Hoàng Tước Hành

Chương 3: Vai ác?

Trước Sau
Kiến Khang, cung Vạn Tuyền.

Nữ tử trước giường khí chất như lan, mặt mày đoan chính thanh nhã, tuy đã không phải thiếu nữ thanh xuân, nhưng nàng sinh ra ở Giang Nam, da trắng như tuyết, dáng người tinh tế, nhìn từ xa vẫn là tư thái của thiếu nữ, mặt mày còn mang theo nét ngây thơ của tiểu nữ nhi. Nữ tử này chính là Tề quý phi được sủng ái nhiều năm trong hậu cung. Bàn về tư sắc, nàng không tính khuynh quốc khuynh thành, khí độ cũng không sánh bằng chúng nữ nhi thế gia của triều Cảnh năm đó, nhưng nàng thắng ở hiểu được cúi đầu khom lưng, xem mặt đoán ý. Đối với Chu Thiệu ăn đủ loạn lạc* mà nói, nửa đời trước của ông ta gặp quá nhiều nữ tử tàn nhẫn, hiếu thắng, tùy ý xâu xé trên đấu trường quyền lực. Lúc ông làm Hoài Nam Vương, vợ cả Vương phi Tạ thị cũng là như thế. Vương phi Hoài Nam xuất thân từ Tạ thị Trần Quận, sinh ra cao quý, tài hoa hơn người, không ai bì nổi. Ông đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một con rối hèn yếu mang theo chức tước mà thôi. Lúc nàng chết vào cuộc chiến tranh giành quyền lực vì lợi ích của gia tộc, Chu Thiệu lại có một loại cảm giác giải thoát. Đến sau ông thành lập Nam Cảnh, tuy vì mượn sức vọng tộc ở địa phương nên mới cưới Tề thị, nhưng Tề quý phi lại thành ôn nhu hương khiến ông quên đi ưu sầu và thống khổ, như nước Giang Nam róc rách, chỉ có lúm đồng tiền của nàng mới khiến ông có thể tạm thời quên đi bản thân mình vẫn là một con rối, chỉ là thay đổi người giật dây mà thôi.

(*Nguyên văn 饱经战乱 bụng kinh chiến loạn: đại loại là trải qua đủ loạn lạc, chiến tranh.)

Bắt đầu từ đầu năm, thân thể Chu Thiệu ngày càng sa sút. Tề quý phi tận tâm hầu hạ thuốc thang, không rời nửa bước, lòng lại là vô cùng nôn nóng. Hai năm trước, Chu Thiệu không chỉ một lần có ý tưởng muốn phế Thái tử lập Sở vương, dĩ nhiên không cần phải lo lắng triều đình trong Kiến Khang, đều có huynh trưởng Tề Sâm chủ trì, khó liền khó ở trên người Đại Tư Mã Bồ Dương. Bồ Dương tay cầm mười mấy vạn đại quân, hàng năm đóng giữ Võ Xương, là công thần khai quốc của Nam Cảnh. Phủ Nam Cảnh vừa thành lập, Bồ Dương liền chủ trương lập Thái Tử, làm yên lòng dân trong thiên hạ. Lúc sau Chu Thiệu phong Tề quý phi, sinh Sở vương, mỗi khi nảy ra ý tưởng phế trưởng lập ấu, Bồ Dương liền công khai phản đối. Ông dâng thư nói hỗn loạn của triều Cảnh vào những năm cuối nằm ở chỗ không phân biệt được Thứ-Trưởng-Ấu, dẫn tới hoàng quyền sa sút, thế gia tranh chấp, hôm nay nhất quyết không thể giẫm lên vết xe đổ. Bởi vì có sự phản đối của Bồ Dương, việc phế lập này vẫn luôn chậm chạp không tiến triển, hiện giờ mắt thấy bệnh tình của Chu Thiệu trầm trọng, Tề quý phi nghĩ đến vận mệnh của mình và Sở vương, không tự giác nhíu mày, âm thầm xuất thần.

Lúc này thị nữ bên cạnh Tề quý phi đi tới, nói nhỏ mấy câu ở bên tai Tề quý phi, Tề quý phi giật mình, thiếu chút nữa làm đổ bát thuốc trên tay. Nàng lấy lại bình tĩnh, nói với hoạn quan bên cạnh: “Bổn vương lại đi xem dược phòng sắc thuốc, nếu Bệ hạ tỉnh, lập tức nói cho Bổn cung.” Hoạn quan kia vội vàng đáp lại. Tề quý phi vừa đi ra cung Vạn Tuyền, liền ba bước cũng thành hai bước đi đến cung Cửu Hoa của mình.

Lúc Tề quý phi bước vào cung Cửu Hoa, Thừa tướng Tề Sâm và Sở vương Chu Nha đã đợi ở đó một khắc*. Tề Sâm vừa qua khỏi tuổi bốn mươi đã làm Thừa tướng, vóc dáng của ông ta không cao, cử chỉ nho nhã, là bộ dạng của sĩ tử Giang Nam, nhưng khuôn mặt ông ta thon dài, lộ ra một loại khí chất khôn khéo. Mà Sở vương bên cạnh thì trên người là quần áo hoa lệ, mặc áo bào to tay áo rộng* rắc vàng đã lưu hành một thời, dung mạo xử lý cẩn thận, gắng đạt tới tư thái phong lưu hoa mỹ sĩ tộc sùng bái. Nhưng mà, mặc dù Sở vương dáng vẻ đường hoàng, nhưng bởi vì từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, lại có ủng hộ to lớn của tộc Tề thị, liền thiếu đi tự nhiên đạm bạc mà sĩ tộc tôn sùng, dục vọng đều hiện rõ trên mặt.

(*Mười lăm phút.)

(**宽袖大袍: khoan tụ đại bào.)

“Mẫu phi, Bồ Dương chết rồi!” Cảm xúc vui sướng của Sở vương lộ ra trong lời nói.

Vừa rồi Tề quý phi chính là nghe thấy tin này mới thiếu chút nữa làm rơi bát thuốc, một đường đi tới còn có loại cảm giác như rơi vào trong mộng.

“Huynh trưởng, tin tức là thật sao?” Tề quý phi nhìn chằm chằm Tề Sâm, giọng nói có chút run rẩy.

Tề Sâm gật đầu, trong vẻ mặt lại có thứ gì đó không thể nói rõ cũng không tả rõ*.

(*Nguyên văn 说不清道不明: thuyết bất thanh đạo bất minh.)

“Làm sao vậy? Bồ Dương đã chết, không phải là chuyện tốt với chúng ta sao? Về sau Nha nhi muốn phong Thái tử liền không ai dám xen vào.” Tề quý phi nói.

Chu Nha lộ ra vẻ mọi chuyện đã định, xốc bào ngồi xuống: “Thật là ông trời giúp ta, mấy ngày trước còn đang sầu phụ hoàng bệnh nặng, làm sao mới có thể khiến Phụ hoàng phế tên ngốc kia đi, lập Bổn vương làm Thái tử, lúc này Bồ Dương đã chết, Bổn vương lại muốn xem còn có ai phản đối nữa!”



“Việc này liền quái ở đó, cái chết của Bồ Dương quá kỳ quặc.” Tề Sâm vuốt vuốt râu dê của mình, “Lần này Bệ hạ bệnh nặng gọi Bồ Dương vào cung, thần suy đoán chính là muốn trao đổi chuyện Thái tử. Năm đó chính là Bồ Dương muốn lập Thái tử đầu tiên, khiến cho chúng ta mất tiên cơ, bằng không mấy năm nay cũng sẽ không bị động như vậy. Lúc này, Bồ Dương còn chưa thấy Bệ hạ, đã bị người ám sát, này không khỏi cũng quá kỳ quặc.”

“Không phải huynh trưởng ra tay sao?” Tề quý phi chần chờ nhìn Tề Sâm, vừa rồi dọc đường đi tới đây nàng còn tưởng rằng là nhà mẹ đẻ mình sợ đêm dài lắm mộng, dứt khoát hành động, hiện tại xem ra thế nhưng có ẩn tình.

Tề Sâm lắc đầu: “Phủ của Phiêu Kỵ Tướng Quân canh giữ nghiêm ngặt, Tề thị chúng ta luôn không nặng võ, không có khả năng ra tay.”

“Hừ, lúc trước Bồ Dương diệt không ít thế gia, người muốn tìm ông ta trả thù cũng rất nhiều, bổn vương thấy ông ta chính là vận khí không tốt.” Sở vương nhướng mày. Những năm gần đây, quả thật vẫn luôn có linh tinh thích khách ám sát Bồ Dương, phần lớn đều xuất phát từ thế gia triều Cảnh bị Bồ thị lật đổ.

“Thôi, tạm thời không bàn đến việc này. Hôm nay thần vào cung, là vì một chuyện khác.” Tề Sâm nói, “Cho dù thế nào Đại Tư Mã cũng chết ở Kiến Khang, thần vừa nhận được tấu chương Đại vương trình lên Bệ hạ, con trai Bồ Dương – Bồ Thần dẫn năm vạn quân Võ Xương đi về phía Kiến Khang.”

Dù sao Tề quý phi cũng là phụ nữ trong nhà, vừa nghe thấy lời này thiếu chút nữa đứng không vững. Sở vương giật mình nói: “Hắn đây là muốn làm phản sao?”

“Còn chưa biết. Trong thư Đại vương tự đưa lên cho Bệ hạ có nói, Bồ Thần bày tỏ cái chết của Đại Tư Mã không rõ ràng, hắn thân là con tất nhiên phải tự mình tới Kiến Khang điều tra rõ chân tướng. Năm vạn nhân mã của hắn sẽ không vào thành, chỉ là để ngừa vạn nhất. “ Tề Sâm nói.

“Ngừa vạn nhất cái gì! Quân canh giữ ở Kiến Khang có tổng cộng bao nhiêu, đóng quân Võ Xương của Bồ thị hắn lại có bao nhiêu? Một hơi dẫn theo năm vạn, căn bản chính là không để Phụ hoàng của chúng ta vào mắt!” Chu Nha căm giận.

“Bồ thị nắm quyền cũng không phải ngày một ngày hai, nói là thần khai quốc của Nam Cảnh, lúc Bệ hạ dời nam trong tay không quyền không binh, lúc ấy Bồ Dương chính là tự lập làm Đế, cũng không có ai dám nói chữ không.” Tề Sâm nói với Chu Thiệu và Tề quý phi, “Các ngươi là chưa từng thấy chiến loạn ở những năm cuối của triều Cảnh, mưu phản, bức vua thoái vị gì đó đều là lấy cớ. Một khắc trước bức vua thoái vị, một khắc sau chính là thanh quân trắc*. Một khắc trước hành thích vua, một khắc sau chính là thay trời hành đạo. Lần này Bồ Dương xảy ra chuyện, Bồ Thần dẫn binh đến hưng sư vấn tội, chúng ta nhất thiết phải cẩn thận.”

(*清君侧: quét sạch thần tử phản nghịch bên cạnh quân chủ; thể hiện sự ủng hộ quân chủ, phản đối quyền thần.)

Tuy Sở vương cảm thấy không tình nguyện, nhưng khổ nỗi căn cơ của Hoàng tộc Chu thị ở Kiến Khang còn thấp, tuy rằng y có chỗ dựa là Tề thị, trong triều được nhiều người ủng hộ, nhưng thực lực của Tề thị tuyệt đối không thể đánh đồng với Bồ thị. Nếu không phải Bồ Dương phản đối, mình đã sớm ngồi trên vị trí Thái tử, tội gì cho tới giờ vẫn là một Sở vương hèn mọn, danh phận còn ở phía dưới Thái tử.

“Vậy theo ý của huynh trưởng, lần này Bồ Thần đến chúng ta phải làm thế nào?” Tề quý phi hỏi.

“Nói đến cùng Bồ Thần chỉ là đứa nhỏ mới vừa hai mươi, tuy nói thành danh lúc còn trẻ, cũng chỉ là mượn ánh sáng từ Bồ Dương. Hắn từ nhỏ lớn lên ở Võ Xương, nói hắn có thể mang binh đánh giặc thì thần tin, nhưng nếu nói đến chuyện triều chính, vậy chính là chúng ta định đoạt.” Khóe miệng Tề Sâm hiện lên ý cười lạnh lẽo, “Lần này Bồ Dương chết bất đắc kỳ tử thật ra là cơ hội tốt trời cho. Bồ Dương không muốn lập Sở vương làm Thái tử, Bồ Thần thì không nhất định. Nếu chúng ta có thể mượn cơ hội này được sự ủng hộ của Bồ Thần, vậy Sở vương đăng cơ không phải là mười phần chắc chín?”

“Nếu hắn không muốn thì sao?” Tề quý phi hỏi.

“Vậy càng đơn giản.” Tề Sâm nói một cách lạnh lùng, “Tuy binh mã của Bồ thị nhiều, lại không quy định Bồ Dương chết nhất định là Bồ Thần tiếp nhận.”

“Chỉ giáo cho?” Sở vương nghiêng người lên trước, trong mắt đều là tham lam.



“Đại Tư Mã và Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân của Bồ Dương đều là Bệ hạ phong, Bồ Thần còn chưa được phong, dĩ nhiên còn chưa thể tiếp nhận.” Trong mắt Tề Sâm chứa đầy thâm ý.

“Không đúng, binh mã của Bồ thị đều là Bồ Dương mang ra, ông ta lại chỉ có một đứa con trai này, tất nhiên là chỉ nhận Bồ Thần.” Sở vương nói.

“Hừ.” Tề Sâm cười lạnh, “Bồ Dương anh minh cả đời, chính là không thể vượt qua được một chữ ‘tình’, nếu ông ta sinh thêm mấy đứa con, dĩ nhiên người khác không cướp được binh quyền của nhà ông ta. Hiện giờ, Bồ Dương đã chết, nếu Bồ Thần xảy ra chuyện gì, chỉ cần người tiếp nhận Đại Tư Mã kia cũng họ Bồ, vậy mười mấy vạn quân Võ Xương kia của ông ta cũng không dám nói gì.”

“Bổn vương hiểu rồi!” Hai mắt Sở vương tỏa sáng, “Nếu Bồ Thần chịu hợp tác với chúng ta, vậy tốt nhất. Nếu hắn không chịu, chúng ta liền đổi Đại Tư Mã, dù sao thiên hạ cũng không chỉ có mỗi hắn họ Bồ!”

Tê Sâm vuốt vuốt chòm râu một cách hài lòng: “Sở vương tóm lại là có tướng làm Đế vương, vừa điểm liền thông*. Thần bên này đã có người được chọn.”

(*一点就通 nhất điểm tựu thông: Đại loại là người rất hiểu biết, chỉ cần gợi ý một cái là hiểu ngay.)

“Người nào?”

“Thượng Thư Lệnh – Bồ Huyền Chi.” Tề Sâm nói, “Bồ thị Tấn Dương sau khi Bồ Dương tiếp nhận Đại Tư Mã liền nhảy lên thành thế gia môn phiệt đứng đầu, tuy nói Bồ Dương là dòng chính, Bồ thị Tấn Dương cũng không ít dòng bên dời nam theo hoàng thất, định cư ở Ngô Quận. Có danh vọng nhất bên trong chính là Bồ Huyền Chi, theo như bối phận Bồ Thần phải gọi gã một tiếng đường thúc, đã làm được Thượng Thư Lệnh, chính là một tay thần đề bạt lên.”

Sở vương đảo mắt một cái, vỗ đùi nói: “Bối phận của Bồ Huyền Chi kia đè Bồ Thần một đầu, lại chỉ có thể dựa vào chúng ta. Nếu lão làm Đại Tư Mã, tuyệt đối chỉ có thể nghe chúng ta như thiên lôi sai đâu đánh đó. Theo như bổn vương thấy, chúng ta liền trực tiếp khiến Phụ hoàng phong Bồ Huyền Chi làm Đại Tư Mã, Bồ Thần mất quyền lực thì làm được gì chứ?”

“Không thể!” Tề Sâm chặn lại nói, “Bồ Thần dẫn theo năm vạn trọng binh, nếu làm như vậy, không khác gì trực tiếp chọc giận hắn. Hiện tại vừa lúc không có ai quản lý phủ Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân của Bồ Dương, không bằng lấy danh nghĩa của Bệ hạ nhờ Bồ Huyền Chi lấy thân phận trưởng bối ở trong tộc để chủ trì tang lễ. Chờ Bồ Thần tới Kiến Khang chúng ta lại làm việc tùy theo hoàn cảnh. Có Bồ Huyền Chi ở phủ Tướng quân, cho dù chúng ta khuyên Bồ Thần ủng hộ chúng ta, hay là làm trò gì đó đều thuận tiện hơn nhiều.”

Sở vương nghe xong thật lòng khâm phục: “Rốt cuộc là cữu cữu đa mưu túc trí, như vậy không chút sơ hở*, quyền chủ động đều ở trong tay chúng ta.”

(*万无一失 vạn vô nhất thất: vô cùng có nắm chắc, tuyệt đối sẽ k xảy ra sai lầm.)

Tề quý phi nghe vậy cũng yên lòng nói: “Việc này không nên chậm trễ. Chốc nữa huynh trưởng liền trình tấu chương lên, theo Nha nhi phê chuẩn thay Bệ hạ, hôm nay Bồ Huyền Chi liền có thể dùng thân phận trưởng bối Bồ thị quản việc ở phủ Tướng quân.”

Ba người bàn bạc xong, đã là giờ lên đèn. Ngoài cung gió thu đìu hiu, hoa rơi* đầy đất.

(*落红 lạc hồng.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau