Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 8: Ngày Định Mệnh

Trước Sau
Ba người đang nói chuyện thì bên ngoài y tá hoảng hốt đẩy cửa vào lớn giọng thông báo:

“Bác sĩ, đứa bé ở phòng bệnh số 312 đang nguy kịch, mẹ của nó không quan tâm, cô ta vừa rồi còn bình thản ngồi ăn mặc cho đứa bé khát sữa, khóc không ngừng. Lại còn sinh non, vốn dĩ đã yếu, mấy ngày nay nhờ chăm sóc trong phòng kính nên đỡ vì vậy chuyển về với mẹ, cô ta cũng chủ động cầu xin được gặp con. Không ngờ, người phụ nữ này lại vô tâm với con mình như thế, nếu như tôi không đi đến xem tình trạng chắc đứa bé sẽ chết mất. Hiện tại, đã có bác sĩ Kanta cấp cứu rồi, tôi sang đây thông báo cho ngài một tiếng.”

Bác sĩ nghe thế vô cùng hoảng hốt rồi cùng y tá chạy đi, hai vợ chồng Ren cũng theo sau.

Lúc mọi người đến thì đứa bé đã được thông báo an toàn, mang qua phòng chăm sóc đặc biệt cho các y tá trông coi.

Một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân, tóc tai bù xù, nét mặt rất đanh đá không biết từ lúc nào đã xuất hiện đứng khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt mang phần chán ghét nhìn mọi người. Tiếng nói đầy khó nghe vang lên:

“Tưởng đâu nó chết rồi chứ, đúng là của nợ.”

Vị bác sĩ nghe thế rất tức giận mà lớn tiếng quát:

“Cô làm mẹ thế à, chơi bời đã đời có con rồi lại vô trách nhiệm sao ? Con bé có tội tình gì chứ ?

Người phụ nữ bị quát càng khó chịu hơn, cô ta dửng dưng đáp lời bác sĩ:

“Bởi sự xuất hiện của nó nên tôi mới khốn đốn thế này, chết oách cho tôi nhờ.”

Những người có mặt ở đó không thể ngờ được sẽ nhận câu trả lời như vậy. Đúng là vô trách nhiệm !

Ren và Satomi cũng bất ngờ, quả nhiên còn có người vô đạo đức như thế trên đời.

Ren lúc này nghĩ đến gì đó, hai mắt anh ta sáng lên nhìn về phía người phụ nữ một lúc rồi cất tiếng:



“Nếu cô đã muốn bỏ đứa bé, vợ chồng tôi sẽ nhận nuôi. Người cầu không có, người có lại vứt đi, cô đúng là người mẹ tồi.”

Người phụ nữ quan sát Ren đánh giá cẩn thận, khóe môi cô ta nhếch lên và đáp:

“Đưa tiền đây rồi muốn mang nó đi đâu thì mang. Của nợ đó khiến tôi quá phiền, đã nghèo còn mang nợ nữa.”

Satomi không thích người phụ nữ này, dù bản thân Satomi có tính toán thật nhưng lại không nghĩ có người còn hơn cả mình. Đúng là đồ đàn bà thấp kém!

Vị bác sĩ muốn nói gì đó thì nhận được cái vỗ vai của Ren, anh ta cao ngạo nhìn người phụ nữ và cất giọng xem thường:

“Ra giá đi”

Người phụ nữ nghe được điều mình cần nên rất nhanh đáp lại:

“10 tỷ, đưa 10 tỷ thì của nợ đó là của các người, muốn làm gì nó thì làm.”

“Sao vẫn còn tồn tại loại đàn bà xấu xa như cô vậy, con mình sinh ra không xót xa mà lại thẳng tay vứt bỏ.”

Vị bác sĩ chán ghét phê phán nhưng người phụ nữ không quan tâm. Cô ta đang chờ lời hồi đáp từ Ren.

Khóe môi Ren cong lên, anh ta cất tiếng:

“Được, sẽ có người mang tiền đến cho cô. Nhận được rồi hay xem như không có gì xảy ra, chúng ta không biết nhau và cô cùng đứa bé không có quan hệ.”

Người phụ nữ rất vui vẻ đồng ý và trở về phòng bệnh chờ tiền đến tay mình. Cô ta chẳng có chút nào lưu luyến đến đứa con do mình sinh ra.

Satomi níu áo Ren, cô ta ái ngại hỏi:



“Giá có phải cao quá không ?”

Ren lắc đầu, bàn tay vỗ vỗ vai Satomi:

“Bây giờ cứ như vậy, về sau sẽ khác. Dù gì đứa bé cũng yếu cần chăm sóc nên tiền bạc không quan trọng. Với cả để cho cô ta không càn quấy thì cứ theo ý cô ta. Mình có con là được rồi, em đừng nghĩ nhiều quá.”

Lời nói nghe như không có gì nhưng thực chất lại có rất nhiều hàm ý và chỉ riêng Satomi với Ren mới hiểu được mà thôi.

Ren nhìn vị bác sĩ sau đó khách sáo cất tiếng:

“Tôi thấy bác sĩ cũng quan tâm đứa bé, vậy mong ông hãy giúp đỡ coi sóc cho đến khi đứa bé khỏe lại thì vợ chồng tôi đón về chăm. Do công việc bận rộn, mẹ vợ tôi cũng còn bệnh nên nhờ bác sĩ với y tá nhé, mọi chi phí tôi sẽ chi trả.”

Vị bác sĩ đẩy gọng kính gật đầu thỏ thẻ:

“Đứa bé đáng yêu lắm, tôi là người phẫu thuật bắt ra khi mẹ của nó bị động thai. Hi vọng khi được hai người nhận nuôi thì sẽ có cuộc đời tốt đẹp.”

Satomi mỉm cười, bộ dáng như thể cảm động lắm mà đáp lại:

“Chắc chắn rồi, về với vợ chồng tôi, cuộc sống sau này của con bé sẽ sung sướng. Cũng là cơ duyên, lại là bé gái mà chúng tôi đang cần, nhất định không bạc đãi nó, bác sĩ yên tâm đi.”

Và cũng từ ngày định mệnh này, cuộc đời của bé gái kia bắt đầu bước sang một trang mới….

***THÔNG BÁO NHỎ:

Có lẽ mọi người sẽ trông chờ về sự gặp gỡ của nam nữ chính nhiều hơn, nhưng mình muốn làm rõ về quá khứ của nữ chính nên sẽ viết phần quá khứ nhiều một chút để mọi người hiểu rõ nhé. Nam nữ chính sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi, mọi người hãy đón chờ nha. Nhớ like, theo dõi, và vote giúp tác giả có động lực nha. Cảm ơn các bạn nhiều lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau