Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 20:
Thực ra mỗi lần kiểm tra, ngoài thảo dược giảm viêm giảm đau cho lão bá, Mạnh Lâm Thanh còn sử dụng vũ khí bí mật.
Chính là thuốc chữa ngoại thương từ hành tinh công nghệ cao.
Những loại thuốc này đương nhiên lấy từ trong không gian, có thể giúp vết thương lành lại nhanh nhất.
Đối với thế giới này, là thứ dù có tiền cũng không mua nổi.
“Thế thì tốt quá!” Hai lão nhân rất vui.
Đặc biệt là lão bá, với tư cách bệnh nhân, cảm nhận của hắn là chân thực nhất, giờ quả thực không còn ảnh hưởng gì đến cuộc sống.
“Bạch đại phu, tiền khám chúng ta phải trả cho ngài!” Lão bà bà nói.
Hai lão nhân vô cùng cảm kích, từ đầu Bạch đại phu đã rất tận tâm với bệnh của lão bá, họ đều là người biết trả ơn.
Có thể thấy cuộc sống của hai lão nhân cũng khá khó khăn, thật muốn họ trả nhiều bạc thì chắc chắn không thực tế.
Chỉ riêng thuốc chữa ngoại thương từ hành tinh công nghệ cao, giá trị đã khó mà tính được.
“Để ta tính.” Mạnh Lâm Thanh làm ra vẻ đang tính toán nghiêm túc, cuối cùng nói: “Trả nửa lượng bạc là được.”
Hai lão nhân nhìn nhau, đều hiểu, Bạch đại phu chắc chắn đã tính giá rẻ cho họ.
Chẳng phải chưa từng đi y quán khác khám, đại khái giá cả vẫn có thể hiểu.
Huống hồ thuốc của Bạch đại phu lại lợi hại như vậy!
“Cảm ơn Bạch đại phu, cảm ơn Bạch đại phu!” Lão bá và lão bà bà liên tục nói.
“Bạch đại phu ngài yên tâm, ngài không chỉ có y thuật cao minh, mà còn có tấm lòng Bồ Tát, bà già này chắc chắn sẽ thay ngài truyền tin khắp nơi. Sau này nhà ai có bệnh, đều giới thiệu đến ngài khám!” Lão bà bà xúc động nói.
Tử Ngọc và Tùy Phong thấy hai lão nhân như vậy, trong lòng rất vui.
Nói thật trong thế giới này, nửa lượng bạc thực sự không phải là ít, tương đương với chi phí ăn mặc trong hai ba tháng của gia đình ba người bình thường.
Chỉ là thứ Mạnh Lâm Thanh dùng quá cao cấp...
Có thể thấy, hai lão nhân này đều là người chân thật, nhờ nửa lượng bạc này mà càng thêm thán phục Bạch đại phu.
Mạnh Lâm Thanh nhận tiền khám, Bình An Y Quán cuối cùng cũng có khoản thu đầu tiên.
Không tệ, là một khởi đầu tốt.
“Giờ yên tâm rồi chứ?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Tử Ngọc cười tươi gật đầu, niềm tin vào tiểu thư nhà mình tăng lên gấp bội.
Tiễn cặp vợ chồng già, y quán lại quay về trạng thái vắng vẻ.
Không có bệnh nhân, Mạnh Lâm Thanh thì yên tĩnh đọc sách.
Còn Tử Ngọc và Tùy Phong hàng ngày luyện võ, giúp phơi thuốc, không có nhiều việc lặt vặt để làm.
Cũng nhờ Mạnh Lâm Thanh dạy, họ mới biết những dược liệu này thi thoảng cần phơi nắng nếu không sẽ bị mọt ăn, nhưng có loại lại không được phơi nắng.
Nói chung, trong đây cũng lắm đạo lý.
Hai người xem như học thêm được một nghề.
Vốn tưởng cứ thế chậm rãi chờ, sẽ có bệnh nhân tiếp theo.
Ai ngờ hôm đó trước cửa y quán lại có một đám đông.
“Các ngươi là đến khám bệnh à?” Tử Ngọc phấn khích hỏi.
Nhiều bệnh nhân thế này, y quán không phải phát tài rồi sao!
“Phì! Đừng nói bừa, ta có bệnh gì chứ! Ta nghe nói Bình An Y Quán có vị Bạch đại phu đặc biệt lợi hại, nên đến xem náo nhiệt!”
“Đúng đó, ta cũng nghe nói đến bảo là vị Bạch đại phu trẻ tuổi kia lợi hại lắm, có thể mổ bụng mà không chết, thật sự chữa được bệnh cho người ta rồi!”
“Thật hay giả đấy, thật có thần kỳ vậy sao? Bạch đại phu là cao nhân phương nào?”
Nói rồi, đám người hiếu kỳ nọ ai cũng vươn dài cổ, muốn ngắm nhìn phong thái của Bạch đại phu.
Tử Ngọc và Tùy Phong nhìn nhau, đều hiểu chắc chắn là hai lão nhân kia truyền ra ngoài.
Chính là thuốc chữa ngoại thương từ hành tinh công nghệ cao.
Những loại thuốc này đương nhiên lấy từ trong không gian, có thể giúp vết thương lành lại nhanh nhất.
Đối với thế giới này, là thứ dù có tiền cũng không mua nổi.
“Thế thì tốt quá!” Hai lão nhân rất vui.
Đặc biệt là lão bá, với tư cách bệnh nhân, cảm nhận của hắn là chân thực nhất, giờ quả thực không còn ảnh hưởng gì đến cuộc sống.
“Bạch đại phu, tiền khám chúng ta phải trả cho ngài!” Lão bà bà nói.
Hai lão nhân vô cùng cảm kích, từ đầu Bạch đại phu đã rất tận tâm với bệnh của lão bá, họ đều là người biết trả ơn.
Có thể thấy cuộc sống của hai lão nhân cũng khá khó khăn, thật muốn họ trả nhiều bạc thì chắc chắn không thực tế.
Chỉ riêng thuốc chữa ngoại thương từ hành tinh công nghệ cao, giá trị đã khó mà tính được.
“Để ta tính.” Mạnh Lâm Thanh làm ra vẻ đang tính toán nghiêm túc, cuối cùng nói: “Trả nửa lượng bạc là được.”
Hai lão nhân nhìn nhau, đều hiểu, Bạch đại phu chắc chắn đã tính giá rẻ cho họ.
Chẳng phải chưa từng đi y quán khác khám, đại khái giá cả vẫn có thể hiểu.
Huống hồ thuốc của Bạch đại phu lại lợi hại như vậy!
“Cảm ơn Bạch đại phu, cảm ơn Bạch đại phu!” Lão bá và lão bà bà liên tục nói.
“Bạch đại phu ngài yên tâm, ngài không chỉ có y thuật cao minh, mà còn có tấm lòng Bồ Tát, bà già này chắc chắn sẽ thay ngài truyền tin khắp nơi. Sau này nhà ai có bệnh, đều giới thiệu đến ngài khám!” Lão bà bà xúc động nói.
Tử Ngọc và Tùy Phong thấy hai lão nhân như vậy, trong lòng rất vui.
Nói thật trong thế giới này, nửa lượng bạc thực sự không phải là ít, tương đương với chi phí ăn mặc trong hai ba tháng của gia đình ba người bình thường.
Chỉ là thứ Mạnh Lâm Thanh dùng quá cao cấp...
Có thể thấy, hai lão nhân này đều là người chân thật, nhờ nửa lượng bạc này mà càng thêm thán phục Bạch đại phu.
Mạnh Lâm Thanh nhận tiền khám, Bình An Y Quán cuối cùng cũng có khoản thu đầu tiên.
Không tệ, là một khởi đầu tốt.
“Giờ yên tâm rồi chứ?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Tử Ngọc cười tươi gật đầu, niềm tin vào tiểu thư nhà mình tăng lên gấp bội.
Tiễn cặp vợ chồng già, y quán lại quay về trạng thái vắng vẻ.
Không có bệnh nhân, Mạnh Lâm Thanh thì yên tĩnh đọc sách.
Còn Tử Ngọc và Tùy Phong hàng ngày luyện võ, giúp phơi thuốc, không có nhiều việc lặt vặt để làm.
Cũng nhờ Mạnh Lâm Thanh dạy, họ mới biết những dược liệu này thi thoảng cần phơi nắng nếu không sẽ bị mọt ăn, nhưng có loại lại không được phơi nắng.
Nói chung, trong đây cũng lắm đạo lý.
Hai người xem như học thêm được một nghề.
Vốn tưởng cứ thế chậm rãi chờ, sẽ có bệnh nhân tiếp theo.
Ai ngờ hôm đó trước cửa y quán lại có một đám đông.
“Các ngươi là đến khám bệnh à?” Tử Ngọc phấn khích hỏi.
Nhiều bệnh nhân thế này, y quán không phải phát tài rồi sao!
“Phì! Đừng nói bừa, ta có bệnh gì chứ! Ta nghe nói Bình An Y Quán có vị Bạch đại phu đặc biệt lợi hại, nên đến xem náo nhiệt!”
“Đúng đó, ta cũng nghe nói đến bảo là vị Bạch đại phu trẻ tuổi kia lợi hại lắm, có thể mổ bụng mà không chết, thật sự chữa được bệnh cho người ta rồi!”
“Thật hay giả đấy, thật có thần kỳ vậy sao? Bạch đại phu là cao nhân phương nào?”
Nói rồi, đám người hiếu kỳ nọ ai cũng vươn dài cổ, muốn ngắm nhìn phong thái của Bạch đại phu.
Tử Ngọc và Tùy Phong nhìn nhau, đều hiểu chắc chắn là hai lão nhân kia truyền ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất