Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo, Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự?

Chương 46:

Trước Sau
Hai tỷ đệ lon ton chạy đến, không khác nào tự chui đầu vào lưới... à không, là thành tâm cầu học: "Oa, đạo sĩ ca ca, huynh lợi hại quá, có thể dạy chúng ta không?"

Huyền Trừng quay lại, đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của hai đứa nhỏ: "..."

Hắn lắc đầu từ chối.

Hắn không biết cách trông trẻ.

Nhưng rồi tiểu đạo sĩ Huyền Trừng mới mười tám tuổi chưa từng dạy trẻ con lại buồn bã phát hiện rằng mình đã bị hai tiểu hài quấn lấy không rời!

——

Không bao lâu sau, Tư Đồ Cảnh chạy đi báo quan, dẫn theo quan sai chạy đến nơi.

Hóa ra nó vốn thông minh đã nhận ra sự khác thường, rõ ràng ba đứa nó đã nói đi cùng nhau, nhưng bọn họ lại cứ cố tách bọn nó ra, vì lo lắng cho sự an nguy của Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo nên Tư Đồ Cảnh liền lấy cớ trong thôn Phú Quý xảy ra chuyện lớn để trình báo quan phủ.

Lúc này, quả nhiên đã xảy ra chuyện!

Chỉ tiếc rằng khi quan sai đến, Chúc Đại Bảo và những người khác đã sớm biến mất, chỉ còn lại cảnh tượng hỗn độn, dân làng người chết kẻ bị thương, cảnh tượng tan hoang khó lòng nhìn nổi.

Thôn Phú Quý từng giàu có giờ đây lại chìm trong cảnh loạn lạc.



Không lâu sau, quan phủ thẩm tra ra sự thật thôn Phú Quý mua trẻ con để tế trăn, người đời đều nói là tự gieo nhân gặt quả, đáng kiếp!

——

Hoàng cung.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày tuyển phi trọng đại.

Tất cả các tú nữ trong Trữ Tú Cung đều chải chuốt, trang điểm từ sớm, đứng xếp hàng ngay ngắn bên ngoài Ngự Hoa Viên chờ giờ tuyển chọn.

Tổng cộng có hai trăm người, tám người thành một nhóm.

Lần lượt từng nhóm bước vào Ngự Hoa Viên để hoàng đế và thái hậu cùng nhau lựa chọn, nếu ai hợp nhãn liền giữ lại thẻ bài, ai không ưng thì bỏ thẻ đi.

Dự tính tuyển chọn khoảng bốn mươi phi tần, sau đó sẽ đồng loạt sắc phong.

A Chúc bốc thăm, nhóm của nàng xếp gần cuối.

——

Ngự Hoa Viên.

Chính giữa là Vạn Cảnh Đình.



Hoàng đế Hách Liên Trạm và thái hậu đã an tọa, tuy trong lòng hai người ngấm ngầm đấu đá nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra mẹ hiền con thảo, trò chuyện hòa nhã, không hề lộ vẻ bất hòa.

Dù sao Hách Liên Trạm cũng chẳng thể lật mặt với bà ta.

Hắn không thể mang tiếng bất hiếu giết mẹ, mặc dù trong thâm tâm luôn khao khát làm vậy, nhưng hắn phải giữ trọn đạo hiếu, thái hậu cũng chẳng có cớ mà làm khó hắn.

Thế là cảnh tượng mẫu từ tử hiếu cứ thế diễn ra.

"Hoàng thượng, ai gia nghe nói ngươi bị thương? Không biết vết thương hiện nay thế nào rồi? Ai gia đã trách phạt Cao công công tội vô lễ với ngươi, mong hoàng thượng từ bi, tha thứ cho tên nô tài không nên thân này."

Cao công công bị gọi tên lập tức quỳ xuống: "Nô tài đáng chết vạn lần."

Hách Liên Trạm đáp lời: "Mẫu hậu nói đùa, Cao công công cũng chỉ làm theo ý chỉ, không có lỗi gì cả. Khi ấy là nhi thần lỗ mãng. Nhờ phúc của mẫu hậu, nhi thần đã khỏi rồi."

...

Hai người trao đổi qua lại, cười nói vui vẻ, mối quan hệ mẹ con hòa thuận.

Thế nhưng, ngồi ở Vạn Cảnh Đình một lúc, chỉ tùy tiện giữ lại thẻ bài của vài tú nữ, Hách Liên Trạm bèn lấy cớ rời đi trước: "Mẫu hậu, nhi thần còn có tấu chương chưa phê duyệt, xin mẫu hậu thứ tội cho nhi thần đi trước, việc tuyển phi sau này xin nhờ mẫu hậu nhiều hơn."

Thái hậu ngừng nhấp trà, đáp: "Nghe nói phía sau còn vài tú nữ nhan sắc khuynh thành, hoàng thượng không muốn nán lại xem thêm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau