Chương 69
Vệ Hòa Bình đúng lúc chuồn ra ngoài để đi vệ sinh khi còn chưa tan học nên đã lỡ mất lão Tần.
Các học sinh ở hàng ghế đầu im lặng.
Bạn học ở cửa trước trông cũng trạc tuổi họ, nhưng đã có đường nét của một người đàn ông trưởng thành. Áo khoác sẫm màu, áo len cổ lọ, chân dài, đi ủng quân đội, không mặc đồng phục học sinh, một khuôn mặt rất dễ nhận biết nhưng lại là một khuôn mặt xa lạ.
Mẹ nó, trông thật không dễ chọc... sợ là đến đây tìm Giang Hoài để trả thù.
Không ai nói lời nào.
Tâm trạng Tần Dư Hạc không tốt. Cậu ta từ trường về trước hơn một tuần, bắt chuyến bay nội địa qua đêm, từ Luân Đôn đến thành phố B, hơn mười giờ... Kết quả, cậu ta xuống máy bay và gửi một tin nhắn cho Giang Hoài, nhưng cả buổi mà Giang Hoài không trả lời cậu ta.
Cậu ta thậm chí còn không nói với bố mẹ về việc xin nghỉ phép và trở về nước sớm, người đầu tiên cậu ta thông báo là Giang Hoài, nhưng Giang Hoài lại phớt lờ cậu ta.
Cảnh còn người mất.
Nói tới là muốn rơi nước mắt.
Giang Hoài đã thay đổi.
Giang Hoài không còn yêu cậu ta nữa.
Trước khi đến trường của Giang Hoài, Tần Dư Hạc đến một khách sạn gần đó thuê phòng, cất tạm hành lý vào khách sạn... Bố mẹ cậu vẫn không biết cậu đã về nước nên cậu đành phải ở khách sạn một thời gian.
Tuy nhiên, Tần Dư Hạc nghĩ, nếu Giang Hoài thành tâm nhận lỗi và thành tâm mời ba đến ở nhà mình, cậu ta sẽ miễn cưỡng đồng ý với Giang Hoài, đến ở nhà Giang Hoài mấy ngày trước.
Tần Dư Hạc nhìn thoáng qua phòng học lớp hai. Cả Giang Hoài và Vệ Hòa Bình đều không thấy đâu.
Cậu ta cúi đầu hỏi các bạn học ở hàng đầu tiên cạnh cửa trước: "Bạn học, Giang Hoài có ở lớp này không?"
"Có có."
Tần Dư Hạc rũ mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Vậy cậu ta ngồi ở đâu?"
Bạn học sợ hãi rụt cổ lại, sợ ông lớn này phát hỏa, hại đến cá trong chậu, nên đưa tay chỉ: "Ở cửa sau, chỗ ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm từ dưới lên."
“Ồ, cám ơn.” Tần Dư Hạc bước vào phòng học lớp hai.
Ngày sinh nhật của Giang Hoài vào tháng Mười Hai. Hai năm trước, sinh nhật của Giang Hoài, Tần Dư Hạc đều từ nước ngoài trở về tặng quà sinh nhật cho cậu. Năm nay về sớm, cậu ta trực tiếp mang người bằng xương bằng thịt trở về.
Tại khách sạn, cậu ta đã đặt một ván trượt phiên bản giới hạn liên danh trước nửa năm.
Tần Dư Hạc đi tới hàng ghế thứ hai đếm ngược. Cậu ta lật tờ giấy gấp trên bàn, một xấp giấy thi màu đỏ, đỏ, đen, đen... Cậu ta xác định chữ viết xấu xí này là do cậu viết.
Cậu ta cầm cây bút của Giang Hoài lên, rút ra một mảnh giấy nháp và để lại lời nhắn cho Giang Hoài theo cách thủ công.
Giang Hoài có thể cả ngày không trả lời WeChat của mình, nhưng cậu ta không tin rằng Giang Hoài có thể không trở lại lớp học suốt một ngày.
Tần Dư Hạc đặt bút lại, lại thu dọn mặt bàn cho Giang Hoài, kéo cổ áo, đi ra cửa sau.
Vừa mở cửa sau, Tần Dư Hạc liền híp mắt lại.
Trong hành lang, chó Alpha, người mà cậu ta đã nhìn thấy nhiều lần trên diễn đàn trường Trung học Số 2, còn tạm thời đánh dấu Giang Hoài một lần, đang đứng bên cửa sổ, nghiêng người, vừa nói chuyện với một nam sinh khác xong, quay đầu nhìn lại đây.
Nhìn thoáng qua, Tần Dư Hạc xác định chó Alpha này tuyệt đối lòng dạ khó lường.
Trần Phùng Trạch đi rồi, Tần Dư Hạc lại đến.
“Cậu chính là Bạc Tiệm?” Tần Dư Hạc hơi nâng cằm.
Bạc Tiệm cười khúc khích: "Bạn học tiểu học của Giang Hoài?"
Tần Dư Hạc nở nụ cười như có như không: "Bạn học tiểu học của Giang Hoài có rất nhiều, nhưng bạn từ nhỏ thì chỉ mình tôi."
Tất cả hiểu biết của Tần Dư Hạc về Bạc Tiệm đều đến từ diễn đàn trường của Trung học Số 2. Trên diễn đàn trường Trung học Số 2, ngoài các loại nhãn dán khen ngợi, nhãn dán tuyên truyền, nhãn dán thông báo, nhãn biểu quyết, nhãn dán liếm Omega mà Tần Dư Hạc vẫn luôn bỏ qua, những thứ có liên quan đến Bạc Tiệm đều là truyện đồng nhân của Giang Hoài và Bạc Tiệm.
Trong truyện đồng nhân, chủ tịch Bạc được miêu tả là một người mẹ vĩ đại lạnh lùng và cứng đầu, đĩnh đạc và xinh đẹp, vì yêu làm O, nhiều lần sanh non ( còn nghi vấn).
Mọi người đều biết, nghệ thuật bắt nguồn từ thực tế.
Nhưng một Alpha lại có thể bị biên soạn quá mức như vậy trên diễn đàn trường... Tần Dư Hạc cảm thấy Bạc Tiệm hoàn toàn là một kẻ nham hiểm chết tiệt.
"Ồ." Bạc Tiệm thản nhiên nói: "Giang Hoài có khá nhiều bạn... Bạn trai lại chỉ có mình tôi."
Tần Dư Hạc đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, cậu ta nhìn chằm chằm Bạc Tiệm: "Cậu lặp lại những gì vừa nói xem?"
Bạc Tiệm nở một nụ cười lịch sự đến cực điểm: "Ồ, có phải Giang Hoài đã quên nói với bạn bè của cậu ấy không?"
Cậu nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi còn tưởng rằng cậu và Giang Hoài có quan hệ tốt lắm chứ."
Tần Dư Hạc lại im lặng.
Hồi lâu, cậu ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạc Tiệm, nhưng không nói gì, chỉ hỏi: "Giang Hoài bây giờ ở đâu?"
“Cậu tên là Tần Dư Hạc đúng không?” Nhưng Bạc Tiệm không trả lời, cậu bày ra tư thái của một học sinh ưu tú với nụ cười giả tạo: “Nội quy của trường Trung học Số 2 quy định học sinh các trường khác không được phép vào.”
Cậu dừng một chút rồi hỏi: “Có cần tôi gọi điện cho giáo viên Trường Trung học Số 2 để tiễn cậu không?”
Tần Dư Hạc híp mắt: "Cậu muốn đánh nhau?"
Bạc Tiệm mỉm cười: "Được."
Giang Hoài đã dành ba tiết rưỡi tại Văn phòng Giáo dục Đạo đức.
Cửa sổ rộng hơn một mét một chút, cậu ở phía đông, Lưu Sướng ở phía tây. Cậu không biết Lưu Sướng có nhìn cậu không, nhưng dù sao cậu cũng không nhìn Lưu Sướng.
Trông thật ngu ngốc.
Xin lỗi là không có cửa đâu, muốn đứng thì đứng thôi. Cậu không đi học nữa, nếu chủ nhiệm giáo dục đạo đức không chê cậu vướng bận chướng mắt, cậu có thể chịu phạt đứng ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức một tuần.
Ba tiết, tính giờ học là ba, bốn giờ.
Cậu ta lén lút liếc nhìn Giang Hoài ở phía Đông. Giang Hoài đứng quay mặt vào tường, tay phải đút túi, mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không cử động... ngoại trừ tay trái. Tay trái Giang Hoài cầm một bông hoa có lá dài. Khi Lưu Sướng nhìn sang, cậu ta phát hiện Giang Hoài đang lén bứt lá cây cảnh trong bồn cảnh của Phòng Giáo dục Đạo đức chơi.
Lưu Sướng nghĩ rằng không thể cứ tiếp tục như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hoa cây cảnh trong Văn phòng Giáo dục Đạo đức sẽ bị Giang Hoài bứt hết mất.
Đúng lúc các giáo viên trong Phòng Giáo dục Đạo đức đã đi ra ngoài.
Lưu Sướng lặng lẽ đi vài bước đến chỗ của Giang Hoài, rồi lại nhích thêm vài bước.
Lưu Sướng di chuyển sang phía bên phải của Giang Hoài.
Không phải Giang Hoài không cảm nhận được, mà là trong lòng đang cười nhạo tên ngốc này chắc không chịu nổi nên mới bỏ thể diện mà đến cầu hòa với cậu.
Giang Hoài không nhúc nhích, không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Lưu Sướng ho hai tiếng để hắng giọng: "Cậu không có việc gì đi ngắt hoa giáo viên trong Văn phòng Giáo dục Đạo đức người ta nuôi làm gì?"
Giang Hoài không quay đầu lại: "Liên quan đéo gì đến cậu?"
“Tại sao lại không liên quan đến cái rắm… không liên quan đến tôi?” Lưu Sướng nói: “Cậu ngắt hết hoa của giáo viên rồi, đến lúc đó giáo viên lại không tới tìm hai người tôi với cậu để tính sổ sao?"
Giang Hoài: "Người nào làm người đó chịu trách nhiệm. Hoa tôi ngắt, tôi chịu trách nhiệm."
Trong lòng Lưu Sướng tức giận, thầm nghĩ: mẹ kiếp, thằng Giang Hoài này sao lại không biết nói chuyện như vậy, không chịu nhường cậu ta một bước sao??
Cậu ta nghĩ lại, nói lời chính nghĩa: "Không đúng, tôi mặc kệ cậu, trên pháp luật không phải có cái... có cái tội bao che sao? Đến lúc đó, cậu sẽ là thủ phạm chính, còn tôi sẽ là đồng phạm!"
Giang Hoài: "..."
Sau hai ba giây, Giang Hoài rốt cục không kìm được mà quay đầu lại: "Cậu bị thiểu năng hả?"
Lưu Sướng lại kêu gào: "Cậu xem cậu còn mắng tôi!"
Giang Hoài nhếch môi: "Nếu cậu còn xàm xí nữa, tôi sẽ đánh cậu."
"Không được." Lưu Sướng nói: "Tôi không muốn bị đánh, cậu đánh tôi một lần là đủ."
Thấy Giang Hoài không để ý tới mình, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng không phải ngày nào tôi cũng ôm suy nghĩ nói xấu người khác, tôi nói một lần là đủ rồi... Sau này tôi sẽ không nói nữa."
Giang Hoài nhướng mi.
Kỳ thật trong lòng biết Lưu Sướng biết rõ từ năm lớp Mười, cậu ta đã phiền Giang Hoài rồi. Ở nhà mẹ cậu không ít lần mắng Giang Hoài với cậu ta, khiến cậu ta cũng ghét người này. Đi học thì ngủ, không nghe quản giáo, giáo viên chủ nhiệm bảo làm gì thì làm ngược lại... Đương nhiên cậu ta càng chán ghét Giang Hoài đã từng đánh Omega, thậm chí cưỡng bức người khác.
Nhưng vấn đề này được làm rõ, không phải lỗi của Giang Hoài.
Lưu Sướng nghiến răng, một lúc sau mới xoay người cúi đầu nói với Giang Hoài: "Giang Hoài, thực xin lỗi, là tôi miệng xấu, tôi thừa nhận."
Giọng cậu ta nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Cậu muốn tôi xin lỗi với chủ tịch thế nào cũng được… tôi sẽ đi.”
Sau đó, cậu ta nói thêm: "Nhưng tôi cảm thấy cậu đánh người cũng không đúng."
Giang Hoài lười biếng quay đầu nhìn về phía gáy Lưu Sướng... Lưu Sướng vẫn cúi đầu không đứng dậy.
Cậu xong khóe môi: "Muốn tôi cùng đi tìm chủ nhiệm giáo dục đạo đức nhận lỗi với cậu sao?"
"Không, không." Lưu Sướng vội vàng xua tay: "Tôi thật sự thừa nhận mình sai... Tôi không phải xin lỗi chỉ để cùng cậu đi gặp chủ nhiệm."
Cậu ta nhìn quanh: "Hay là tôi viết giấy nhận sai cho cậu nhé?"
"Không cần viết giấy nhận sai."
Văn phòng Giáo dục Đạo đức không có ai, vì vậy Giang Hoài kéo ghế xoay của chủ nhiệm ra ngoài... Đứng hơn ba tiếng đồng hồ cũng không đến mức đau vai đau lưng, nhưng cậu cũng khá mệt. Cậu ngồi ở trên chiếc ghế xoay lớn, xoay người về phía Lưu Sướng, quay lưng về phía Lưu Sướng: "Bóp vai cho tôi, nói ba trăm lần tôi sai rồi, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Lưu Sướng sửng sốt: "...?"
Lão Lâm hôm nay rất đau đầu.
Hai học sinh Giang Hoài và Lưu Sướng ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức còn suýt đánh nhau trước mặt nhóm giáo viên. Anh ta vừa rời khỏi Văn phòng Giáo dục Đạo đức, Lưu Dục Tú lại đến gặp anh ta để lý luận.
Dù sao cũng là đồng nghiệp, Dục Tú không đối xử với Lâm Phi hống hách như với Giang Hoài, Bà ta cũng nghe nói về hành động thấy việc nghĩa hăng hái làm của Giang Hoài nên không nói về những việc tốt mà Giang Hoài đã làm, chỉ lý luận với lão Lâm về việc "Có phải Giang Hoài nên tôn trọng người làm giáo viên là bà ta một chút hay không?" và "Giang Hoài có nên cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi Văn phòng Giáo dục Đạo đức với Lưu Sướng không".
Chân trước Lưu Dục Tú vừa đi, chân sau Hứa Văn Dương đã đến.
Hứa Văn Dương trông rất căng thẳng: "Thưa thầy, Bạc Tiệm đã đánh nhau với một bạn nam trong lớp!"
Nói là đánh nhau nhưng Bạc Tiệm đã rất khắc chế.
Tần Dư Hạc cũng vậy.
Cả hai người đều có chung một suy nghĩ: "Nhìn cậu chướng mắt đã lâu rồi."
Tần Dư Hạc cho Bạc Tiệm một quyền, Bạc Tiệm cho Tần Dư Hạc một cước.
Sau khi đánh nhau, Bạc Tiệm lấy khăn giấy lau khóe miệng chảy máu, từ từ gấp lại rồi ném vào thùng rác. Tần Dư Hạc thì dựa vào tường chỉnh trang lại quần áo, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau đó cả hai bị chủ nhiệm giáo dục đạo đức đụng phải ở nhà vệ sinh ở trên lầu tòa nhà dạy học.
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức bảo dừng lại, Tần Dư Hạc không thèm nghe, xoay người chuẩn bị rời đi. Bạc Tiệm quay đầu lại, sờ lên khóe miệng, cười nói: "Giang Hoài đang ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức, không đi sao?"
Tần Dư Hạc dừng chân một chút, liền xoay người trở lại.
Ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức, Giang Hoài đang bảo Lưu Sướng bóp vai cho mình. Cậu chậm rãi uống một ngụm nước Lưu Sướng rót cho: "Mạnh chút, buổi sáng chưa ăn sao?"
Lưu Sướng nhục nhã vô cùng: "Cậu..."
"Cậu cái gì?"
"... Cậu nói rất đúng, tôi sẽ mạnh hơn. Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."
Giang Hoài thở dài một tiếng, nhớ tới những năm bị lão Lâm lệnh cho đọc thuộc lòng hơn ba trăm câu "Em sai rồi" trong bản kiểm điểm.
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức lại đau đầu... Bạc Tiệm, một hạt giống tốt của trường, hơn nữa còn là Chủ tịch Hội học sinh, làm sao có thể làm ra chuyện đánh nhau như vậy trong trường?
Học sinh như Bạc Tiệm, đến mắng ông ta cũng không mắng nổi, chỉ có thể vừa đi vừa thở dài: "Em ơi làm em, em bảo thầy nói với em cái gì mới tốt đây. Học sinh phía sau ở lớp nào, tên gì?"
Bạc Tiệm nở nụ cười: "Không biết... Là lần đầu tiên gặp nhau."
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức cau mày, trước tiên mở ra cửa phòng làm việc: "Cái gì gọi là lần đầu tiên..."
Vừa bước vào cửa, chủ nhiệm giáo dục đạo đức nhìn lên, thấy Giang Hoài đang ngồi trên ghế xoay của ông ta, tay cầm chiếc cốc giấy dùng một lần. Phía sau, Lưu Sướng đang bóp vai cho cậu, hệt với hình ảnh tên địa chủ gian ác trong xã hội cũ vốn là tâm điểm của thời đại.
Ông ta lập tức nổi giận: "Giang Hoài, đứng lên! Cho cậu đến Văn phòng Giáo dục Đạo đức để làm gì hả??"
Giang Hoài sặc.
Trời.
Tại sao Bạc Tiệm và Tần Dư Hạc lại đến cùng nhau??
Các học sinh ở hàng ghế đầu im lặng.
Bạn học ở cửa trước trông cũng trạc tuổi họ, nhưng đã có đường nét của một người đàn ông trưởng thành. Áo khoác sẫm màu, áo len cổ lọ, chân dài, đi ủng quân đội, không mặc đồng phục học sinh, một khuôn mặt rất dễ nhận biết nhưng lại là một khuôn mặt xa lạ.
Mẹ nó, trông thật không dễ chọc... sợ là đến đây tìm Giang Hoài để trả thù.
Không ai nói lời nào.
Tâm trạng Tần Dư Hạc không tốt. Cậu ta từ trường về trước hơn một tuần, bắt chuyến bay nội địa qua đêm, từ Luân Đôn đến thành phố B, hơn mười giờ... Kết quả, cậu ta xuống máy bay và gửi một tin nhắn cho Giang Hoài, nhưng cả buổi mà Giang Hoài không trả lời cậu ta.
Cậu ta thậm chí còn không nói với bố mẹ về việc xin nghỉ phép và trở về nước sớm, người đầu tiên cậu ta thông báo là Giang Hoài, nhưng Giang Hoài lại phớt lờ cậu ta.
Cảnh còn người mất.
Nói tới là muốn rơi nước mắt.
Giang Hoài đã thay đổi.
Giang Hoài không còn yêu cậu ta nữa.
Trước khi đến trường của Giang Hoài, Tần Dư Hạc đến một khách sạn gần đó thuê phòng, cất tạm hành lý vào khách sạn... Bố mẹ cậu vẫn không biết cậu đã về nước nên cậu đành phải ở khách sạn một thời gian.
Tuy nhiên, Tần Dư Hạc nghĩ, nếu Giang Hoài thành tâm nhận lỗi và thành tâm mời ba đến ở nhà mình, cậu ta sẽ miễn cưỡng đồng ý với Giang Hoài, đến ở nhà Giang Hoài mấy ngày trước.
Tần Dư Hạc nhìn thoáng qua phòng học lớp hai. Cả Giang Hoài và Vệ Hòa Bình đều không thấy đâu.
Cậu ta cúi đầu hỏi các bạn học ở hàng đầu tiên cạnh cửa trước: "Bạn học, Giang Hoài có ở lớp này không?"
"Có có."
Tần Dư Hạc rũ mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Vậy cậu ta ngồi ở đâu?"
Bạn học sợ hãi rụt cổ lại, sợ ông lớn này phát hỏa, hại đến cá trong chậu, nên đưa tay chỉ: "Ở cửa sau, chỗ ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm từ dưới lên."
“Ồ, cám ơn.” Tần Dư Hạc bước vào phòng học lớp hai.
Ngày sinh nhật của Giang Hoài vào tháng Mười Hai. Hai năm trước, sinh nhật của Giang Hoài, Tần Dư Hạc đều từ nước ngoài trở về tặng quà sinh nhật cho cậu. Năm nay về sớm, cậu ta trực tiếp mang người bằng xương bằng thịt trở về.
Tại khách sạn, cậu ta đã đặt một ván trượt phiên bản giới hạn liên danh trước nửa năm.
Tần Dư Hạc đi tới hàng ghế thứ hai đếm ngược. Cậu ta lật tờ giấy gấp trên bàn, một xấp giấy thi màu đỏ, đỏ, đen, đen... Cậu ta xác định chữ viết xấu xí này là do cậu viết.
Cậu ta cầm cây bút của Giang Hoài lên, rút ra một mảnh giấy nháp và để lại lời nhắn cho Giang Hoài theo cách thủ công.
Giang Hoài có thể cả ngày không trả lời WeChat của mình, nhưng cậu ta không tin rằng Giang Hoài có thể không trở lại lớp học suốt một ngày.
Tần Dư Hạc đặt bút lại, lại thu dọn mặt bàn cho Giang Hoài, kéo cổ áo, đi ra cửa sau.
Vừa mở cửa sau, Tần Dư Hạc liền híp mắt lại.
Trong hành lang, chó Alpha, người mà cậu ta đã nhìn thấy nhiều lần trên diễn đàn trường Trung học Số 2, còn tạm thời đánh dấu Giang Hoài một lần, đang đứng bên cửa sổ, nghiêng người, vừa nói chuyện với một nam sinh khác xong, quay đầu nhìn lại đây.
Nhìn thoáng qua, Tần Dư Hạc xác định chó Alpha này tuyệt đối lòng dạ khó lường.
Trần Phùng Trạch đi rồi, Tần Dư Hạc lại đến.
“Cậu chính là Bạc Tiệm?” Tần Dư Hạc hơi nâng cằm.
Bạc Tiệm cười khúc khích: "Bạn học tiểu học của Giang Hoài?"
Tần Dư Hạc nở nụ cười như có như không: "Bạn học tiểu học của Giang Hoài có rất nhiều, nhưng bạn từ nhỏ thì chỉ mình tôi."
Tất cả hiểu biết của Tần Dư Hạc về Bạc Tiệm đều đến từ diễn đàn trường của Trung học Số 2. Trên diễn đàn trường Trung học Số 2, ngoài các loại nhãn dán khen ngợi, nhãn dán tuyên truyền, nhãn dán thông báo, nhãn biểu quyết, nhãn dán liếm Omega mà Tần Dư Hạc vẫn luôn bỏ qua, những thứ có liên quan đến Bạc Tiệm đều là truyện đồng nhân của Giang Hoài và Bạc Tiệm.
Trong truyện đồng nhân, chủ tịch Bạc được miêu tả là một người mẹ vĩ đại lạnh lùng và cứng đầu, đĩnh đạc và xinh đẹp, vì yêu làm O, nhiều lần sanh non ( còn nghi vấn).
Mọi người đều biết, nghệ thuật bắt nguồn từ thực tế.
Nhưng một Alpha lại có thể bị biên soạn quá mức như vậy trên diễn đàn trường... Tần Dư Hạc cảm thấy Bạc Tiệm hoàn toàn là một kẻ nham hiểm chết tiệt.
"Ồ." Bạc Tiệm thản nhiên nói: "Giang Hoài có khá nhiều bạn... Bạn trai lại chỉ có mình tôi."
Tần Dư Hạc đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, cậu ta nhìn chằm chằm Bạc Tiệm: "Cậu lặp lại những gì vừa nói xem?"
Bạc Tiệm nở một nụ cười lịch sự đến cực điểm: "Ồ, có phải Giang Hoài đã quên nói với bạn bè của cậu ấy không?"
Cậu nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi còn tưởng rằng cậu và Giang Hoài có quan hệ tốt lắm chứ."
Tần Dư Hạc lại im lặng.
Hồi lâu, cậu ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạc Tiệm, nhưng không nói gì, chỉ hỏi: "Giang Hoài bây giờ ở đâu?"
“Cậu tên là Tần Dư Hạc đúng không?” Nhưng Bạc Tiệm không trả lời, cậu bày ra tư thái của một học sinh ưu tú với nụ cười giả tạo: “Nội quy của trường Trung học Số 2 quy định học sinh các trường khác không được phép vào.”
Cậu dừng một chút rồi hỏi: “Có cần tôi gọi điện cho giáo viên Trường Trung học Số 2 để tiễn cậu không?”
Tần Dư Hạc híp mắt: "Cậu muốn đánh nhau?"
Bạc Tiệm mỉm cười: "Được."
Giang Hoài đã dành ba tiết rưỡi tại Văn phòng Giáo dục Đạo đức.
Cửa sổ rộng hơn một mét một chút, cậu ở phía đông, Lưu Sướng ở phía tây. Cậu không biết Lưu Sướng có nhìn cậu không, nhưng dù sao cậu cũng không nhìn Lưu Sướng.
Trông thật ngu ngốc.
Xin lỗi là không có cửa đâu, muốn đứng thì đứng thôi. Cậu không đi học nữa, nếu chủ nhiệm giáo dục đạo đức không chê cậu vướng bận chướng mắt, cậu có thể chịu phạt đứng ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức một tuần.
Ba tiết, tính giờ học là ba, bốn giờ.
Cậu ta lén lút liếc nhìn Giang Hoài ở phía Đông. Giang Hoài đứng quay mặt vào tường, tay phải đút túi, mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không cử động... ngoại trừ tay trái. Tay trái Giang Hoài cầm một bông hoa có lá dài. Khi Lưu Sướng nhìn sang, cậu ta phát hiện Giang Hoài đang lén bứt lá cây cảnh trong bồn cảnh của Phòng Giáo dục Đạo đức chơi.
Lưu Sướng nghĩ rằng không thể cứ tiếp tục như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hoa cây cảnh trong Văn phòng Giáo dục Đạo đức sẽ bị Giang Hoài bứt hết mất.
Đúng lúc các giáo viên trong Phòng Giáo dục Đạo đức đã đi ra ngoài.
Lưu Sướng lặng lẽ đi vài bước đến chỗ của Giang Hoài, rồi lại nhích thêm vài bước.
Lưu Sướng di chuyển sang phía bên phải của Giang Hoài.
Không phải Giang Hoài không cảm nhận được, mà là trong lòng đang cười nhạo tên ngốc này chắc không chịu nổi nên mới bỏ thể diện mà đến cầu hòa với cậu.
Giang Hoài không nhúc nhích, không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Lưu Sướng ho hai tiếng để hắng giọng: "Cậu không có việc gì đi ngắt hoa giáo viên trong Văn phòng Giáo dục Đạo đức người ta nuôi làm gì?"
Giang Hoài không quay đầu lại: "Liên quan đéo gì đến cậu?"
“Tại sao lại không liên quan đến cái rắm… không liên quan đến tôi?” Lưu Sướng nói: “Cậu ngắt hết hoa của giáo viên rồi, đến lúc đó giáo viên lại không tới tìm hai người tôi với cậu để tính sổ sao?"
Giang Hoài: "Người nào làm người đó chịu trách nhiệm. Hoa tôi ngắt, tôi chịu trách nhiệm."
Trong lòng Lưu Sướng tức giận, thầm nghĩ: mẹ kiếp, thằng Giang Hoài này sao lại không biết nói chuyện như vậy, không chịu nhường cậu ta một bước sao??
Cậu ta nghĩ lại, nói lời chính nghĩa: "Không đúng, tôi mặc kệ cậu, trên pháp luật không phải có cái... có cái tội bao che sao? Đến lúc đó, cậu sẽ là thủ phạm chính, còn tôi sẽ là đồng phạm!"
Giang Hoài: "..."
Sau hai ba giây, Giang Hoài rốt cục không kìm được mà quay đầu lại: "Cậu bị thiểu năng hả?"
Lưu Sướng lại kêu gào: "Cậu xem cậu còn mắng tôi!"
Giang Hoài nhếch môi: "Nếu cậu còn xàm xí nữa, tôi sẽ đánh cậu."
"Không được." Lưu Sướng nói: "Tôi không muốn bị đánh, cậu đánh tôi một lần là đủ."
Thấy Giang Hoài không để ý tới mình, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng không phải ngày nào tôi cũng ôm suy nghĩ nói xấu người khác, tôi nói một lần là đủ rồi... Sau này tôi sẽ không nói nữa."
Giang Hoài nhướng mi.
Kỳ thật trong lòng biết Lưu Sướng biết rõ từ năm lớp Mười, cậu ta đã phiền Giang Hoài rồi. Ở nhà mẹ cậu không ít lần mắng Giang Hoài với cậu ta, khiến cậu ta cũng ghét người này. Đi học thì ngủ, không nghe quản giáo, giáo viên chủ nhiệm bảo làm gì thì làm ngược lại... Đương nhiên cậu ta càng chán ghét Giang Hoài đã từng đánh Omega, thậm chí cưỡng bức người khác.
Nhưng vấn đề này được làm rõ, không phải lỗi của Giang Hoài.
Lưu Sướng nghiến răng, một lúc sau mới xoay người cúi đầu nói với Giang Hoài: "Giang Hoài, thực xin lỗi, là tôi miệng xấu, tôi thừa nhận."
Giọng cậu ta nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Cậu muốn tôi xin lỗi với chủ tịch thế nào cũng được… tôi sẽ đi.”
Sau đó, cậu ta nói thêm: "Nhưng tôi cảm thấy cậu đánh người cũng không đúng."
Giang Hoài lười biếng quay đầu nhìn về phía gáy Lưu Sướng... Lưu Sướng vẫn cúi đầu không đứng dậy.
Cậu xong khóe môi: "Muốn tôi cùng đi tìm chủ nhiệm giáo dục đạo đức nhận lỗi với cậu sao?"
"Không, không." Lưu Sướng vội vàng xua tay: "Tôi thật sự thừa nhận mình sai... Tôi không phải xin lỗi chỉ để cùng cậu đi gặp chủ nhiệm."
Cậu ta nhìn quanh: "Hay là tôi viết giấy nhận sai cho cậu nhé?"
"Không cần viết giấy nhận sai."
Văn phòng Giáo dục Đạo đức không có ai, vì vậy Giang Hoài kéo ghế xoay của chủ nhiệm ra ngoài... Đứng hơn ba tiếng đồng hồ cũng không đến mức đau vai đau lưng, nhưng cậu cũng khá mệt. Cậu ngồi ở trên chiếc ghế xoay lớn, xoay người về phía Lưu Sướng, quay lưng về phía Lưu Sướng: "Bóp vai cho tôi, nói ba trăm lần tôi sai rồi, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Lưu Sướng sửng sốt: "...?"
Lão Lâm hôm nay rất đau đầu.
Hai học sinh Giang Hoài và Lưu Sướng ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức còn suýt đánh nhau trước mặt nhóm giáo viên. Anh ta vừa rời khỏi Văn phòng Giáo dục Đạo đức, Lưu Dục Tú lại đến gặp anh ta để lý luận.
Dù sao cũng là đồng nghiệp, Dục Tú không đối xử với Lâm Phi hống hách như với Giang Hoài, Bà ta cũng nghe nói về hành động thấy việc nghĩa hăng hái làm của Giang Hoài nên không nói về những việc tốt mà Giang Hoài đã làm, chỉ lý luận với lão Lâm về việc "Có phải Giang Hoài nên tôn trọng người làm giáo viên là bà ta một chút hay không?" và "Giang Hoài có nên cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi Văn phòng Giáo dục Đạo đức với Lưu Sướng không".
Chân trước Lưu Dục Tú vừa đi, chân sau Hứa Văn Dương đã đến.
Hứa Văn Dương trông rất căng thẳng: "Thưa thầy, Bạc Tiệm đã đánh nhau với một bạn nam trong lớp!"
Nói là đánh nhau nhưng Bạc Tiệm đã rất khắc chế.
Tần Dư Hạc cũng vậy.
Cả hai người đều có chung một suy nghĩ: "Nhìn cậu chướng mắt đã lâu rồi."
Tần Dư Hạc cho Bạc Tiệm một quyền, Bạc Tiệm cho Tần Dư Hạc một cước.
Sau khi đánh nhau, Bạc Tiệm lấy khăn giấy lau khóe miệng chảy máu, từ từ gấp lại rồi ném vào thùng rác. Tần Dư Hạc thì dựa vào tường chỉnh trang lại quần áo, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau đó cả hai bị chủ nhiệm giáo dục đạo đức đụng phải ở nhà vệ sinh ở trên lầu tòa nhà dạy học.
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức bảo dừng lại, Tần Dư Hạc không thèm nghe, xoay người chuẩn bị rời đi. Bạc Tiệm quay đầu lại, sờ lên khóe miệng, cười nói: "Giang Hoài đang ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức, không đi sao?"
Tần Dư Hạc dừng chân một chút, liền xoay người trở lại.
Ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức, Giang Hoài đang bảo Lưu Sướng bóp vai cho mình. Cậu chậm rãi uống một ngụm nước Lưu Sướng rót cho: "Mạnh chút, buổi sáng chưa ăn sao?"
Lưu Sướng nhục nhã vô cùng: "Cậu..."
"Cậu cái gì?"
"... Cậu nói rất đúng, tôi sẽ mạnh hơn. Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."
Giang Hoài thở dài một tiếng, nhớ tới những năm bị lão Lâm lệnh cho đọc thuộc lòng hơn ba trăm câu "Em sai rồi" trong bản kiểm điểm.
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức lại đau đầu... Bạc Tiệm, một hạt giống tốt của trường, hơn nữa còn là Chủ tịch Hội học sinh, làm sao có thể làm ra chuyện đánh nhau như vậy trong trường?
Học sinh như Bạc Tiệm, đến mắng ông ta cũng không mắng nổi, chỉ có thể vừa đi vừa thở dài: "Em ơi làm em, em bảo thầy nói với em cái gì mới tốt đây. Học sinh phía sau ở lớp nào, tên gì?"
Bạc Tiệm nở nụ cười: "Không biết... Là lần đầu tiên gặp nhau."
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức cau mày, trước tiên mở ra cửa phòng làm việc: "Cái gì gọi là lần đầu tiên..."
Vừa bước vào cửa, chủ nhiệm giáo dục đạo đức nhìn lên, thấy Giang Hoài đang ngồi trên ghế xoay của ông ta, tay cầm chiếc cốc giấy dùng một lần. Phía sau, Lưu Sướng đang bóp vai cho cậu, hệt với hình ảnh tên địa chủ gian ác trong xã hội cũ vốn là tâm điểm của thời đại.
Ông ta lập tức nổi giận: "Giang Hoài, đứng lên! Cho cậu đến Văn phòng Giáo dục Đạo đức để làm gì hả??"
Giang Hoài sặc.
Trời.
Tại sao Bạc Tiệm và Tần Dư Hạc lại đến cùng nhau??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất