Chương 20
“Chiều cao, 187cm.”
Một thanh niên đeo kính nhập dữ liệu vào hệ thống.
Anh ta là bác sĩ riêng của nhà họ Bạc. Cứ hai tháng một lần, theo hợp đồng lao động đến khám sức khỏe định kỳ và thay thế các loại dược phẩm như thuốc ức chế và thuốc an thần.
“Được rồi, chiều cao là mục cuối cùng.” Bác sĩ Thường nhập dữ liệu và in ra một tập giấy.
Anh ta xoay ghế lại, Bạc Tiệm vắt chân ngồi xuống ghế sô pha đối diện.
Bác sĩ Thường đứng dậy đưa bản danh sách đã in: “Lần khám sức khỏe định kỳ này tổng cộng có mười ba mục, mọi thứ vẫn bình thường… Đây là danh sách kiểm tra.”
Bạc Tiệm cầm lấy danh sách, gật đầu.
Bác sĩ Thường tiếp tục: "Vì nhu cầu sử dụng thuốc ức chế và thuốc an thần của cậu và gia đình tương đối thấp, nên tôi đã chuẩn bị sáu loại thuốc an thần mới dành cho thời kỳ dịch cảm và kỳ phát tình để thay thế. Trợ lý của tôi sẽ mang đến sau..."
Nhà họ Bạc là hai A một O.
Sau khi có bạn tình, Alpha và Omega không dùng thuốc an thần và thuốc ức chế nhiều, mất kiểm soát cảm xúc trong kỳ dịch cảm, phải dùng thuốc an thần hầu như là những Alpha trẻ còn độc thân.
Nhưng khả năng kiểm soát bản thân của cậu con trai này của khách hàng khá mạnh, hai tháng trước, công ty đã chuẩn bị cho nhà họ Bạc mười liều thuốc an thần, hôm nay đến thu hồi vẫn là mười liều, chưa từng đụng vào.
Bạc Tiệm xoa xoa giấy kiểm tra nhướng mi: “Thuốc ức chế loại A?”
Bác sĩ Thường mất mấy giây nhận ra Bạc Tiệm đang ám chỉ loại thuốc ức chế được gửi đến nhà họ Bạc. Anh ta nói: “Đúng, đó là thuốc ức chế loại A, thuốc ức chế loại A trên thị trường được sử dụng trong kỳ phát tình của Omega.”
Bạc Tiệm hỏi: “Có loại B phải không?”
“Có, nhưng loại B không được gọi là ức chế. Loại B là một loại thuốc đặc biệt dùng để chặn thụ thể protein của pheromone từ Alpha đến Omega, để Omega không bị làm phiền bởi pheromone của Alpha..." Bác sĩ Thường nói một vài thuật ngữ chuyên môn, lại cảm thấy rằng bản thân nói quá mơ hồ, nên ngừng, “Không quá phổ biến trên thị trường.”
Bạc Tiệm cong ngón tay gõ vào tay vịn ghế sô pha: “Vậy thì… còn loại C thì sao?”
Chín mươi phần trăm thuốc ức chế trên thị trường loại A, là thuốc ức chế kỳ phát tình.
Người bình thường thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói về loại B và loại C.
Bác sĩ Thường không biết Bạc Tiệm hỏi chuyện này làm gì, nhưng anh ta vẫn trả lời: "Thuốc ức chế loại C rất hiếm và đắt hơn loại AB rất nhiều..." Anh ta nghĩ, "Loại C trực tiếp ngăn Omega tiết pheromone, hay còn gọi là thuốc ức chế pheromone, có nhiều tác dụng phụ, bình thường mọi người không dùng, cũng sẽ không mua.”
Bạc Tiệm dừng lại một lúc: “Tác dụng phụ là gì?"
"Điều này còn phụ thuộc vào loại thuốc." Bác sĩ Thường nói, "Chất lượng sản xuất thuốc ức chế loại C của các công ty thuốc không đồng đều, tác dụng phụ của thuốc kém sẽ nghiêm trọng hơn, còn xác suất xảy ra vấn đề với loại tốt là rất nhỏ."
Anh ta nói: "Nhưng không có vấn đề gì, cũng có tác dụng phụ, chẳng hạn như chuột rút, mệt mỏi, hôn mê, cũng có thể mất ngủ, vân vân."
Bạc Tiệm im lặng một lúc.
"Nếu có nhiều tác dụng phụ như vậy, tại sao vẫn có người dùng?"
“Đúng là có ít người dùng.” Bác sĩ Thường nhún vai, “Cơ thể Omega yếu ớt không chịu nổi... Trừ khi bị ép ra thì không Omega nào muốn dùng thuốc ức chế loại C.”
“Khó chịu lắm sao?”, Bạc Tiệm hỏi.
Bác sĩ Thường nói, "Tôi đã từng cho Omega dùng loại C..." Anh ta ngập ngừng.
“Sau đó thì sao?”
Bác sĩ Thường cười rồi liếc đồng hồ: “Bây giờ tôi được tan làm rồi nhỉ?”
Công ty quy định bác sĩ riêng không được phép tiết lộ thông tin về các bệnh nhân khác cho khách hàng trong giờ làm việc.
Bạc Tiệm nói: “Hết rồi.”
Bác sĩ Thường bỏ kính ra: “Đau muốn khóc. Dùng loại C, dùng thêm ba liều giảm đau.”
Đêm khuya.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi. Bầu trời đầy mây, không có sao, không có trăng, đèn đường mờ ảo, gió lạnh cuốn theo vài chiếc lá úa.
Quảng trường tập thể dục đông đúc hồi sáng sớm giờ đã vắng tanh, chỉ còn những bóng cây mơ hồ đung đưa trên nền gạch thô.
Giang Hoài vươn tay ngồi ở trên xà ngang, bắp chân buông thõng trên không trung.
A Tài đã ngủ rồi, nhưng cậu vẫn chưa buồn ngủ lắm. Nếu ban ngày ngủ nhiều thì chắc chắn ban đêm không ngủ được.
"Cách". Giang Hoài mở lon bia, những giọt nước rỉ ra.
Hôm nay, Vệ Hòa Bình kéo phiếu cậu... Cũng không phải là kéo phiếu, chính xác mà nói, là mời ăn cơm. Có người ở “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại” mời cơm thì sẽ có người đi
Chỉ cần hai ngày hôm nay với mai bình chọn cho Omega lớp 11/7 đó thì trưa mai cứ cầm điện thoại vào, buffet thịt nướng miễn phí. Người giàu nhiều tiền.
Giang Hoài uống một hớp bia, lấy điện thoại ra lên trang mạng trường.
Cuộc bình chọn ẩn danh "Bạn muốn qua lại với Omega nào nhất?" ở ngay trang chủ.
Để bình chọn, chỉ cần bình luận một cái tên. Một ID có một lượt bình chọn, nếu tỷ lệ bình chọn trên 1%, thì được coi là ứng viên chính thức của cuộc bình chọn.
Ngưỡng 1% cho thấy bình chọn rối rắm thế nào
Những ứng viên được bầu ra đều được treo trên bài, Giang Hoài liếc mắt nhìn, phải có hai mươi ba mươi người.
Có lẽ chính bữa ăn trưa nay có tác dụng thật, đứng đầu là bạn nữ Omega ở lớp 11/7 kia.
Giang Hoài có ấn tượng, vì cô ấy xinh đẹp.
Nhưng tỷ lệ bình chọn của bạn nữ này chỉ là 14%.
Giang Hoài hớp thêm một ngụm bia, kéo xem danh sách lọt vào trong...
Bạc Tiệm, 9%, top 5.
Giang Hoài dừng một chút.
"Lục vị địa hoàng hoàn: Đm ai lôi chủ tịch vào vậy??"
"Không muốn làm bài tập: Hề nhất là chủ nhà còn tính luôn Bạc Tiệm vào thật hahahaha.”
"Bố mày: Hài thế, các cậu chọn Bạc Tiệm làm Omega muốn qua lại nhất đã hỏi qua ý kiến của Alpha bọn tôi chưa?"
“Vua bóng đêm: Dũng sĩ chân chính đều dựa vào lưỡi lê.”
"Tiên nữ ngọt ngào: AAAA chủ nhà đổi danh sách rồi!! Các cậu xem ai số 11!!”
Giang Hoài kéo xuống.
Thứ mười một, 4%, Giang Hoài.
"Đời người ngắn ngủ cứ vui đi: Omega là ý gì? Alpha thật sẽ bị Alpha làm! Tôi bầu rồi, để lời ở đây, Giang Hoài làm tôi đi!”
"kẻ mạnh thực sự: Hehe."
Giang Hoài đã đăng xuất khỏi mạng trường. Cậu không muốn nhìn thấy cái tên "Bạc Tiệm", nhưng bây giờ, cậu cũng không muốn nhìn thấy tên của chính mình.
Kể từ trưa, cậu không nói gì với Bạc Tiệm, Bạc Tiệm cũng không nói gì với cậu.
Giang Hoài cất điện thoại lại trong túi, ngồi trên thanh ngang chậm rãi uống bia.
Lon bia lạnh ngắt, đầu ngón tay cậu cũng lạnh ngắt. Giang Hoài ngồi bất động trên thanh sắt cứng ngắc, rất không thoải mái.
Uống cạn, Giang Hoài bóp nát chiếc lon, nhảy khỏi thanh ngang rồi ném chiếc lon đã bẹp vào thùng đằng xa xa.
Mười một giờ bốn mươi lăm, điện thoại reo.
Giang Hoài nhìn người gọi, nghĩ giờ ở mỹ chắc là buổi trưa.
Cậu đi về phía trước, đá hòn sỏi: “Chủ tịch Giang.”
Yên lặng một hồi, mới nói: “Ở nhà mọi chuyện ổn chứ?”
Là Giang Lệ. Về quan hệ huyết thống, Giang Hoài nên gọi là mẹ. Nhưng để thể hiện sự tôn trọng đối với sự nghiệp thành công của mẹ, Giang Hoài thường gọi bà là Chủ tịch Giang.
“Tất cả đều ổn.” Giang Hoài khẽ đáp.
Giang Lệ hỏi: “Tinh Tinh vẫn khỏe chứ?”
“Ừm, khá ổn.”
“Còn con?”
“Cũng ổn.”
Giang Lệ đột nhiên không nói nên lời. Khi Giang Hoài vẫn đang học lớp 7, bà ấy phải đi nước ngoài vì lý do công việc. Bà rất ít được nghỉ, đã nhiều năm như vậy, Giang Hoài đều ở lại trong nước chăm sóc bản thân và em gái.
Ngoài việc học, Giang Hoài không phải khiến bà lo lắng gì nhiều.
Giang Lệ nói: “Việc học gần đây thế nào?”
Giang Hoài không trả lời.
Giang Lệ thở dài: “Con phải nỗ lực học hành nhiều hơn nữa…” Giang Hoài không đáp, chỉ đành một mình nói: “Tết năm nay chắc mẹ không về được, ở nước ngoài không có Tết… Con với Tinh Tinh ở nhà ngoan ngoãn, con chăm sóc em, sinh hoạt phí không đủ thì nói mẹ.”
Giang Hoài “Ừm” một tiếng.
Giang Lệ lại thở dài, bà muốn nói chuyện với Giang Hoài nhiều hơn, nhưng con trai tuổi này dường như không muốn giao tiếp nhiều với cha mẹ. Bà ấy không gọi điện thoại cho Giang Hoài, thì Giang Hoài cũng không chủ động gọi bà ấy.
“Vậy mẹ cúp máy trước, bên con muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Cuối cùng Giang Lệ nói.
“Được.” Giang Hoài đáp.
Một thanh niên đeo kính nhập dữ liệu vào hệ thống.
Anh ta là bác sĩ riêng của nhà họ Bạc. Cứ hai tháng một lần, theo hợp đồng lao động đến khám sức khỏe định kỳ và thay thế các loại dược phẩm như thuốc ức chế và thuốc an thần.
“Được rồi, chiều cao là mục cuối cùng.” Bác sĩ Thường nhập dữ liệu và in ra một tập giấy.
Anh ta xoay ghế lại, Bạc Tiệm vắt chân ngồi xuống ghế sô pha đối diện.
Bác sĩ Thường đứng dậy đưa bản danh sách đã in: “Lần khám sức khỏe định kỳ này tổng cộng có mười ba mục, mọi thứ vẫn bình thường… Đây là danh sách kiểm tra.”
Bạc Tiệm cầm lấy danh sách, gật đầu.
Bác sĩ Thường tiếp tục: "Vì nhu cầu sử dụng thuốc ức chế và thuốc an thần của cậu và gia đình tương đối thấp, nên tôi đã chuẩn bị sáu loại thuốc an thần mới dành cho thời kỳ dịch cảm và kỳ phát tình để thay thế. Trợ lý của tôi sẽ mang đến sau..."
Nhà họ Bạc là hai A một O.
Sau khi có bạn tình, Alpha và Omega không dùng thuốc an thần và thuốc ức chế nhiều, mất kiểm soát cảm xúc trong kỳ dịch cảm, phải dùng thuốc an thần hầu như là những Alpha trẻ còn độc thân.
Nhưng khả năng kiểm soát bản thân của cậu con trai này của khách hàng khá mạnh, hai tháng trước, công ty đã chuẩn bị cho nhà họ Bạc mười liều thuốc an thần, hôm nay đến thu hồi vẫn là mười liều, chưa từng đụng vào.
Bạc Tiệm xoa xoa giấy kiểm tra nhướng mi: “Thuốc ức chế loại A?”
Bác sĩ Thường mất mấy giây nhận ra Bạc Tiệm đang ám chỉ loại thuốc ức chế được gửi đến nhà họ Bạc. Anh ta nói: “Đúng, đó là thuốc ức chế loại A, thuốc ức chế loại A trên thị trường được sử dụng trong kỳ phát tình của Omega.”
Bạc Tiệm hỏi: “Có loại B phải không?”
“Có, nhưng loại B không được gọi là ức chế. Loại B là một loại thuốc đặc biệt dùng để chặn thụ thể protein của pheromone từ Alpha đến Omega, để Omega không bị làm phiền bởi pheromone của Alpha..." Bác sĩ Thường nói một vài thuật ngữ chuyên môn, lại cảm thấy rằng bản thân nói quá mơ hồ, nên ngừng, “Không quá phổ biến trên thị trường.”
Bạc Tiệm cong ngón tay gõ vào tay vịn ghế sô pha: “Vậy thì… còn loại C thì sao?”
Chín mươi phần trăm thuốc ức chế trên thị trường loại A, là thuốc ức chế kỳ phát tình.
Người bình thường thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói về loại B và loại C.
Bác sĩ Thường không biết Bạc Tiệm hỏi chuyện này làm gì, nhưng anh ta vẫn trả lời: "Thuốc ức chế loại C rất hiếm và đắt hơn loại AB rất nhiều..." Anh ta nghĩ, "Loại C trực tiếp ngăn Omega tiết pheromone, hay còn gọi là thuốc ức chế pheromone, có nhiều tác dụng phụ, bình thường mọi người không dùng, cũng sẽ không mua.”
Bạc Tiệm dừng lại một lúc: “Tác dụng phụ là gì?"
"Điều này còn phụ thuộc vào loại thuốc." Bác sĩ Thường nói, "Chất lượng sản xuất thuốc ức chế loại C của các công ty thuốc không đồng đều, tác dụng phụ của thuốc kém sẽ nghiêm trọng hơn, còn xác suất xảy ra vấn đề với loại tốt là rất nhỏ."
Anh ta nói: "Nhưng không có vấn đề gì, cũng có tác dụng phụ, chẳng hạn như chuột rút, mệt mỏi, hôn mê, cũng có thể mất ngủ, vân vân."
Bạc Tiệm im lặng một lúc.
"Nếu có nhiều tác dụng phụ như vậy, tại sao vẫn có người dùng?"
“Đúng là có ít người dùng.” Bác sĩ Thường nhún vai, “Cơ thể Omega yếu ớt không chịu nổi... Trừ khi bị ép ra thì không Omega nào muốn dùng thuốc ức chế loại C.”
“Khó chịu lắm sao?”, Bạc Tiệm hỏi.
Bác sĩ Thường nói, "Tôi đã từng cho Omega dùng loại C..." Anh ta ngập ngừng.
“Sau đó thì sao?”
Bác sĩ Thường cười rồi liếc đồng hồ: “Bây giờ tôi được tan làm rồi nhỉ?”
Công ty quy định bác sĩ riêng không được phép tiết lộ thông tin về các bệnh nhân khác cho khách hàng trong giờ làm việc.
Bạc Tiệm nói: “Hết rồi.”
Bác sĩ Thường bỏ kính ra: “Đau muốn khóc. Dùng loại C, dùng thêm ba liều giảm đau.”
Đêm khuya.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi. Bầu trời đầy mây, không có sao, không có trăng, đèn đường mờ ảo, gió lạnh cuốn theo vài chiếc lá úa.
Quảng trường tập thể dục đông đúc hồi sáng sớm giờ đã vắng tanh, chỉ còn những bóng cây mơ hồ đung đưa trên nền gạch thô.
Giang Hoài vươn tay ngồi ở trên xà ngang, bắp chân buông thõng trên không trung.
A Tài đã ngủ rồi, nhưng cậu vẫn chưa buồn ngủ lắm. Nếu ban ngày ngủ nhiều thì chắc chắn ban đêm không ngủ được.
"Cách". Giang Hoài mở lon bia, những giọt nước rỉ ra.
Hôm nay, Vệ Hòa Bình kéo phiếu cậu... Cũng không phải là kéo phiếu, chính xác mà nói, là mời ăn cơm. Có người ở “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại” mời cơm thì sẽ có người đi
Chỉ cần hai ngày hôm nay với mai bình chọn cho Omega lớp 11/7 đó thì trưa mai cứ cầm điện thoại vào, buffet thịt nướng miễn phí. Người giàu nhiều tiền.
Giang Hoài uống một hớp bia, lấy điện thoại ra lên trang mạng trường.
Cuộc bình chọn ẩn danh "Bạn muốn qua lại với Omega nào nhất?" ở ngay trang chủ.
Để bình chọn, chỉ cần bình luận một cái tên. Một ID có một lượt bình chọn, nếu tỷ lệ bình chọn trên 1%, thì được coi là ứng viên chính thức của cuộc bình chọn.
Ngưỡng 1% cho thấy bình chọn rối rắm thế nào
Những ứng viên được bầu ra đều được treo trên bài, Giang Hoài liếc mắt nhìn, phải có hai mươi ba mươi người.
Có lẽ chính bữa ăn trưa nay có tác dụng thật, đứng đầu là bạn nữ Omega ở lớp 11/7 kia.
Giang Hoài có ấn tượng, vì cô ấy xinh đẹp.
Nhưng tỷ lệ bình chọn của bạn nữ này chỉ là 14%.
Giang Hoài hớp thêm một ngụm bia, kéo xem danh sách lọt vào trong...
Bạc Tiệm, 9%, top 5.
Giang Hoài dừng một chút.
"Lục vị địa hoàng hoàn: Đm ai lôi chủ tịch vào vậy??"
"Không muốn làm bài tập: Hề nhất là chủ nhà còn tính luôn Bạc Tiệm vào thật hahahaha.”
"Bố mày: Hài thế, các cậu chọn Bạc Tiệm làm Omega muốn qua lại nhất đã hỏi qua ý kiến của Alpha bọn tôi chưa?"
“Vua bóng đêm: Dũng sĩ chân chính đều dựa vào lưỡi lê.”
"Tiên nữ ngọt ngào: AAAA chủ nhà đổi danh sách rồi!! Các cậu xem ai số 11!!”
Giang Hoài kéo xuống.
Thứ mười một, 4%, Giang Hoài.
"Đời người ngắn ngủ cứ vui đi: Omega là ý gì? Alpha thật sẽ bị Alpha làm! Tôi bầu rồi, để lời ở đây, Giang Hoài làm tôi đi!”
"kẻ mạnh thực sự: Hehe."
Giang Hoài đã đăng xuất khỏi mạng trường. Cậu không muốn nhìn thấy cái tên "Bạc Tiệm", nhưng bây giờ, cậu cũng không muốn nhìn thấy tên của chính mình.
Kể từ trưa, cậu không nói gì với Bạc Tiệm, Bạc Tiệm cũng không nói gì với cậu.
Giang Hoài cất điện thoại lại trong túi, ngồi trên thanh ngang chậm rãi uống bia.
Lon bia lạnh ngắt, đầu ngón tay cậu cũng lạnh ngắt. Giang Hoài ngồi bất động trên thanh sắt cứng ngắc, rất không thoải mái.
Uống cạn, Giang Hoài bóp nát chiếc lon, nhảy khỏi thanh ngang rồi ném chiếc lon đã bẹp vào thùng đằng xa xa.
Mười một giờ bốn mươi lăm, điện thoại reo.
Giang Hoài nhìn người gọi, nghĩ giờ ở mỹ chắc là buổi trưa.
Cậu đi về phía trước, đá hòn sỏi: “Chủ tịch Giang.”
Yên lặng một hồi, mới nói: “Ở nhà mọi chuyện ổn chứ?”
Là Giang Lệ. Về quan hệ huyết thống, Giang Hoài nên gọi là mẹ. Nhưng để thể hiện sự tôn trọng đối với sự nghiệp thành công của mẹ, Giang Hoài thường gọi bà là Chủ tịch Giang.
“Tất cả đều ổn.” Giang Hoài khẽ đáp.
Giang Lệ hỏi: “Tinh Tinh vẫn khỏe chứ?”
“Ừm, khá ổn.”
“Còn con?”
“Cũng ổn.”
Giang Lệ đột nhiên không nói nên lời. Khi Giang Hoài vẫn đang học lớp 7, bà ấy phải đi nước ngoài vì lý do công việc. Bà rất ít được nghỉ, đã nhiều năm như vậy, Giang Hoài đều ở lại trong nước chăm sóc bản thân và em gái.
Ngoài việc học, Giang Hoài không phải khiến bà lo lắng gì nhiều.
Giang Lệ nói: “Việc học gần đây thế nào?”
Giang Hoài không trả lời.
Giang Lệ thở dài: “Con phải nỗ lực học hành nhiều hơn nữa…” Giang Hoài không đáp, chỉ đành một mình nói: “Tết năm nay chắc mẹ không về được, ở nước ngoài không có Tết… Con với Tinh Tinh ở nhà ngoan ngoãn, con chăm sóc em, sinh hoạt phí không đủ thì nói mẹ.”
Giang Hoài “Ừm” một tiếng.
Giang Lệ lại thở dài, bà muốn nói chuyện với Giang Hoài nhiều hơn, nhưng con trai tuổi này dường như không muốn giao tiếp nhiều với cha mẹ. Bà ấy không gọi điện thoại cho Giang Hoài, thì Giang Hoài cũng không chủ động gọi bà ấy.
“Vậy mẹ cúp máy trước, bên con muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Cuối cùng Giang Lệ nói.
“Được.” Giang Hoài đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất