Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo, Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự?
Chương 4:
"Bệ hạ!"
Vừa mới hiện thân, thủ lĩnh ám vệ Dạ Thanh đã dẫn theo đội ám vệ cúi đầu trước mặt Hách Liên Trạm, đồng thời dâng lên bộ long bào mới.
Hách Liên Trạm không nhận lấy, sắc mặt đầy giận dữ vung tay một chưởng đánh Dạ Thanh bay ra xa, lớn tiếng quát: "Một lũ vô dụng! Để cương thi đột phá kết giới xông vào hàn đàm mà không biết, trẫm đêm qua suýt nữa chết trong tay cương thi, giữ các ngươi để làm gì?!"
Người nào người nấy đều kinh hãi!
Đặc biệt là Dạ Thanh, hắn không màng vết thương, vội dập đầu trước Hách Liên Trạm: "Thuộc hạ đáng chết dám để bệ hạ gặp nguy hiểm, nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào!"
Các ám vệ khác đồng thanh: "Thuộc hạ đáng chết, xin bệ hạ trừng phạt."
Hách Liên Trạm không nói gì.
Thời gian trôi qua trong sự yên lặng, tất cả ám vệ quỳ như tượng, không ai dám nhúc nhích, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau.
Hách Liên Trạm lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Không được có lần sau! Tất cả tự mình đến Ám Vệ Đường nhận hình phạt! Và từ hôm nay trở đi, trẫm muốn núi Thanh Thành không còn một con cương thi nào!"
Các ám vệ vâng lệnh: "Vâng!"
Hách Liên Trạm lúc này mới cảm thấy mãn nguyện, thay bộ long bào mới rồi nhanh chóng trở lại hoàng cung, hắn không thể rời kinh thành quá lâu.
---
Mặt trời mọc từ phương đông đỏ rực.
Dưới ánh nắng, bên bờ Thanh Thành.
A Chúc tay chân vụng về còn chưa quen với hình dáng con người, nàng đang tự chiêm ngưỡng dung nhan của mình, nhìn đôi mày lá liễu cong cong, đôi môi anh đào, hàng mi dài kiều diễm, đôi mắt to tựa hạnh nhân long lanh chớp động… Nàng thấy mình thật xinh đẹp!
Ta thật đẹp!
Ta thật xinh đẹp!
Ta tuyệt sắc!
Ta đẹp hơn cả Tây Thi!
Sao lại có người đẹp như ta chứ!
A Chúc tận dụng mọi lời có thể để khen ngợi bản thân, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, càng nhìn càng không biết chán, điên cuồng tự luyến.
Quan trọng hơn là, nàng biến thành người rồi!
Nàng có thể tự do xuất hiện dưới ánh nắng gay gắt, mặc cho nắng thiêu đốt cũng không sợ bị bỏng rát, quả là không còn gì thoải mái hơn!
Sau nửa canh giờ tự luyến, A Chúc quyết định đến huyện Thanh Thành xem một chút, cảm nhận thử cái mà các cương thi khác gọi là “cả con phố toàn là kho máu” là như thế nào!
Nhưng mà, huyện Thanh Thành đi lối nào đây?
A Chúc từng nghe các cương thi khác thì thầm rằng cứ đi dọc theo sông Thanh Thành là đến.
Có lẽ chính là con sông trước mắt?
Tuy nhiên A Chúc rất ghét việc biến thành người khiến nàng di chuyển chậm chạp, nàng bèn nghĩ ra một ý.
Có rồi! A Chúc nảy ra một sáng kiến!
Ngay sau đó, nàng thình lình nhảy ùm vào sông Thanh Thành, nằm ngửa trôi nổi trên mặt sông, tay khoanh trước ngực để dòng nước cuốn mình đi, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực.
A! Ta quả thật là đại thông minh!
Sao lại có người thông minh như ta, linh hoạt như ta chứ!
A Chúc thầm nghĩ trong lòng, nàng thậm chí còn ngủ một giấc ngon lành dưới ánh mặt trời ấm áp trên mặt sông. Khi tỉnh lại, trời đã về chiều.
Hoàng hôn ngả về tây.
Ánh chiều tà phủ kín bầu trời.
A Chúc quả thật đã đến huyện Thanh Thành.
Thế nhưng nàng lại đến vùng ngoại ô của huyện Thanh Thành, nơi này là một nghĩa trang hẻo lánh dành cho những thi thể không có ai nhận. Chốn này u ám hoang vu, đầy những quan tài và xác thi thể.
Vừa mới hiện thân, thủ lĩnh ám vệ Dạ Thanh đã dẫn theo đội ám vệ cúi đầu trước mặt Hách Liên Trạm, đồng thời dâng lên bộ long bào mới.
Hách Liên Trạm không nhận lấy, sắc mặt đầy giận dữ vung tay một chưởng đánh Dạ Thanh bay ra xa, lớn tiếng quát: "Một lũ vô dụng! Để cương thi đột phá kết giới xông vào hàn đàm mà không biết, trẫm đêm qua suýt nữa chết trong tay cương thi, giữ các ngươi để làm gì?!"
Người nào người nấy đều kinh hãi!
Đặc biệt là Dạ Thanh, hắn không màng vết thương, vội dập đầu trước Hách Liên Trạm: "Thuộc hạ đáng chết dám để bệ hạ gặp nguy hiểm, nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào!"
Các ám vệ khác đồng thanh: "Thuộc hạ đáng chết, xin bệ hạ trừng phạt."
Hách Liên Trạm không nói gì.
Thời gian trôi qua trong sự yên lặng, tất cả ám vệ quỳ như tượng, không ai dám nhúc nhích, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau.
Hách Liên Trạm lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Không được có lần sau! Tất cả tự mình đến Ám Vệ Đường nhận hình phạt! Và từ hôm nay trở đi, trẫm muốn núi Thanh Thành không còn một con cương thi nào!"
Các ám vệ vâng lệnh: "Vâng!"
Hách Liên Trạm lúc này mới cảm thấy mãn nguyện, thay bộ long bào mới rồi nhanh chóng trở lại hoàng cung, hắn không thể rời kinh thành quá lâu.
---
Mặt trời mọc từ phương đông đỏ rực.
Dưới ánh nắng, bên bờ Thanh Thành.
A Chúc tay chân vụng về còn chưa quen với hình dáng con người, nàng đang tự chiêm ngưỡng dung nhan của mình, nhìn đôi mày lá liễu cong cong, đôi môi anh đào, hàng mi dài kiều diễm, đôi mắt to tựa hạnh nhân long lanh chớp động… Nàng thấy mình thật xinh đẹp!
Ta thật đẹp!
Ta thật xinh đẹp!
Ta tuyệt sắc!
Ta đẹp hơn cả Tây Thi!
Sao lại có người đẹp như ta chứ!
A Chúc tận dụng mọi lời có thể để khen ngợi bản thân, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, càng nhìn càng không biết chán, điên cuồng tự luyến.
Quan trọng hơn là, nàng biến thành người rồi!
Nàng có thể tự do xuất hiện dưới ánh nắng gay gắt, mặc cho nắng thiêu đốt cũng không sợ bị bỏng rát, quả là không còn gì thoải mái hơn!
Sau nửa canh giờ tự luyến, A Chúc quyết định đến huyện Thanh Thành xem một chút, cảm nhận thử cái mà các cương thi khác gọi là “cả con phố toàn là kho máu” là như thế nào!
Nhưng mà, huyện Thanh Thành đi lối nào đây?
A Chúc từng nghe các cương thi khác thì thầm rằng cứ đi dọc theo sông Thanh Thành là đến.
Có lẽ chính là con sông trước mắt?
Tuy nhiên A Chúc rất ghét việc biến thành người khiến nàng di chuyển chậm chạp, nàng bèn nghĩ ra một ý.
Có rồi! A Chúc nảy ra một sáng kiến!
Ngay sau đó, nàng thình lình nhảy ùm vào sông Thanh Thành, nằm ngửa trôi nổi trên mặt sông, tay khoanh trước ngực để dòng nước cuốn mình đi, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực.
A! Ta quả thật là đại thông minh!
Sao lại có người thông minh như ta, linh hoạt như ta chứ!
A Chúc thầm nghĩ trong lòng, nàng thậm chí còn ngủ một giấc ngon lành dưới ánh mặt trời ấm áp trên mặt sông. Khi tỉnh lại, trời đã về chiều.
Hoàng hôn ngả về tây.
Ánh chiều tà phủ kín bầu trời.
A Chúc quả thật đã đến huyện Thanh Thành.
Thế nhưng nàng lại đến vùng ngoại ô của huyện Thanh Thành, nơi này là một nghĩa trang hẻo lánh dành cho những thi thể không có ai nhận. Chốn này u ám hoang vu, đầy những quan tài và xác thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất