Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo, Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự?

Chương 30:

Trước Sau
Chỉ là chúng lại nhận được câu trả lời bất ngờ: “Nương của con… điên rồi.”

Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo ngây ngốc: Hả? Nương điên rồi?

---

Ngoại ô kinh thành.

Dưới một vách núi nào đó, một khối kim nguyên bảo dưới ánh trăng tỏa ra ánh vàng rực rỡ lấp lánh, chốc lát đã bị một bàn tay nhặt lên.

“Sư phụ! Ở đây có một khối kim nguyên bảo, trên đó còn lưu lại hơi thở của cương thi!"

Người nhặt là một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi.

Theo sát phía sau là lão đạo trưởng tay cầm la bàn, vuốt vuốt chòm râu: "Quả nhiên nơi này có cương thi làm loạn! Huyền Trừng, mau triệu hồn tới hỏi rõ đầu đuôi xem."

"Vâng, sư phụ!"

Tiểu đạo sĩ tên Huyền Trừng mau chóng lĩnh mệnh, miệng lẩm bẩm chú ngữ chiêu hồn, chỉ thấy ngay sau đó hiện ra hồn phách của Hải Nhị.

Hồn ma Hải Nhị mơ màng nhìn hai người trước mặt, ngây ngốc: "Các người là ai? Có phải các người đã cứu ta không? Hóa ra ta chưa chết sao…"

"Không, ngươi đã chết rồi."

Huyền Trừng lạnh lùng ngắt lời, đập tan mơ tưởng hão huyền của hắn, buộc Hải Nhị khai thật xem mình chết như thế nào? Có gặp phải cương thi hay không?



Hồn ma Hải Nhị liền gật đầu thừa nhận, lấp liếm chuyện mình bắt cóc trẻ con, chỉ kể lại cảnh tượng trước khi xe ngựa rơi xuống vực.

Cuối cùng, hồn phách Hải Nhị bị Huyền Trừng thu vào hồ lô mang bên hông: "Sư phụ, chúng ta bây giờ nên làm gì? Đi nương nhờ sư bá trước hay tiếp tục đuổi theo cương thi?"

Kể từ ngày xuống núi trừ yêu diệt ma, hai thầy trò bọn họ đều phiêu bạt giang hồ, lần này đã cùng đường mạt lộ, định tới tìm sư bá nương nhờ.

Sư bá của hắn danh tiếng lẫy lừng, là quốc sư triều Đại Hạ!

Lão đạo trưởng trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế này đi, ngươi tiếp tục đuổi theo cương thi, ta đi tìm sư huynh cầu viện. Có tin tức gì lập tức nhờ phi hạc truyền thư."

"Vâng."

Thế là thầy trò chia nhau hai ngả, dưới ánh trăng mỗi người một hướng.

---

Sâu trong núi Thanh Thành.

Bên vách núi huyền băng hàn đàm, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo ở xa đã nhìn thấy nương của chúng đang nhảy vực! Đúng vậy, ngươi không nghe nhầm đâu, chính là nhảy vực.

A Chúc nhảy xuống vách đá rồi lại leo lên, rồi lại nhảy xuống, lại leo lên.

...

Cứ thế lặp đi lặp lại.



Bảo sao cương thi gia gia nói nương điên rồi!

Chúng cũng thấy nương điên thật rồi!

Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo lập tức bay tới bên nương, trong đầu toàn dấu chấm hỏi: “Nương, sao người lại nhảy vực? Cho dù nương bị hủy dung, trông xấu xí thì cũng không thể nghĩ quẩn được. Chúng con không chê nương xấu, chúng con sẽ không chê nương đâu!”

A Chúc giận dữ, mắng lớn: “Ngươi mới xấu xí! Ngươi mới nghĩ quẩn! Lão nương đang biến thành người, lần trước ta nhảy xuống đã biến thành người đấy!”

Đúng vậy, đây chính là kết luận sau khi A Chúc vắt não suy nghĩ mới rút ra được, mấu chốt để biến thành người là... nhảy vực.

Nàng rất muốn trở lại làm người, thế nên ngày đêm không ngừng nhảy vực.

Nhảy một lần, không biến thành người?

Chắc là động tác sai rồi, nhảy lại lần nữa!

Nhảy hai lần, vẫn không biến thành người?

Lần này có thể là tư thế sai, thử lại!

Nhảy ba... bốn... năm lần...

Dù sao A Chúc cũng không nhớ nổi mình đã nhảy bao nhiêu lần, nàng không giỏi tính toán.

Nàng còn xua đuổi hai đứa trẻ: “Đi đi đi, đứng sang một bên, các ngươi đi chơi vui vẻ bây giờ mới mò về, nương cũng muốn biến thành người đi chơi cho đã!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau