Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể
Chương 29: Tâm hồn shota khống trỗi dậy rồi sao?
Hạ Lan Chi đi theo sau hộ vệ cuối cùng cũng thuận lợi về đến phòng.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Hạ Lan Chi phất tay cho hộ vệ trên mặt viết đầy quan tâm lui xuống, "Ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Thiếu niên hộ vệ hé hé môi, cuối cùng vẫn là đem lời nhắc nhở đại nhân chú ý nghỉ ngơi nuốt trở lại, ủ rũ đi ra ngoài canh phòng.
Sau khi chắc chắn cửa phòng cùng cửa sổ đều đã đóng kín, Hạ Lan Chi cứ thế trắng trợn mở ra cơ quan đem quyển nhật ký lấy ra xem một lần nữa.
Lúc trước bởi vì vừa xuyên qua thời gian cấp bách, rất nhiều chi tiết vẫn chưa kịp xem kỹ, bên trong phần lớn là việc tranh đấu. Nội dung vui vẻ đều là vội vàng nhìn một cái liền lướt qua. Cho nên đối với đôi tỷ đệ mang về từ nơi đấu giá hỗn tạp kia, Hạ Lan Chi chỉ có chút ấn tượng "Dường như đã từng nhìn thấy qua bên trong nhật ký" mà thôi.
Hiện tại vừa lúc thỉnh chỉ dưỡng bệnh, là thời gian tốt có thể xem kỹ lại quyển nhật ký này.
Chuyện về đôi tỷ đệ này được ghi lại bên trong khá sớm, khi quyển nhật ký vừa bắt đầu chưa bao lâu.
Phía trên viết rõ đôi tỷ đệ này họ Tô, tiểu đệ đệ là dùng đánh đấm bồi dưỡng nuôi lớn, còn tỷ tỷ lớn hơn hắn ba tuổi làm việc ở nơi nữ tạp dịch. Nguyên thân nhìn trúng thân thủ mạnh mẽ của Tô Nặc cùng Tô Ngôn tuổi trẻ mỹ mạo, liền trực tiếp từ trong tay lão bản mua đôi tỷ đệ này, mang về phủ Thừa Tướng phân ra sung vào tổ hộ vệ cùng nữ sủng.
Đọc đến đây Hạ Lan Chi không khỏi nhăn mi lại, "Cái này không khoa học a...... Nguyên thân là người cầm thú như vậy, có thể nhịn xuống không ra tay với Tô Ngôn sao?"
Hạ Lan Chi nghĩ mãi không ra, đành tiếp tục xem xuống phía dưới.
Ngày nguyên thân đem tỷ đệ Tô gia về Tướng phủ, cũng là ngày hôm sau khi lão Thừa Tướng vừa mất. Không đầy ba ngày Hạ Lan Thừa Tướng liền lén đi chơi đấu giá. Đêm đến còn phải lo liệu tang sự lão Thừa Tướng, nên còn chưa kịp động thủ với Tô Ngôn, chỉ căn dặn hạ nhân chiếu cố nàng.
Những chuyện phía sau ghi lại tất cả đều là quá trình tang sự được xử lí như thế nào, còn có nguyên thân đã thương tâm khổ sở ra sao, cũng không thể hoàn toàn nói hắn kỳ quái.
Nên nói hắn hiếu thuận đi, lão cha vừa mất hôm trước hôm sau liền đi chơi, thật là làm trò cười. Nếu như thế còn tính là hiếu thuận, lão Thừa Tướng không chừng có thể bị tức đến sống lại. (Người về từ lòng đất:)))
Bất quá dựa vào xem những nội dung được viết phía sau của nguyên thân, có vẻ hắn đã bị việc xử lý tang sự làm vội đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn quên mất trong phủ còn có một mỹ nhân tên Tô Ngôn.
Hạ Lan Chi an tâm cười cười, này cũng khó trách việc Tô Ngôn có thể giữ được tấm thân trong sạch của mình.
Sau khi có thể an tâm rồi, Hạ Lan Chi liền chuyên tâm đọc nhật ký. Đến khi tất cả đều được đọc xong, một tia nắng chiều cũng dần đi xuống đỉnh núi. (Edit đến đây trời cũng chiều tối rồi)
Màn đêm đã lặng yên buông xuống, trong đình viện cành lá đan xen theo ánh nến chiếu ra những chiếc bóng phía trên phần giấy dầu hơi mỏng nơi cửa sổ.
"Cốc cốc cốc."
Hạ Lan Chi nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài chiếc bóng của người gõ cửa, sau đó nghe được giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đại nhân, nô tỳ thỉnh ngài dùng bữa tối."
Không nghĩ tới thời gian trôi nhanh như vậy, Hạ Lan Chi đem quyển nhật ký nhét trở về chỗ cũ sau đó nhắm lại đôi mắt mệt mỏi, "Ngươi mang vào phòng đi."
"Vâng."
Cho đến khi nước mắt tự nhiên phân ra làm đôi mắt giảm bớt khô khốc, Hạ Lan Chi mới mở mắt ra, liền một chút cũng không dừng lại cầm lên tấu chương trên bàn tiếp tục vừa xem vừa học.
Lúc trước đã nói mượn hai ngày sẽ trả lại, nếu đến hạn còn chưa xem xong, lại chọc cho tiểu Hoàng Thượng tức giận.
Hạ Lan Chi nhớ tới bộ dáng tiểu Hoàng Thượng tức giận thở phì phì liền nhịn không được che mặt, ai nha cái mặt bánh bao phồng lên đáng yêu quá đi, thật muốn được xoa xoa a a a a a a a!
"Mẹ nó......" Hạ Lan Chi đột nhiên ý thức được chính mình đang bị cái gì manh hóa, "Xong rồi xong rồi, tâm hồn shota khống của ta muốn trỗi dậy rồi sao......"
Tác giả có lời muốn nói:
A a a a a thật muốn cho Hoàng Đế nhanh lớn lên đẩy tới bên cạnh Thừa Tướng a, để hắn nếm thử cảm giác bị shota vừa đáng yêu, ngoan ngoãn lại thuần lương(?) của mình làm là cảm giác thế nào.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Hạ Lan Chi phất tay cho hộ vệ trên mặt viết đầy quan tâm lui xuống, "Ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Thiếu niên hộ vệ hé hé môi, cuối cùng vẫn là đem lời nhắc nhở đại nhân chú ý nghỉ ngơi nuốt trở lại, ủ rũ đi ra ngoài canh phòng.
Sau khi chắc chắn cửa phòng cùng cửa sổ đều đã đóng kín, Hạ Lan Chi cứ thế trắng trợn mở ra cơ quan đem quyển nhật ký lấy ra xem một lần nữa.
Lúc trước bởi vì vừa xuyên qua thời gian cấp bách, rất nhiều chi tiết vẫn chưa kịp xem kỹ, bên trong phần lớn là việc tranh đấu. Nội dung vui vẻ đều là vội vàng nhìn một cái liền lướt qua. Cho nên đối với đôi tỷ đệ mang về từ nơi đấu giá hỗn tạp kia, Hạ Lan Chi chỉ có chút ấn tượng "Dường như đã từng nhìn thấy qua bên trong nhật ký" mà thôi.
Hiện tại vừa lúc thỉnh chỉ dưỡng bệnh, là thời gian tốt có thể xem kỹ lại quyển nhật ký này.
Chuyện về đôi tỷ đệ này được ghi lại bên trong khá sớm, khi quyển nhật ký vừa bắt đầu chưa bao lâu.
Phía trên viết rõ đôi tỷ đệ này họ Tô, tiểu đệ đệ là dùng đánh đấm bồi dưỡng nuôi lớn, còn tỷ tỷ lớn hơn hắn ba tuổi làm việc ở nơi nữ tạp dịch. Nguyên thân nhìn trúng thân thủ mạnh mẽ của Tô Nặc cùng Tô Ngôn tuổi trẻ mỹ mạo, liền trực tiếp từ trong tay lão bản mua đôi tỷ đệ này, mang về phủ Thừa Tướng phân ra sung vào tổ hộ vệ cùng nữ sủng.
Đọc đến đây Hạ Lan Chi không khỏi nhăn mi lại, "Cái này không khoa học a...... Nguyên thân là người cầm thú như vậy, có thể nhịn xuống không ra tay với Tô Ngôn sao?"
Hạ Lan Chi nghĩ mãi không ra, đành tiếp tục xem xuống phía dưới.
Ngày nguyên thân đem tỷ đệ Tô gia về Tướng phủ, cũng là ngày hôm sau khi lão Thừa Tướng vừa mất. Không đầy ba ngày Hạ Lan Thừa Tướng liền lén đi chơi đấu giá. Đêm đến còn phải lo liệu tang sự lão Thừa Tướng, nên còn chưa kịp động thủ với Tô Ngôn, chỉ căn dặn hạ nhân chiếu cố nàng.
Những chuyện phía sau ghi lại tất cả đều là quá trình tang sự được xử lí như thế nào, còn có nguyên thân đã thương tâm khổ sở ra sao, cũng không thể hoàn toàn nói hắn kỳ quái.
Nên nói hắn hiếu thuận đi, lão cha vừa mất hôm trước hôm sau liền đi chơi, thật là làm trò cười. Nếu như thế còn tính là hiếu thuận, lão Thừa Tướng không chừng có thể bị tức đến sống lại. (Người về từ lòng đất:)))
Bất quá dựa vào xem những nội dung được viết phía sau của nguyên thân, có vẻ hắn đã bị việc xử lý tang sự làm vội đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn quên mất trong phủ còn có một mỹ nhân tên Tô Ngôn.
Hạ Lan Chi an tâm cười cười, này cũng khó trách việc Tô Ngôn có thể giữ được tấm thân trong sạch của mình.
Sau khi có thể an tâm rồi, Hạ Lan Chi liền chuyên tâm đọc nhật ký. Đến khi tất cả đều được đọc xong, một tia nắng chiều cũng dần đi xuống đỉnh núi. (Edit đến đây trời cũng chiều tối rồi)
Màn đêm đã lặng yên buông xuống, trong đình viện cành lá đan xen theo ánh nến chiếu ra những chiếc bóng phía trên phần giấy dầu hơi mỏng nơi cửa sổ.
"Cốc cốc cốc."
Hạ Lan Chi nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài chiếc bóng của người gõ cửa, sau đó nghe được giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đại nhân, nô tỳ thỉnh ngài dùng bữa tối."
Không nghĩ tới thời gian trôi nhanh như vậy, Hạ Lan Chi đem quyển nhật ký nhét trở về chỗ cũ sau đó nhắm lại đôi mắt mệt mỏi, "Ngươi mang vào phòng đi."
"Vâng."
Cho đến khi nước mắt tự nhiên phân ra làm đôi mắt giảm bớt khô khốc, Hạ Lan Chi mới mở mắt ra, liền một chút cũng không dừng lại cầm lên tấu chương trên bàn tiếp tục vừa xem vừa học.
Lúc trước đã nói mượn hai ngày sẽ trả lại, nếu đến hạn còn chưa xem xong, lại chọc cho tiểu Hoàng Thượng tức giận.
Hạ Lan Chi nhớ tới bộ dáng tiểu Hoàng Thượng tức giận thở phì phì liền nhịn không được che mặt, ai nha cái mặt bánh bao phồng lên đáng yêu quá đi, thật muốn được xoa xoa a a a a a a a!
"Mẹ nó......" Hạ Lan Chi đột nhiên ý thức được chính mình đang bị cái gì manh hóa, "Xong rồi xong rồi, tâm hồn shota khống của ta muốn trỗi dậy rồi sao......"
Tác giả có lời muốn nói:
A a a a a thật muốn cho Hoàng Đế nhanh lớn lên đẩy tới bên cạnh Thừa Tướng a, để hắn nếm thử cảm giác bị shota vừa đáng yêu, ngoan ngoãn lại thuần lương(?) của mình làm là cảm giác thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất