Chương 16: Rời kinh
Chẳng bao lâu sau, thị nữ liền mang thuốc mới sắc vào. Nghiêm Tiêu Hàn tự tay nhận lấy, bưng đến trước mặt Phó Thâm, chỉ nói một chữ chắc nịch: “Uống.”
Phó Thâm tâm như tro tàn, nhìn chằm chằm chén thuốc phảng phất hơi nóng, yên lặng lấy hơi.
Nghiêm Tiêu Hàn trông bộ dáng y, dở khóc dở cười, nhịn không được trêu chọc: “Hầu gia, nếu chân ngươi không què, có phải giờ đã trốn lên phòng trên rồi không?”
“Ngươi đi ra ngoài cho ta!” Phó Thâm tức giận nhìn Nghiêm Tiêu Hàn: “Làm ơn làm phước đừng có lải nhải nữa, ngươi là gà mẹ đấy à? Đặt thuốc ở đó đi, ta tự biết uống!’
Nghiêm Tiêu Hàn thật sự không ngờ y uống chén thuốc thôi mà cũng khó khăn như vậy. Dù sao trong mắt hắn, Phó Thâm vẫn luôn là người khá ép mình, việc nên làm thì chắc chắn sẽ không lùi bước, hầu như chẳng tùy hứng bao giờ.
Hắn dịu giọng dỗ dành: “Chén thuốc này không nhiều đâu, ngươi nhắm mắt quyết tâm, chỉ mấy hớp là thấy đáy, thật đó.”
Phó Thâm thống khổ quay đầu đi chỗ khác.
“Ngươi ngại thuốc đắng sao? Khó uống như vậy cơ à?” Nghiêm Tiêu Hàn bưng chén tự nhấp thử một hớp, nhíu mày, cảm thấy đắng thì có đắng một chút, nhưng vẫn chưa đến mức không nhịn nổi, vì sao Phó Thâm lại kháng cự như thế?
“Thôi nào.” Hắn thấy môi và sắc mặt Phó Thâm trắng bệch, cau mày cố nhịn, biết y bị mùi thuốc làm buồn nôn, liền đặt chén thuốc sang một bên, kéo hai tay y, chụm ngón tay khẽ xoa huyệt nội quan trên cổ tay y, hỏi thử: “Người bình thường cũng chẳng phản ứng mạnh như vậy, huống chi là ngươi. Là do có chuyện gì khó nói sao? Nói ta nghe được không?” (Huyệt nội quan là huyệt nằm ở cổ tay, xoa ấn huyệt này có thể giảm buồn nôn, đau dạ dày, say tàu xe.)
Hai tay Phó Thâm bị hắn siết, mềm nhũn yếu ớt, tựa như động vật nhỏ giơ ra hai móng vuốt. Y không trốn tránh, chỉ là thoạt nhìn có vẻ ủ ê, không vui khi nhắc lại chuyện cũ cho lắm: “Cũng chẳng có gì. Ta ấy mà, hồi nhỏ thân thể không khỏe, thường phải uống thuốc. Mẹ ta mất sớm, bà vú chẳng mấy để ý đến ta, bà ta thấy ta không chịu uống thuốc, liền bóp mũi đổ vào, đổ lần nào nôn lần đấy. Sau đó dần dần thành bệnh, uống thuốc gì cũng nôn.”
Nghiêm Tiêu Hàn nghe vậy, ánh mắt lạnh đi, nhẹ giọng dò hỏi: “Ngươi….. Trong nhà không có ai phát hiện sao?”
Phó Thâm nhếch miệng: “Khi đó cha ta ở biên cảnh, quanh năm suốt tháng chẳng ở nhà, nào có ai quan tâm ta. Sau đó nhị thúc ta phát hiện thấy bất thường, liền tìm người lén theo dõi bà vú kia, mới cứu được ta khỏi tay bà ta.”
Y thở ra một hơi, thẳng thắn nói: “Kỳ thực cũng không phải ta không thể uống, chỉ là phiền lòng, không muốn uống thôi.”
Nơi cổ tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Nghiêm Tiêu Hàn là người tập võ, ngón tay chẳng mềm mại là bao, lực độ xoa bóp lại nặng nhẹ vừa phải, bất giác khiến người ta cảm thấy an tâm. Phó Thâm nhờ vào chút ấm áp ấy mà làm tốt chuẩn bị, nhủ thầm trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì, bởi vậy liền nghiêng người với lấy chén thuốc.
Không ngờ, Nghiêm Tiêu Hàn lại phản ứng khác thường, ấn y trở về.
Phó Thâm nghi hoặc giương mắt nhìn hắn, Nghiêm Tiêu Hàn vốn ngồi trên chiếc ghế tròn đối diện giường, giờ phút này lại đặt thuốc lên đầu giường, bản thân thì đứng dậy ngồi xuống mép giường, nghiêng người dựa vào thành giường, nói: “Hôm nay là chén cuối cùng, ngày mai bảo Thẩm Di Sách đổi thành thuốc viên cho ngươi.”
Phó Thâm nghĩ thầm thuốc viên thì thuốc viên, ngươi ngồi gần như vậy làm gì.
Nghiêm Tiêu Hàn cười cười, trong giọng nói có chút quẫn bách không lộ rõ: “Chắc ngươi không nhớ rõ….. Thật ra hai ngày trước lúc ngươi hôn mê, ngươi có thể uống xong chén thuốc đấy.”
Phó Thâm: “Hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Ta tự mình đút.”
Phó Thâm: “!!!”
Y hôn mê thật ư? Sao lại cảm giác như mất trí nhớ vậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Phó Thâm cảnh giác nói, “Bức ép? Ngươi không muốn vào cái phòng này nữa hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn phì cười: “Yên tâm, ta không định dùng sức với ngươi đâu, nào, lại đây.”
Phó Thâm bán tín bán nghi dịch về phía hắn mấy tấc. Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Xoay người sang, quay lưng lại với ta.”
Phó Thâm vâng lời xoay người lại, y vốn ngồi thẳng ở trên giường, Nghiêm Tiêu Hàn vươn tay nắm lấy bả vai y, dùng sức kéo ra sau một cái, Phó Thâm liền ngửa mặt ngả vào ngực hắn.
Y vốn chuẩn bị đi ngủ nên đã cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y lụa trắng mỏng manh, tóc xõa ra, cả người hoàn toàn không có phòng bị. Cách một lớp vải, Phó Thâm lập tức cảm nhận được sau lưng dán chặt vào thân thể ấm áp rắn chắc, có thể nghe rõ tiếng hít thở của một người khác, mùi thuốc đắng ngắt, nhưng lại không ngăn được mùi trầm thủy hương vương vất quanh cổ áo hắn. (Trầm thủy hương tức trầm hương.)
Phó Thâm giãy giụa như thể bị đạp đuôi, lạnh lùng nói: “Nghiêm Tiêu Hàn! Ngươi chán sống rồi hả?!”
“Ngoan chút nào, chớ lộn xộn.” Lưng Nghiêm Tiêu Hàn dựa vào đầu giường, dùng vai trái và lồng ngực chống đỡ tư thế nửa nằm của y, tay trái cầm chén tay phải cầm thìa, dùng sức bốn lạng địch nghìn cân vững vàng ôm Phó Thâm trong ngực, cúi đầu xuống, cằm chạm vào tóc mai y: “Giờ biết rồi chứ? Lúc trước đút cho ngươi uống như vậy đấy. Không phải chiếm lợi của ngươi, ai chiếm lợi của ai còn chưa nói chắc được đâu.”
Phó Thâm nhớ lại hết.
Trong khoảng thời gian y mê man sốt cao không lùi, đúng là có một người hết lần này đến lần khác ôm lấy y, tự tay thổi nguội chén thuốc, đút từng hớp từng hớp. Y cũng từng giãy giụa, nhưng người kia lại dịu dàng kiên nhẫn một cách lạ kỳ, không hề mạnh tay thô bạo giống như bà vú trong trí nhớ của y. Sẽ có người dịu giọng dỗ dành y, ngay cả thìa sứ chạm tới môi cũng rất nhẹ nhàng, đút thuốc xong còn đút thêm một thìa nước mật ong thanh đạm.
Khi đó một ngày ba chén thuốc, dường như cũng chẳng hề khó nuốt đến thế.
Nghiêm Tiêu Hàn quen tay hay việc, điều chỉnh xong tư thế thích hợp: “Thử lần nữa xem có tác dụng không nhé. Chỉ lần này thôi, lần sau không như vậy nữa. Nào, há miệng.”
Phó Thâm lần đầu tiên trong đời muốn tìm một chỗ mà trốn vào, lại bị vây giữ trong vòng tay này. Một thìa thuốc lập tức đưa đến bên miệng y, động tác nhẹ nhàng, song lại kiên định chờ y mở miệng. Bỗng nhiên, như thể có một ý thức khác chiếm quyền khống chế, không đợi lý trí cảnh giác, thân thể đã làm ra phản ứng theo ký ức trước kia.
Thời điểm hớp thuốc thứ nhất chảy vào cuống họng, y nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ của Nghiêm Tiêu Hàm, có vẻ như rất bất đăc dĩ, không thể không dung túng: “Nói tới nói lui, vẫn là phải có người hầu hạ….. Đại thiếu gia.”
Phó Thâm dùng cùi chỏ khẽ huých hắn một cái, dường như bất mãn, nhưng lực đạo kia lại rất nhẹ, cũng tựa như một loại chối từ khẩu thị tâm phi nào đó, cú huých này ái muội đến bất ngờ.
Đại thiếu gia thì sao?
Đại thiếu gia còn không phải rơi vào tay ngươi rồi đó sao.
Y nguyện ý phối hợp, một chén thuốc chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Phó Thâm như một đại gia nhàn giã, mí mắt chẳng buồn nhấc lên, thấp giọng đòi nước. Nghiêm Tiêu Hàn dùng tay trái ôm lấy y, đưa chén trà đến bên môi y. Phó Thâm tựa vào tay hắn uống một hớp, bĩu môi nói: “Không ngọt.”
“Để cho ngươi nhõng nhẽo rồi.” Nghiêm Tiêu Hàn xoay tay đặt chén trà về chỗ cũ, nửa thật nửa giả oán than, “Ngươi vừa mới uống hết thuốc, rõ ràng uống cái gì cũng ngọt hết.”
Phó Thâm dường như nở nụ cười, song vì bị giữ ở trong ngực, cho nên nghe như tiếng hừ nhẹ.
Nghiêm Tiêu Hàn đang định đỡ Phó Thâm nằm lên giường, không ngờ người trong lòng bỗng nghiêng mình, cánh tay duỗi ra, ôm lấy eo hắn, đầu gối lên một bên hõm vai hắn, vậy mà lại cuộn tròn rúc trong lồng ngực hắn, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm Tiêu Hàn bỗng chốc yên lặng.
Nến đỏ lay động, soi bóng bích nhân kết đôi.
Giờ khắc này ý vị ra sao, chẳng cần lời nói, bọn họ đều rõ ràng trong lòng.
—— Động tâm rồi.
Một tháng sau.
Xe ngựa dừng ở ngoài cửa hông của Nghiêm phủ, Phó Thâm chuyến này không muốn khiến người khác chú ý, cho nên không đi cửa chính, trang bị gọn nhẹ, chỉ có mấy chục thân vệ đi theo. Tiêu Tuân dìu Phó Thâm lên xe, cất xe lăn đi, làm bộ lỡ đãng hỏi: “Tướng quân, Nghiêm đại nhân không tới đưa tiễn ạ?”
Phó Thâm bị chạm đến nỗi lòng, ánh mắt lấp lóe không yên, sau đó đơn giản nhắm mắt lại, nói với vẻ chẳng để ý: “Không cần hắn tiễn. Chuẩn bị xong chưa? Khởi hành thôi.”
Tiêu Tuân vô cùng cẩn thận, luôn cảm thấy trạng thái của y không ổn, song cũng không phải khó nói, mà là có phần kỳ lạ. Như thể bỗng dưng xa lánh vị Nghiêm đại nhân kia, nhưng cũng chẳng thấy hai người có bao nhiêu xa cách.
Tuy nhiên những lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám chạy đi hỏi Phó Thâm đến cùng. Tiêu Tuân xoay người lên ngựa, xuất phát trước tiên, xe ngựa phía sau chậm rãi di chuyển. Hạ nhân của Nghiêm phủ vẫn luôn dõi theo đến lúc bọn họ đi xa khuất bóng, mới lui về trong phủ, đóng cửa hông lại.
Đợi đoàn người rời khỏi cổng thành, còn chưa đi được bao xa, chợt nghe sau lưng có tiếng vó ngựa, một người một ngựa lao tới nhanh như chớp. Tiêu Tuân ghìm cương dừng ngựa, cách thật xa nhận ra quan bào của Phi Long vệ, nhất thời đau đầu vô cùng, thầm than hai người làm sao vậy hả, không phải đã bảo không đến tiễn sao?
Phó Thâm ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, suýt chút nữa ngủ thiếp đi, cảm giác xe ngựa từ từ dừng lại, cũng không mở mắt ra, lười biếng hỏi: “Trùng Sơn?”
Ngay sau đó mành xe bị vén ra, bóng người kèm theo một tia nắng sớm tung mình nhảy lên xe ngựa, khi Phó Thâm mở mắt còn thoáng kinh hãi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Trước khi đi vẫn phải tới nhìn một cái,” Nghiêm Tiêu Hàn dịu dàng nói, “Nếu không thì không yên lòng.”
Khoảng thời gian này hai người quả thực có chút lúng túng, nói chính xác là bắt đầu từ đêm hôm đó, tâm thái của hai bên đều có thay đổi, cũng đều cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng. Loại xa cách này khiến người ta trằn trọc, song cũng không phải một sự giày vò.
Bởi bọn họ cũng đều biết kết cục chờ ở phía trước là gì, chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Kết quả xấu nhất không thể tệ hơn hiện tại. Người đã đứng ở đáy vực, hướng đến đâu cũng đều tốt hơn hướng lên trên.
Thậm chí, nếu mơ tưởng hão huyền hơn chút nữa, bọn họ không chừng còn phải cảm tạ Nguyên Thái đế con mắt tinh đời, lương duyên trời ban.
Phó Thâm trông thấy hắn, trong lòng đã thả lỏng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm chỉnh như trước. Bởi vì bốn phía đều có tai nghe, bọn họ mặc dù ở trong xe, nhưng lời nói cử chỉ cũng không thể quá mức. Y khẽ nói: “Số lần bản hầu vãng lai giữa Bắc Cương và kinh thành, không có một trăm thì cũng tám mươi, đại nhân có gì mà không thể yên lòng? Trở về đi thôi, ngươi có chức vụ bên người, chớ trì hoãn quá lâu.”
Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Hôm nay từ biệt, gặp lại đã là sang năm. Mong hầu gia tuân thủ hôn ước, chớ phụ lời hứa.”
Tiêu Tuân dỏng tai nghe lén ở ngoài xe chợt thấy lạnh sống lưng, lòng nói Nghiêm đại nhân này đúng là cái đồ thô lỗ, biết rõ hầu gia không vui vẻ gì chuyện ban hôn mà sao cứ nhắc đến cái vụ này.
Ở trong xe, Nghiêm Tiêu Hàn bỗng kéo Phó Thâm vào trong lòng ôm chặt một hồi, cúi đầu dán vào tai y nói thầm: “Xuất môn ra bên ngoài, nhất định phải cẩn thận. Đất Bắc lạnh giá, ngươi phải tự giữ gìn thân thể cho tốt, đừng khiến ta lo lắng.”
Phó Thâm hiếm khi ôn hòa mà “Ừ” một tiếng, nửa đùa nửa thật ấn ấn ngực hắn: “Tâm ở cùng quân.”
Cái ôm ấm áp, vành tai chạm tóc mai, trái tim hai người đều đập cùng một nhịp, ôn tồn đến cực điểm, như thể đời này lần đầu tiên biết đến thứ gọi là “Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng”.
Ôm nhau một hồi lâu, y rốt cuộc đẩy Nghiêm Tiêu Hàn ra, tiện tay thay hắn vuốt phẳng cổ áo bị đè nhăn, ra hiệu bảo hắn xuống xe, đồng thời dùng giọng điệu cuồng vọng kiêu ngạo muôn phần mà tiễn khách: “Nghiêm đại nhân cứ việc an tâm. Hoa triêu năm sau, bản hầu sẽ tự mình tới cửa rước đại nhân về, mười dặm sắc đỏ, ắt không phụ quân!”
Nghiêm Tiêu Hàn: “……”
Mọi người: “……”
Tiêu Tuân lén sờ lên bội đao bên hông, chuẩn bị ngộ nhỡ mà có đánh nhau thì lập tức xông lên cứu, ngàn vạn lần không thể để hầu gia bởi vì vạ miệng mà bị đánh chết.
Hai ngày sau, xe ngựa đi vào địa giới Yến Châu.
Phong cảnh xung quanh càng lúc càng quen thuộc, ngoại trừ cây cối trơ trụi, tuyết đọng khắp nơi, tất cả đều không khác gì ngày thu khi bọn họ rời đi. Phó Thâm sinh ra tại kinh thành, lại lớn lên ở Bắc Cảnh, Yến Châu như là quê hương thứ hai của y, phong cảnh thân thuộc khiến y bất giác thanh tĩnh lại, thậm chí nổi hứng xuyên qua cửa sổ thi thoảng nhìn người qua đường bên ngoài.
Bọn họ đi thương đạo, dọc đường đi ngang qua thành trấn thôn xóm lớn lớn nhỏ nhỏ. Đêm đến đoàn người dừng chân ở trấn Liên Kỳ, lúc đi qua hẻm nhỏ Phó Thâm ngửi thấy một mùi rượu cay ngọt, khiến y chộn rộn rục rịch, liền lệnh cho Tiêu Tuân quay đầu xe, chuẩn bị đi vào tìm hiểu hư thực.
Tiêu Tuân vẻ mặt đau khổ, liều mạng ngăn cản: “Gia của ta ơi, ngài không thể uống rượu được, gia sắp phải về gặp Đỗ quân y rồi đấy!”
Phó Thâm dửng dưng như không: “Yên tâm đi, một buổi tối là tiêu hóa xong, hắn không biết được đâu.”
Tiêu Tuân: “Nghiêm, Nghiêm đại nhân cũng không cho ngài uống!”
Nụ cười nóng lòng muốn thử của Phó Thâm chợt cứng đờ.
Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Tiêu Tuân: “Ngươi đứng ở bên nào thế hả? Trong ngoài bất phân! Bắc Yến là địa bàn của bản hầu, tay của Nghiêm Tiêu Hàn có dài đến mấy đi nữa, có thể quản đến tận đây sao, hả? Tất cả ngậm kín miệng lại, việc này nếu lộ ra nửa chữ, ta sẽ bắt các ngươi tra hỏi!”
Tiêu Tuân nhịn không được cãi lại: “Phi Long vệ tai mắt nhanh nhạy, nhỡ may ngài ấy biết được thì sao?”
Ngạo khí của Phó Thâm nháy mắt lùn đi một đoạn.
“Trùng Sơn, ngươi còn trẻ, không hiểu được lòng người hiểm ác,” Phó Thâm nói thấm thía, “Giữa bản hầu và Nghiêm Tiêu Hàn, không chỉ là hai người chúng ta muốn tranh cao thấp thắng bại, mà còn là cuộc đọ sức giữa Bắc Yến quân và Phi Long vệ. Nếu ta ở địa giới bên ngoài kinh thành còn bị hắn quản thúc, đó chính là chưa cưới mà đã sợ vợ trước rồi! Truyền ra ngoài, các huynh đệ Bắc Yến quân sau này làm sao ngẩng đầu làm người trước mặt Phi Long vệ được đây?”
Tiêu Tuân nghe vậy thì thoáng sửng sốt, ngẫm lại cũng thấy quả thực có lý, liền lúng túng nói: “Hầu gia anh minh.”
Tĩnh Ninh hầu đội trời đạp đất “không sợ vợ” lừa gạt đứa nhỏ ngốc nghếch này xong, liền yên tâm thoải mái chuyển xe lăn tiến vào hẻm nhỏ.
Quán rượu ở sâu trong ngõ hẻm, diện tích không lớn, chỉ đặt bốn bộ bàn ghế và một quầy hàng. Người đứng quầy bán rượu là một bà chủ, đang vùi đầu bận rộn, Phó Thâm chọn một chiếc bàn khá rộng rãi, lấy tay gõ nhẹ mặt bàn, cất tiếng hỏi: “Chủ quán, có những rượu gì vậy?”
Nữ nhân sau quầy vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn rõ mặt mũi y thì như bị sét đánh, bỗng dưng đứng run tại chỗ.
Phó Thâm không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu nhìn lại, trùng hợp đối diện với tầm mắt nàng.
Bỗng chốc, trong lòng y chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc không nói ra được: “Ngươi…..”
“Ngài…..”
Hai người đồng thời mở miệng, Phó Thâm dừng lại, nữ nhân kia lại run rẩy hỏi: “Vị công tử này, ngài….. có phải mang họ Phó không?”
Trong nước mắt mang nét cười, trong sự sợ hãi mang vẻ mừng rỡ, rõ ràng là dáng vẻ luống cuống hẳng biết làm thế nào, bộ dáng kia chắc chắn không phải ác ý, Phó Thâm bị vạch trần thân phận, cũng không che giấu, gật gật đầu.
Sau một khắc, nữ tử nọ loạng choạng chạy ra khỏi quầy hàng, hành đại lễ ngũ thể đầu địa ngay tại chỗ với y: “Nô tỳ ngày xưa được ngài ra tay cứu giúp, mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Trời xanh rủ lòng, hôm nay có may mắn gặp lại ân nhân. Ân công ở trên, xin nhận của nô tỳ một lạy!”
“Gượm đã,” Phó Thâm vẫn chưa nhớ ra nàng rốt cuộc là ai, “Vị cô nương này….. Xin hỏi quý tính?”
Nước mắt nữ tử nọ đã chảy xuống, nghẹn ngào nói, “U Lan sơn trang ở núi Bảo Nham huyện Hoàn Nhân, Kim công oan án, bảy năm đã qua, đến nay vẫn chưa giải tội.”
Đồng tử Phó Thâm đột nhiên co lại, như bị người ta giáng xuống một cú đau điếng lên đỉnh đầu, sắc mặt trắng bệch. Y hiếm khi có lúc thất thố như thế, khó tin hỏi rằng: “Ngươi là….. Thải Nguyệt?”
Cái tên này tựa như một cơn lốc, tức khắc phá hủy ngoan cố và chấp nhiệm nhiều năm qua của y. Hồi ức cuồn cuộn dâng trào, phúc chốc bao trùm Phó Thâm, sinh tử buồn vui, chìm chìm nổi nổi, đẩy y vào một đoạn quá khứ xưa cũ chẳng dám nhớ lại, chẳng dám nhắc tới.
Đó là lần đầu tiên trong thời niên thiếu ngắn ngủi quá đỗi của y, bị người ta dẫm nát chân tâm.
—— Cũng là bế tắc đến nay vẫn chưa giải giữa y và Nghiêm Tiêu Hàn.
Phó Thâm tâm như tro tàn, nhìn chằm chằm chén thuốc phảng phất hơi nóng, yên lặng lấy hơi.
Nghiêm Tiêu Hàn trông bộ dáng y, dở khóc dở cười, nhịn không được trêu chọc: “Hầu gia, nếu chân ngươi không què, có phải giờ đã trốn lên phòng trên rồi không?”
“Ngươi đi ra ngoài cho ta!” Phó Thâm tức giận nhìn Nghiêm Tiêu Hàn: “Làm ơn làm phước đừng có lải nhải nữa, ngươi là gà mẹ đấy à? Đặt thuốc ở đó đi, ta tự biết uống!’
Nghiêm Tiêu Hàn thật sự không ngờ y uống chén thuốc thôi mà cũng khó khăn như vậy. Dù sao trong mắt hắn, Phó Thâm vẫn luôn là người khá ép mình, việc nên làm thì chắc chắn sẽ không lùi bước, hầu như chẳng tùy hứng bao giờ.
Hắn dịu giọng dỗ dành: “Chén thuốc này không nhiều đâu, ngươi nhắm mắt quyết tâm, chỉ mấy hớp là thấy đáy, thật đó.”
Phó Thâm thống khổ quay đầu đi chỗ khác.
“Ngươi ngại thuốc đắng sao? Khó uống như vậy cơ à?” Nghiêm Tiêu Hàn bưng chén tự nhấp thử một hớp, nhíu mày, cảm thấy đắng thì có đắng một chút, nhưng vẫn chưa đến mức không nhịn nổi, vì sao Phó Thâm lại kháng cự như thế?
“Thôi nào.” Hắn thấy môi và sắc mặt Phó Thâm trắng bệch, cau mày cố nhịn, biết y bị mùi thuốc làm buồn nôn, liền đặt chén thuốc sang một bên, kéo hai tay y, chụm ngón tay khẽ xoa huyệt nội quan trên cổ tay y, hỏi thử: “Người bình thường cũng chẳng phản ứng mạnh như vậy, huống chi là ngươi. Là do có chuyện gì khó nói sao? Nói ta nghe được không?” (Huyệt nội quan là huyệt nằm ở cổ tay, xoa ấn huyệt này có thể giảm buồn nôn, đau dạ dày, say tàu xe.)
Hai tay Phó Thâm bị hắn siết, mềm nhũn yếu ớt, tựa như động vật nhỏ giơ ra hai móng vuốt. Y không trốn tránh, chỉ là thoạt nhìn có vẻ ủ ê, không vui khi nhắc lại chuyện cũ cho lắm: “Cũng chẳng có gì. Ta ấy mà, hồi nhỏ thân thể không khỏe, thường phải uống thuốc. Mẹ ta mất sớm, bà vú chẳng mấy để ý đến ta, bà ta thấy ta không chịu uống thuốc, liền bóp mũi đổ vào, đổ lần nào nôn lần đấy. Sau đó dần dần thành bệnh, uống thuốc gì cũng nôn.”
Nghiêm Tiêu Hàn nghe vậy, ánh mắt lạnh đi, nhẹ giọng dò hỏi: “Ngươi….. Trong nhà không có ai phát hiện sao?”
Phó Thâm nhếch miệng: “Khi đó cha ta ở biên cảnh, quanh năm suốt tháng chẳng ở nhà, nào có ai quan tâm ta. Sau đó nhị thúc ta phát hiện thấy bất thường, liền tìm người lén theo dõi bà vú kia, mới cứu được ta khỏi tay bà ta.”
Y thở ra một hơi, thẳng thắn nói: “Kỳ thực cũng không phải ta không thể uống, chỉ là phiền lòng, không muốn uống thôi.”
Nơi cổ tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Nghiêm Tiêu Hàn là người tập võ, ngón tay chẳng mềm mại là bao, lực độ xoa bóp lại nặng nhẹ vừa phải, bất giác khiến người ta cảm thấy an tâm. Phó Thâm nhờ vào chút ấm áp ấy mà làm tốt chuẩn bị, nhủ thầm trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì, bởi vậy liền nghiêng người với lấy chén thuốc.
Không ngờ, Nghiêm Tiêu Hàn lại phản ứng khác thường, ấn y trở về.
Phó Thâm nghi hoặc giương mắt nhìn hắn, Nghiêm Tiêu Hàn vốn ngồi trên chiếc ghế tròn đối diện giường, giờ phút này lại đặt thuốc lên đầu giường, bản thân thì đứng dậy ngồi xuống mép giường, nghiêng người dựa vào thành giường, nói: “Hôm nay là chén cuối cùng, ngày mai bảo Thẩm Di Sách đổi thành thuốc viên cho ngươi.”
Phó Thâm nghĩ thầm thuốc viên thì thuốc viên, ngươi ngồi gần như vậy làm gì.
Nghiêm Tiêu Hàn cười cười, trong giọng nói có chút quẫn bách không lộ rõ: “Chắc ngươi không nhớ rõ….. Thật ra hai ngày trước lúc ngươi hôn mê, ngươi có thể uống xong chén thuốc đấy.”
Phó Thâm: “Hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Ta tự mình đút.”
Phó Thâm: “!!!”
Y hôn mê thật ư? Sao lại cảm giác như mất trí nhớ vậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Phó Thâm cảnh giác nói, “Bức ép? Ngươi không muốn vào cái phòng này nữa hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn phì cười: “Yên tâm, ta không định dùng sức với ngươi đâu, nào, lại đây.”
Phó Thâm bán tín bán nghi dịch về phía hắn mấy tấc. Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Xoay người sang, quay lưng lại với ta.”
Phó Thâm vâng lời xoay người lại, y vốn ngồi thẳng ở trên giường, Nghiêm Tiêu Hàn vươn tay nắm lấy bả vai y, dùng sức kéo ra sau một cái, Phó Thâm liền ngửa mặt ngả vào ngực hắn.
Y vốn chuẩn bị đi ngủ nên đã cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y lụa trắng mỏng manh, tóc xõa ra, cả người hoàn toàn không có phòng bị. Cách một lớp vải, Phó Thâm lập tức cảm nhận được sau lưng dán chặt vào thân thể ấm áp rắn chắc, có thể nghe rõ tiếng hít thở của một người khác, mùi thuốc đắng ngắt, nhưng lại không ngăn được mùi trầm thủy hương vương vất quanh cổ áo hắn. (Trầm thủy hương tức trầm hương.)
Phó Thâm giãy giụa như thể bị đạp đuôi, lạnh lùng nói: “Nghiêm Tiêu Hàn! Ngươi chán sống rồi hả?!”
“Ngoan chút nào, chớ lộn xộn.” Lưng Nghiêm Tiêu Hàn dựa vào đầu giường, dùng vai trái và lồng ngực chống đỡ tư thế nửa nằm của y, tay trái cầm chén tay phải cầm thìa, dùng sức bốn lạng địch nghìn cân vững vàng ôm Phó Thâm trong ngực, cúi đầu xuống, cằm chạm vào tóc mai y: “Giờ biết rồi chứ? Lúc trước đút cho ngươi uống như vậy đấy. Không phải chiếm lợi của ngươi, ai chiếm lợi của ai còn chưa nói chắc được đâu.”
Phó Thâm nhớ lại hết.
Trong khoảng thời gian y mê man sốt cao không lùi, đúng là có một người hết lần này đến lần khác ôm lấy y, tự tay thổi nguội chén thuốc, đút từng hớp từng hớp. Y cũng từng giãy giụa, nhưng người kia lại dịu dàng kiên nhẫn một cách lạ kỳ, không hề mạnh tay thô bạo giống như bà vú trong trí nhớ của y. Sẽ có người dịu giọng dỗ dành y, ngay cả thìa sứ chạm tới môi cũng rất nhẹ nhàng, đút thuốc xong còn đút thêm một thìa nước mật ong thanh đạm.
Khi đó một ngày ba chén thuốc, dường như cũng chẳng hề khó nuốt đến thế.
Nghiêm Tiêu Hàn quen tay hay việc, điều chỉnh xong tư thế thích hợp: “Thử lần nữa xem có tác dụng không nhé. Chỉ lần này thôi, lần sau không như vậy nữa. Nào, há miệng.”
Phó Thâm lần đầu tiên trong đời muốn tìm một chỗ mà trốn vào, lại bị vây giữ trong vòng tay này. Một thìa thuốc lập tức đưa đến bên miệng y, động tác nhẹ nhàng, song lại kiên định chờ y mở miệng. Bỗng nhiên, như thể có một ý thức khác chiếm quyền khống chế, không đợi lý trí cảnh giác, thân thể đã làm ra phản ứng theo ký ức trước kia.
Thời điểm hớp thuốc thứ nhất chảy vào cuống họng, y nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ của Nghiêm Tiêu Hàm, có vẻ như rất bất đăc dĩ, không thể không dung túng: “Nói tới nói lui, vẫn là phải có người hầu hạ….. Đại thiếu gia.”
Phó Thâm dùng cùi chỏ khẽ huých hắn một cái, dường như bất mãn, nhưng lực đạo kia lại rất nhẹ, cũng tựa như một loại chối từ khẩu thị tâm phi nào đó, cú huých này ái muội đến bất ngờ.
Đại thiếu gia thì sao?
Đại thiếu gia còn không phải rơi vào tay ngươi rồi đó sao.
Y nguyện ý phối hợp, một chén thuốc chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Phó Thâm như một đại gia nhàn giã, mí mắt chẳng buồn nhấc lên, thấp giọng đòi nước. Nghiêm Tiêu Hàn dùng tay trái ôm lấy y, đưa chén trà đến bên môi y. Phó Thâm tựa vào tay hắn uống một hớp, bĩu môi nói: “Không ngọt.”
“Để cho ngươi nhõng nhẽo rồi.” Nghiêm Tiêu Hàn xoay tay đặt chén trà về chỗ cũ, nửa thật nửa giả oán than, “Ngươi vừa mới uống hết thuốc, rõ ràng uống cái gì cũng ngọt hết.”
Phó Thâm dường như nở nụ cười, song vì bị giữ ở trong ngực, cho nên nghe như tiếng hừ nhẹ.
Nghiêm Tiêu Hàn đang định đỡ Phó Thâm nằm lên giường, không ngờ người trong lòng bỗng nghiêng mình, cánh tay duỗi ra, ôm lấy eo hắn, đầu gối lên một bên hõm vai hắn, vậy mà lại cuộn tròn rúc trong lồng ngực hắn, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm Tiêu Hàn bỗng chốc yên lặng.
Nến đỏ lay động, soi bóng bích nhân kết đôi.
Giờ khắc này ý vị ra sao, chẳng cần lời nói, bọn họ đều rõ ràng trong lòng.
—— Động tâm rồi.
Một tháng sau.
Xe ngựa dừng ở ngoài cửa hông của Nghiêm phủ, Phó Thâm chuyến này không muốn khiến người khác chú ý, cho nên không đi cửa chính, trang bị gọn nhẹ, chỉ có mấy chục thân vệ đi theo. Tiêu Tuân dìu Phó Thâm lên xe, cất xe lăn đi, làm bộ lỡ đãng hỏi: “Tướng quân, Nghiêm đại nhân không tới đưa tiễn ạ?”
Phó Thâm bị chạm đến nỗi lòng, ánh mắt lấp lóe không yên, sau đó đơn giản nhắm mắt lại, nói với vẻ chẳng để ý: “Không cần hắn tiễn. Chuẩn bị xong chưa? Khởi hành thôi.”
Tiêu Tuân vô cùng cẩn thận, luôn cảm thấy trạng thái của y không ổn, song cũng không phải khó nói, mà là có phần kỳ lạ. Như thể bỗng dưng xa lánh vị Nghiêm đại nhân kia, nhưng cũng chẳng thấy hai người có bao nhiêu xa cách.
Tuy nhiên những lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám chạy đi hỏi Phó Thâm đến cùng. Tiêu Tuân xoay người lên ngựa, xuất phát trước tiên, xe ngựa phía sau chậm rãi di chuyển. Hạ nhân của Nghiêm phủ vẫn luôn dõi theo đến lúc bọn họ đi xa khuất bóng, mới lui về trong phủ, đóng cửa hông lại.
Đợi đoàn người rời khỏi cổng thành, còn chưa đi được bao xa, chợt nghe sau lưng có tiếng vó ngựa, một người một ngựa lao tới nhanh như chớp. Tiêu Tuân ghìm cương dừng ngựa, cách thật xa nhận ra quan bào của Phi Long vệ, nhất thời đau đầu vô cùng, thầm than hai người làm sao vậy hả, không phải đã bảo không đến tiễn sao?
Phó Thâm ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, suýt chút nữa ngủ thiếp đi, cảm giác xe ngựa từ từ dừng lại, cũng không mở mắt ra, lười biếng hỏi: “Trùng Sơn?”
Ngay sau đó mành xe bị vén ra, bóng người kèm theo một tia nắng sớm tung mình nhảy lên xe ngựa, khi Phó Thâm mở mắt còn thoáng kinh hãi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Trước khi đi vẫn phải tới nhìn một cái,” Nghiêm Tiêu Hàn dịu dàng nói, “Nếu không thì không yên lòng.”
Khoảng thời gian này hai người quả thực có chút lúng túng, nói chính xác là bắt đầu từ đêm hôm đó, tâm thái của hai bên đều có thay đổi, cũng đều cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng. Loại xa cách này khiến người ta trằn trọc, song cũng không phải một sự giày vò.
Bởi bọn họ cũng đều biết kết cục chờ ở phía trước là gì, chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Kết quả xấu nhất không thể tệ hơn hiện tại. Người đã đứng ở đáy vực, hướng đến đâu cũng đều tốt hơn hướng lên trên.
Thậm chí, nếu mơ tưởng hão huyền hơn chút nữa, bọn họ không chừng còn phải cảm tạ Nguyên Thái đế con mắt tinh đời, lương duyên trời ban.
Phó Thâm trông thấy hắn, trong lòng đã thả lỏng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm chỉnh như trước. Bởi vì bốn phía đều có tai nghe, bọn họ mặc dù ở trong xe, nhưng lời nói cử chỉ cũng không thể quá mức. Y khẽ nói: “Số lần bản hầu vãng lai giữa Bắc Cương và kinh thành, không có một trăm thì cũng tám mươi, đại nhân có gì mà không thể yên lòng? Trở về đi thôi, ngươi có chức vụ bên người, chớ trì hoãn quá lâu.”
Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Hôm nay từ biệt, gặp lại đã là sang năm. Mong hầu gia tuân thủ hôn ước, chớ phụ lời hứa.”
Tiêu Tuân dỏng tai nghe lén ở ngoài xe chợt thấy lạnh sống lưng, lòng nói Nghiêm đại nhân này đúng là cái đồ thô lỗ, biết rõ hầu gia không vui vẻ gì chuyện ban hôn mà sao cứ nhắc đến cái vụ này.
Ở trong xe, Nghiêm Tiêu Hàn bỗng kéo Phó Thâm vào trong lòng ôm chặt một hồi, cúi đầu dán vào tai y nói thầm: “Xuất môn ra bên ngoài, nhất định phải cẩn thận. Đất Bắc lạnh giá, ngươi phải tự giữ gìn thân thể cho tốt, đừng khiến ta lo lắng.”
Phó Thâm hiếm khi ôn hòa mà “Ừ” một tiếng, nửa đùa nửa thật ấn ấn ngực hắn: “Tâm ở cùng quân.”
Cái ôm ấm áp, vành tai chạm tóc mai, trái tim hai người đều đập cùng một nhịp, ôn tồn đến cực điểm, như thể đời này lần đầu tiên biết đến thứ gọi là “Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng”.
Ôm nhau một hồi lâu, y rốt cuộc đẩy Nghiêm Tiêu Hàn ra, tiện tay thay hắn vuốt phẳng cổ áo bị đè nhăn, ra hiệu bảo hắn xuống xe, đồng thời dùng giọng điệu cuồng vọng kiêu ngạo muôn phần mà tiễn khách: “Nghiêm đại nhân cứ việc an tâm. Hoa triêu năm sau, bản hầu sẽ tự mình tới cửa rước đại nhân về, mười dặm sắc đỏ, ắt không phụ quân!”
Nghiêm Tiêu Hàn: “……”
Mọi người: “……”
Tiêu Tuân lén sờ lên bội đao bên hông, chuẩn bị ngộ nhỡ mà có đánh nhau thì lập tức xông lên cứu, ngàn vạn lần không thể để hầu gia bởi vì vạ miệng mà bị đánh chết.
Hai ngày sau, xe ngựa đi vào địa giới Yến Châu.
Phong cảnh xung quanh càng lúc càng quen thuộc, ngoại trừ cây cối trơ trụi, tuyết đọng khắp nơi, tất cả đều không khác gì ngày thu khi bọn họ rời đi. Phó Thâm sinh ra tại kinh thành, lại lớn lên ở Bắc Cảnh, Yến Châu như là quê hương thứ hai của y, phong cảnh thân thuộc khiến y bất giác thanh tĩnh lại, thậm chí nổi hứng xuyên qua cửa sổ thi thoảng nhìn người qua đường bên ngoài.
Bọn họ đi thương đạo, dọc đường đi ngang qua thành trấn thôn xóm lớn lớn nhỏ nhỏ. Đêm đến đoàn người dừng chân ở trấn Liên Kỳ, lúc đi qua hẻm nhỏ Phó Thâm ngửi thấy một mùi rượu cay ngọt, khiến y chộn rộn rục rịch, liền lệnh cho Tiêu Tuân quay đầu xe, chuẩn bị đi vào tìm hiểu hư thực.
Tiêu Tuân vẻ mặt đau khổ, liều mạng ngăn cản: “Gia của ta ơi, ngài không thể uống rượu được, gia sắp phải về gặp Đỗ quân y rồi đấy!”
Phó Thâm dửng dưng như không: “Yên tâm đi, một buổi tối là tiêu hóa xong, hắn không biết được đâu.”
Tiêu Tuân: “Nghiêm, Nghiêm đại nhân cũng không cho ngài uống!”
Nụ cười nóng lòng muốn thử của Phó Thâm chợt cứng đờ.
Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Tiêu Tuân: “Ngươi đứng ở bên nào thế hả? Trong ngoài bất phân! Bắc Yến là địa bàn của bản hầu, tay của Nghiêm Tiêu Hàn có dài đến mấy đi nữa, có thể quản đến tận đây sao, hả? Tất cả ngậm kín miệng lại, việc này nếu lộ ra nửa chữ, ta sẽ bắt các ngươi tra hỏi!”
Tiêu Tuân nhịn không được cãi lại: “Phi Long vệ tai mắt nhanh nhạy, nhỡ may ngài ấy biết được thì sao?”
Ngạo khí của Phó Thâm nháy mắt lùn đi một đoạn.
“Trùng Sơn, ngươi còn trẻ, không hiểu được lòng người hiểm ác,” Phó Thâm nói thấm thía, “Giữa bản hầu và Nghiêm Tiêu Hàn, không chỉ là hai người chúng ta muốn tranh cao thấp thắng bại, mà còn là cuộc đọ sức giữa Bắc Yến quân và Phi Long vệ. Nếu ta ở địa giới bên ngoài kinh thành còn bị hắn quản thúc, đó chính là chưa cưới mà đã sợ vợ trước rồi! Truyền ra ngoài, các huynh đệ Bắc Yến quân sau này làm sao ngẩng đầu làm người trước mặt Phi Long vệ được đây?”
Tiêu Tuân nghe vậy thì thoáng sửng sốt, ngẫm lại cũng thấy quả thực có lý, liền lúng túng nói: “Hầu gia anh minh.”
Tĩnh Ninh hầu đội trời đạp đất “không sợ vợ” lừa gạt đứa nhỏ ngốc nghếch này xong, liền yên tâm thoải mái chuyển xe lăn tiến vào hẻm nhỏ.
Quán rượu ở sâu trong ngõ hẻm, diện tích không lớn, chỉ đặt bốn bộ bàn ghế và một quầy hàng. Người đứng quầy bán rượu là một bà chủ, đang vùi đầu bận rộn, Phó Thâm chọn một chiếc bàn khá rộng rãi, lấy tay gõ nhẹ mặt bàn, cất tiếng hỏi: “Chủ quán, có những rượu gì vậy?”
Nữ nhân sau quầy vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn rõ mặt mũi y thì như bị sét đánh, bỗng dưng đứng run tại chỗ.
Phó Thâm không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu nhìn lại, trùng hợp đối diện với tầm mắt nàng.
Bỗng chốc, trong lòng y chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc không nói ra được: “Ngươi…..”
“Ngài…..”
Hai người đồng thời mở miệng, Phó Thâm dừng lại, nữ nhân kia lại run rẩy hỏi: “Vị công tử này, ngài….. có phải mang họ Phó không?”
Trong nước mắt mang nét cười, trong sự sợ hãi mang vẻ mừng rỡ, rõ ràng là dáng vẻ luống cuống hẳng biết làm thế nào, bộ dáng kia chắc chắn không phải ác ý, Phó Thâm bị vạch trần thân phận, cũng không che giấu, gật gật đầu.
Sau một khắc, nữ tử nọ loạng choạng chạy ra khỏi quầy hàng, hành đại lễ ngũ thể đầu địa ngay tại chỗ với y: “Nô tỳ ngày xưa được ngài ra tay cứu giúp, mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Trời xanh rủ lòng, hôm nay có may mắn gặp lại ân nhân. Ân công ở trên, xin nhận của nô tỳ một lạy!”
“Gượm đã,” Phó Thâm vẫn chưa nhớ ra nàng rốt cuộc là ai, “Vị cô nương này….. Xin hỏi quý tính?”
Nước mắt nữ tử nọ đã chảy xuống, nghẹn ngào nói, “U Lan sơn trang ở núi Bảo Nham huyện Hoàn Nhân, Kim công oan án, bảy năm đã qua, đến nay vẫn chưa giải tội.”
Đồng tử Phó Thâm đột nhiên co lại, như bị người ta giáng xuống một cú đau điếng lên đỉnh đầu, sắc mặt trắng bệch. Y hiếm khi có lúc thất thố như thế, khó tin hỏi rằng: “Ngươi là….. Thải Nguyệt?”
Cái tên này tựa như một cơn lốc, tức khắc phá hủy ngoan cố và chấp nhiệm nhiều năm qua của y. Hồi ức cuồn cuộn dâng trào, phúc chốc bao trùm Phó Thâm, sinh tử buồn vui, chìm chìm nổi nổi, đẩy y vào một đoạn quá khứ xưa cũ chẳng dám nhớ lại, chẳng dám nhắc tới.
Đó là lần đầu tiên trong thời niên thiếu ngắn ngủi quá đỗi của y, bị người ta dẫm nát chân tâm.
—— Cũng là bế tắc đến nay vẫn chưa giải giữa y và Nghiêm Tiêu Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất