Chương 16
“Công Tử Lăng! Ngươi thả Thần Thần! Ta muốn mang y đi! Ngươi đã là hoàng thượng rồi, ngươi có thể có ba vợ bốn nàng hầu, ngươi hãy bỏ qua y, có được hay không?”
Công Tử Lăng mắt lạnh nhìn Cố Vân dưới bậc thang mình đầy thương tích.
Hắn một lần một lần bò lên, một lần lại một lần bị đao khảm thương.
Máu tươi phủ đầy ánh mắt của Tiêu Lương Thần.
“Từ bỏ… Được rồi… Cố Vân! Được rồi! Cố Vân!”
Công Tử Lăng siết thật chặc Tiêu Lương Thần đang khóc đến sắp bất tỉnh.
Thần Thần… Ngươi lại một lần nữa chạy về phía hắn… Ta đây… Lại nên làm cái gì bây giờ…
Không biết Cố Vân đã trúng bao nhiêu đao, hắn như trước bò dậy, từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Lương Thần.
Hắn tránh ra khỏi tay của Công Tử Lăng, hung hăng ôm lấy Cố Vân.
“Cố Vân! Ngươi tại sao muốn như vậy! Ta không đáng ngươi làm như vậy! Cố Vân!” Công Tử Lăng nhìn tiểu gia hỏa của hắn ôm nam nhân khác khóc tê tâm liệt phế.
Thần Thần… Lòng của ta cũng đã máu tươi nhễ nhại a… Vì sao ngươi nhìn không thấy…
Rốt cục, Công Tử Lăng mặt không thay đổi cầm lấy kiếm, hung hăng đâm về phía hắn, máu tươi bắn lên trên mặt của Tiêu Lương Thần, một khắc kia, trong nháy mắt Tiêu Lương Thần, tiếng hít thở tiếng hít thở đều nghe không được, Tiêu Lương Thần lăng lăng đưa tay, trơ mắt nhìn Cố Vân từ từ ngã xuống ở trước mặt y, máu tươi, nhiễm đỏ ánh mắt của y, trong tay của Cố Vân, siết thật chặc một búp bê vải.
Tiêu Lương Thần quỳ gối, yên lặng, một chút thanh âm cũng không có, ngay cả nước mắt cũng đã quên rơi.
Một lúc lâu, y ngẩng đầu, nhìn Công Tử Lăng.
Hai mắt y đỏ như máu, nhìn Công Tử Lăng.
“Ta hận ngươi.” Tiêu Lương Thần nói, như một chiếc đao nhọn, hung hăng đâm về phía Công Tử Lăng, đâm hắn máu tươi nhễ nhại, đêm hôm đó, Công Tử Lăng ở trước mặt thi thể của Cố Vân cường bạo Tiêu Lương Thần.
Thần Thần… Dù cho từ nay về sau, ngươi hận chết ta, ta cũng phải đem ngươi giam cầm ở bên cạnh ta cả cuộc đời.
Ngày đó, lòng của hai người đều máu tươi nhễ nhại, Công Tử Lăng ôm không khóc không làm khó Tiêu Lương Thần, tâm như tro nguội, hắn biết, từ nay về sau, bất kể hắn có ở bên cạnh y hay không, Tiêu Lương Thần y cũng không lại thương hắn Công Tử Lăng nữa rồi.
Công Tử Lăng mắt lạnh nhìn Cố Vân dưới bậc thang mình đầy thương tích.
Hắn một lần một lần bò lên, một lần lại một lần bị đao khảm thương.
Máu tươi phủ đầy ánh mắt của Tiêu Lương Thần.
“Từ bỏ… Được rồi… Cố Vân! Được rồi! Cố Vân!”
Công Tử Lăng siết thật chặc Tiêu Lương Thần đang khóc đến sắp bất tỉnh.
Thần Thần… Ngươi lại một lần nữa chạy về phía hắn… Ta đây… Lại nên làm cái gì bây giờ…
Không biết Cố Vân đã trúng bao nhiêu đao, hắn như trước bò dậy, từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Lương Thần.
Hắn tránh ra khỏi tay của Công Tử Lăng, hung hăng ôm lấy Cố Vân.
“Cố Vân! Ngươi tại sao muốn như vậy! Ta không đáng ngươi làm như vậy! Cố Vân!” Công Tử Lăng nhìn tiểu gia hỏa của hắn ôm nam nhân khác khóc tê tâm liệt phế.
Thần Thần… Lòng của ta cũng đã máu tươi nhễ nhại a… Vì sao ngươi nhìn không thấy…
Rốt cục, Công Tử Lăng mặt không thay đổi cầm lấy kiếm, hung hăng đâm về phía hắn, máu tươi bắn lên trên mặt của Tiêu Lương Thần, một khắc kia, trong nháy mắt Tiêu Lương Thần, tiếng hít thở tiếng hít thở đều nghe không được, Tiêu Lương Thần lăng lăng đưa tay, trơ mắt nhìn Cố Vân từ từ ngã xuống ở trước mặt y, máu tươi, nhiễm đỏ ánh mắt của y, trong tay của Cố Vân, siết thật chặc một búp bê vải.
Tiêu Lương Thần quỳ gối, yên lặng, một chút thanh âm cũng không có, ngay cả nước mắt cũng đã quên rơi.
Một lúc lâu, y ngẩng đầu, nhìn Công Tử Lăng.
Hai mắt y đỏ như máu, nhìn Công Tử Lăng.
“Ta hận ngươi.” Tiêu Lương Thần nói, như một chiếc đao nhọn, hung hăng đâm về phía Công Tử Lăng, đâm hắn máu tươi nhễ nhại, đêm hôm đó, Công Tử Lăng ở trước mặt thi thể của Cố Vân cường bạo Tiêu Lương Thần.
Thần Thần… Dù cho từ nay về sau, ngươi hận chết ta, ta cũng phải đem ngươi giam cầm ở bên cạnh ta cả cuộc đời.
Ngày đó, lòng của hai người đều máu tươi nhễ nhại, Công Tử Lăng ôm không khóc không làm khó Tiêu Lương Thần, tâm như tro nguội, hắn biết, từ nay về sau, bất kể hắn có ở bên cạnh y hay không, Tiêu Lương Thần y cũng không lại thương hắn Công Tử Lăng nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất