Hoang Tinh Cổ Y

Chương 7: Diệt hậu trùng

Trước
Trái ngược với tình thế lúc trước, chiếc cơ giáp vẫn luôn đè hậu trùng ra đánh hiện giờ đã suy sụp. Vừa xuất hiện nó đã bị hậu trùng đá trúng, hung hăng nện trên mặt đất, văng ra xa hơn mười thước lao đến trước mặt bọn nhóc vẽ ra một đường bùn thật sâu trên mặt đất, đem toàn bộ lá khô, rêu dày tích tụ toàn bộ cuốn lên.

Sau khi ngã xuống cơ giáp sinh học thử đứng lên lần nữa, nhưng đều không thành công chỉ hao phí khí lực vô ích, sau cùng thậm chí ngay cả khí lực thử cũng không có!

Thương thế trên người hậu trùng đã nhanh chóng khép lại, bảy tám vết thương tương đối nghiêm trọng đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy thu lại vết máu. Nó thay đổi thái độ thận trọng vừa rồi, tùy tiện xuất hiện trước mặt cơ giáp sinh học, khí thế này rõ ràng là không đặt đối phương vào trong mắt.

Tuy nhiên, khi nó phát hiện toàn bộ trứng đã bị hủy, nó ngay tức kích động, cái miệng đầy răng màu xanh lục không ngừng cử động lên xuống, liên tục phát ra thanh âm sắc bén chấn động lỗ tai đau đớn.

Ngay cả Hạ Đông Nhất cũng không chịu nổi mà khom lưng dùng tay che tai lại.

Hạ Đông Nhất ngồi xổm trên mặt đất trong lòng sợ hãi đến mức không diễn tả được bằng lời, cậu đương nhiên có thể lựa chọn chạy trốn, hiện trường có nhiều người bị thương như vậy để bọn họ làm lá chắn thì có lẽ sẽ có một phần cơ hội trốn thoát.

Nhưng lương tâm của cậu không cho phép làm điều đó!

Huống chi, trốn được nhất thời cũng không thể thoát được vĩnh viễn, nơi này rừng sâu núi lớn nếu để hậu trùng sinh sôi nảy nở ở nơi này không khác gì thả hổ vào rừng, hậu hoạn vô cùng! Việc một con trùng tộc hủy diệt một tinh cầu cũng không phải chưa từng xảy ra.

Nếu trốn tránh không thể giải quyết vấn đề trước mắt, thì chỉ có thể suy nghĩ biện pháp đối phó với con hậu trùng cừu hận đầy mắt này!

Nhưng phải làm thế nào mới được?

Đầu óc Hạ Đông Nhất nhanh chóng chuyển động. Bỗng nhiên, ở đằng sau cậu có người động đậy, hoảng sợ muốn thoát khỏi hiện trường, không phải ai khác ngoài tên tiểu tử Lý Tiêu Tuấn.

Hắn vừa động ngay lập tức trở thành mục tiêu của hậu trùng, nó bật lên trong nháy mắt lướt qua mọi người nhảy ra phía sau lưng Lý Tiêu Tuấn, căn bản không hao phí một tý sức lực nào đã có thể đem tên nhóc con này gắt gao đè xuống đất.

Lý Tiêu Tuấn nhất thời phát ra tiếng hét thảm thiết chả khác gì giết heo.

Có ba người tuần lâm viên thần thức vẫn còn hơi rõ ràng, khi nghe thấy tiếng kêu này lập tức giãy giụa muốn đứng lên cứu người, một người trong đó còn hướng về ba người Hạ Đông Nhất gầm lên ra hiệu bọn họ chạy nhanh đi.



Hạ Đông Nhất lại không làm được, cậu ngẩng đầu nhìn về phía hậu trùng sau lưng bọn họ, ánh sáng trong mắt tối sầm lại, cuối cùng hạ quyết tâm! Cậu nhanh chóng từ trong sọt sau lưng lấy ra một phiến lá đỏ, sau đó lăn khỏi chỗ, đem một thanh đảo nhỏ rơi xuống đất của kiểm lâm viên nắm trong tay.

Nắm lấy thân đao, dùng sức đem chiếc lá đỏ trong tay lau lên lưỡi đao một lần, cậu âm thầm nuốt nước miếng nắm chặt trường đao bất chấp đâm mạnh về phía bụng dưới trùng tộc—gân cốt trùng tộc vô cùng cứng rắn, ngay cả biểu bì cũng rắn chắc như sắt thép, đao kiếm bình thường căn bản không thể đâm thủng.

Nhưng khi trùng tộc đẻ trứng, cơ bụng dưới được làm mềm để sản xuất trứng trùng.

Hạ Đông Nhất cũng không biết được điểm đặc trưng này, nhưng khi trùng tộc đối đầu với cơ giáp, cậu phát hiện nó che chở hạ thân không để bại lộ trước mặt địch nhân mà cơ giáp sinh học cũng luôn nhắm về bụng dưới nó tấn công.

Hậu trùng phải chịu nhược điểm này cho nên mới bị cơ giáp sinh học đè ra đánh, để cho đối phương chiếm ưu thế.

Cho nên, Hạ Đông Nhất nhận ra bụng dưới nhất định là nhược điểm lớn nhất của hậu trùng, chỉ khi xuống tay từ nơi này mới có thể nắm chắc cơ hội thành công duy nhất!

Có lẽ hậu trùng quá tức giận, nóng lòng trút giận lên Lý Tiêu Tuấn hoặc cũng có lẽ trong mắt hậu trùng nhân loại căn bản không là cái đinh gì. Tóm lại, khi Hạ Đông Nhất vọt đến phía sau nó, nó một chút cảnh giác cũng không có, chỉ há to miệng gào rít đong đưa trên đầu Lý Tiêu Tuấn.

Lúc này Hạ Đông Nhất đã không còn quan tâm đến an toàn của Lý Tiêu Tuấn, khiên trì chịu đừng nỗi sợ hãi và áp lực cực lớn, cái gì cũng không để ý lập tức xông lên, trong nháy mắt khi hậu trùng cúi người đem hạ thân bại lộ đem khảm đao trong tay hung hăng đâm vào!

Tuy độc tính của Hồng Diệp Phục Linh không phải là lợi hại hàng đầu, nhưng tác dụng tê liệt lại rất mạnh đa phần đều được thu mua để làm thuốc gây mê. Hạ Đông Nhất không biết liệu nó có tác dụng với trùng tộc hay không chỉ có thể ôm tâm lý đánh cược một phen.

Thành, thì vớt được mạng mọi người, bại, thì cũng chỉ là chết cùng mọi người, thà làm chim đầu đàn cũng không làm rùa đen rụt đầu. Nhưng, vì sao nó lại khó khăn như vậy?

Không ngờ đến, thanh đao trong tay cậu chưa rút ra, con con đao khác đã xuất hiện đâm mạnh vào cùng một nơi. Hạ Đông Nhất kinh ngạc, quay đầu lại đã thấy chị gái mình Hạ Phi đứng bên cạnh, giống như cậu trong tay nắm chặt một thanh đao.

Hạ Phi và Hạ Đông Nhất là một đôi song sinh, vậy nên ít nhiều gì cũng có một chút thần giao cách cảm với cậu, vừa nhìn thấy hành động của cậu liền hiểu được, lập tức nhiệt huyết dâng lên, cầm đao bôi thuốc xông lên.

Phía sau bị đâm hai đao, hạ thể hậu trùng đau đớn lập tức buông tha cho Lý Tiêu Tuấn xoay người nhắm vào kẻ đánh lén phía sau. Hai chân trước hậu trùng vươn ra, trên móng vuốt có ba ngón chân màu lục ngắn, vảy móng dài sắc nhọn hướng về phía Hạ Đông Nhất vung tới.

Hai nhóc con né tránh không kịp lập tức bị đánh trúng, hai lồng ngực nhỏ đều bị vạch hai ba vết máu thật dài, máu lập tức phun ra. Lý Lạc Lạc cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hét lên.

Ngay khi hậu trùng lần thứ hai đánh tới, đột nhiên trong bụi cỏ bên cạnh xuất hiện một người đàn ông cao lớn cường tráng. Mạnh Lương Tân trong tay cầm đinh ba sắc nhọn từ phía sau hậu trùng xông lên, dùng sức ngăn cản thế công của hậu trùng, trở tay muốn cắm vào bụng nó.



Hạ Đông Nhất thoát hiểm khỏi miệng hổ lập tức giữ chặt cánh tay Hạ Phi liên tiếp bò sang một bên. Hai người chật vật che miệng vết thương ho ra máu, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Lượng Tân người đã cứu bọn họ một mạng.

Trước đó, một bộ phận người kiểm lâm đụng phải hậu trùng đang trong lúc đẻ trứng trên người bọ Lý Tiêu Tuấn, lập tức phát động công kích nhưng địch không lại hậu trùng nên đành phải chạy trốn.

Mạnh Lương Tân vận khí tốt, hậu trùng bắt được mọi người lại không để ý đến hắn, để hắn có cơ hội toàn thân trở ra.

thế nhưng chạy được nửa đường hắn lại không thể bỏ mặc nỗi lo lắng cho đồng bạn đành phải quay trở lại, nghĩ có thể nhân cơ hội cứu bọn họ hay không.

Vậy nên hắn đến đây cứu được chị em Hạ gia. Nhưng thực lực hậu trùng mạnh mẽ, một thân cứng cáp sắt thép, dưới tình huống cố ý bảo vệ hạ thân, Mạnh Lương Tân tuy rằng cường tráng cũng chỉ có thể giằng co với nó trong chốc lát, sau đó liền bị một vuốt rạch vào mặt, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Hậu trùng lúc này đã phẫn nộ cực điểm không chịu buông tha cho Mạnh Lương Tân, giơ chân trái lên hung tàn đạp tới đầu hắn.

Thấy vậy, Hạ Đông Nhất tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, Hạ Phi ở bên cạnh cậu dù sao cũng chỉ là một nữ hài tám tuổi, đã ô ô khóc lên.

Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, cây đinh ba sắt bị Mạnh Lương Tân làm rơi ở xa đột nhiên bay vào tầm mắt mọi người, dùng tốc độ nhanh đến không thấy rõ đâm mạnh vào cái bụng đã trở nên cứng rắn hơn của hậu trùng.

Hậu trùng bị thương nhất thời kêu lên thảm thiết, bị lực phóng của đinh ba làm ngã xuống đất, nó đem đinh ba rút ra, tập tễnh đứng lên sau đấy duỗi cổ gào thét với cơ giáp sinh học không biết đã đứng lên từ khi nào.

Đinh ba rút ra, bụng dưới hậu trùng lập tức xuất hiện ba cái lỗ lớn. Từng luồng dịch thể xanh đậm từ bên trong tuôn ra. Trong không khí tràn ngậm cổ mùi vị chát ngầm giống cỏ xanh lại ẩn ẩn có vài tia tanh nồng lẫn vào, khiến người ta không khỏi buồn nôn.

Hậu trùng dùng sức ném đinh ba về phía cơ giáp sinh học. Ngay khi mọi người cho rằng nó sẽ xông lên quyết tử chiến với cơ giáp, thì cái con hậu trùng vừa rồi còn hận không thể liều mạng trả thù này lại xoay người chạy đi, phát điên phát cuồng chạy sâu vào rừng rậm!

Hậu trùng có được trí tuệ tương đối, hạ thể bị thương liên tục làm cho nó không còn dám tiếp tục hung dữ mà là lựa chọn tạm tránh mũi nhọn, trốn vào rừng dưỡng sức. Trong rừng có rất nhiều thú khổng lồ có thể cho nó đẻ trứng ký sinh, chờ thân thể khôi phục, đông sơn tái khởi cũng không muộn!

Bất quá, người thao tác trên cơ giáp sinh học sẽ không để nó có cơ hội này, lập tức đuổi theo. Thế nhưng, truy đuổi được khoảng hơn trăm thước hậu trùng đang chạy trối chết đột nhiên ầm ầm ngã xuống. Cơ giáp sinh học sững sốt một chút, sau đó nhớ đến hai thanh đao đâm vào bụng hậu trùng, hẳn là dược hiệu của Hồng Diệp Phục Linh đã phát huy tác dụng.

Thời cơ không thể để mất, cơ giáp sinh học lập tức xông lên, nhanh chóng cắt đứt đầu hậu trùng không thể động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước