Hoàng Hậu Tiền Triều

Chương 1: May mà có ngươi

Sau
[ Đại từ xưng hô của Bùi Anh sẽ là " y ", những người còn lại sẽ là "hắn" hết nha, cho dễ phân biệt]

Khi Yến Vân Đình bước vào Dưỡng Đức Điện thì đã là đêm khuya, ngoại thần không được ngủ lại trong cung, nhưng đương kim Trần quốc thiên tử Yến Triều trong người bệnh nặng, mười mấy đại danh thái y của Thái Y Viện đều bó tay không biện pháp, nói rằng chỉ sợ Trần đế không qua nổi đêm nay.

Trong hoàng cung náo động bất an, Vân Huy tướng quân Yến Vân Đình tay nắm binh quyền, lúc này mới ngủ lại nội cung trấn thủ thiên tử bệnh nặng.

Tiên đế để lại ba người con trai, kế thừa ngôi vị hoàng đế chính là con của hoàng hậu – Yến Triều. Hắn rất kiêng kị một vị huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình Yến Húc – là một cái Càn Nguyên, sau khi kế vị,liền đem hắn tống cổ ra xa kinh thành, phong hiệu Lĩnh Nam vương.

Còn tiểu đệ Yến Chiêu kia, tuy là huynh đệ ruột với Yến Húc, nhưng lại là một Khôn Trạch, năm nay mới vừa nhược quán. Hoàng đế liền cho phép hắn ở tại kinh thành khai phủ lập môn. Hiện giờ Yến Triều hơi thở thoi thóp, dưới gối lại không con, các cung nhân đều lén phỏng đoán, chỉ sợ giang sơn này sẽ rơi vào tay Yến Húc. Tin tức của Lĩnh Nam vương Yến Húc vừa đến, nghe vương huynh bệnh nặng, hắn liền dắt vợ con không lệnh mà rời đi đất phong, hôm qua vừa vào kinh. Cung nhân trong Dưỡng Đức điện đều quỳ gối ở ngoài điện chờ, khi Yến Vân Đình đi vào chỉ thấy có một người hầu bệnh ở trước giường.

Ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, có lẽ khi hắn vào vạt áo khảy ra chút gió làm cho tâm đèn lung lay nhoáng lên. Thân hình người trước giường hơi nghiêng, buông khăn gấm trong tay ra, để hắn thấy một bên mặt trắng bệch.

Đó chính là Trần quốc Đế hậu đương triều --- Bùi Anh, Bùi Vãn Trúc.

Y đã ở Dưỡng Đức Điện hầu bệnh nhiều ngày, búi tóc hơi loạn, sắc mặt có chút tái nhợt, làm cho nét chu sa diễm lệ giữa chân mày kia cũng trở nên ảm đạm. Ánh nến tăng thêm trên hai má trắng bệch của y một rặng mây đỏ, cặp mắt kia phảng phất như đang bốc cháy lên một ngọn lửa. Yến Vân Đình thấy y như vậy, so với bộ dáng không thèm quan tâm ngày thường sinh động hơn rất nhiều.

Yến Vân Đình hô hấp cứng lại, bất cứ lúc nào chỗ nào nhìn thấy Bùi Anh, đều bị khôn trạch này làm cho si mê.

Bùi Anh thấy hắn không nói lời nào, hơi nhấc chân mày, thu hồi ánh mắt, dùng nước lạnh ở thau đồng thấm ướt khăn, vắt khô nước rồi lại đặt lên trán sốt đến bỏng tay của Yến Triều. Trên giường bệnh, Yến Triều bị bệnh nặng tra tấn đến nhìn không ra một chút hình người, nào còn nhìn ra uy nghiêm của bậc cữu ngũ chí tôn. Hai hốc mắt hắn hãm sâu, đôi môi khô nứt trắng bệch. Có lẽ là do quốc sự vất vả, bên mái hắn đã sớm sinh ra tóc bạc. Cùng Bùi Anh bên cạnh so ra, hiện giờ hắn nhìn như phụ thân của Bùi Anh.

Yến Vân Đình gỡ xuống bội kiếm trên người, đặt lên bàn, đi tới đứng phía sau Bùi Anh. Thân ảnh cao lớn hoàn toàn đem thân hình Bùi Anh bao phủ, y cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm lau đi nước dãi chảy ra bên khóe miệng Yến Triều.

" Điện hạ đối với bệ hạ, quả thật là một cái tình thâm"



Lông mi Bùi Anh khẽ run lên, rũ mắt, khàn khàn giọng nói: " Bệ hạ đã sắc phong ta làm hoàng hậu, bây giờ bệ hạ bệnh nặng, ta tất nhiên nên ở bên phụng dưỡng"

{ Bản gốc Bùi Anh xưng "cô", giống như một dạng "cô nhân, quả nhân" ý nhưng mình thích dùng từ "ta " hơn }

Yến Vân định quỳ một gối ở bên cạnh Bùi Anh, bỗng nhiên duỗi tay ra cầm lấy cổ tay của y, lòng bàn tay nắm chặt cổ tay trắng nõn. Xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay truyền đến quả thực sẽ làm người ta nghiện mất. Yến Vân Đình chân mày trầm xuống, trong mắt đủ loại cảm xúc hỗn loạn, làm người khác nhìn không rõ cũng đoán không ra: " Vãn Trúc, nếu như người nằm ở chỗ này là ta, ngươi cũng sẽ lo lắng như vậy sao?"

Bùi Anh ngước mắt, lạnh lùng cho hắn một ánh mắt hình viên đạn. Nốt ruồi son giữa chân mày đỏ đến mức muốn làm mắt hắn bỏng rát, y tránh khỏi tay Yến Vân Đình, lạnh nhạt mở miệng: "Tướng quân đi quá giới hạn rồi, nơi này chính là Dưỡng Đức Điện."

"Đúng rồi" Yến Vân Đình nhếch môi cười "Ta vậy mà quên mất, điện hạ quan trọng nhất là luân lý cương thường. Nhưng có một số việc không cần thần nói, điện hạ trong lòng cũng tự rõ ràng"

Ánh mắt Bùi Anh như mũi tên nhọn. Giương mắt nếu như có công phu, cũng đã cùng Yến Vân Đình giao chiến mấy hiệp. Y liếc nhìn cổ tay bị nắm đến phiếm hồng, khóe miệng treo lên một tràng ý cười lạnh buốt: " Vân Huy tướng quân đây là đang uy hiếp ta?"

Yến Vân Đình ngơ ngác nhìn ánh nến trên người Bùi Anh, làn da trắng nõn, môi đỏ ướt át, cặp mắt hẹp dài kia cũng làm hắn nhìn ra ba phần tình ý. Cổ họng một trận khô rát, hắn duỗi tay đem Bùi Anh ôm vào trong ngực, cằm gác lên vai Bùi Anh, ngửi được sau cổ y một mùi hương hoa lan thoang thoảng: " Vãn Trúc, Vãn Trúc..."

Hắn vỗ về làn tóc sau lưng Bùi Anh, thấp giọng lẩm bẩm: " Chuyện ngươi giao cho ta đã sớm an bài thỏa đáng, chỉ cần ngươi muốn, ta đều nguyện ý cho ngươi.."

Lông mi Bùi Anh buông xuống, một chút ánh nến cũng không lọt được vào mắt y, hàng mi dài thu lại mọi suy nghĩ hỗn loạn, y dựa vào vai Yến Vân Đình thở dài, thanh âm nhẹ như là sợi khói lượn lờ tỏa ra từ trong lư hương.

" Nguyên Huy a, may mà có ngươi"

Đem giang sơn Yến Thị dâng tới trong tay ta.

- ----------* Hết chương 1*--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau