Cảm ơn thần tiên thúc thúc ~"
Khụ.
Hách Liên Trạm sững sờ một lát, rồi lại không nỡ trách mắng bọn trẻ, sợ chúng sẽ khóc thảm thiết, chỉ có thể đanh mặt làm bộ nghiêm túc: "Lần sau không được như vậy, không có lần sau nữa."
Chiêu Bình công chúa và phò mã gia Lục Thanh Hành: Bệ hạ vẫn bị lú lẫn!
Cuối cùng, Hách Liên Trạm đích thân dẫn mọi người tới quốc khố để lấy Thiên Sơn Tuyết Liên.
Chỉ thấy Thiên Sơn Tuyết Liên được đặt trong một cái tráp trong suốt xinh đẹp, đóa hoa rực rỡ kỳ diệu, cánh hoa lấp lánh như tuyết, tuyệt mỹ vô song.
Oa! Đẹp quá đi!
Chúc Đại Bảo vốn là kẻ mê cái đẹp, ngây người nhìn, đôi chân nhỏ bước từng bước tiến lên.
Nhưng đúng lúc này, cơ quan phòng trộm vốn đã bị hủy bỏ bỗng dưng kích hoạt, vô số mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng phóng tới...
“Cẩn thận!”
Tình huống đột biến khiến tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc!
Hách Liên Trạm trong bộ minh hoàng long bào, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc thay đổi, hành động của hắn nhanh hơn cả suy nghĩ và tiếng nói, chỉ trong chớp mắt đã lao lên trước, che chắn cho Chúc Đại Bảo vào trong ngực mình.
Tuy nhiên, vì trong hoàng cung bốn bề đều có tai mắt và gián điệp của lão yêu hậu, Hách Liên Trạm không dám bộc lộ thực lực chân chính, chỉ sử dụng chưa đến một phần mười công lực.
Vút..
Vút...
Cánh tay và lưng của Hách Liên Trạm đều bị trúng một mũi tên. May mà cơ quan nhanh chóng dừng lại, những mũi tên ngắn cũng không tẩm độc, nhưng hắn vẫn bị thương không nhẹ. máu tươi từ lưng và cánh tay chảy xuống thành dòng.
Tiểu quận chúa Lục Y Y vì hoảng sợ mà ngất lịm đi, đêm qua nó đã chịu một phen kinh hãi, hôm nay lại thêm một lần nữa, quả thật không thể chịu nổi!
Chiêu Bình công chúa và phò mã gia Lục Thanh Hành sắc mặt đều đại biến.
“Ngự y đâu!”
“Mau truyền ngự y!”
Trong phút chốc, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Chúc Đại Bảo là người gây ra chuyện này, đầu óc vẫn còn choáng váng, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt.
Thực ra là cương thi, chúng vốn không có trái tim, cũng không thể rơi lệ, đây là lần đầu tiên Chúc Đại Bảo khóc, nó tuổi còn nhỏ không thể miêu tả được cảm giác này, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, buồn bã không thôi, vô cùng khó chịu!
“Ô ô ô...”
“Đều tại ta, là ta hại thần tiên thúc thúc bị thương.” Chúc Đại Bảo nước mắt rưng rưng, tay nhỏ ôm chặt lấy Hách Liên Trạm, miệng nhỏ mếu máo như sắp khóc.
Chúc Tiểu Bảo cũng lập tức chạy tới, dù không khóc nhưng khuôn mặt nhỏ bé ngốc nghếch cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Nhìn cảnh này, Hách Liên Trạm vừa vui vẻ lại vừa đau lòng, không nỡ để hai đứa trẻ lộ ra vẻ buồn bã. Thực ra vết thương nhỏ này với hắn chẳng đáng kể là gì.
Dù sao trong người hắn còn có độc cổ vương!
Hách Liên Trạm dịu dàng an ủi: “Không sao, không sao, vết thương nhỏ này với thần tiên thì không đáng gì. Thần tiên có thể tự chữa lành, ngày mai sẽ khỏi! Hơn nữa đây không phải lỗi của ngươi, đều là do cơ quan gây ra.”
Nhắc đến cơ quan, rõ ràng hắn đã ra lệnh hủy bỏ.
Là ai dám lớn gan kháng lệnh?
Hách Liên Trạm đang định quát lớn, nổi trận lôi đình xử phạt kẻ trông coi quốc khố, thì ngay lúc đó một giọng nói khàn như tiếng vịt đực cất lên: “Là do nô tài sai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất