Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 20: Yên lặng nhìn người

Trước Sau
Hạ Lan Chi ghé vào trên án thư ngủ, người vừa tới nhìn thấy cũng không có lên tiếng đánh thức, mà là yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ không chút phòng bị của hắn.

Y rất ít khi được nhìn thấy Hạ Lan Thừa Tướng an tĩnh như vậy, không có khí thế kiêu ngạo hùng hổ dọa người của thường ngày, chỉ có khuôn mặt ngũ quan giãn ra nhu hòa lại tinh xảo, hình ảnh này làm cho y không khỏi nhìn đến có chút xuất thần.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, y dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Hạ Lan Chi. Nhẹ nhàng chậm rãi, còn hơi thổi bay mấy sợi tóc trên chóp mũi.

Ma xui quỷ khiến, y vươn tay gạt đi những sợi tóc đen nhánh kia. Ngón tay vô tình cọ qua khuôn mặt trơn bóng như ngọc của đối phương, tay như chạm phải dòng điện làm y phục hồi tinh thần sau đó nhanh chóng rút tay về.

Tỳ nữ bưng đồ ăn tiến vào phòng nhìn thấy một màn này, nàng lập tức quỳ xuống hành lễ: "Hoàng ——"

"—— suỵt."

Triệu Dận đem ngón tay để lên môi, làm ra một thủ thế bảo im lặng, sau đó lại quay đầu nhìn Hạ Lan Chi vẫn còn đang dựa vào bàn ngủ say, sau khi xác định hắn không có bị làm cho thức giấc, y chỉ chỉ cửa, dùng khẩu hình nói: "Đi ra ngoài nói."

Tỳ nữ gật gật đầu, tay chân nhẹ nhàng mà đem đồ ăn để ở trên bàn, sau đó theo Thánh Thượng ra ngoài phòng ngủ.

"Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an."

Tiểu Hoàng Thượng chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, dùng sức gật gật đầu, "Bình thân." (cưng quá điiii)



"Tạ Hoàng Thượng."

Triệu Dận nhận ra được nàng là thị nữ thường xuyên hầu hạ Hạ Lan Chi dùng bữa, "Tướng phụ hiện tại còn chưa dùng bữa?"

"Đại nhân bận việc chính sự, cho nên còn chưa có dùng bữa......" Tỳ nữ sợ hãi mà trả lời, "Nô tỳ thỉnh đại nhân ba lần, đại nhân đều nói lát sau sẽ đi ăn. Nô tỳ sợ đại nhân chịu đói không tốt cho sức khỏe, liền tự tiện đem chút đồ ăn lại đây. Nô tỳ hầu hạ không tốt, thỉnh Hoàng Thượng trách tội."

"Không cần thỉnh tội với trẫm. Tướng phụ đã nói không muốn ăn, cũng không thể trách ngươi." Triệu Dận nói rồi dừng một chút, "Bất quá trẫm thấy đồ ăn ngươi mang tới phần lớn là thức ăn chay thanh đạm, Tướng phụ sao lại đổi thành ăn chay?"

"Hồi bệ hạ, đại nhân nói gần đây muốn ăn chút đồ thanh đạm để điều dưỡng thân thể, còn cố ý dặn dò phòng bếp làm nhiều đồ chay một chút, tốt nhất là không có thức ăn mặn."

Triệu Dận đột nhiên có chút muốn cười.

Đặc biệt là khi nghe thấy người không thịt không vui như Hạ Lan Chi cường điệu nói muốn ăn rau dưa, y liền có ảo giác Thừa Tướng tiền tham ô nhận hối lộ đều không còn.

Đương nhiên, y dám khẳng định Hạ Lan Chi hiện tại hầu bao vẫn còn rất căng. Dù là quốc khố thiếu hụt, Thừa Tướng này cũng không có khả năng thiếu tiền.

Huống chi hiện tại quốc khố còn rất sung túc.

Dù cho mấy năm nay Hạ Lan Chi đem ban bố những điều lệnh sưu cao thuế nặng, quốc khố vẫn còn có thể đuổi kịp sự thịnh vượn của tiền triều. Chỉ làm khổ thiên hạ bá tánh, bị sưu cao thuế nặng tra tấn phải kêu khổ không ngừng.

Lấy tính cách tham lam này của Hạ Lan Chi, những mồ hôi nước mắt của bá tánh khẳng định bị hắn cướp đi không ít. Vì vậy Triệu Dận càng thêm khẳng định, ngân khố tư nhân của Thừa Tướng không có khả năng sẽ túng quẫn đến không ăn nổi thịt.



Chẳng lẽ trời muốn hạ hồng vũ?

Triệu Dận ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, tỳ nữ thật cẩn thận quan sát biểu tình Hoàng Thượng cũng mơ hồ mà ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng mà trừ bỏ bầu trời, nàng cái gì cũng không nhìn ra được.

"Hoàng Thượng là nhìn ra cái gì sao?"

"Ừm ——" tiểu Hoàng Thượng ra vẻ thâm trầm mà khoanh tay đi dạo hai bước, "Trẫm nhìn ra trời muốn mưa."

Tỳ nữ cảm thấy mình hoa mắt rồi. Vạn dặm không mây, trời sao có thể mưa?

Không được không được, không thể nghĩ như vậy. Hoàng Thượng là thiên tử, thiên tử nói trời sắp mưa, ngày đó nhất định sẽ có mưa.

Dù Hoàng Thượng có dùng biểu tình nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, cũng không có chỗ để một nô tỳ như nàng tùy tiện phủ nhận.

Vì thế nàng thật lòng nói: "Bệ hạ thật là nhìn xa trong rộng, nô tỳ trương tư thế."

"Tư thế?"

Tỳ nữ tiếp tục thập phần thành khẩn nói: "Xin bệ hạ tha lỗi nô tỳ lời nói không rõ, nô tỳ muốn nói chính là bệ hạ học rộng hiểu sâu......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau