Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
Chương 59
Doãn Tu Trúc nhìn thẳng vào cậu, đầu óc trống rỗng.
Tề Mộ không phải vì tâm huyết dâng trào mà nói ra câu này, tối hôm qua cậu đã cân nhắc cả đêm.
Ban đầu, cậu chỉ nghĩ đến việc tại sao Doãn Tu Trúc lại thích mình? Doãn Tu Trúc không phải rất chán ghét đồng tính luyến ái à? Hắn làm sao có thể ôm tâm tư này với cậu được? Hơn nữa nếu là thích thì vì cớ gì mà buổi tối ngày hôm ấy bọn họ lại thành ra như vậy?
Tề Mộ không hiểu, càng nghĩ càng mù mờ, bất quá cậu không phải là kiểu người hành động theo bản năng, thậm chí còn có phần đơn giản thô bạo hơn.
Cậu loại bỏ những thứ ngổn ngang kia ra khỏi đầu, chỉ nghĩ đến một điều.
Doãn Tu Trúc thích cậu, vậy còn cậu thì sao?
Cậu đã ngồi cân nhắc chuyện này tận một tiếng đồng hồ, không dám lơ là, cực kì nghiêm túc.
Từ lần đầu tiên gặp nhau vào năm bốn tuổi đến năm mười tám tuổi trong giấc mộng đỏ thẫm kia…
Tề Mộ đã biết được đáp án.
Cậu thích Doãn Tu Trúc. Không phải lo rằng liệu có xúc phạm tới Doãn Tu Trúc hay dọa hắn sợ, chẳng cần suy nghĩ nếu như vậy có làm Doãn Tu Trúc chán ghét hay không, cậu liền cho ra kết quả là không biết bắt đầu từ khi nào mà cậu đã thích Doãn Tu Trúc.
Tình yêu là gì? Tề Mộ không biết, nếu bảo cậu làm bạn cả đời với ai thì cậu chỉ có thể nghĩ đến Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc thích cậu, cậu cũng thích Doãn Tu Trúc.
Nếu đã có tình cảm, vậy sao lại không ở bên nhau?
Đây là kết luận sau khi Tề Mộ suy tính cả đêm. Cậu càng nghĩ càng thấy đúng, lòng dạ cũng thoáng hơn, thế giới xung quanh như chợt bừng sáng lên.
Ôi, thật là sáng, bởi vì mặt trời mọc rồi!
Tề Mộ liền cảm thấy không buồn ngủ nữa, cậu muốn đi làm bữa sáng cho Doãn Tu Trúc!
Doãn Tu Trúc vẫn im lặng, Tề Mộ không nhịn được mà hỏi hắn: “Cậu thích tớ sao? Là thích kiểu giữa người yêu ấy.” Chỉ khi xác định được việc này, kết luận tối hôm qua của cậu mới chính xác.
Doãn Tu Trúc không dám nói.
Trong lòng Tề Mộ chợt lạnh, cổ họng hơi khô: “Không phải à?”
“Thích.” Doãn Tu Trúc khàn giọng, chậm rãi đáp “Rất thích.” Thích đến mức không một ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Tim Tề Mộ lập tức nóng bừng, khóe miệng còn mang chút ngọt ngào: “Tớ cũng thế.”
Doãn Tu Trúc ngơ ngác, lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, mạch lạc nhưng bản thân hắn lại như kính hoa thủy nguyệt (*), không dám lộn xộn, chỉ lo quấy nhiễu giấc mộng đẹp chưa từng có này.
(*Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương, trăng trong nước, nói chung để chỉ những thứ đẹp đẽ nhưng hư ảo, không chạm tay đến được)
“Tóm lại là…” Tề Mộ vẫn hơi ngượng ngùng “Ăn cơm trước đã!”
Doãn Tu Trúc nói: “Để tớ nấu cơm.”
Tề Mộ đáp: “Tớ có thể làm được, cậu mau tắm rửa thay quần áo đi.!”
Doãn Tu Trúc vẫn cứ bị cậu đẩy ra khỏi nhà bếp, nhét vào phòng tắm. Tề Mộ còn lấy cho hắn khăn lông và đồ ngủ, dặn hắn: “Nếu mệt thì tắm một cái, không cần phải vột.” Tắm cũng giúp thư giãn tinh thần, tuy rằng tối hôm qua Doãn Tu Trúc ngủ cũng tạm được nhưng vẫn phải nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt!
Tề Mộ quay đầu đi vào nhà bếp, tiếp tục chiến đấu với máy nướng bánh mỳ.
Cậu nhớ là thứ này dùng dễ lắm mà, sao cứ nướng cháy miết thế nhỉ? Tề Mộ suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Minh.
Hứa Tiểu Minh uể oải nói: “Anh Mộ…” Tối qua 12 giờ đêm nó mới ngủ, sáng sớm lại phải rời giường đi chụp ảnh quảng cáo, sắp chết trên xe bảo mẫu rồi đây.
Tề Mộ hỏi nó: “Cậu có biết dùng máy nướng bánh không?”
Hứa Tiểu Minh: “…” Tui buồn ngủ quá nên tai bị nghễnh ngãng sao?
Tề Mộ bảo: “Tớ định nướng cho Doãn Tu Trúc lát bánh mỳ mà không hiểu sao toàn bị cháy hết á.”
Khóe miệng Hứa Tiểu Minh giật giật một cái: “Cậu nhìn kĩ thử xem đã điều chỉnh nhiệt độ chưa, có phải là để quá cao không.”
Cuối cùng Tề Mộ cũng coi như đã tìm được cái nút kia, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy!”
Hứa Tiểu Minh sống dở chết dở lên tiếng: “Bệ hạ còn gì phân phó không ạ?”
Tâm trạng của Tề Mộ rất tốt, bèn đáp: “Không còn, ngươi lui ra đi.”
Hứa Tiểu Minh: “…” Nó thường xuyên hoài nghi việc bản thân không giành được cúp ảnh đế là vì chưa nhận vai thái giám nào cả!
“Đúng rồi.” Tề Mộ lại nói “Có việc này muốn nói với cậu.”
Hứa Tiểu Minh ủ rũ: “Bệ hạ chán ghét máy nướng bánh nương nương, muốn sủng hạnh phi tần khác sao?”
Tề Mộ hắng giọng, ném cho nó một quả bom nặng cân: “À thì, tớ và Doãn Tu Trúc chính thức hẹn hò rồi.”
Hứa Tiểu Minh sững sờ đúng mười giây, sau đó bùng nổ tại chỗ: “Cái gì cơ???”
Vì để tập trung nướng bánh mỳ cho nên Tề Mộ bèn bật loa ngoài, giật mình khi nghe thấy tiếng gào thét của nó: “Cậu ầm ĩ cái gì thế?”
Hứa Tiểu Minh nói với trợ lý: “Đánh em một phát đi.”
Trợ lý nhà nó: “…”
Hứa Tiểu Minh tự cho bản thân một phát tát, đau đến phát dồ phát dại, sau đó nó mới cầm điện thoại di động lên, hỏi như bắn súng liên thanh: “Cậu vừa nói gì? Cậu hẹn hò với ai? Doãn Tu Trúc là cô gái nào? Trùng tên trùng họ với Doãn Tu Trúc hở?”
Tề Mộ không vui: “Doãn Tu Trúc chính là Doãn Tu Trúc, cậu uống say đến choáng váng đầu óc rồi à?”
Hứa Tiểu Minh nuốt nước miếng: “Là Doãn Tu Trúc mà tớ biết?”
Tề Mộ tức giận nói: “Cậu còn quen ai tên là Doãn Tu Trúc nữa?”
Hứa Tiểu Minh: “…” Lúc này trợ lý-kun rất muốn chụp cho nó một bức ảnh rồi up lên mạng làm thành một gói meme, trăm phần trăm sẽ cực kì hot.
Thật đáng tiếc, trợ lý-kun sợ bị lão Hứa gia truy sát lắm.
Tề Mộ lên tiếng: “Vậy thôi, tớ tắt máy đây.” Chỉ nướng mỗi bánh mỳ thì quá ít, nên là thử rán thêm trứng xem sao.
Cậu không biết rằng cách một cách cửa, Doãn Tu Trúc ở bên kia đứng đơ như tượng gỗ.
Hắn vốn đã tới phòng tắm nhưng quần áo còn chưa cởi đã đi ra ngoài. Nếu như đây là mơ, bị nước lạnh xối lên người nhất định sẽ phải tỉnh lại cho nên hắn không tắm, hắn muốn nhìn Tề Mộ nhiều thêm một chút.
Nhưng ai biết rằng hắn vừa tới nhà bếp liền nghe thấy Tề Mộ nói chuyện với Hứa Tiểu Minh.
Bởi vì mở loa ngoài nên hắn nghe được cực kì rõ ràng, nửa chữ cũng không sai, chẳng sót lấy một câu, như chữ in động được sắp xếp trong đầu hắn.
Đây là giấc mộng sao? Doãn Tu Trúc cảm thấy bản thân không hề có trí tưởng tượng như vậy.
Hắn nhìn hồi lâu, khi Tề Mộ suýt nữa phát hiện ra thì hắn tránh đi.
Tắm.
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, tự nói với chính mình: Đi tắm thôi, cứ mơ một giấc mơ không có khả năng như vậy hắn sẽ phát điên mất.
Hắn đứng dưới vòi hoa sen, mở nước lạnh, giội thẳng lên đầu. Trong phòng nhiệt độ ổn định, nhưng dù sao bây giờ cũng chẳng phải mùa hè, không tắm nước ấm sẽ rất khó chịu.
Đặc biệt là Doãn Tu Trúc ngay cả quần áo cũng chưa cởi, nước lạnh xối lên người khiến quần áo dính vào da thịt, mang đến sự vướng víu nguội lạnh.
Một tay hắn chống vào tường, cúi xuống nhìn mặt đất, trong đầu dần tỉnh táo lại.
—— hoặc là mơ, hoặc là hắn cuối cùng cũng điên rồi. Giống với Vu Đại Vân, sống ở bên trong thế giới của chính mình.
Doãn Tu Trúc nhếch bờ môi mỏng, cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Tề Mộ nướng bánh mì xong, rán hai quả trứng gà đến là ẩu tả, hâm nóng sữa bò, miễn cưỡng làm ra một bữa sáng đơn giản…
“Sao còn chưa tắm xong nhỉ?” Tề Mộ lẩm bẩm “Nguội thì ăn sẽ không ngon nữa.”
Cậu vẫn rất lo cho Doãn Tu Trúc, sợ hắn lại bị đau đầu, dứt khoát đi lên tầng tìm hắn: “Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc cả người ướt nhẹp chợt hoàn hồn.
Tề Mộ hỏi hắn: “Tắm xong chưa? Bữa sáng xong rồi nè!”
Doãn Tu Trúc: “…”
Hắn im lặng, Tề Mộ có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?” Chắc là không té xỉu trong phòng tắm đâu nhỉ.
Doãn Tu Trúc thấp giọng đáp: “Xong rồi đây.” Hắn thật sự muốn điên rồi, không phân rõ đây là hiện thực hay vẫn là ảo tưởng nữa.
Tề Mộ nghe được âm thanh của hắn thì yên tâm hẳn: “Đừng vội” Cùng lắm thì đun nóng đồ ăn lại vậy.
Doãn Tu Trúc cởi quần áo ướt sũng, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay xong bộ đồ mới rồi đi ra.
Tề Mộ thấy hắn xuống lầu, bèn bắt chuyện: “Mau tới nếm thử, ăn không ngon cũng đừng có chê nha.”
Doãn Tu Trúc nhìn cậu, thấp giọng nói: “Rất ngon.”
Tề Mộ nhìn quả trứng mà bản thân vừa rán, lúng túng lên tiếng: “Chắc là cũng tàm tạm thôi.”
Doãn Tu Trúc ngồi xuống, u u mê mê cầm lấy dao nĩa.
Tề Mộ nhận ra, hỏi hắn: “Đầu có còn đau không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu: “Không đau.”
“Là do ngủ không ngon à?”
Tối hôm qua Doãn Tu Trúc hiếm lắm mới ngủ được một giấc say sưa cho nên hắn coi như bản thân hiện giờ vẫn chưa tỉnh: “Ngủ rất ngon.”
Tề Mộ tiếp tục nhìn hắn chằm chằm: “Sao tớ lại cảm thấy sắc mặt cậu không tốt nhỉ.” Hơn nữa tầm mắt cũng dao động, mất tập trung.
Doãn Tu Trúc dừng lại, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Có hơi bất ngờ… Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu xuống bếp.”
Tề Mộ biết bản thân vô dụng, cậu bảo: “Quen tay hay việc ấy mà, sau này tớ sẽ luyện tập nhiều hơn một chút.”
Doãn Tu Trúc không nói, hắn chẳng tin sẽ có cái gì gọi là sau này.
Tề Mộ giục hắn ăn sáng, Doãn Tu Trúc trầm mặc bắt đầu ăn, kỳ thực hắn không cảm nhận được mùi vị nào cả. Bữa sáng này cũng không có gì đặc biệt, thậm chí có phần sơ sài, nhưng Tề Mộ đang ở trước mặt hắn, nghĩ đến việc đây là Tề Mộ làm cho mình nên có cho vào miệng cũng thấy như đang nếm thử sơn hào hải vị, ngon đến không thể hình dung.
Rốt cuộc có phải thật hay không? Doãn Tu Trúc chẳng thể nào nào xác định được. Người mắc bệnh thần kinh chưa bao giờ nghĩ mình bị bệnh, bởi vì họ đúng là không thể phân biệt rõ đâu là thực đâu là ảo.
Sau khi cơm nước xong, Tề Mộ càng ngày càng lo cho thân thể Doãn Tu Trúc.
Tình trạng của hắn cứ sai sai, rõ ràng đang ngồi nhưng trông lại lảo đa lảo đảo.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Tề Mộ không yên lòng, hỏi.
Doãn Tu Trúc lập tức trả lời: “Vẫn ổn.”
Tề Mộ lại nói: “Hôm nay cậu có bận việc không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu đáp: “Không vội.”
Tề Mộ nhìn hắn: “Vậy tớ với cậu đi gặp bác sĩ đi.”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.
Tề Mộ lên tiếng: “Tối hôm qua tớ không dám quấy rầy cậu nên đi tìm Phương Tuấn Kỳ đến giúp đỡ. Cậu ấy dẫn một bác sĩ tư nhân đến nhưng bác sĩ đó không hiểu rõ tình huống, bèn đề nghị đi khám ở chỗ bác sĩ riêng của cậu…”
Cậu nói được một nửa mà khuôn mặt Doãn Tu Trúc đã trắng như tờ giấy.
Tề Mộ im lặng, bước đến hỏi hắn: “Lại khó chịu à? Chúng mình tới bệnh viện có được không?”
Doãn Tu Trúc hiểu rồi, hiểu vô cùng rõ ràng.
Đây không phải là giấc mộng cũng không phải là ảo tưởng, mà là sự thật. Tề Mộ đang ở trước mắt hắn, làm bữa sáng cho hắn, còn nói muốn hẹn hò với hắn.
Tất cả đều là thật, nhưng chẳng phải chân tâm.
Mà là do hắn bị bệnh. Hóa ra tối hôm qua Phương Tuấn Kỳ đã tới đây, hóa ra đã mời bác sĩ…
Chắc chắn Tề Mộ biết hết rồi… Biết bệnh tình của hắn… Cho nên mới dụ dỗ hắn, an ủi hắn, thỏa mãn mong muốn của hắn.
Doãn Tu Trúc tiếp tục cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn không muốn thể hiện dáng vẻ chật vật ấy trước mặt cậu, cũng không muốn ép buộc cậu.
Tề Mộ không nợ hắn cái gì hết, Tề Mộ đã cho hắn rất nhiều, hoàn toàn không cần thiết phải làm những thứ này.
Doãn Tu Trúc cắn răng, duy trì bình tĩnh nói: “Không cần, tớ không sao đâu.”
Tề Mộ nóng như lửa đốt: “Sắc mặc cậu như vậy mà còn nói không sao ư?”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cuồn cuộn dậy sóng, không nghĩ mình lại có thể nếm thử sự chênh lệch rất lớn của thiên đường và địa ngục: “Cậu không cần phải làm như vậy, thật sự không cần…” Hắn chẳng thể quá tham lam, chỉ mong có thể nhìn cậu từ xa là được.
Tề Mộ run lên, nghe thấy hắn ngắt quãng nói như thế bèn lên tiếng: “Cậu có ý gì?”
Doãn Tu Trúc nhíu mày thật chặt, cổ họng giống như bị thiêu đốt, nói không thành lời.
Âm thanh Tề Mộ trầm xuống: “Cậu cho rằng tớ vì thấy cậu sinh bệnh nên mới dùng cách này để trấn an cậu sao?”
Doãn Tu Trúc dời tầm mắt, giống như bị nén như lò xo, điên cuồng nảy lên.
Tề Mộ thoải mái đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cậu nghĩ tớ là người như vậy à?”
Đôi môi Doãn Tu Trúc tái nhợt, âm thanh nhỏ vô cùng: “Cậu vẫn luôn đối xử rất tốt với tớ, vẫn luôn chăm sóc tớ.” Thậm chí còn coi hắn là kẻ yếu mà bảo vệ.
Bởi vì kích động mà giọng nói của Tề Mộ có chút giương cao, nghẹn ngào: “Cậu cũng biết tớ tốt với cậu thì dựa vào cái gì mà lại nghĩ tớ sẽ làm cậu tổn thương hả!”
Doãn Tu Trúc sợ hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng
Tề Mộ lên tiếng: “Cậu bị bệnh, tớ lại giả vờ muốn ở bên cậu thì là tốt với cậu ư? Cái này căn bản sẽ hại chết cậu đó!”
Doãn Tu Trúc ngơ ngẩn, nhưng tầm mắt đã từ từ dịch chuyển trở lại.
Hắn nhìn vào đôi mắt của Tề Mộ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như thể vừa thấy được ngọn lửa trong mắt cậu.
Tề Mộ nói: “Tớ là hạng người gì cậu còn không rõ sao? Nếu như cậu vì tớ mà bị bệnh mà tớ lại không thích cậu thì tớ chỉ việc thẳng thắn nói cho cậu biết, không cần phải lừa dối cậu làm gì!”
Doãn Tu Trúc mở to mắt, đồng tử kịch liệt co rút lại: “Tề Mộ…”
Tề Mộ nhìn hắn như thể muốn thấy được tận sâu bên trong lòng hắn: “Doãn Tu Trúc, trong suốt bao nhiêu năm qua tớ đã gạt cậu bao giờ chưa?”
Tề Mộ không phải vì tâm huyết dâng trào mà nói ra câu này, tối hôm qua cậu đã cân nhắc cả đêm.
Ban đầu, cậu chỉ nghĩ đến việc tại sao Doãn Tu Trúc lại thích mình? Doãn Tu Trúc không phải rất chán ghét đồng tính luyến ái à? Hắn làm sao có thể ôm tâm tư này với cậu được? Hơn nữa nếu là thích thì vì cớ gì mà buổi tối ngày hôm ấy bọn họ lại thành ra như vậy?
Tề Mộ không hiểu, càng nghĩ càng mù mờ, bất quá cậu không phải là kiểu người hành động theo bản năng, thậm chí còn có phần đơn giản thô bạo hơn.
Cậu loại bỏ những thứ ngổn ngang kia ra khỏi đầu, chỉ nghĩ đến một điều.
Doãn Tu Trúc thích cậu, vậy còn cậu thì sao?
Cậu đã ngồi cân nhắc chuyện này tận một tiếng đồng hồ, không dám lơ là, cực kì nghiêm túc.
Từ lần đầu tiên gặp nhau vào năm bốn tuổi đến năm mười tám tuổi trong giấc mộng đỏ thẫm kia…
Tề Mộ đã biết được đáp án.
Cậu thích Doãn Tu Trúc. Không phải lo rằng liệu có xúc phạm tới Doãn Tu Trúc hay dọa hắn sợ, chẳng cần suy nghĩ nếu như vậy có làm Doãn Tu Trúc chán ghét hay không, cậu liền cho ra kết quả là không biết bắt đầu từ khi nào mà cậu đã thích Doãn Tu Trúc.
Tình yêu là gì? Tề Mộ không biết, nếu bảo cậu làm bạn cả đời với ai thì cậu chỉ có thể nghĩ đến Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc thích cậu, cậu cũng thích Doãn Tu Trúc.
Nếu đã có tình cảm, vậy sao lại không ở bên nhau?
Đây là kết luận sau khi Tề Mộ suy tính cả đêm. Cậu càng nghĩ càng thấy đúng, lòng dạ cũng thoáng hơn, thế giới xung quanh như chợt bừng sáng lên.
Ôi, thật là sáng, bởi vì mặt trời mọc rồi!
Tề Mộ liền cảm thấy không buồn ngủ nữa, cậu muốn đi làm bữa sáng cho Doãn Tu Trúc!
Doãn Tu Trúc vẫn im lặng, Tề Mộ không nhịn được mà hỏi hắn: “Cậu thích tớ sao? Là thích kiểu giữa người yêu ấy.” Chỉ khi xác định được việc này, kết luận tối hôm qua của cậu mới chính xác.
Doãn Tu Trúc không dám nói.
Trong lòng Tề Mộ chợt lạnh, cổ họng hơi khô: “Không phải à?”
“Thích.” Doãn Tu Trúc khàn giọng, chậm rãi đáp “Rất thích.” Thích đến mức không một ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Tim Tề Mộ lập tức nóng bừng, khóe miệng còn mang chút ngọt ngào: “Tớ cũng thế.”
Doãn Tu Trúc ngơ ngác, lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, mạch lạc nhưng bản thân hắn lại như kính hoa thủy nguyệt (*), không dám lộn xộn, chỉ lo quấy nhiễu giấc mộng đẹp chưa từng có này.
(*Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương, trăng trong nước, nói chung để chỉ những thứ đẹp đẽ nhưng hư ảo, không chạm tay đến được)
“Tóm lại là…” Tề Mộ vẫn hơi ngượng ngùng “Ăn cơm trước đã!”
Doãn Tu Trúc nói: “Để tớ nấu cơm.”
Tề Mộ đáp: “Tớ có thể làm được, cậu mau tắm rửa thay quần áo đi.!”
Doãn Tu Trúc vẫn cứ bị cậu đẩy ra khỏi nhà bếp, nhét vào phòng tắm. Tề Mộ còn lấy cho hắn khăn lông và đồ ngủ, dặn hắn: “Nếu mệt thì tắm một cái, không cần phải vột.” Tắm cũng giúp thư giãn tinh thần, tuy rằng tối hôm qua Doãn Tu Trúc ngủ cũng tạm được nhưng vẫn phải nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt!
Tề Mộ quay đầu đi vào nhà bếp, tiếp tục chiến đấu với máy nướng bánh mỳ.
Cậu nhớ là thứ này dùng dễ lắm mà, sao cứ nướng cháy miết thế nhỉ? Tề Mộ suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Minh.
Hứa Tiểu Minh uể oải nói: “Anh Mộ…” Tối qua 12 giờ đêm nó mới ngủ, sáng sớm lại phải rời giường đi chụp ảnh quảng cáo, sắp chết trên xe bảo mẫu rồi đây.
Tề Mộ hỏi nó: “Cậu có biết dùng máy nướng bánh không?”
Hứa Tiểu Minh: “…” Tui buồn ngủ quá nên tai bị nghễnh ngãng sao?
Tề Mộ bảo: “Tớ định nướng cho Doãn Tu Trúc lát bánh mỳ mà không hiểu sao toàn bị cháy hết á.”
Khóe miệng Hứa Tiểu Minh giật giật một cái: “Cậu nhìn kĩ thử xem đã điều chỉnh nhiệt độ chưa, có phải là để quá cao không.”
Cuối cùng Tề Mộ cũng coi như đã tìm được cái nút kia, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy!”
Hứa Tiểu Minh sống dở chết dở lên tiếng: “Bệ hạ còn gì phân phó không ạ?”
Tâm trạng của Tề Mộ rất tốt, bèn đáp: “Không còn, ngươi lui ra đi.”
Hứa Tiểu Minh: “…” Nó thường xuyên hoài nghi việc bản thân không giành được cúp ảnh đế là vì chưa nhận vai thái giám nào cả!
“Đúng rồi.” Tề Mộ lại nói “Có việc này muốn nói với cậu.”
Hứa Tiểu Minh ủ rũ: “Bệ hạ chán ghét máy nướng bánh nương nương, muốn sủng hạnh phi tần khác sao?”
Tề Mộ hắng giọng, ném cho nó một quả bom nặng cân: “À thì, tớ và Doãn Tu Trúc chính thức hẹn hò rồi.”
Hứa Tiểu Minh sững sờ đúng mười giây, sau đó bùng nổ tại chỗ: “Cái gì cơ???”
Vì để tập trung nướng bánh mỳ cho nên Tề Mộ bèn bật loa ngoài, giật mình khi nghe thấy tiếng gào thét của nó: “Cậu ầm ĩ cái gì thế?”
Hứa Tiểu Minh nói với trợ lý: “Đánh em một phát đi.”
Trợ lý nhà nó: “…”
Hứa Tiểu Minh tự cho bản thân một phát tát, đau đến phát dồ phát dại, sau đó nó mới cầm điện thoại di động lên, hỏi như bắn súng liên thanh: “Cậu vừa nói gì? Cậu hẹn hò với ai? Doãn Tu Trúc là cô gái nào? Trùng tên trùng họ với Doãn Tu Trúc hở?”
Tề Mộ không vui: “Doãn Tu Trúc chính là Doãn Tu Trúc, cậu uống say đến choáng váng đầu óc rồi à?”
Hứa Tiểu Minh nuốt nước miếng: “Là Doãn Tu Trúc mà tớ biết?”
Tề Mộ tức giận nói: “Cậu còn quen ai tên là Doãn Tu Trúc nữa?”
Hứa Tiểu Minh: “…” Lúc này trợ lý-kun rất muốn chụp cho nó một bức ảnh rồi up lên mạng làm thành một gói meme, trăm phần trăm sẽ cực kì hot.
Thật đáng tiếc, trợ lý-kun sợ bị lão Hứa gia truy sát lắm.
Tề Mộ lên tiếng: “Vậy thôi, tớ tắt máy đây.” Chỉ nướng mỗi bánh mỳ thì quá ít, nên là thử rán thêm trứng xem sao.
Cậu không biết rằng cách một cách cửa, Doãn Tu Trúc ở bên kia đứng đơ như tượng gỗ.
Hắn vốn đã tới phòng tắm nhưng quần áo còn chưa cởi đã đi ra ngoài. Nếu như đây là mơ, bị nước lạnh xối lên người nhất định sẽ phải tỉnh lại cho nên hắn không tắm, hắn muốn nhìn Tề Mộ nhiều thêm một chút.
Nhưng ai biết rằng hắn vừa tới nhà bếp liền nghe thấy Tề Mộ nói chuyện với Hứa Tiểu Minh.
Bởi vì mở loa ngoài nên hắn nghe được cực kì rõ ràng, nửa chữ cũng không sai, chẳng sót lấy một câu, như chữ in động được sắp xếp trong đầu hắn.
Đây là giấc mộng sao? Doãn Tu Trúc cảm thấy bản thân không hề có trí tưởng tượng như vậy.
Hắn nhìn hồi lâu, khi Tề Mộ suýt nữa phát hiện ra thì hắn tránh đi.
Tắm.
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, tự nói với chính mình: Đi tắm thôi, cứ mơ một giấc mơ không có khả năng như vậy hắn sẽ phát điên mất.
Hắn đứng dưới vòi hoa sen, mở nước lạnh, giội thẳng lên đầu. Trong phòng nhiệt độ ổn định, nhưng dù sao bây giờ cũng chẳng phải mùa hè, không tắm nước ấm sẽ rất khó chịu.
Đặc biệt là Doãn Tu Trúc ngay cả quần áo cũng chưa cởi, nước lạnh xối lên người khiến quần áo dính vào da thịt, mang đến sự vướng víu nguội lạnh.
Một tay hắn chống vào tường, cúi xuống nhìn mặt đất, trong đầu dần tỉnh táo lại.
—— hoặc là mơ, hoặc là hắn cuối cùng cũng điên rồi. Giống với Vu Đại Vân, sống ở bên trong thế giới của chính mình.
Doãn Tu Trúc nhếch bờ môi mỏng, cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Tề Mộ nướng bánh mì xong, rán hai quả trứng gà đến là ẩu tả, hâm nóng sữa bò, miễn cưỡng làm ra một bữa sáng đơn giản…
“Sao còn chưa tắm xong nhỉ?” Tề Mộ lẩm bẩm “Nguội thì ăn sẽ không ngon nữa.”
Cậu vẫn rất lo cho Doãn Tu Trúc, sợ hắn lại bị đau đầu, dứt khoát đi lên tầng tìm hắn: “Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc cả người ướt nhẹp chợt hoàn hồn.
Tề Mộ hỏi hắn: “Tắm xong chưa? Bữa sáng xong rồi nè!”
Doãn Tu Trúc: “…”
Hắn im lặng, Tề Mộ có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?” Chắc là không té xỉu trong phòng tắm đâu nhỉ.
Doãn Tu Trúc thấp giọng đáp: “Xong rồi đây.” Hắn thật sự muốn điên rồi, không phân rõ đây là hiện thực hay vẫn là ảo tưởng nữa.
Tề Mộ nghe được âm thanh của hắn thì yên tâm hẳn: “Đừng vội” Cùng lắm thì đun nóng đồ ăn lại vậy.
Doãn Tu Trúc cởi quần áo ướt sũng, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay xong bộ đồ mới rồi đi ra.
Tề Mộ thấy hắn xuống lầu, bèn bắt chuyện: “Mau tới nếm thử, ăn không ngon cũng đừng có chê nha.”
Doãn Tu Trúc nhìn cậu, thấp giọng nói: “Rất ngon.”
Tề Mộ nhìn quả trứng mà bản thân vừa rán, lúng túng lên tiếng: “Chắc là cũng tàm tạm thôi.”
Doãn Tu Trúc ngồi xuống, u u mê mê cầm lấy dao nĩa.
Tề Mộ nhận ra, hỏi hắn: “Đầu có còn đau không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu: “Không đau.”
“Là do ngủ không ngon à?”
Tối hôm qua Doãn Tu Trúc hiếm lắm mới ngủ được một giấc say sưa cho nên hắn coi như bản thân hiện giờ vẫn chưa tỉnh: “Ngủ rất ngon.”
Tề Mộ tiếp tục nhìn hắn chằm chằm: “Sao tớ lại cảm thấy sắc mặt cậu không tốt nhỉ.” Hơn nữa tầm mắt cũng dao động, mất tập trung.
Doãn Tu Trúc dừng lại, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Có hơi bất ngờ… Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu xuống bếp.”
Tề Mộ biết bản thân vô dụng, cậu bảo: “Quen tay hay việc ấy mà, sau này tớ sẽ luyện tập nhiều hơn một chút.”
Doãn Tu Trúc không nói, hắn chẳng tin sẽ có cái gì gọi là sau này.
Tề Mộ giục hắn ăn sáng, Doãn Tu Trúc trầm mặc bắt đầu ăn, kỳ thực hắn không cảm nhận được mùi vị nào cả. Bữa sáng này cũng không có gì đặc biệt, thậm chí có phần sơ sài, nhưng Tề Mộ đang ở trước mặt hắn, nghĩ đến việc đây là Tề Mộ làm cho mình nên có cho vào miệng cũng thấy như đang nếm thử sơn hào hải vị, ngon đến không thể hình dung.
Rốt cuộc có phải thật hay không? Doãn Tu Trúc chẳng thể nào nào xác định được. Người mắc bệnh thần kinh chưa bao giờ nghĩ mình bị bệnh, bởi vì họ đúng là không thể phân biệt rõ đâu là thực đâu là ảo.
Sau khi cơm nước xong, Tề Mộ càng ngày càng lo cho thân thể Doãn Tu Trúc.
Tình trạng của hắn cứ sai sai, rõ ràng đang ngồi nhưng trông lại lảo đa lảo đảo.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Tề Mộ không yên lòng, hỏi.
Doãn Tu Trúc lập tức trả lời: “Vẫn ổn.”
Tề Mộ lại nói: “Hôm nay cậu có bận việc không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu đáp: “Không vội.”
Tề Mộ nhìn hắn: “Vậy tớ với cậu đi gặp bác sĩ đi.”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.
Tề Mộ lên tiếng: “Tối hôm qua tớ không dám quấy rầy cậu nên đi tìm Phương Tuấn Kỳ đến giúp đỡ. Cậu ấy dẫn một bác sĩ tư nhân đến nhưng bác sĩ đó không hiểu rõ tình huống, bèn đề nghị đi khám ở chỗ bác sĩ riêng của cậu…”
Cậu nói được một nửa mà khuôn mặt Doãn Tu Trúc đã trắng như tờ giấy.
Tề Mộ im lặng, bước đến hỏi hắn: “Lại khó chịu à? Chúng mình tới bệnh viện có được không?”
Doãn Tu Trúc hiểu rồi, hiểu vô cùng rõ ràng.
Đây không phải là giấc mộng cũng không phải là ảo tưởng, mà là sự thật. Tề Mộ đang ở trước mắt hắn, làm bữa sáng cho hắn, còn nói muốn hẹn hò với hắn.
Tất cả đều là thật, nhưng chẳng phải chân tâm.
Mà là do hắn bị bệnh. Hóa ra tối hôm qua Phương Tuấn Kỳ đã tới đây, hóa ra đã mời bác sĩ…
Chắc chắn Tề Mộ biết hết rồi… Biết bệnh tình của hắn… Cho nên mới dụ dỗ hắn, an ủi hắn, thỏa mãn mong muốn của hắn.
Doãn Tu Trúc tiếp tục cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn không muốn thể hiện dáng vẻ chật vật ấy trước mặt cậu, cũng không muốn ép buộc cậu.
Tề Mộ không nợ hắn cái gì hết, Tề Mộ đã cho hắn rất nhiều, hoàn toàn không cần thiết phải làm những thứ này.
Doãn Tu Trúc cắn răng, duy trì bình tĩnh nói: “Không cần, tớ không sao đâu.”
Tề Mộ nóng như lửa đốt: “Sắc mặc cậu như vậy mà còn nói không sao ư?”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cuồn cuộn dậy sóng, không nghĩ mình lại có thể nếm thử sự chênh lệch rất lớn của thiên đường và địa ngục: “Cậu không cần phải làm như vậy, thật sự không cần…” Hắn chẳng thể quá tham lam, chỉ mong có thể nhìn cậu từ xa là được.
Tề Mộ run lên, nghe thấy hắn ngắt quãng nói như thế bèn lên tiếng: “Cậu có ý gì?”
Doãn Tu Trúc nhíu mày thật chặt, cổ họng giống như bị thiêu đốt, nói không thành lời.
Âm thanh Tề Mộ trầm xuống: “Cậu cho rằng tớ vì thấy cậu sinh bệnh nên mới dùng cách này để trấn an cậu sao?”
Doãn Tu Trúc dời tầm mắt, giống như bị nén như lò xo, điên cuồng nảy lên.
Tề Mộ thoải mái đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cậu nghĩ tớ là người như vậy à?”
Đôi môi Doãn Tu Trúc tái nhợt, âm thanh nhỏ vô cùng: “Cậu vẫn luôn đối xử rất tốt với tớ, vẫn luôn chăm sóc tớ.” Thậm chí còn coi hắn là kẻ yếu mà bảo vệ.
Bởi vì kích động mà giọng nói của Tề Mộ có chút giương cao, nghẹn ngào: “Cậu cũng biết tớ tốt với cậu thì dựa vào cái gì mà lại nghĩ tớ sẽ làm cậu tổn thương hả!”
Doãn Tu Trúc sợ hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng
Tề Mộ lên tiếng: “Cậu bị bệnh, tớ lại giả vờ muốn ở bên cậu thì là tốt với cậu ư? Cái này căn bản sẽ hại chết cậu đó!”
Doãn Tu Trúc ngơ ngẩn, nhưng tầm mắt đã từ từ dịch chuyển trở lại.
Hắn nhìn vào đôi mắt của Tề Mộ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như thể vừa thấy được ngọn lửa trong mắt cậu.
Tề Mộ nói: “Tớ là hạng người gì cậu còn không rõ sao? Nếu như cậu vì tớ mà bị bệnh mà tớ lại không thích cậu thì tớ chỉ việc thẳng thắn nói cho cậu biết, không cần phải lừa dối cậu làm gì!”
Doãn Tu Trúc mở to mắt, đồng tử kịch liệt co rút lại: “Tề Mộ…”
Tề Mộ nhìn hắn như thể muốn thấy được tận sâu bên trong lòng hắn: “Doãn Tu Trúc, trong suốt bao nhiêu năm qua tớ đã gạt cậu bao giờ chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất