Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
Chương 80: CP kỳ tích (3)
Ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể Phương học trưởng lại rất thành thật, chẳng những đàng hoàng đi mua cơm rang thịt cua còn tiện đường xách một ít đồ ăn ngon về cho nó.
Lúc y vất vả lắm mới lết được đến nhà thì bắt gặp Hứa Tiểu Minh đang xé nắp hộp mì.
Khi Hứa Tiểu Minh nhìn thấy y liền nhảy cẫng lên: “Tớ còn tưởng rằng cậu thật sự không cần tớ nữa chớ!” Dứt lời quăng cốc mì sang một bên, chạy như bay đến.
Phương Tuấn Kỳ nhìn nó chằm chằm, ngữ khí không tốt lắm: “Mặc quần áo của tớ làm gì?”
Hứa Tiểu Minh gầy đi không chỉ có một vòng, mang áo phông của Phương Tuấn Kỳ thì rộng thùng thình, cổ áo lộ ra một mảng lớn, xương quai xanh như ẩn như hiện giống khu rừng rậm đầy bí ẩn, gợi lên sự tò mò.
Phương Tuấn Kỳ cũng không bị bất lực, nhìn thấy người mà mình lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm có bộ dạng như thế này thì làm sao không suy nghĩ bậy bạ được.
Đáng tiếc, người trong lòng y lại là một tên đần độn.
Hứa Tiểu Minh: “Quần áo phải đem đi giặt, không có bộ nào để thay nên chỉ có thể mặc đồ của cậu thôi.” Miệng vẫn nói nhưng trong mắt vẫn chú ý đến mỗi cơm rang thịt cua.
Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng đáp: “Cởi ra.” Y chẳng thể chịu nổi bộ dạng kia của nó.
Khóe miệng Hứa Tiểu Minh rưng rưng, oan ức vô cùng: “Mặc một bộ quần áo của cậu thì làm sao? Cũng có xài quần lót của cậu đâu!”
Vốn dĩ Phương Tuấn Kỳ đang huyết khí dâng trào, vừa nghe thấy câu này của nó thì không khống chế được mà nghĩ đến…
Phắc!
Giọng điệu của Phương Tuấn Kỳ càng tệ hơn: “Một là lột đồ ra, hai là lăn ra khách sạn mau!”
Hứa “ảnh đế” trời sinh không sợ trời không sợ đất, nó còn tóm lấy cổ áo, giương cao giọng: “Phương học trưởng hư quá đi, ban ngày ban mặt lại muốn người ta cởi quần áo, người ta…”
Phương Tuấn Kỳ: “…” Một năm không gặp, nó lại càng gợi đòn hơn rồi!
Hứa Tiểu Minh còn thật sự bắt đầu cởi đồ, mấy ngón tay trắng nõn kéo kéo vạt áo hướng lên trên để lộ vòng eo nhỏ xinh…
Trong đầu Phương Tuấn Kỳ kêu ong ong, giờ mới kịp phản ứng —— tên khốn này đđịnh để trần trước mặt mình ư!
“Mặc vào!” Phương Tuấn Kỳ lập tức ngăn lại.
Hứa Tiểu Minh cực kì bất mãn: “Anh Mập đúng là khó hầu hạ, rốt cuộc là cậu muốn tớ cởi hay không đây.”
Phương Tuấn Kỳ bình tâm tĩnh khí đã hơn năm, chưa tới một ngày đã bị con gà con này làm cho thấp thỏm cả buổi.
“Đi mặc đồ của cậu ấy.”
Hứa Tiểu Minh ghét bỏ đáp: “Hôi lắm rồi, tớ không mặc đâu.”
Trán Phương Tuấn Kỳ nổi đầy gân xanh: “Cả cái vali lớn như thế mà chỉ có mỗi một bộ quần áo thôi sao?”
Hứa Tiểu Minh nói như thể đây là điều hiển nhiên: “Chính xác.”
Phương Tuấn Kỳ mơ hồ có dự cảm không ổn: “Vậy cậu cất gì bên trong?”
Hứa Tiểu Minh cười hì hì: “Máy tính của tớ á, ở trỏng có chứa rất nhiều thứ tốt mà nước mình không hề có, anh Mập có muốn dòm thử một chút không?” Nói đoạn nó còn chớp chớp mắt, mập mờ bảo “Chỉ mình cậu mới có ưu đãi này đó, người khác cũng đừng hòng liếc mắt nhìn lấy một cái. Thế nào, đều vì tình nghĩa anh em cả đấy!”
Phương Tuấn Kỳ: “…” Ban đầu vốn không nên thu nhận cái tên đần độn này mới đúng!
Hứa Tiểu Minh đói bụng lắm rồi, bèn giục y: “Lại đây lại đây nào, đưa cơm rang cho tớ, đừng để anh Mập phải mệt nhọc.”
Trong lòng Phương Tuấn Kỳ vừa nóng vừa bực, vừa muốn đuổi nó đi lại vừa muốn ném nó lên giường. Thế mà hết lần này tới lần khác tên nhóc này vẫn cứ vô tâm vô phế, không hề biết gì cả.
Cuối cùng cơn bực tức đã áp chế được cảm giác khô nóng trong người, Phương Tuấn Kỳ lạnh mặt lên tiếng: “Không mệt, tớ đây sẽ ăn hết.”
Hứa Tiểu Minh nói: “Tớ cũng đói lắm rồi, bọn mình cùng ăn nha.”
Phương Tuấn Kỳ liếc nhìn cốc mỳ, đáp: “Cậu vẫn nên ăn mỳ của cậu đi, tớ chỉ mua có một phần thôi.”
Trên mặt Hứa Tiểu Minh tràn ngập vẻ không thể tin nổi: “Một phần á???”
Phương Tuấn Kỳ trả lời: “Ờ.”
Hứa Tiểu Minh trơ mắt nhìn Phương Tuấn Kỳ mở hộp, lấy cơm rang thịt cua bốc mùi thơm phức ra …
Một phần! Thật sự chỉ có một phần!
Hứa Tiểu Minh bi phẫn đan xen: “Mày đúng là tên mập tán tận lương tâm! Không cho ba mày ăn cơm còn chưa tính, lại còn đặc biệt mang đồ về làm ba thèm nữa!”
Trong lòng Phương Tuấn Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút. Y vốn không muốn ăn nhưng vì để cho Hứa Tiểu Minh thấy tuyệt vọng hơn nữa nên y bèn lấy thìa, xúc một miếng.
Hmm, mùi vị không tệ, sau này có thể thường xuyên ăn.
Hứa Tiểu Minh càng ngày càng bạo, nhào tới cướp: “Có phúc cùng hưởng, cậu đừng hòng ăn mảnh đấy!”
Phương Tuấn Kỳ vừa không chú ý một cái, chiếc thìa mà bản thân y đã dùng qua liền bị Hứa Tiểu Minh ngoạm một miếng.
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Hứa Tiểu Minh cách y rất gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn sự đắc ý. Nó thừa dịp Phương Tuấn Kỳ đang thất thần mà giành lấy cái thìa, ăn từng miếng từng miếng một. Chỉ lo Phương Tuấn Kỳ cướp của mình nên nó cố ăn nhiều đến mức quai hàm phình ra, chẳng thể nói được gì nhưng ánh mắt đã ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ…
Không thể phiên dịch, phiên dịch thì quá sát phong cảnh.
Phương Tuấn Kỳ day day ấn đường, lui về phía sau một chút.
Hứa Tiểu Minh tựa như một con gà chọi vừa chiến thắng trong trận đấu, tự mình hưởng thụ phần cơm rang kia, nó vừa ăn vừa nói: “Tớ không có keo kiệt giống cậu, ăn chung đi, cậu một miếng tớ một miếng.”
Phương Tuấn Kỳ nuốt nước bọt, lãnh khốc vô tình từ chối: “Không.”
Hứa Tiểu Minh bèn lẩm bẩm: “Ba còn chẳng chê mày mà mày lại ghét bỏ ba như thế, cũng không thèm ngẫm lại xem là ai đã vất vả nuôi mày khôn lớn đến nhường này hả!”
Phương Tuấn Kỳ không đáp mà chỉ cho nó hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Hứa Tiểu Minh điếc có chọn lọc, dẫu sao nó cũng chẳng phải một sinh vật máu lạnh như tên mập kia, bèn hỏi: “Cậu thực sự vẫn chưa ăn cơm à?”
Nói nhảm, y phải chạy tới chạy lui nửa giờ mới mua được cho nó phần cơm rang đó, làm gì có thời gian mà ăn.
Hứa Tiểu Minh lại bảo: “Tớ ăn không hết đâu, tụi mình ăn chung nhé.”
Phương Tuấn Kỳ đứng lên nói: “Cậu ăn đi, buổi chiều tớ còn có tiết, đi đây.”
Hứa Tiểu Minh dõi theo bóng lưng của y, không quá bằng lòng nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Không cho mặc quần áo, cơm cũng chưa ăn…lại còn giả vờ sạch sẽ…”
Phương Tuấn Kỳ lười ngó ngàng đến nó mà đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc y trở lại trường học mới cảm thấy mình có hơi đói bụng, dứt khoát làm một hộp mỳ để lấp bụng.
Vừa ăn vừa nở nụ cười.
Tuy bị Hứa Tiểu Minh chọc tức đến đau gan nhưng khi nghĩ tới việc tên đó đã quay lại thì y vẫn không kìm được sự vui vẻ.
Buổi tối, Phương Tuấn Kỳ liền nhận được tin nhắn của Hứa Tiểu Minh—— Vẫn chưa về hở?
Phương Tuấn Kỳ định hỏi nó muốn ăn gì nhưng ngại chẳng dám mở lời, trong lúc do dự, tin nhắn tiếp theo của Hứa Tiểu Minh được gửi đến: “Không về mau thì cơm nguội mất tiêu!”
Phương Tuấn Kỳ hơi sửng sốt, chân vẫn hoạt động nhanh hơn đầu óc mà đứng lên. Y rất ít khi ăn bữa tối, phần lớn thời gian đều ở thư viện, nhưng hôm nay dù có làm cách nào cũng đều không thể nán lại nổi.
Lúc Phương Tuấn Kỳ mở cửa nhà liền ngửi thấy mùi cơm đã lâu không gặp được bày trên bàn, chờ người trở về.
Y đổi giày, vừa đi vào liền thấy Hứa Tiểu Minh mặc tạp dề đứng đó.
Trong phòng khách không lớn lắm, khắp nơi được bày biện rất nhiều thức ăn, bát đũa được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, tràn ngập không khí gia đình ấm áp.
Hứa Tiểu Minh liếc nhìn y, nói mỉa: “Tên quỷ ki bo kia, mau tới ăn cơm đê!” Nó vẫn còn nhớ mối thù hộp cơm buổi trưa.
Phương Tuấn Kỳ sửng sốt: “Cậu làm à?”
Hứa Tiểu Minh bấu eo cười ha ha: “Tớ làm em gái cậu ấy! Ông đây gọi tiệm cơm đưa tới đó, muốn cho tên keo kịt bủn xịt chết bầm nhà cậu biết cái gì gọi là hào phóng!”
Phương Tuấn Kỳ: “…” Khi đối mặt với Hứa Gà Con, cảm động được ba giây đồng hồ đã là cực hạn rồi.
Phương Tuấn Kỳ rửa tay xong thì ngồi vào chỗ, nhìn thức ăn trên bàn hỏi: “Cậu đặt ở chỗ nào đấy? Nhìn rất ngon.”
Hứa Tiểu Minh đắc ý đáp: “Nếm thử đi, mùi vị đảm bảo không tệ chút nào luôn.”
Phương Tuấn Kỳ nhìn nó một cái, nói rằng: “Cũng có phải cậu làm đâu mà vênh váo cái gì?”
“Là tớ chọn!” Hứa Tiểu Minh ngồi đối diện y, cũng cầm bát đũa lên.
Phương Tuấn Kỳ nhìn bàn thức ăn này, trong lòng vô cùng ấm áp. Y thích món nào Hứa Tiểu Minh đều nhớ cả. Trước mắt toàn là những thứ mà hai người bọn họ vẫn luôn thích ăn.
“Ngon lắm.” Phương Tuấn Kỳ hiếm thấy mà nói một câu đánh giá trực tiếp.
Cái đuôi của Hứa Tiểu Minh vểnh lên tận trời: “Cũng không xem xem là ai… ai đặt!”
Nó nghẹn họng, Phương Tuấn Kỳ bèn ngẩng đầu nhìn nó: “Thật đúng là cậu nấu sao?”
Hứa Tiểu Minh vẫn không chịu thừa nhận: “Nếm thử mấy món khác đi!”
Ngực Phương Tuấn Kỳ nóng bừng bừng, tay cầm đũa tay khẽ run: “Cậu còn biết nấu cơm?”
Hứa Tiểu Minh thấy giấu không nổi nữa, bèn ảo não nói: “Cậu ăn trước đi, nếm thử từng món một…”
Cổ họng Phương Tuấn Kỳ khô khốc, hỏi: “Nấu ăn giỏi như thế sao lại không thừa nhận.”
Hứa Tiểu Minh lầm bầm: “Nếu tớ nói là do tớ làm thì cậu sẽ khen ngon sao?”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Hứa “ảnh đế” nhập diễn trong vòng một giây, phụng phịu nhếch miệng, giễu cợt nói: “… Miễn cưỡng cũng có thể cho vào mồm.” Nó bắt chước Phương Tuấn Kỳ giống y như đúc.
Phương Tuấn Kỳ nở nụ cười.
Hứa Tiểu Minh chỉ thẳng vào y: “Đó, chính là cái khuôn mặt đầy châm chọc này!”
Tâm trạng của Phương Tuấn Kỳ rất tốt nên bèn mặc kệ nó, y giơ đũa ra, gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
Hứa Tiểu Minh nhìn y chằm chằm.
Phương Tuấn Kỳ làm sao còn nếm được mùi vị gì nữa mà chỉ cảm thấy ngọt ơi là ngọt, y thấp giọng nói: “Ngon lắm.” Âm thanh thực sự rất nhỏ, gần như không nghe thấy rõ, dứt lời y lại có chút xấu hổ.
Hứa Tiểu Minh như vừa nhìn thấy quỷ: “Anh mập này, cậu có đúng là anh mập mà tớ biết không hay do người khác xuyên vào đấy!” Bàn về việc sát phong cảnh, Gà Con mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất!
Phương Tuấn Kỳ: “… Câm miệng.”
Tuy rằng không nói hai chữ ngon lắm nữa, nhưng Phương Tuấn Kỳ đã dùng hành động thực tế để chứng minh bàn đồ ăn này quả thật có mùi vị không tệ, y gần như đã chén sạch mọi thứ.
Hứa Tiểu Minh vô cùng hoài nghi: “Buổi trưa cậu không ăn cơm à?”
Phương Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn nó: “Cơm của tớ đi đâu mất mà cậu còn không rõ sao?”
Hứa Tiểu Minh mắng nó: “Cậu bị ngốc à, sao không biết đường đi mua thêm một phần khác hả?”
Đôi khi Phương Tuấn Kỳ thực sự cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, nếu không làm sao lại mắt toét mà đi thích cái tên đần độn này nhiều năm như vậy.
Lúc thu dọn bát đũa, Hứa Tiểu Minh cực kì nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết đã quen tay hay việc.
Phương Tuấn Kỳ nói: “Một năm qua của Hứa đại thiếu quả thật chẳng dễ dàng gì.”
Hứa Tiểu Minh trừng mắt: “Nói nhảm! Thứ mà người Anh ăn được gọi là cơm sao? Tớ con mẹ nó sắp chết đói rồi!” Kỳ thực ăn cũng ngon, thế nhưng không có người ăn cùng nên nó chẳng thể nào nuốt nổi.
Phương Tuấn Kỳ lên tiếng: “Vì thế cậu mới tự học nấu ăn?”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Cũng đâu thể để bản thân chết đói!” Đây cũng chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, nó sẽ không làm cái gì hết và nếu muốn thì cũng chẳng làm được. Tự dưng đụng tới nhà bếp liền phát hiện mình có chút thiên tư nên có phần thích thú.
Trái tim Phương Tuấn Kỳ đau nhói, bèn hỏi chính sự để che giấu: “Cậu cứ trở về như thế thì đã có tính toán gì hay chưa?”
Đúng như suy đoán, Hứa Tiểu Minh trả lời: “Không có dự định gì sất.”
Phương Tuấn Kỳ oán giận: “Tính ăn bám tớ sao?”
Hứa Tiểu Minh chỉ buồn không quá một giây, bắt đầu bô lô ba la: “Anh Mập này, nếu không cậu chứa chấp tớ đi. Tớ sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho cậu, làm soulmate của cậu ~ “
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Nói xong Hứa Tiểu Minh bèn tự cười hô hố một mình trước: “An tâm, tớ sẽ rời đi nhanh thôi, không làm lỡ chuyện cậu quen bạn gái.”
Hứa Tiểu Minh lại như nhớ tới cái gì đó, hỏi y: “Cậu có bạn gái không?”
Phương Tuấn Kỳ quen bạn gái cái rắm ấy. Nếu như có thể quên đi cái tên đần này thì người y hẹn hò cũng phải là đàn ông mới đúng.
Y lắc đầu đáp: “Không có.”
Hứa Tiểu Minh phiền muộn nói: “Tớ cũng không có… Tụi mình thực sự là người đồng cảnh ngộ mà.”
Nghe thấy nó chưa quen ai, tâm trạng Phương Tuấn Kỳ không khỏi có chút vui vẻ, y nghiêng đầu nhìn nó: “Tớ còn tưởng tài nấu nướng của cậu là do bạn gái dạy chứ.”
Y nói vậy là muốn thấy Hứa Gà Con tức giận, Hứa Tiểu Minh cũng không phụ sự kỳ vọng của y, già mồm cãi láo nguýt y một cái: “Anh Mập này, đây là lần đầu tiên tớ nấu cho người khác ăn đó, cho nên cậu phải biết đối với tớ mà nói cậu quan trọng đến nhường nào chớ!”
Phương Tuấn Kỳ trăm triệu lần không nghĩ tới chỉ với một câu như thế mà khiến y như ăn phải đường, mặc dù biết đây là sản phẩm giả mạo kém chất lượng nhưng vẫn thấy ngọt ơi là ngọt.
“À” Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng đáp.
Hứa Tiểu Minh tức giận lên tiếng: “Thế mà cậu lại không tin! Tớ nhọc nhằn khổ sở bận rộn cả buổi chiều để làm cho cậu một bàn đồ ăn như thế, ấy vậy mà cậu lại không thèm tin tớ á!”
Dứt lời liền bắt đầu than vãn “Đúng là số khổ, sao tui lại gả cho một tên đàn ông vô tâm vô phế thế này cơ chứ, nửa đời sau nên làm gì bây giờ hả trời!”
Phương Tuấn Kỳ không dám nghe tiếp nữa, thỉnh thoảng nếm thử một ít cho đỡ nghiện là được rồi, ngộ nhỡ làm thật thì coi như xong đời.
Phương Tuấn Kỳ đứng lên: “Tớ đi tắm, cậu ngủ sớm chút.”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Ngủ cái khỉ gì, mới có mấy giờ…” Nó chân thành mời mọc “Ở trong máy tính của tớ…”
Phương Tuấn Kỳ chẳng buồn ngoảnh đầu lại: “Nếu không muốn tới khách sạn thì đừng có để tớ nhìn thấy cái máy tính rách nát của cậu.”
Hứa Tiểu Minh thổn thức: “Đúng là giả bộ đứng đắn!”
Lúc y vất vả lắm mới lết được đến nhà thì bắt gặp Hứa Tiểu Minh đang xé nắp hộp mì.
Khi Hứa Tiểu Minh nhìn thấy y liền nhảy cẫng lên: “Tớ còn tưởng rằng cậu thật sự không cần tớ nữa chớ!” Dứt lời quăng cốc mì sang một bên, chạy như bay đến.
Phương Tuấn Kỳ nhìn nó chằm chằm, ngữ khí không tốt lắm: “Mặc quần áo của tớ làm gì?”
Hứa Tiểu Minh gầy đi không chỉ có một vòng, mang áo phông của Phương Tuấn Kỳ thì rộng thùng thình, cổ áo lộ ra một mảng lớn, xương quai xanh như ẩn như hiện giống khu rừng rậm đầy bí ẩn, gợi lên sự tò mò.
Phương Tuấn Kỳ cũng không bị bất lực, nhìn thấy người mà mình lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm có bộ dạng như thế này thì làm sao không suy nghĩ bậy bạ được.
Đáng tiếc, người trong lòng y lại là một tên đần độn.
Hứa Tiểu Minh: “Quần áo phải đem đi giặt, không có bộ nào để thay nên chỉ có thể mặc đồ của cậu thôi.” Miệng vẫn nói nhưng trong mắt vẫn chú ý đến mỗi cơm rang thịt cua.
Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng đáp: “Cởi ra.” Y chẳng thể chịu nổi bộ dạng kia của nó.
Khóe miệng Hứa Tiểu Minh rưng rưng, oan ức vô cùng: “Mặc một bộ quần áo của cậu thì làm sao? Cũng có xài quần lót của cậu đâu!”
Vốn dĩ Phương Tuấn Kỳ đang huyết khí dâng trào, vừa nghe thấy câu này của nó thì không khống chế được mà nghĩ đến…
Phắc!
Giọng điệu của Phương Tuấn Kỳ càng tệ hơn: “Một là lột đồ ra, hai là lăn ra khách sạn mau!”
Hứa “ảnh đế” trời sinh không sợ trời không sợ đất, nó còn tóm lấy cổ áo, giương cao giọng: “Phương học trưởng hư quá đi, ban ngày ban mặt lại muốn người ta cởi quần áo, người ta…”
Phương Tuấn Kỳ: “…” Một năm không gặp, nó lại càng gợi đòn hơn rồi!
Hứa Tiểu Minh còn thật sự bắt đầu cởi đồ, mấy ngón tay trắng nõn kéo kéo vạt áo hướng lên trên để lộ vòng eo nhỏ xinh…
Trong đầu Phương Tuấn Kỳ kêu ong ong, giờ mới kịp phản ứng —— tên khốn này đđịnh để trần trước mặt mình ư!
“Mặc vào!” Phương Tuấn Kỳ lập tức ngăn lại.
Hứa Tiểu Minh cực kì bất mãn: “Anh Mập đúng là khó hầu hạ, rốt cuộc là cậu muốn tớ cởi hay không đây.”
Phương Tuấn Kỳ bình tâm tĩnh khí đã hơn năm, chưa tới một ngày đã bị con gà con này làm cho thấp thỏm cả buổi.
“Đi mặc đồ của cậu ấy.”
Hứa Tiểu Minh ghét bỏ đáp: “Hôi lắm rồi, tớ không mặc đâu.”
Trán Phương Tuấn Kỳ nổi đầy gân xanh: “Cả cái vali lớn như thế mà chỉ có mỗi một bộ quần áo thôi sao?”
Hứa Tiểu Minh nói như thể đây là điều hiển nhiên: “Chính xác.”
Phương Tuấn Kỳ mơ hồ có dự cảm không ổn: “Vậy cậu cất gì bên trong?”
Hứa Tiểu Minh cười hì hì: “Máy tính của tớ á, ở trỏng có chứa rất nhiều thứ tốt mà nước mình không hề có, anh Mập có muốn dòm thử một chút không?” Nói đoạn nó còn chớp chớp mắt, mập mờ bảo “Chỉ mình cậu mới có ưu đãi này đó, người khác cũng đừng hòng liếc mắt nhìn lấy một cái. Thế nào, đều vì tình nghĩa anh em cả đấy!”
Phương Tuấn Kỳ: “…” Ban đầu vốn không nên thu nhận cái tên đần độn này mới đúng!
Hứa Tiểu Minh đói bụng lắm rồi, bèn giục y: “Lại đây lại đây nào, đưa cơm rang cho tớ, đừng để anh Mập phải mệt nhọc.”
Trong lòng Phương Tuấn Kỳ vừa nóng vừa bực, vừa muốn đuổi nó đi lại vừa muốn ném nó lên giường. Thế mà hết lần này tới lần khác tên nhóc này vẫn cứ vô tâm vô phế, không hề biết gì cả.
Cuối cùng cơn bực tức đã áp chế được cảm giác khô nóng trong người, Phương Tuấn Kỳ lạnh mặt lên tiếng: “Không mệt, tớ đây sẽ ăn hết.”
Hứa Tiểu Minh nói: “Tớ cũng đói lắm rồi, bọn mình cùng ăn nha.”
Phương Tuấn Kỳ liếc nhìn cốc mỳ, đáp: “Cậu vẫn nên ăn mỳ của cậu đi, tớ chỉ mua có một phần thôi.”
Trên mặt Hứa Tiểu Minh tràn ngập vẻ không thể tin nổi: “Một phần á???”
Phương Tuấn Kỳ trả lời: “Ờ.”
Hứa Tiểu Minh trơ mắt nhìn Phương Tuấn Kỳ mở hộp, lấy cơm rang thịt cua bốc mùi thơm phức ra …
Một phần! Thật sự chỉ có một phần!
Hứa Tiểu Minh bi phẫn đan xen: “Mày đúng là tên mập tán tận lương tâm! Không cho ba mày ăn cơm còn chưa tính, lại còn đặc biệt mang đồ về làm ba thèm nữa!”
Trong lòng Phương Tuấn Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút. Y vốn không muốn ăn nhưng vì để cho Hứa Tiểu Minh thấy tuyệt vọng hơn nữa nên y bèn lấy thìa, xúc một miếng.
Hmm, mùi vị không tệ, sau này có thể thường xuyên ăn.
Hứa Tiểu Minh càng ngày càng bạo, nhào tới cướp: “Có phúc cùng hưởng, cậu đừng hòng ăn mảnh đấy!”
Phương Tuấn Kỳ vừa không chú ý một cái, chiếc thìa mà bản thân y đã dùng qua liền bị Hứa Tiểu Minh ngoạm một miếng.
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Hứa Tiểu Minh cách y rất gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn sự đắc ý. Nó thừa dịp Phương Tuấn Kỳ đang thất thần mà giành lấy cái thìa, ăn từng miếng từng miếng một. Chỉ lo Phương Tuấn Kỳ cướp của mình nên nó cố ăn nhiều đến mức quai hàm phình ra, chẳng thể nói được gì nhưng ánh mắt đã ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ…
Không thể phiên dịch, phiên dịch thì quá sát phong cảnh.
Phương Tuấn Kỳ day day ấn đường, lui về phía sau một chút.
Hứa Tiểu Minh tựa như một con gà chọi vừa chiến thắng trong trận đấu, tự mình hưởng thụ phần cơm rang kia, nó vừa ăn vừa nói: “Tớ không có keo kiệt giống cậu, ăn chung đi, cậu một miếng tớ một miếng.”
Phương Tuấn Kỳ nuốt nước bọt, lãnh khốc vô tình từ chối: “Không.”
Hứa Tiểu Minh bèn lẩm bẩm: “Ba còn chẳng chê mày mà mày lại ghét bỏ ba như thế, cũng không thèm ngẫm lại xem là ai đã vất vả nuôi mày khôn lớn đến nhường này hả!”
Phương Tuấn Kỳ không đáp mà chỉ cho nó hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Hứa Tiểu Minh điếc có chọn lọc, dẫu sao nó cũng chẳng phải một sinh vật máu lạnh như tên mập kia, bèn hỏi: “Cậu thực sự vẫn chưa ăn cơm à?”
Nói nhảm, y phải chạy tới chạy lui nửa giờ mới mua được cho nó phần cơm rang đó, làm gì có thời gian mà ăn.
Hứa Tiểu Minh lại bảo: “Tớ ăn không hết đâu, tụi mình ăn chung nhé.”
Phương Tuấn Kỳ đứng lên nói: “Cậu ăn đi, buổi chiều tớ còn có tiết, đi đây.”
Hứa Tiểu Minh dõi theo bóng lưng của y, không quá bằng lòng nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Không cho mặc quần áo, cơm cũng chưa ăn…lại còn giả vờ sạch sẽ…”
Phương Tuấn Kỳ lười ngó ngàng đến nó mà đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc y trở lại trường học mới cảm thấy mình có hơi đói bụng, dứt khoát làm một hộp mỳ để lấp bụng.
Vừa ăn vừa nở nụ cười.
Tuy bị Hứa Tiểu Minh chọc tức đến đau gan nhưng khi nghĩ tới việc tên đó đã quay lại thì y vẫn không kìm được sự vui vẻ.
Buổi tối, Phương Tuấn Kỳ liền nhận được tin nhắn của Hứa Tiểu Minh—— Vẫn chưa về hở?
Phương Tuấn Kỳ định hỏi nó muốn ăn gì nhưng ngại chẳng dám mở lời, trong lúc do dự, tin nhắn tiếp theo của Hứa Tiểu Minh được gửi đến: “Không về mau thì cơm nguội mất tiêu!”
Phương Tuấn Kỳ hơi sửng sốt, chân vẫn hoạt động nhanh hơn đầu óc mà đứng lên. Y rất ít khi ăn bữa tối, phần lớn thời gian đều ở thư viện, nhưng hôm nay dù có làm cách nào cũng đều không thể nán lại nổi.
Lúc Phương Tuấn Kỳ mở cửa nhà liền ngửi thấy mùi cơm đã lâu không gặp được bày trên bàn, chờ người trở về.
Y đổi giày, vừa đi vào liền thấy Hứa Tiểu Minh mặc tạp dề đứng đó.
Trong phòng khách không lớn lắm, khắp nơi được bày biện rất nhiều thức ăn, bát đũa được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, tràn ngập không khí gia đình ấm áp.
Hứa Tiểu Minh liếc nhìn y, nói mỉa: “Tên quỷ ki bo kia, mau tới ăn cơm đê!” Nó vẫn còn nhớ mối thù hộp cơm buổi trưa.
Phương Tuấn Kỳ sửng sốt: “Cậu làm à?”
Hứa Tiểu Minh bấu eo cười ha ha: “Tớ làm em gái cậu ấy! Ông đây gọi tiệm cơm đưa tới đó, muốn cho tên keo kịt bủn xịt chết bầm nhà cậu biết cái gì gọi là hào phóng!”
Phương Tuấn Kỳ: “…” Khi đối mặt với Hứa Gà Con, cảm động được ba giây đồng hồ đã là cực hạn rồi.
Phương Tuấn Kỳ rửa tay xong thì ngồi vào chỗ, nhìn thức ăn trên bàn hỏi: “Cậu đặt ở chỗ nào đấy? Nhìn rất ngon.”
Hứa Tiểu Minh đắc ý đáp: “Nếm thử đi, mùi vị đảm bảo không tệ chút nào luôn.”
Phương Tuấn Kỳ nhìn nó một cái, nói rằng: “Cũng có phải cậu làm đâu mà vênh váo cái gì?”
“Là tớ chọn!” Hứa Tiểu Minh ngồi đối diện y, cũng cầm bát đũa lên.
Phương Tuấn Kỳ nhìn bàn thức ăn này, trong lòng vô cùng ấm áp. Y thích món nào Hứa Tiểu Minh đều nhớ cả. Trước mắt toàn là những thứ mà hai người bọn họ vẫn luôn thích ăn.
“Ngon lắm.” Phương Tuấn Kỳ hiếm thấy mà nói một câu đánh giá trực tiếp.
Cái đuôi của Hứa Tiểu Minh vểnh lên tận trời: “Cũng không xem xem là ai… ai đặt!”
Nó nghẹn họng, Phương Tuấn Kỳ bèn ngẩng đầu nhìn nó: “Thật đúng là cậu nấu sao?”
Hứa Tiểu Minh vẫn không chịu thừa nhận: “Nếm thử mấy món khác đi!”
Ngực Phương Tuấn Kỳ nóng bừng bừng, tay cầm đũa tay khẽ run: “Cậu còn biết nấu cơm?”
Hứa Tiểu Minh thấy giấu không nổi nữa, bèn ảo não nói: “Cậu ăn trước đi, nếm thử từng món một…”
Cổ họng Phương Tuấn Kỳ khô khốc, hỏi: “Nấu ăn giỏi như thế sao lại không thừa nhận.”
Hứa Tiểu Minh lầm bầm: “Nếu tớ nói là do tớ làm thì cậu sẽ khen ngon sao?”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Hứa “ảnh đế” nhập diễn trong vòng một giây, phụng phịu nhếch miệng, giễu cợt nói: “… Miễn cưỡng cũng có thể cho vào mồm.” Nó bắt chước Phương Tuấn Kỳ giống y như đúc.
Phương Tuấn Kỳ nở nụ cười.
Hứa Tiểu Minh chỉ thẳng vào y: “Đó, chính là cái khuôn mặt đầy châm chọc này!”
Tâm trạng của Phương Tuấn Kỳ rất tốt nên bèn mặc kệ nó, y giơ đũa ra, gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
Hứa Tiểu Minh nhìn y chằm chằm.
Phương Tuấn Kỳ làm sao còn nếm được mùi vị gì nữa mà chỉ cảm thấy ngọt ơi là ngọt, y thấp giọng nói: “Ngon lắm.” Âm thanh thực sự rất nhỏ, gần như không nghe thấy rõ, dứt lời y lại có chút xấu hổ.
Hứa Tiểu Minh như vừa nhìn thấy quỷ: “Anh mập này, cậu có đúng là anh mập mà tớ biết không hay do người khác xuyên vào đấy!” Bàn về việc sát phong cảnh, Gà Con mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất!
Phương Tuấn Kỳ: “… Câm miệng.”
Tuy rằng không nói hai chữ ngon lắm nữa, nhưng Phương Tuấn Kỳ đã dùng hành động thực tế để chứng minh bàn đồ ăn này quả thật có mùi vị không tệ, y gần như đã chén sạch mọi thứ.
Hứa Tiểu Minh vô cùng hoài nghi: “Buổi trưa cậu không ăn cơm à?”
Phương Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn nó: “Cơm của tớ đi đâu mất mà cậu còn không rõ sao?”
Hứa Tiểu Minh mắng nó: “Cậu bị ngốc à, sao không biết đường đi mua thêm một phần khác hả?”
Đôi khi Phương Tuấn Kỳ thực sự cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, nếu không làm sao lại mắt toét mà đi thích cái tên đần độn này nhiều năm như vậy.
Lúc thu dọn bát đũa, Hứa Tiểu Minh cực kì nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết đã quen tay hay việc.
Phương Tuấn Kỳ nói: “Một năm qua của Hứa đại thiếu quả thật chẳng dễ dàng gì.”
Hứa Tiểu Minh trừng mắt: “Nói nhảm! Thứ mà người Anh ăn được gọi là cơm sao? Tớ con mẹ nó sắp chết đói rồi!” Kỳ thực ăn cũng ngon, thế nhưng không có người ăn cùng nên nó chẳng thể nào nuốt nổi.
Phương Tuấn Kỳ lên tiếng: “Vì thế cậu mới tự học nấu ăn?”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Cũng đâu thể để bản thân chết đói!” Đây cũng chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, nó sẽ không làm cái gì hết và nếu muốn thì cũng chẳng làm được. Tự dưng đụng tới nhà bếp liền phát hiện mình có chút thiên tư nên có phần thích thú.
Trái tim Phương Tuấn Kỳ đau nhói, bèn hỏi chính sự để che giấu: “Cậu cứ trở về như thế thì đã có tính toán gì hay chưa?”
Đúng như suy đoán, Hứa Tiểu Minh trả lời: “Không có dự định gì sất.”
Phương Tuấn Kỳ oán giận: “Tính ăn bám tớ sao?”
Hứa Tiểu Minh chỉ buồn không quá một giây, bắt đầu bô lô ba la: “Anh Mập này, nếu không cậu chứa chấp tớ đi. Tớ sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho cậu, làm soulmate của cậu ~ “
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Nói xong Hứa Tiểu Minh bèn tự cười hô hố một mình trước: “An tâm, tớ sẽ rời đi nhanh thôi, không làm lỡ chuyện cậu quen bạn gái.”
Hứa Tiểu Minh lại như nhớ tới cái gì đó, hỏi y: “Cậu có bạn gái không?”
Phương Tuấn Kỳ quen bạn gái cái rắm ấy. Nếu như có thể quên đi cái tên đần này thì người y hẹn hò cũng phải là đàn ông mới đúng.
Y lắc đầu đáp: “Không có.”
Hứa Tiểu Minh phiền muộn nói: “Tớ cũng không có… Tụi mình thực sự là người đồng cảnh ngộ mà.”
Nghe thấy nó chưa quen ai, tâm trạng Phương Tuấn Kỳ không khỏi có chút vui vẻ, y nghiêng đầu nhìn nó: “Tớ còn tưởng tài nấu nướng của cậu là do bạn gái dạy chứ.”
Y nói vậy là muốn thấy Hứa Gà Con tức giận, Hứa Tiểu Minh cũng không phụ sự kỳ vọng của y, già mồm cãi láo nguýt y một cái: “Anh Mập này, đây là lần đầu tiên tớ nấu cho người khác ăn đó, cho nên cậu phải biết đối với tớ mà nói cậu quan trọng đến nhường nào chớ!”
Phương Tuấn Kỳ trăm triệu lần không nghĩ tới chỉ với một câu như thế mà khiến y như ăn phải đường, mặc dù biết đây là sản phẩm giả mạo kém chất lượng nhưng vẫn thấy ngọt ơi là ngọt.
“À” Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng đáp.
Hứa Tiểu Minh tức giận lên tiếng: “Thế mà cậu lại không tin! Tớ nhọc nhằn khổ sở bận rộn cả buổi chiều để làm cho cậu một bàn đồ ăn như thế, ấy vậy mà cậu lại không thèm tin tớ á!”
Dứt lời liền bắt đầu than vãn “Đúng là số khổ, sao tui lại gả cho một tên đàn ông vô tâm vô phế thế này cơ chứ, nửa đời sau nên làm gì bây giờ hả trời!”
Phương Tuấn Kỳ không dám nghe tiếp nữa, thỉnh thoảng nếm thử một ít cho đỡ nghiện là được rồi, ngộ nhỡ làm thật thì coi như xong đời.
Phương Tuấn Kỳ đứng lên: “Tớ đi tắm, cậu ngủ sớm chút.”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Ngủ cái khỉ gì, mới có mấy giờ…” Nó chân thành mời mọc “Ở trong máy tính của tớ…”
Phương Tuấn Kỳ chẳng buồn ngoảnh đầu lại: “Nếu không muốn tới khách sạn thì đừng có để tớ nhìn thấy cái máy tính rách nát của cậu.”
Hứa Tiểu Minh thổn thức: “Đúng là giả bộ đứng đắn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất