Chương 6: Ngày mai có thể dục buổi sáng
Kể từ khi có được chiếc điện thoại ngày đêm mong ước, Mạnh Nam Kha chơi game từ sáng đến tối, từ đồng thăng lên bạch kim.
Bạn cấp 2 không biết tại sao đều chê cậu quá gà, không muốn dẫn cậu đánh rank, cậu chỉ đành tự đánh bừa, cứ bừa như thế lên đến tận bạch kim.
"Trận thăng cấp, chỉ cần thắng trận này là mình có thể lên kim cương rồi."
Mạnh Nam Kha bắt đầu hưng phấn, vốn dĩ nằm trên giường lúc này cậu lại khoanh chân ngồi trên giường, tầm mắt một giây cũng không rời khỏi màn hình điện thoại.
"Trời ạ, đồng đội muốn nhảy xuống thành phố K gom, thành phố K nhiều địch lắm."
Mạnh Nam Kha vội vàng bấm không nhảy theo, sớm biết vậy đã không đồng ý nhảy theo đồng đội, đến đảo hoang không phải ngon hơn sao?
Mặc dù không nhảy theo nhưng lúc này đã thả dù rồi, Mạnh Nam Kha chỉ có thể điều khiển nhân vật của mình bay xa thành phố K ra, 36 kế chạy là thượng sách, kẻ ngốc mới đi vào đám đông.
Tim được một khu nhà ở gần đó, Mạnh Nam Kha đắc ý chui vào bắt đầu tìm đồ, tìm cả nửa ngày chỉ tìm được một khẩu tiểu liên bình thường, nhịn không nổi oán trách: "Chỗ này cũng nghèo quá rồi, bỏ đi, có còn hơn không."
"Tạch tạch tạch."
Một tràng tiếng súng đột nhiên vang lên, doạ Mạnh Nam Kha hết hồn, sau đó dựa vào kinh nghiệm chơi lâu ngày của mình, cậu đoán đây là một con bot, giải quyết rất dễ dàng.
"Bot đừng chạy, tao tới đây ha ha ha."
Mạnh Nam Kha nhìn kí hiệu trên bản đồ sắp tìm được vị trí của bot, cậu chạy hai ba bước tới điên cuồng bắn vào bot.
Nhưng nhìn mình biến thành hộp, cậu trợn tròn mắt, chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên có 3 người xông ra?
"Đệch, đen quá đi mất."
Một lúc sau Mạnh Nam Kha mới hoãn lại, nhận ra mình bị tính kế, đội người ta giả bot dụ cậu qua, sau đó lại gϊếŧ người diệt khẩu.
Mở to mắt nhìn điểm của mình lại tụt xuống, Mạnh Nam Kha đến hứng nhìn đồng đội chơi cũng mất hết, cậu thoát khỏi trò chơi vứt điện thoại sang một bên, ngồi vào chỗ lấy nhật kí ra, tiện tay cầm một cái thạch vị táo ăn.
[Ngày 26 tháng 8 năm 2006? Thời tiết? Trong xanh
Cách ngày khai giảng còn 5 ngày, hôm nay lại là một ngày vì con nhà người ta mà bị mẹ mắng, Tiểu Mộ tầng dưới tập thể dục sáng sớm bị mẹ tôi nhìn thấy, thật khiến người khác bực mình.
Nhưng buổi chiều ra ngoài mua thạch tôi đã gặp được Tiểu Mộ trong lời mẹ nói, cậu ấy rất cao, đẹp trai, còn lấy thạch giúp tôi, vì vậy tôi miễn cưỡng không tính toán với cậu ấy nữa.
Về đến nhà nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên cho cậu ấy ba cái thạch vị dâu tôi thích ăn nhất, cũng không biết cậu ấy có ăn hết không, ngày mai lúc tập thể dục tôi đến hỏi thử cậu ấy vậy.
Hôm nay chơi game cũng vô cùng vô cùng không thuận lợi, vậy mà gặp phải bốn người chơi còn chó hơn tôi, tôi không phải người, nhưng bọn họ thật sự là chó, hại trận thăng cấp này của tôi lại một lần nữa thất bại.
Không sao, ngày mai tôi chắc chắn có thể lên kim cương, nếu không tôi trồng cây chuối gội đầu.]
Đang viết nhật kí, Mạnh Nam Kha lại ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt thơm phức, cậu đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới.
Nuốt một ngụm nước miếng chép miệng nói: "Thật ngưỡng mộ Tiểu Mộ có một người mẹ chăm chỉ."
Cậu lao nhanh ra khỏi phòng, thấy bố mẹ mình còn làm ổ trên sô pha xem phim, nhịn không nổi than thở: "Bố mẹ, hai người đã đủ lãng mạn rồi, không cần xem người khác nữa đâu, bây giờ đã 7 giờ tối rồi, chúng ta có phải nên nấu cơm rồi không? Bụng của con sắp xẹp lép rồi này."
Bạn cấp 2 không biết tại sao đều chê cậu quá gà, không muốn dẫn cậu đánh rank, cậu chỉ đành tự đánh bừa, cứ bừa như thế lên đến tận bạch kim.
"Trận thăng cấp, chỉ cần thắng trận này là mình có thể lên kim cương rồi."
Mạnh Nam Kha bắt đầu hưng phấn, vốn dĩ nằm trên giường lúc này cậu lại khoanh chân ngồi trên giường, tầm mắt một giây cũng không rời khỏi màn hình điện thoại.
"Trời ạ, đồng đội muốn nhảy xuống thành phố K gom, thành phố K nhiều địch lắm."
Mạnh Nam Kha vội vàng bấm không nhảy theo, sớm biết vậy đã không đồng ý nhảy theo đồng đội, đến đảo hoang không phải ngon hơn sao?
Mặc dù không nhảy theo nhưng lúc này đã thả dù rồi, Mạnh Nam Kha chỉ có thể điều khiển nhân vật của mình bay xa thành phố K ra, 36 kế chạy là thượng sách, kẻ ngốc mới đi vào đám đông.
Tim được một khu nhà ở gần đó, Mạnh Nam Kha đắc ý chui vào bắt đầu tìm đồ, tìm cả nửa ngày chỉ tìm được một khẩu tiểu liên bình thường, nhịn không nổi oán trách: "Chỗ này cũng nghèo quá rồi, bỏ đi, có còn hơn không."
"Tạch tạch tạch."
Một tràng tiếng súng đột nhiên vang lên, doạ Mạnh Nam Kha hết hồn, sau đó dựa vào kinh nghiệm chơi lâu ngày của mình, cậu đoán đây là một con bot, giải quyết rất dễ dàng.
"Bot đừng chạy, tao tới đây ha ha ha."
Mạnh Nam Kha nhìn kí hiệu trên bản đồ sắp tìm được vị trí của bot, cậu chạy hai ba bước tới điên cuồng bắn vào bot.
Nhưng nhìn mình biến thành hộp, cậu trợn tròn mắt, chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên có 3 người xông ra?
"Đệch, đen quá đi mất."
Một lúc sau Mạnh Nam Kha mới hoãn lại, nhận ra mình bị tính kế, đội người ta giả bot dụ cậu qua, sau đó lại gϊếŧ người diệt khẩu.
Mở to mắt nhìn điểm của mình lại tụt xuống, Mạnh Nam Kha đến hứng nhìn đồng đội chơi cũng mất hết, cậu thoát khỏi trò chơi vứt điện thoại sang một bên, ngồi vào chỗ lấy nhật kí ra, tiện tay cầm một cái thạch vị táo ăn.
[Ngày 26 tháng 8 năm 2006? Thời tiết? Trong xanh
Cách ngày khai giảng còn 5 ngày, hôm nay lại là một ngày vì con nhà người ta mà bị mẹ mắng, Tiểu Mộ tầng dưới tập thể dục sáng sớm bị mẹ tôi nhìn thấy, thật khiến người khác bực mình.
Nhưng buổi chiều ra ngoài mua thạch tôi đã gặp được Tiểu Mộ trong lời mẹ nói, cậu ấy rất cao, đẹp trai, còn lấy thạch giúp tôi, vì vậy tôi miễn cưỡng không tính toán với cậu ấy nữa.
Về đến nhà nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên cho cậu ấy ba cái thạch vị dâu tôi thích ăn nhất, cũng không biết cậu ấy có ăn hết không, ngày mai lúc tập thể dục tôi đến hỏi thử cậu ấy vậy.
Hôm nay chơi game cũng vô cùng vô cùng không thuận lợi, vậy mà gặp phải bốn người chơi còn chó hơn tôi, tôi không phải người, nhưng bọn họ thật sự là chó, hại trận thăng cấp này của tôi lại một lần nữa thất bại.
Không sao, ngày mai tôi chắc chắn có thể lên kim cương, nếu không tôi trồng cây chuối gội đầu.]
Đang viết nhật kí, Mạnh Nam Kha lại ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt thơm phức, cậu đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới.
Nuốt một ngụm nước miếng chép miệng nói: "Thật ngưỡng mộ Tiểu Mộ có một người mẹ chăm chỉ."
Cậu lao nhanh ra khỏi phòng, thấy bố mẹ mình còn làm ổ trên sô pha xem phim, nhịn không nổi than thở: "Bố mẹ, hai người đã đủ lãng mạn rồi, không cần xem người khác nữa đâu, bây giờ đã 7 giờ tối rồi, chúng ta có phải nên nấu cơm rồi không? Bụng của con sắp xẹp lép rồi này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất