Chương 68
Bây giờ đã là tháng mười hai, nhiệt độ ban ngày cũng giảm xuống, có thể nhìn thấy bầu không khí trắng xóa theo từng hơi thở. Máy điều hòa trung tâm của trường cung cấp hệ thống sưởi, cửa sổ kính mờ sương vì hơi nước lạnh.
Kết quả thi giữa kỳ có vào thứ Tư.
Khi lão Lâm bước vào lớp, trong lớp hôm nay náo loạn hẳn lên.
Đây là năm thứ hai trung học, kỳ thi tuyển sinh đầu tiên của thành phố cho lớp văn lý, rất nhiều học sinh như lâm đại địch. Khi Lão Lâm bước vào cửa, trái tim họ đều đập thình thịch.
Từ hôm qua, đã có những học sinh có tin tức linh thông thường đến phòng giáo viên dạy các môn và tung những tin đồn không biết đúng sai... Đề thi môn Vật lý lần này khó, nghe nói cả khối chỉ có hai người đạt điểm tối đa. Cuộc thi lần này, tiếng Anh của lớp chúng ta cao điểm nhất là 148... Những tin đồn như thế nhiều không kể xiết.
Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, tiết học thứ nhất không phải toán học, lão Lâm tiến vào xem qua, nhưng cũng không nói nhiều: "Lần này, kết quả thi giữa kỳ đã có... Hứa Văn Dương lại đây, đợi xong tiết tự học sớm thì dán phiếu điểm lên bảng thông báo trước lớp học... Tự kiểm tra kết quả giữa các lớp, chúng ta sẽ phân tích xem lớp mình đã thi như thế nào vào buổi học buổi chiều."
Biểu cảm của lão Lâm vẫn còn ổn.
Các học sinh ở dưới cùng nghĩ: Chắc mình thi cũng được.
Hứa Văn Dương đáp lời, đi lấy bảng điểm... Còn chưa về lại chỗ ngồi, cậu ta đã liếc mắt một cái. Cậu ta sẽ "shhh" một tiếng, liếc nhìn về phía sau lớp học.
Khi tiếng chuông báo giờ tự học sớm vang lên, học sinh ùa ra bảng thông báo cạnh cửa trước.
Giang Hoài "chậc" một tiếng, dựa vào bàn sau, một tay mở nắp chai nước khoáng, uống vài ngụm nước... nhưng mắt lại dán vào bảng thông báo trước cửa lớp.
Cậu nghe thấy một tiếng cười nhỏ từ phía sau hỏi: "Không đi xem sao?"
Giang Hoài đặt chai nước xuống, không nhìn lại, cũng không có biểu cảm gì: "Đáp án đều đã có rồi, tôi thi được bao nhiêu điểm tôi cũng biết."
“Vậy cậu thi được bao nhiêu điểm?” Bàn sau lại hỏi.
"Bốn trăm..." Giang Hoài dừng một chút: "Không tới năm trăm."
Không cần bản thân Giang Hoài tự chen chúc vào đám đông mà xem, anh em tốt sẽ xem cho Giang Hoài.
Điện thoại trên bàn rung lên hai lần.
Giang Hoài lấy ra, Vệ Hòa Bình đã gửi cho cậu hai tin nhắn WeChat.
Một hình ảnh nhỏ có độ phân giải cao, chụp bảng điểm, từ đầu tiên đến cuối cùng, rõ ràng và rành mạch.
Tin nhắn thứ hai:
Đỡ tôi dậy chơi: [nhe răng cười] [nhe răng cười] [nhe răng cười]
Đáp án cho bài thi đã được công bố vào thứ Hai và thứ Ba, Giang Hoài đối chiếu từng đề, tính ra khoảng từ bốn trăm sáu mươi đến bốn trăm tám mươi... Hai mươi điểm dao động lên xuống phụ thuộc vào việc giáo viên có thích thể chữ thảo trong bài văn của cậu hay không.
Kết quả có lẽ không thích.
Giang Hoài đạt điểm tối thiểu, bốn trăm sáu mươi.
Lần trước làm bài thi thử, Giang Hoài được hơn ba trăm chín mươi điểm, xếp hạng trong cả khối là hơn một ngàn ba trăm.
Lần này là bốn trăm lẻ sáu, xếp hạng một ngàn một trăm.
Thứ hạng của cả khối này chẳng khác mấy những gì Giang Hoài dự đoán... Nếu cậu không thi được năm trăm điển, cậu chắc chắn sẽ không nằm trong top một ngàn cả khối.
Khối chỉ có một ngàn sáu trăm học sinh nên top một ngàn cũng không mấy giá trị… Nhưng dù không có giá trị thực thì đó cũng là rào cản lớn đối với những học sinh điểm thấp như Giang Hoài.
Giang Hoài đếm từ cuối bảng điểm... thứ mười hai từ dưới lên.
Lúc này không có Giang Hoài, bạn học Triệu Thiên Thanh đứng cuối với tổng điểm 176, Toán chỉ có tám điểm.
Giang Hoài đã trèo lên trên.
Lật lên trên, ngón tay Giang Hoài dừng lại.
0001, Bạc Tiệm, 741, 01, 0001.
Trên đây là mã số học sinh, họ tên, tổng điểm, thứ hạng trong lớp, thứ hạng trong khối.
Phải phí bao công sức mới thi được 460 điểm, Giang Hoài chưa bao giờ cảm thấy điểm số của chủ tịch Bạc lại rung động như vậy.
Hơn bảy trăm bốn mươi... Số điểm này đã là hạng nhất rồi.
Nếu thi vào đại học vẫn có thể thi được hơn bảy trăm bốn mươi thì chính là Trạng Nguyên cấp tỉnh.
Sáu môn bị trừ chín điểm, trung bình một môn bị trừ 1,5 điểm.
Còn Tiểu Giang sáu môn bị trừ 290 điểm... Chỉ riêng bài thi văn đã bị trừ 20 điểm.
Cộng hai bài thi Vật Lý và Hóa Học của Tiểu Giang, còn không bằng điểm thi Toán của Bạc Tiệm. Vật Lý của Tiểu Giang 50 điểm, Hóa Học 80, Toán Học của Bạc Tiệm 150.
Giang Hoài vô cảm xóa bản ghi tin nhắn WeChat của Vệ Hòa Bình.
Giờ tan học giữa chừng, Triệu Thiên Thanh vội vàng chạy tới: “Mẹ kiếp, anh Giang, lần này cậu thi hơn 400 điểm!” Cậu ta vô cùng khoa trương, vô cùng lớn lớn tiếng: “Gần 500 rồi!!"
Bốn trăm điểm là bình thường, nói điểm cao là nhảm nhí. Đổi lại là một người khác, đây là sự chế giễu trắng trợn... Tuy nhiên, Triệu Thiên Thanh phát ra cảm xúc thật của mình từ một học sinh kém đếm ngược cả khối: "Lần này cậu thi tốt quá, đứng hạng hơn 1100 của cả khối! Lần thi sau cậu sẽ không thi chung phòng thi với tớ nữa rồi!"
Hai tháng đầu quen biết Giang Hoài, khi Triệu Thiên Thanh vừa đến trước mặt Giang Hoài đã yếu ớt như cành liễu trong gió, nói chuyện cũng không dám thở mạnh.
Nhưng bây giờ Vệ Hòa Bình Bình, người đang gầm rú ở hạng hai, đang rướn cổ xem cuộc vui.
"..."
Giang Hoài im lặng một hồi, sau đó nói: "Cậu có thể nói nhỏ hơn một chút được không?"
"Trời, không phải tớ hưng phấn quá à?"
Giang Hoài: "Cậu hưng phấn cái rắm."
"Đừng, đừng, đừng, anh Giang, cậu không được nói như vậy." Triệu Thiên Thanh từ phía sau Giang Hoài chen vào ghế ngồi xuống, hai tay ôm vai Giang Hoài: "Có câu nói như thế nào nhỉ? Có ngày phú quý, nhớ đừng quên nhau..."
"Đinh" một tiếng, một thứ gì đó rơi xuống đất.
Giang Hoài vô thức nhìn xuống... một cây bút máy.
"Giang Hoài." Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: "Tôi làm rơi bút xuống đất rồi, nhặt lên cho tôi được không?"
Giang Hoài đột quay đầu lại.
Bạc Tiệm cong khóe môi với cậu, nhưng ánh mắt lạnh lùng. Ủng hộ chính chủ
Kết quả thi giữa kỳ có vào thứ Tư.
Khi lão Lâm bước vào lớp, trong lớp hôm nay náo loạn hẳn lên.
Đây là năm thứ hai trung học, kỳ thi tuyển sinh đầu tiên của thành phố cho lớp văn lý, rất nhiều học sinh như lâm đại địch. Khi Lão Lâm bước vào cửa, trái tim họ đều đập thình thịch.
Từ hôm qua, đã có những học sinh có tin tức linh thông thường đến phòng giáo viên dạy các môn và tung những tin đồn không biết đúng sai... Đề thi môn Vật lý lần này khó, nghe nói cả khối chỉ có hai người đạt điểm tối đa. Cuộc thi lần này, tiếng Anh của lớp chúng ta cao điểm nhất là 148... Những tin đồn như thế nhiều không kể xiết.
Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, tiết học thứ nhất không phải toán học, lão Lâm tiến vào xem qua, nhưng cũng không nói nhiều: "Lần này, kết quả thi giữa kỳ đã có... Hứa Văn Dương lại đây, đợi xong tiết tự học sớm thì dán phiếu điểm lên bảng thông báo trước lớp học... Tự kiểm tra kết quả giữa các lớp, chúng ta sẽ phân tích xem lớp mình đã thi như thế nào vào buổi học buổi chiều."
Biểu cảm của lão Lâm vẫn còn ổn.
Các học sinh ở dưới cùng nghĩ: Chắc mình thi cũng được.
Hứa Văn Dương đáp lời, đi lấy bảng điểm... Còn chưa về lại chỗ ngồi, cậu ta đã liếc mắt một cái. Cậu ta sẽ "shhh" một tiếng, liếc nhìn về phía sau lớp học.
Khi tiếng chuông báo giờ tự học sớm vang lên, học sinh ùa ra bảng thông báo cạnh cửa trước.
Giang Hoài "chậc" một tiếng, dựa vào bàn sau, một tay mở nắp chai nước khoáng, uống vài ngụm nước... nhưng mắt lại dán vào bảng thông báo trước cửa lớp.
Cậu nghe thấy một tiếng cười nhỏ từ phía sau hỏi: "Không đi xem sao?"
Giang Hoài đặt chai nước xuống, không nhìn lại, cũng không có biểu cảm gì: "Đáp án đều đã có rồi, tôi thi được bao nhiêu điểm tôi cũng biết."
“Vậy cậu thi được bao nhiêu điểm?” Bàn sau lại hỏi.
"Bốn trăm..." Giang Hoài dừng một chút: "Không tới năm trăm."
Không cần bản thân Giang Hoài tự chen chúc vào đám đông mà xem, anh em tốt sẽ xem cho Giang Hoài.
Điện thoại trên bàn rung lên hai lần.
Giang Hoài lấy ra, Vệ Hòa Bình đã gửi cho cậu hai tin nhắn WeChat.
Một hình ảnh nhỏ có độ phân giải cao, chụp bảng điểm, từ đầu tiên đến cuối cùng, rõ ràng và rành mạch.
Tin nhắn thứ hai:
Đỡ tôi dậy chơi: [nhe răng cười] [nhe răng cười] [nhe răng cười]
Đáp án cho bài thi đã được công bố vào thứ Hai và thứ Ba, Giang Hoài đối chiếu từng đề, tính ra khoảng từ bốn trăm sáu mươi đến bốn trăm tám mươi... Hai mươi điểm dao động lên xuống phụ thuộc vào việc giáo viên có thích thể chữ thảo trong bài văn của cậu hay không.
Kết quả có lẽ không thích.
Giang Hoài đạt điểm tối thiểu, bốn trăm sáu mươi.
Lần trước làm bài thi thử, Giang Hoài được hơn ba trăm chín mươi điểm, xếp hạng trong cả khối là hơn một ngàn ba trăm.
Lần này là bốn trăm lẻ sáu, xếp hạng một ngàn một trăm.
Thứ hạng của cả khối này chẳng khác mấy những gì Giang Hoài dự đoán... Nếu cậu không thi được năm trăm điển, cậu chắc chắn sẽ không nằm trong top một ngàn cả khối.
Khối chỉ có một ngàn sáu trăm học sinh nên top một ngàn cũng không mấy giá trị… Nhưng dù không có giá trị thực thì đó cũng là rào cản lớn đối với những học sinh điểm thấp như Giang Hoài.
Giang Hoài đếm từ cuối bảng điểm... thứ mười hai từ dưới lên.
Lúc này không có Giang Hoài, bạn học Triệu Thiên Thanh đứng cuối với tổng điểm 176, Toán chỉ có tám điểm.
Giang Hoài đã trèo lên trên.
Lật lên trên, ngón tay Giang Hoài dừng lại.
0001, Bạc Tiệm, 741, 01, 0001.
Trên đây là mã số học sinh, họ tên, tổng điểm, thứ hạng trong lớp, thứ hạng trong khối.
Phải phí bao công sức mới thi được 460 điểm, Giang Hoài chưa bao giờ cảm thấy điểm số của chủ tịch Bạc lại rung động như vậy.
Hơn bảy trăm bốn mươi... Số điểm này đã là hạng nhất rồi.
Nếu thi vào đại học vẫn có thể thi được hơn bảy trăm bốn mươi thì chính là Trạng Nguyên cấp tỉnh.
Sáu môn bị trừ chín điểm, trung bình một môn bị trừ 1,5 điểm.
Còn Tiểu Giang sáu môn bị trừ 290 điểm... Chỉ riêng bài thi văn đã bị trừ 20 điểm.
Cộng hai bài thi Vật Lý và Hóa Học của Tiểu Giang, còn không bằng điểm thi Toán của Bạc Tiệm. Vật Lý của Tiểu Giang 50 điểm, Hóa Học 80, Toán Học của Bạc Tiệm 150.
Giang Hoài vô cảm xóa bản ghi tin nhắn WeChat của Vệ Hòa Bình.
Giờ tan học giữa chừng, Triệu Thiên Thanh vội vàng chạy tới: “Mẹ kiếp, anh Giang, lần này cậu thi hơn 400 điểm!” Cậu ta vô cùng khoa trương, vô cùng lớn lớn tiếng: “Gần 500 rồi!!"
Bốn trăm điểm là bình thường, nói điểm cao là nhảm nhí. Đổi lại là một người khác, đây là sự chế giễu trắng trợn... Tuy nhiên, Triệu Thiên Thanh phát ra cảm xúc thật của mình từ một học sinh kém đếm ngược cả khối: "Lần này cậu thi tốt quá, đứng hạng hơn 1100 của cả khối! Lần thi sau cậu sẽ không thi chung phòng thi với tớ nữa rồi!"
Hai tháng đầu quen biết Giang Hoài, khi Triệu Thiên Thanh vừa đến trước mặt Giang Hoài đã yếu ớt như cành liễu trong gió, nói chuyện cũng không dám thở mạnh.
Nhưng bây giờ Vệ Hòa Bình Bình, người đang gầm rú ở hạng hai, đang rướn cổ xem cuộc vui.
"..."
Giang Hoài im lặng một hồi, sau đó nói: "Cậu có thể nói nhỏ hơn một chút được không?"
"Trời, không phải tớ hưng phấn quá à?"
Giang Hoài: "Cậu hưng phấn cái rắm."
"Đừng, đừng, đừng, anh Giang, cậu không được nói như vậy." Triệu Thiên Thanh từ phía sau Giang Hoài chen vào ghế ngồi xuống, hai tay ôm vai Giang Hoài: "Có câu nói như thế nào nhỉ? Có ngày phú quý, nhớ đừng quên nhau..."
"Đinh" một tiếng, một thứ gì đó rơi xuống đất.
Giang Hoài vô thức nhìn xuống... một cây bút máy.
"Giang Hoài." Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: "Tôi làm rơi bút xuống đất rồi, nhặt lên cho tôi được không?"
Giang Hoài đột quay đầu lại.
Bạc Tiệm cong khóe môi với cậu, nhưng ánh mắt lạnh lùng. Ủng hộ chính chủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất