Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
Chương 17
Doãn Tu Trúc ngẩng đầu, thấy Tề Mộ đang xoắn xuýt với cái áo.
Hắn hé miệng nở nụ cười, đi tới nói: “Tớ đây.”
Cả đầu Tề Mộ đều chưa chui được ra khỏi cái áo, rầu rĩ lên tiếng: “Nút áo ở phía trước, cậu tìm thử xem.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Được.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay về phía cổ cậu, nút ở đằng trước cổ áo nhưng bởi vì Tề Mộ đã đem áo kéo ngược lên tận đầu cho nên cũng không dễ tìm. Doãn Tu Trúc sờ mó một chốc thì đụng phải khuy áo…
Tề Mộ cười một tiếng: “Thật là nhột.”
Doãn Tu Trúc chợt sửng sốt.
Tề Mộ nói: “Cậu đừng chạm vào tớ nữa, nhột lắm.” Đoán chừng là bị quần áo làm cho nóng bức ngột ngạt nên thanh âm cậu giờ đây mềm mại, như đang làm nũng.
Vốn dĩ Doãn Tu Trúc không cảm nhận được gì nhưng trong chớp mắt, hắn dường như thấy lời nói kia biến thành lông chim, lơ đãng lướt qua tai hắn khiến thần kinh hắn run rẩy
“Tớ…” Tay hắn dừng lại, “Không có cố ý.”
“Tớ biết mà” Tề Mộ giục, “Cậu nhanh lên đi, tớ nóng muốn chết rồi!”
Doãn Tu Trúc vội vàng hoàn hồn, có chút lúng túng nói: “Được, được.”
Tề Mộ xoay đầu một cái, nghĩ tới chuyện gì đó: “Cậu chờ tớ kéo thẳng áo ra thì có thể dễ tìm hơn một chút”
Chủ ý này của cậu thực sự rất hay, hay đến mức để lộ toàn bộ thân trên của mình, cơ thể thẳng tắp ưỡn lên tựa như một cái bánh nếp trắng nõn có dính hai viên đậu đỏ.
Trong đầu Doãn Tu Trúc nổ ầm một tiếng, không biết phải gọi luồng nhiệt nóng rực đang chiếm cứ khoang ngực mình đây là gì.
“Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc thở hắt một hơi: “Tìm được rồi.”
Nút áo được cởi xong, cuối cùng Tề Mộ cũng có thể lột cái áo chết tiệt này xuống. Đầu nhỏ của cậu lộ ra bên ngoài, tóc rối bù, đôi mắt, chóp mũi lẫn bờ môi đều bởi vì nóng mà đỏ ửng lên. Cậu hít một hơi thật sâu, ghét bỏ nói: “Thứ quần áo khỉ gió gì, thật là phiền phức”
Doãn Tu Trúc khó khăn lên tiếng: “Rất đẹp.”
“Tặng cậu đó!” Tề Mộ như quăng củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác, “Vứt đi thì mẹ tớ đánh tớ mất, giờ cậu nói cậu thích thì tớ tặng cậu luôn”
Doãn Tu Trúc: “…”
“Cứ quyết định như vậy nhé” Tề Mộ đắc ý cởi quần đùi, để mông trần đi vào phòng tắm.
Doãn Tu Trúc căn bản không dám nhìn cậu. Hắn ngây người tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi cầm chiếc áo màu xanh có cổ áo sơ mi trắng kia lên.
Hắn không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là cảm thấy lòng bàn tay đang nắm áo kia rất ngứa, ngứa như thể có hàng ngàn, hàng vạn con kiến gặm cắn vậy.
Hắn muốn buông ra, nhưng không nhịn được mà lại nắm càng chặt hơn.
Tề Mộ tắm xong đi ra ngoài, liếc hắn một cái nói: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Nhanh đi tắm nước lạnh đi, cẩn thận say nắng đó.”
Doãn Tu Trúc mắt nhìn thẳng: “Được.”
Hắn tiến vào buồng tắm, Tề Mộ gọi giật lại: “Này, cậu không cởi quần áo à.”
Doãn Tu Trúc trầm mặc một chút mới đáp: “Trong phòng tắm có giá treo quần áo.”
Tề Mộ ở bên ngoài cười ha ha: “Tụi mình là ai với ai nào? Cậu còn thẹn thùng làm gì.”
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, mở vòi hoa sen, giội nước lạnh lên đầu mình.
Bạn học Tề Mộ không thể ngồi yên một chỗ liền bắt đầu càn rỡ tìm trò để chơi, cậu nhìn thấy vali của Doãn Tu Trúc chưa đóng lại nên tò mò đến gần.
Vali của hắn cùng với bản thân hắn rất giống nhau, cần bao nhiêu ngăn nắp thì có bấy nhiêu, mỗi món đều được phân loại rất cẩn thận, so với cái vali rối như tơ vò của Tề Mộ kia thì đúng là một trời một vực.
Bởi vì quá ngăn nắp, cho nên vừa nhìn là thấy hết ngay. Đập vào mắt Tề Mộ chính là một xấp đề thi và 3-5 quyển sách, nhất thời cậu cảm thấy bó tay toàn tập.
Đi chơi còn mang theo đề, không sợ học nhiều quá hóa dồ à!
Bên dưới đống sách lộ ra một cái vạt áo màu xanh, đây có thể nói là thứ ngổn ngang duy nhất trong chiếc vali này. Tề Mộ vừa liếc mắt đã nhận ra kia chính là cái áo của nợ của mình.
Cậu cười hì hì, nghĩ thầm: “Đúng là rất thích nha.” Bất quá loại áo này rất hợp với Doãn Tu Trúc, mặc vào trông rất ngoan, à, con trai không nên dùng chữ ngoan, phải dùng… Tề đại ca vắt hết óc mới nghĩ ra một từ —— nhã nhặn!
Lúc Doãn Tu Trúc đi ra đã hoàn toàn bình tĩnh, Tề Mộ thấy hắn thay bộ đồ khác liền hỏi: “Quần áo cũ của cậu đâu?”
Tất cả đều ước sũng cả rồi, lấy ra bây giờ cũng không tiện giải thích, Doãn Tu Trúc đáp: “Giặt rồi.”
Tề Mộ vội vàng nói: “Đem cả cái áo kia của tớ giặt đi. Cho cậu cái áo cũ tớ đã áy náy lắm rồi, nó lại còn dính mồ hôi của tớ nữa…”
“Không cần đâu.” Doãn Tu Trúc không chờ Tề Mộ nói xong đã cự tuyệt.
Tề Mộ kinh ngạc lên tiếng: “Tại sao?”
Doãn Tu Trúc: “…” Hắn không giải thích được. Chính hắn cũng chẳng biết tại sao, hình như là sợ đụng tới bộ quần áo kia, cũng có thể là do yêu thích nó đến nỗi không đành lòng để nó có bất kì thay đổi nào. Lòng bàn tay của hắn lại bắt đầu ngứa, mang theo một trận lại một trận run rẩy không cách nào hình dung nổi.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa đánh gãy đối thoại của bọn họ.
Doãn Tu Trúc đứng dậy đi mở cửa, bộ mặt dương quang xán lạn của Hứa Tiểu Minh trong nháy mắt cứng đờ: Móa nó sao lại thế này? Gõ cửa cũng gõ sai luôn rồi sao??
Tề Mộ vốn cũng không coi đây là chuyện gì to tát, bị Hứa Tiểu Minh chặn ngang nên bản thân cũng quên mất luôn: “Các cậu đều tắm cả rồi à?”
Hứa Tiểu Minh lúc này mới thôi nghẹn họng: “Tắm rồi.”
“Thầy giáo ở ngay bên cạnh, nếu không chúng ta sang xin thầy cho ra ngoài chơi đi” Hứa Tiểu Minh nhỏ giọng kiến nghị.
Tề Mộ đã sớm đứng ngồi không yên, liền vội vàng bật dậy nói: “Đi thôi, ra ngoài hóng gió một chút”
Cái trại hè này là Tề Đại Sơn chọn trong hàng hà sa số các trại hè khác mới ưng ý, thầy giáo phụ trách có năm người, tỉ lệ gần như là 1 vs 1. Cái này cũng hết cách rồi, dù sao cũng đều là đại thiếu gia, không đảm bảo được an toàn thì nhà nào dám gửi con em mình đi.
Mặc dù buổi chiều bọn họ không có hoạt động gì, nhưng vẫn không được phép chạy loạn. Khu biệt thự này có bảo vệ, kể cả tầng ngoài cũng phải chịu giám sát, các thầy giáo cho bọn họ không gian độc lập tự chủ, nhưng thật ra cũng đang yên lặng để ý tới, bảo đảm bọn họ ra ngoài an toàn.
Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh hào hứng đi tìm giáo viên.
Ở cách vách là thầy giáo Triệu người đã tiếp đón bọn họ ở cửa ban nãy. Y rất trẻ, ước chừng khoảng 25-26 tuổi, là một hải quân đã xuất ngũ, thời điểm y nở nụ cười trên mặt liền mang theo sự chói lọi và mùi vị của biển cả.
Thầy giáo Triệu: “Đi thôi, thầy đưa tụi em ra ngoài một chút, nhưng mà các em không được chạy lung tung, ở đây không thể so với trong thành phố, an ninh không tốt cho lắm đâu”
Hứa Tiểu Minh gật đầu liên tục: “Vâng vâng!” Thật ra chỉ đáp cho có, nó chẳng nghe lọt tai được thứ gì hết.
Thầy giáo Triệu cười cười, gọi thêm hai người bạn học nữa tới, sau đó bảy người liền đi ra ngoài.
Biệt thự xây ở cạnh biển, đi 1-2 phút đã tới được bãi cát.
Quanh năm tiếp xúc với sắt thép mọc như nấm ở thành phố, giờ đây nhìn thấy biển rộng bao la như thế này thì trong lòng cực kì thoải mái, phảng phất hết thảy những phiền não đều bị gió biển thổi đi mất, thứ tâm tư không nên có kia cũng bị hải âu nhẹ nhàng tha đi.
Trái tim đang đập thình thịch của Doãn Tu Trúc cũng chậm rãi trở nên yên ổn.
“Doãn Tu Trúc!” Tề Mộ lớn tiếng gọi hắn.
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn lại. Trong phút chốc, chú hải âu vừa bay đi mất giờ đã quay trở lại thả tâm tư của hắn xuống, nhét trong lồng ngực hắn nhiều đến mức không sao chứa hết nổi.
Đường chân trời màu vàng, mặt biển hắt lên màu da cam, thiếu niên có vóc người cao gầy cười đến khóe mắt cong cong, lộ ra cặp răng nanh xinh đẹp. Cậu chạy về phía hắn, thật giống như nếu hắn giang hai tay ra là có thể ôm trọn lấy cậu vậy.
—— mang cậu ấy ra khỏi ánh chiều tà, đoạt lại giữa mặt biển vô tận, sau đó ôm thật chặt.
“Cái này cho cậu.” Tề Mộ đưa cho hắn một cái vỏ sò to ước chừng bàn tay.
Doãn Tu Trúc thở nhẹ: “Nhìn đẹp lắm.”
“Phải không” Tề Mộ cười hì hì, “Cậu giơ nó lên mà xem.”
Doãn Tu Trúc đưa vỏ sò lên cao, hướng ngay ánh tà dương đang chiếu xuống, ánh sáng ấm áp xuyên thấu lớp vỏ mỏng manh nhuộm lên một màu vàng đẹp đẽ.
Tề Mộ hỏi: “Có giống vàng không?
Doãn Tu Trúc gật đầu: “Giống.”
“Vàng của biển.” Tề Mộ đáp, “Một viên đá quý rất đẹp”
Tề Đại Sơn kinh doanh trang sức còn Kiều Cẩn là nhà thiết kế. Tuy rằng hai người bọn họ đều không đem sự nghiệp của chính mình và mong muốn của bản thân áp đặt trên người con trai, nhưng rồi cũng mưa dầm thấm đất, so với người khác thì Tề Mộ vẫn tiếp xúc với thứ này nhiều hơn.
Cậu thích những đồ vật lấp lánh, không quan tâm giá cả như thế nào.
Trở về biệt thự ăn bữa tối, thầy giáo Triệu làm bếp trưởng, bốn tiểu thiếu niên làm phụ tá, nấu một nồi hải sản tươi.
Bạn nhỏ Phương Tuấn Kỳ không có gì là không thể ăn, nó nhìn cái đĩa của Hứa Tiểu Minh, hỏi: “Cậu không ăn nhím biển (*) hả?”
(*Là món này:
Hứa Tiểu Minh: “Cho cậu cho cậu, dù sao tớ cũng không ăn được đồ tanh!”
Phương Tuấn Kỳ: “Tanh chỗ nào? Tươi ngon thế này cơ mà!”
Tề Mộ đang chiến đấu với con cua, dằn vặt cả nửa ngày thì cậu bắt đầu phát bực: “Nhớ dì Trần quá đi” Dì Trần lột cua cực kì lợi hại, có thể xử lí cả một con vô cùng sạch sẽ.
Doãn Tu Trúc cầm lấy con cua của cậu: “Để tớ.”
Tề Mộ nói: “Cậu còn chưa ăn đó.”
Doãn Tu Trúc: “Tớ không thích ăn cua.” Hắn vừa trả lời vừa cầm con cua của Tề Mộ, bắt đầu lột.
Tề Mộ ăn hai miếng thịt cua mới hậu tri hậu giác hỏi: “Cậu không thích ăn mà sao lột cua giỏi vậy?”
Doãn Tu Trúc: “…”
Hứa Tiểu Minh chen miệng vô: “Có cái gì mà Doãn Tu Trúc không làm được đâu?”
Nói đúng nha, Tề đại ca đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Ăn cơm xong vẫn còn cách giờ đi ngủ một quãng thời gian dài. Thầy giáo Triệu cười híp mắt đề nghị: “Nếu ngủ không được thì nói với thầy, thầy kể chuyện ma cho các em nghe”
Hứa Tiểu Minh tinh ranh kêu lên: “Được được!” Nói xong nó còn nhìn sang những người khác: “Các cậu không sợ đâu nhỉ?”
Phương Tuấn Kỳ bình tĩnh nói: “Này có gì mà phải sợ?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu một cái.
Hứa Tiểu Minh trực tiếp bỏ qua Tề đại ca. Đùa à, đại ca của chúng ta làm sao có khả năng sẽ sợ mấy câu chuyện ma được!
Trên thực tế, đại ca của nó đang sợ đến khóe miệng co rút rồi. Móa nó… Hứa Tiểu Minh cậu là tên khốn kiếp!
Thầy giáo Triệu không phải lần đầu tiên quản lý trại hè nên cực kì có kinh nghiệm. Câu chuyện được kể một cách thê lương, rả rích, kết hợp với gió từ điều hòa kêu vù vù, lạnh cả sống lưng!
“A a a!” Hứa Tiểu Minh kêu thảm thiết, sợ đến suýt tè ra quần.
Nếu không phải đang trùm chăn quá dày thì Tề Mộ đã sớm cùng nó hét thành một đoàn.
Thầy Triệu cười ha ha: “Được rồi được rồi, đều là giả mà thôi, tất cả đi ngủ đi.”
Ngủ cái quỷ ấy! Móa nó, như này sao mà ngủ được hả!
Trở lại biệt thự, lúc lên lầu Hứa Tiểu Minh khúm núm nói: “Mộ Mộ, anh Mộ, tụi mình đổi lại phòng có được không?”
Tề Mộ cố nén run, đáp: “Đổi qua đổi lại làm cái gì?”
Hứa Tiểu Minh sống chết lôi kéo cánh tay mập mạp của Phương Tuấn Kỳ: “Tớ muốn ngủ cùng giường với Tiểu Mập. Tớ muốn ôm cậu ấy ngủ. Nếu ngủ một mình một giường chắc tớ tiêu luôn mất!”
Tề Mộ không khỏi cảm thấy vui mừng, lí nào sẽ chịu đổi phòng: “Ồ, không phải chỉ là một câu chuyện ma thôi sao? Còn cậu ấy à? Ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi!”
Dứt lời liền kéo tay Doãn Tu Trúc đi về phòng, không chút lưu tình mà đóng cửa!
Giờ cũng đã muộn, hai người nhanh chóng leo lên giường.
Doãn Tu Trúc nhận ra được cậu có chút khẩn trương: “Cậu sợ à?”
Tề Mộ làm sao có khả năng thừa nhận được: “Có cái gì mà phải sợ, tớ cũng chẳng phải là tên Hứa Tiểu Minh nhát gan kia”
Doãn Tu Trúc đáp: “Vậy…tớ tắt đèn nhé?”
“Ừ.” Tề Mộ lanh lẹ chui vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Trong lòng Doãn Tu Trúc mềm nhũn, trên mặt lại không biểu hiện ra, hắn biết Tề Mộ rất sĩ diện, không đành lòng để lộ.
Sau khi tắt đèn, hắn cũng lên giường.
Giường rất lớn, hai thiếu niên ngủ chung mà ở giữa vẫn còn có thể chứa một người nữa.
Tề Mộ cảm thấy sợ hãi. Trong đầu đều đang nghĩ đến ma nữ mà thầy Triệu vừa kể, luôn có cảm giác cái rèm cửa đang bay bay kia lờ mờ hiện lên một khuôn mặt người.
Đậu má! Tề Mộ tự dọa sợ chính mình!
Cậu muốn tới gần Doãn Tu Trúc một tí nhưng lại không muốn cho hắn biết mình đang sợ. Cậu chờ rồi lại chờ, thẳng đến khi hô hấp Doãn Tu Trúc trở nên đều đều bèn nhỏ giọng gọi: “Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc không trả lời.
Tề Mộ: “Cậu đã ngủ chưa?”
Doãn Tu Trúc vẫn không nhúc nhích.
Tề Mộ thở phào nhẹ nhõm, xác định rằng hắn đã ngủ nên cẩn thận nhích tới gần hắn.
“Meo ~ Meo ~”
Bên ngoài vang lên tiếng mèo kêu dọa Tề Mộ sợ mất mật. Cậu vèo một cái chui vào lòng Doãn Tu Trúc, dùng sức ôm chặt eo hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Thuyền trưởng của chúng ta: Mèo con
=====================
Chương sau có drama rồiiii
Hắn hé miệng nở nụ cười, đi tới nói: “Tớ đây.”
Cả đầu Tề Mộ đều chưa chui được ra khỏi cái áo, rầu rĩ lên tiếng: “Nút áo ở phía trước, cậu tìm thử xem.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Được.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay về phía cổ cậu, nút ở đằng trước cổ áo nhưng bởi vì Tề Mộ đã đem áo kéo ngược lên tận đầu cho nên cũng không dễ tìm. Doãn Tu Trúc sờ mó một chốc thì đụng phải khuy áo…
Tề Mộ cười một tiếng: “Thật là nhột.”
Doãn Tu Trúc chợt sửng sốt.
Tề Mộ nói: “Cậu đừng chạm vào tớ nữa, nhột lắm.” Đoán chừng là bị quần áo làm cho nóng bức ngột ngạt nên thanh âm cậu giờ đây mềm mại, như đang làm nũng.
Vốn dĩ Doãn Tu Trúc không cảm nhận được gì nhưng trong chớp mắt, hắn dường như thấy lời nói kia biến thành lông chim, lơ đãng lướt qua tai hắn khiến thần kinh hắn run rẩy
“Tớ…” Tay hắn dừng lại, “Không có cố ý.”
“Tớ biết mà” Tề Mộ giục, “Cậu nhanh lên đi, tớ nóng muốn chết rồi!”
Doãn Tu Trúc vội vàng hoàn hồn, có chút lúng túng nói: “Được, được.”
Tề Mộ xoay đầu một cái, nghĩ tới chuyện gì đó: “Cậu chờ tớ kéo thẳng áo ra thì có thể dễ tìm hơn một chút”
Chủ ý này của cậu thực sự rất hay, hay đến mức để lộ toàn bộ thân trên của mình, cơ thể thẳng tắp ưỡn lên tựa như một cái bánh nếp trắng nõn có dính hai viên đậu đỏ.
Trong đầu Doãn Tu Trúc nổ ầm một tiếng, không biết phải gọi luồng nhiệt nóng rực đang chiếm cứ khoang ngực mình đây là gì.
“Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc thở hắt một hơi: “Tìm được rồi.”
Nút áo được cởi xong, cuối cùng Tề Mộ cũng có thể lột cái áo chết tiệt này xuống. Đầu nhỏ của cậu lộ ra bên ngoài, tóc rối bù, đôi mắt, chóp mũi lẫn bờ môi đều bởi vì nóng mà đỏ ửng lên. Cậu hít một hơi thật sâu, ghét bỏ nói: “Thứ quần áo khỉ gió gì, thật là phiền phức”
Doãn Tu Trúc khó khăn lên tiếng: “Rất đẹp.”
“Tặng cậu đó!” Tề Mộ như quăng củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác, “Vứt đi thì mẹ tớ đánh tớ mất, giờ cậu nói cậu thích thì tớ tặng cậu luôn”
Doãn Tu Trúc: “…”
“Cứ quyết định như vậy nhé” Tề Mộ đắc ý cởi quần đùi, để mông trần đi vào phòng tắm.
Doãn Tu Trúc căn bản không dám nhìn cậu. Hắn ngây người tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi cầm chiếc áo màu xanh có cổ áo sơ mi trắng kia lên.
Hắn không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là cảm thấy lòng bàn tay đang nắm áo kia rất ngứa, ngứa như thể có hàng ngàn, hàng vạn con kiến gặm cắn vậy.
Hắn muốn buông ra, nhưng không nhịn được mà lại nắm càng chặt hơn.
Tề Mộ tắm xong đi ra ngoài, liếc hắn một cái nói: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Nhanh đi tắm nước lạnh đi, cẩn thận say nắng đó.”
Doãn Tu Trúc mắt nhìn thẳng: “Được.”
Hắn tiến vào buồng tắm, Tề Mộ gọi giật lại: “Này, cậu không cởi quần áo à.”
Doãn Tu Trúc trầm mặc một chút mới đáp: “Trong phòng tắm có giá treo quần áo.”
Tề Mộ ở bên ngoài cười ha ha: “Tụi mình là ai với ai nào? Cậu còn thẹn thùng làm gì.”
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, mở vòi hoa sen, giội nước lạnh lên đầu mình.
Bạn học Tề Mộ không thể ngồi yên một chỗ liền bắt đầu càn rỡ tìm trò để chơi, cậu nhìn thấy vali của Doãn Tu Trúc chưa đóng lại nên tò mò đến gần.
Vali của hắn cùng với bản thân hắn rất giống nhau, cần bao nhiêu ngăn nắp thì có bấy nhiêu, mỗi món đều được phân loại rất cẩn thận, so với cái vali rối như tơ vò của Tề Mộ kia thì đúng là một trời một vực.
Bởi vì quá ngăn nắp, cho nên vừa nhìn là thấy hết ngay. Đập vào mắt Tề Mộ chính là một xấp đề thi và 3-5 quyển sách, nhất thời cậu cảm thấy bó tay toàn tập.
Đi chơi còn mang theo đề, không sợ học nhiều quá hóa dồ à!
Bên dưới đống sách lộ ra một cái vạt áo màu xanh, đây có thể nói là thứ ngổn ngang duy nhất trong chiếc vali này. Tề Mộ vừa liếc mắt đã nhận ra kia chính là cái áo của nợ của mình.
Cậu cười hì hì, nghĩ thầm: “Đúng là rất thích nha.” Bất quá loại áo này rất hợp với Doãn Tu Trúc, mặc vào trông rất ngoan, à, con trai không nên dùng chữ ngoan, phải dùng… Tề đại ca vắt hết óc mới nghĩ ra một từ —— nhã nhặn!
Lúc Doãn Tu Trúc đi ra đã hoàn toàn bình tĩnh, Tề Mộ thấy hắn thay bộ đồ khác liền hỏi: “Quần áo cũ của cậu đâu?”
Tất cả đều ước sũng cả rồi, lấy ra bây giờ cũng không tiện giải thích, Doãn Tu Trúc đáp: “Giặt rồi.”
Tề Mộ vội vàng nói: “Đem cả cái áo kia của tớ giặt đi. Cho cậu cái áo cũ tớ đã áy náy lắm rồi, nó lại còn dính mồ hôi của tớ nữa…”
“Không cần đâu.” Doãn Tu Trúc không chờ Tề Mộ nói xong đã cự tuyệt.
Tề Mộ kinh ngạc lên tiếng: “Tại sao?”
Doãn Tu Trúc: “…” Hắn không giải thích được. Chính hắn cũng chẳng biết tại sao, hình như là sợ đụng tới bộ quần áo kia, cũng có thể là do yêu thích nó đến nỗi không đành lòng để nó có bất kì thay đổi nào. Lòng bàn tay của hắn lại bắt đầu ngứa, mang theo một trận lại một trận run rẩy không cách nào hình dung nổi.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa đánh gãy đối thoại của bọn họ.
Doãn Tu Trúc đứng dậy đi mở cửa, bộ mặt dương quang xán lạn của Hứa Tiểu Minh trong nháy mắt cứng đờ: Móa nó sao lại thế này? Gõ cửa cũng gõ sai luôn rồi sao??
Tề Mộ vốn cũng không coi đây là chuyện gì to tát, bị Hứa Tiểu Minh chặn ngang nên bản thân cũng quên mất luôn: “Các cậu đều tắm cả rồi à?”
Hứa Tiểu Minh lúc này mới thôi nghẹn họng: “Tắm rồi.”
“Thầy giáo ở ngay bên cạnh, nếu không chúng ta sang xin thầy cho ra ngoài chơi đi” Hứa Tiểu Minh nhỏ giọng kiến nghị.
Tề Mộ đã sớm đứng ngồi không yên, liền vội vàng bật dậy nói: “Đi thôi, ra ngoài hóng gió một chút”
Cái trại hè này là Tề Đại Sơn chọn trong hàng hà sa số các trại hè khác mới ưng ý, thầy giáo phụ trách có năm người, tỉ lệ gần như là 1 vs 1. Cái này cũng hết cách rồi, dù sao cũng đều là đại thiếu gia, không đảm bảo được an toàn thì nhà nào dám gửi con em mình đi.
Mặc dù buổi chiều bọn họ không có hoạt động gì, nhưng vẫn không được phép chạy loạn. Khu biệt thự này có bảo vệ, kể cả tầng ngoài cũng phải chịu giám sát, các thầy giáo cho bọn họ không gian độc lập tự chủ, nhưng thật ra cũng đang yên lặng để ý tới, bảo đảm bọn họ ra ngoài an toàn.
Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh hào hứng đi tìm giáo viên.
Ở cách vách là thầy giáo Triệu người đã tiếp đón bọn họ ở cửa ban nãy. Y rất trẻ, ước chừng khoảng 25-26 tuổi, là một hải quân đã xuất ngũ, thời điểm y nở nụ cười trên mặt liền mang theo sự chói lọi và mùi vị của biển cả.
Thầy giáo Triệu: “Đi thôi, thầy đưa tụi em ra ngoài một chút, nhưng mà các em không được chạy lung tung, ở đây không thể so với trong thành phố, an ninh không tốt cho lắm đâu”
Hứa Tiểu Minh gật đầu liên tục: “Vâng vâng!” Thật ra chỉ đáp cho có, nó chẳng nghe lọt tai được thứ gì hết.
Thầy giáo Triệu cười cười, gọi thêm hai người bạn học nữa tới, sau đó bảy người liền đi ra ngoài.
Biệt thự xây ở cạnh biển, đi 1-2 phút đã tới được bãi cát.
Quanh năm tiếp xúc với sắt thép mọc như nấm ở thành phố, giờ đây nhìn thấy biển rộng bao la như thế này thì trong lòng cực kì thoải mái, phảng phất hết thảy những phiền não đều bị gió biển thổi đi mất, thứ tâm tư không nên có kia cũng bị hải âu nhẹ nhàng tha đi.
Trái tim đang đập thình thịch của Doãn Tu Trúc cũng chậm rãi trở nên yên ổn.
“Doãn Tu Trúc!” Tề Mộ lớn tiếng gọi hắn.
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn lại. Trong phút chốc, chú hải âu vừa bay đi mất giờ đã quay trở lại thả tâm tư của hắn xuống, nhét trong lồng ngực hắn nhiều đến mức không sao chứa hết nổi.
Đường chân trời màu vàng, mặt biển hắt lên màu da cam, thiếu niên có vóc người cao gầy cười đến khóe mắt cong cong, lộ ra cặp răng nanh xinh đẹp. Cậu chạy về phía hắn, thật giống như nếu hắn giang hai tay ra là có thể ôm trọn lấy cậu vậy.
—— mang cậu ấy ra khỏi ánh chiều tà, đoạt lại giữa mặt biển vô tận, sau đó ôm thật chặt.
“Cái này cho cậu.” Tề Mộ đưa cho hắn một cái vỏ sò to ước chừng bàn tay.
Doãn Tu Trúc thở nhẹ: “Nhìn đẹp lắm.”
“Phải không” Tề Mộ cười hì hì, “Cậu giơ nó lên mà xem.”
Doãn Tu Trúc đưa vỏ sò lên cao, hướng ngay ánh tà dương đang chiếu xuống, ánh sáng ấm áp xuyên thấu lớp vỏ mỏng manh nhuộm lên một màu vàng đẹp đẽ.
Tề Mộ hỏi: “Có giống vàng không?
Doãn Tu Trúc gật đầu: “Giống.”
“Vàng của biển.” Tề Mộ đáp, “Một viên đá quý rất đẹp”
Tề Đại Sơn kinh doanh trang sức còn Kiều Cẩn là nhà thiết kế. Tuy rằng hai người bọn họ đều không đem sự nghiệp của chính mình và mong muốn của bản thân áp đặt trên người con trai, nhưng rồi cũng mưa dầm thấm đất, so với người khác thì Tề Mộ vẫn tiếp xúc với thứ này nhiều hơn.
Cậu thích những đồ vật lấp lánh, không quan tâm giá cả như thế nào.
Trở về biệt thự ăn bữa tối, thầy giáo Triệu làm bếp trưởng, bốn tiểu thiếu niên làm phụ tá, nấu một nồi hải sản tươi.
Bạn nhỏ Phương Tuấn Kỳ không có gì là không thể ăn, nó nhìn cái đĩa của Hứa Tiểu Minh, hỏi: “Cậu không ăn nhím biển (*) hả?”
(*Là món này:
Hứa Tiểu Minh: “Cho cậu cho cậu, dù sao tớ cũng không ăn được đồ tanh!”
Phương Tuấn Kỳ: “Tanh chỗ nào? Tươi ngon thế này cơ mà!”
Tề Mộ đang chiến đấu với con cua, dằn vặt cả nửa ngày thì cậu bắt đầu phát bực: “Nhớ dì Trần quá đi” Dì Trần lột cua cực kì lợi hại, có thể xử lí cả một con vô cùng sạch sẽ.
Doãn Tu Trúc cầm lấy con cua của cậu: “Để tớ.”
Tề Mộ nói: “Cậu còn chưa ăn đó.”
Doãn Tu Trúc: “Tớ không thích ăn cua.” Hắn vừa trả lời vừa cầm con cua của Tề Mộ, bắt đầu lột.
Tề Mộ ăn hai miếng thịt cua mới hậu tri hậu giác hỏi: “Cậu không thích ăn mà sao lột cua giỏi vậy?”
Doãn Tu Trúc: “…”
Hứa Tiểu Minh chen miệng vô: “Có cái gì mà Doãn Tu Trúc không làm được đâu?”
Nói đúng nha, Tề đại ca đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Ăn cơm xong vẫn còn cách giờ đi ngủ một quãng thời gian dài. Thầy giáo Triệu cười híp mắt đề nghị: “Nếu ngủ không được thì nói với thầy, thầy kể chuyện ma cho các em nghe”
Hứa Tiểu Minh tinh ranh kêu lên: “Được được!” Nói xong nó còn nhìn sang những người khác: “Các cậu không sợ đâu nhỉ?”
Phương Tuấn Kỳ bình tĩnh nói: “Này có gì mà phải sợ?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu một cái.
Hứa Tiểu Minh trực tiếp bỏ qua Tề đại ca. Đùa à, đại ca của chúng ta làm sao có khả năng sẽ sợ mấy câu chuyện ma được!
Trên thực tế, đại ca của nó đang sợ đến khóe miệng co rút rồi. Móa nó… Hứa Tiểu Minh cậu là tên khốn kiếp!
Thầy giáo Triệu không phải lần đầu tiên quản lý trại hè nên cực kì có kinh nghiệm. Câu chuyện được kể một cách thê lương, rả rích, kết hợp với gió từ điều hòa kêu vù vù, lạnh cả sống lưng!
“A a a!” Hứa Tiểu Minh kêu thảm thiết, sợ đến suýt tè ra quần.
Nếu không phải đang trùm chăn quá dày thì Tề Mộ đã sớm cùng nó hét thành một đoàn.
Thầy Triệu cười ha ha: “Được rồi được rồi, đều là giả mà thôi, tất cả đi ngủ đi.”
Ngủ cái quỷ ấy! Móa nó, như này sao mà ngủ được hả!
Trở lại biệt thự, lúc lên lầu Hứa Tiểu Minh khúm núm nói: “Mộ Mộ, anh Mộ, tụi mình đổi lại phòng có được không?”
Tề Mộ cố nén run, đáp: “Đổi qua đổi lại làm cái gì?”
Hứa Tiểu Minh sống chết lôi kéo cánh tay mập mạp của Phương Tuấn Kỳ: “Tớ muốn ngủ cùng giường với Tiểu Mập. Tớ muốn ôm cậu ấy ngủ. Nếu ngủ một mình một giường chắc tớ tiêu luôn mất!”
Tề Mộ không khỏi cảm thấy vui mừng, lí nào sẽ chịu đổi phòng: “Ồ, không phải chỉ là một câu chuyện ma thôi sao? Còn cậu ấy à? Ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi!”
Dứt lời liền kéo tay Doãn Tu Trúc đi về phòng, không chút lưu tình mà đóng cửa!
Giờ cũng đã muộn, hai người nhanh chóng leo lên giường.
Doãn Tu Trúc nhận ra được cậu có chút khẩn trương: “Cậu sợ à?”
Tề Mộ làm sao có khả năng thừa nhận được: “Có cái gì mà phải sợ, tớ cũng chẳng phải là tên Hứa Tiểu Minh nhát gan kia”
Doãn Tu Trúc đáp: “Vậy…tớ tắt đèn nhé?”
“Ừ.” Tề Mộ lanh lẹ chui vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Trong lòng Doãn Tu Trúc mềm nhũn, trên mặt lại không biểu hiện ra, hắn biết Tề Mộ rất sĩ diện, không đành lòng để lộ.
Sau khi tắt đèn, hắn cũng lên giường.
Giường rất lớn, hai thiếu niên ngủ chung mà ở giữa vẫn còn có thể chứa một người nữa.
Tề Mộ cảm thấy sợ hãi. Trong đầu đều đang nghĩ đến ma nữ mà thầy Triệu vừa kể, luôn có cảm giác cái rèm cửa đang bay bay kia lờ mờ hiện lên một khuôn mặt người.
Đậu má! Tề Mộ tự dọa sợ chính mình!
Cậu muốn tới gần Doãn Tu Trúc một tí nhưng lại không muốn cho hắn biết mình đang sợ. Cậu chờ rồi lại chờ, thẳng đến khi hô hấp Doãn Tu Trúc trở nên đều đều bèn nhỏ giọng gọi: “Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc không trả lời.
Tề Mộ: “Cậu đã ngủ chưa?”
Doãn Tu Trúc vẫn không nhúc nhích.
Tề Mộ thở phào nhẹ nhõm, xác định rằng hắn đã ngủ nên cẩn thận nhích tới gần hắn.
“Meo ~ Meo ~”
Bên ngoài vang lên tiếng mèo kêu dọa Tề Mộ sợ mất mật. Cậu vèo một cái chui vào lòng Doãn Tu Trúc, dùng sức ôm chặt eo hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Thuyền trưởng của chúng ta: Mèo con
=====================
Chương sau có drama rồiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất