Học Bá Hôm Nay Chọc Đến Tiểu Nãi Bao Rồi Sao
Chương 6: Cậu chắc chắn tin tức tố của cậu không phải là vị sữa sao?
Edit by Bất Tương Lộ
▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸
Phó Viên Tấn nắm chặt nắm tay, hung hăng dùng tay đập bàn một cái, nhìn về phía Sở Hạc Châu ánh mắt mang theo phẫn hận.
"Cậu mới là học sinh tiểu học đấy!" Phó Viên Tấn đá một cái vào chân bàn, làm ghế dựa của Vưu Trĩ An phía trước bị chấn động một chút, Vưu Trĩ An liếm răng cấm một cái, đột nhiên đứng lên, cố ý đứng thẳng một cái đẩy ghế dựa về phía sau, sách Phó Viên Tấn để ở trên mặt bàn bị y đâm rớt hơn phân nửa.
"Báo cáo, thầy Giản, em muốn báo Phó Viên Tấn đi học nói chuyện với lớp trưởng, quấy rầy lớp trưởng học tập." Động tác Vưu Trĩ An rất lớn, khiến cho tất cả mọi người trong lớp chú ý, Kha Thời Giai thấy toàn bộ quá trình cười không nhịn được.
"Phó Viên Tấn! Em đi ra ngoài đứng cho tôi!" Thầy Giản bàn vỗ bàn một cái, ném phấn viết hướng tới đầu hắn đụng ở giữa trán.
Phó Viên Tấn vẻ mặt ủy khuất đứng lên đi ra ngoài, mở cửa đi ra mang theo một cổ oán giận, lúc đóng cửa tạo ra thanh âm rất lớn.
"Thằng nhóc này......" Giản Tư nhìn Phó Viên Tấn thầm mắng một tiếng, quay đầu lại với Nguyễn Tinh Thư cười một chút.
"Bạn học Nguyễn sớm thích ứng một chút, mau chóng hòa nhập với lớp nha!" Giản Tư vẻ mặt nhu hòa cười, hắn là Alpha, cho nên đối với tất cả Omega đều rất khoan dung, chưa bao giờ mắng Omega, sợ Omega nhu nhược sẽ khóc.
"Được, cảm ơn lão sư." Nguyễn Tinh Thư ngoan ngoãn trả lời, nhìn Giản Tư một cái tươi cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ bên miệng, ngoan không chịu được.
Một tiết tự học rất nhanh liền kết thúc, vừa tan học Vưu Trĩ An liền quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Thư, mang theo ánh mắt đánh giá.
"Nghe nói cậu là bởi vì là đánh nhau mới chuyển trường lại đây?" Vưu Trĩ An thấy tiểu nãi bao trước mặt này thế nào cũng không giống như là chuyển trường vì đánh nhau.
"Không phải a! Nhà tớ chuyển nhà, cho nên chuyển qua theo." Nguyễn Tinh Thư lúc nói những lời này trong mắt mang theo một tia chột dạ, xẹt qua rất nhanh, Vưu Trĩ An không thấy.
Ta nói, Omega như vậy sẽ đánh nhau? Đùa cái gì vui vậy?
Vưu Trĩ An bắt chéo chân, trên người mang theo bĩ khí, ngũ quan nhã tuấn, càng nhìn càng đẹp.
Vưu Trĩ An thấy Nguyễn Tinh Thư giống như là đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy cặp sách tới, từ bên trong lấy ra rất nhiều kẹo sữa cứng thỏ trắng đưa cho Vưu Trĩ An, mắt nhìn Vưu Trĩ An như con nai ngập nước không thể từ chối.
"Nguyễn Tinh Thư, tin tức tố của cậu chắc không phải là vị sữa đi?" Vưu Trĩ An lột một viên ném vào trong miệng, kẹo vị sữa nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
"Không phải, là vị trà nho." Nguyễn Tinh Thư nhỏ giọng nói, thanh âm giống như là kẹo bông gòn, mềm dịu trầm lắng.
Nguyễn Tinh Thư do dự một chút, xoay người vươn tay với Sở Hạc Châu, nắm tay mở ra, lộ ra trong lòng bàn tay mấy viên kẹo sữa cứng thỏ trắng.
"Cậu muốn không?" Nguyễn Tinh Thư không giấu được cảm xúc, trong ánh mắt đen láy mang theo thấp thỏm cùng bất an, Nguyễn Tinh Thư cảm thấy Sở Hạc Châu thật không dễ ở chung.
Sở Hạc Châu ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan tinh xảo, nhìn Nguyễn Tinh Thư đáng thương biểu tình ngốc ngốc, cầm một viên trong lòng bàn tay của cậu, đầu ngón tay đụng phải lòng bàn Nguyễn Tinh Thư, rất ngứa.
Sở Hạc Châu lột giấy gói kẹo trực tiếp bỏ vào trong miệng, giương mắt thấy Vưu Trĩ An rất có hứng thú nhìn Sở Hạc Châu, Sở Hạc Châu vừa thấy Vưu Trĩ An biểu tình liền biết y suy nghĩ cái gì.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Sở Hạc Châu nói xong sau đó liền đeo tai nghe.
Vưu Trĩ An nhún nhún vai, lười nhác dựa vào bàn, nhìn người mới ngồi cùng bàn kế bên đang ngoan ngoãn chép thời khoá biểu, đầu tóc màu nâu mềm mại bồng bềnh xoã tung, làm người ta muốn xoa xoa, sờ sờ.
Sau khi Phó Viên Tấn đi WC chạy về, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tinh Thư, như muốn nói cái gì, nhưng mà lại cảm thấy chính mình không thể chủ động như vậy, muốn học tập Sở Hạc Châu một chút, cao lãnh một chút.
"Khụ khụ khụ." Phó Viên Tấn ho khan hai tiếng, học tư thế của Sở Hạc Châu ngồi ở trên vị trí của mình.
Kha Thời Giai làm đề tiếng Anh, nghe thấy được tiếng Phó Viên Tấn ho khan, tầm mắt lại nhìn thoáng qua Phó Viên Tấn, ha hả cười hai tiếng.
"Phó Viên Tấn, cậu ăn thịt heo bị mắc lông sao?" Kha Thời Giai chính là không quen nhìn Phó Viên Tấn ra vẻ làm cái bộ dáng này, cho rằng bản thân có thể kết giao được đến Omega, nhưng mà không phải là tiểu O nào cũng vừa biết tin tức tố của hắn là hương sầu riêng liền lập tức đối với hắn không có hứng thú sao.
- --------------*--------------------
▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸
Phó Viên Tấn nắm chặt nắm tay, hung hăng dùng tay đập bàn một cái, nhìn về phía Sở Hạc Châu ánh mắt mang theo phẫn hận.
"Cậu mới là học sinh tiểu học đấy!" Phó Viên Tấn đá một cái vào chân bàn, làm ghế dựa của Vưu Trĩ An phía trước bị chấn động một chút, Vưu Trĩ An liếm răng cấm một cái, đột nhiên đứng lên, cố ý đứng thẳng một cái đẩy ghế dựa về phía sau, sách Phó Viên Tấn để ở trên mặt bàn bị y đâm rớt hơn phân nửa.
"Báo cáo, thầy Giản, em muốn báo Phó Viên Tấn đi học nói chuyện với lớp trưởng, quấy rầy lớp trưởng học tập." Động tác Vưu Trĩ An rất lớn, khiến cho tất cả mọi người trong lớp chú ý, Kha Thời Giai thấy toàn bộ quá trình cười không nhịn được.
"Phó Viên Tấn! Em đi ra ngoài đứng cho tôi!" Thầy Giản bàn vỗ bàn một cái, ném phấn viết hướng tới đầu hắn đụng ở giữa trán.
Phó Viên Tấn vẻ mặt ủy khuất đứng lên đi ra ngoài, mở cửa đi ra mang theo một cổ oán giận, lúc đóng cửa tạo ra thanh âm rất lớn.
"Thằng nhóc này......" Giản Tư nhìn Phó Viên Tấn thầm mắng một tiếng, quay đầu lại với Nguyễn Tinh Thư cười một chút.
"Bạn học Nguyễn sớm thích ứng một chút, mau chóng hòa nhập với lớp nha!" Giản Tư vẻ mặt nhu hòa cười, hắn là Alpha, cho nên đối với tất cả Omega đều rất khoan dung, chưa bao giờ mắng Omega, sợ Omega nhu nhược sẽ khóc.
"Được, cảm ơn lão sư." Nguyễn Tinh Thư ngoan ngoãn trả lời, nhìn Giản Tư một cái tươi cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ bên miệng, ngoan không chịu được.
Một tiết tự học rất nhanh liền kết thúc, vừa tan học Vưu Trĩ An liền quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Thư, mang theo ánh mắt đánh giá.
"Nghe nói cậu là bởi vì là đánh nhau mới chuyển trường lại đây?" Vưu Trĩ An thấy tiểu nãi bao trước mặt này thế nào cũng không giống như là chuyển trường vì đánh nhau.
"Không phải a! Nhà tớ chuyển nhà, cho nên chuyển qua theo." Nguyễn Tinh Thư lúc nói những lời này trong mắt mang theo một tia chột dạ, xẹt qua rất nhanh, Vưu Trĩ An không thấy.
Ta nói, Omega như vậy sẽ đánh nhau? Đùa cái gì vui vậy?
Vưu Trĩ An bắt chéo chân, trên người mang theo bĩ khí, ngũ quan nhã tuấn, càng nhìn càng đẹp.
Vưu Trĩ An thấy Nguyễn Tinh Thư giống như là đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy cặp sách tới, từ bên trong lấy ra rất nhiều kẹo sữa cứng thỏ trắng đưa cho Vưu Trĩ An, mắt nhìn Vưu Trĩ An như con nai ngập nước không thể từ chối.
"Nguyễn Tinh Thư, tin tức tố của cậu chắc không phải là vị sữa đi?" Vưu Trĩ An lột một viên ném vào trong miệng, kẹo vị sữa nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
"Không phải, là vị trà nho." Nguyễn Tinh Thư nhỏ giọng nói, thanh âm giống như là kẹo bông gòn, mềm dịu trầm lắng.
Nguyễn Tinh Thư do dự một chút, xoay người vươn tay với Sở Hạc Châu, nắm tay mở ra, lộ ra trong lòng bàn tay mấy viên kẹo sữa cứng thỏ trắng.
"Cậu muốn không?" Nguyễn Tinh Thư không giấu được cảm xúc, trong ánh mắt đen láy mang theo thấp thỏm cùng bất an, Nguyễn Tinh Thư cảm thấy Sở Hạc Châu thật không dễ ở chung.
Sở Hạc Châu ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan tinh xảo, nhìn Nguyễn Tinh Thư đáng thương biểu tình ngốc ngốc, cầm một viên trong lòng bàn tay của cậu, đầu ngón tay đụng phải lòng bàn Nguyễn Tinh Thư, rất ngứa.
Sở Hạc Châu lột giấy gói kẹo trực tiếp bỏ vào trong miệng, giương mắt thấy Vưu Trĩ An rất có hứng thú nhìn Sở Hạc Châu, Sở Hạc Châu vừa thấy Vưu Trĩ An biểu tình liền biết y suy nghĩ cái gì.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Sở Hạc Châu nói xong sau đó liền đeo tai nghe.
Vưu Trĩ An nhún nhún vai, lười nhác dựa vào bàn, nhìn người mới ngồi cùng bàn kế bên đang ngoan ngoãn chép thời khoá biểu, đầu tóc màu nâu mềm mại bồng bềnh xoã tung, làm người ta muốn xoa xoa, sờ sờ.
Sau khi Phó Viên Tấn đi WC chạy về, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tinh Thư, như muốn nói cái gì, nhưng mà lại cảm thấy chính mình không thể chủ động như vậy, muốn học tập Sở Hạc Châu một chút, cao lãnh một chút.
"Khụ khụ khụ." Phó Viên Tấn ho khan hai tiếng, học tư thế của Sở Hạc Châu ngồi ở trên vị trí của mình.
Kha Thời Giai làm đề tiếng Anh, nghe thấy được tiếng Phó Viên Tấn ho khan, tầm mắt lại nhìn thoáng qua Phó Viên Tấn, ha hả cười hai tiếng.
"Phó Viên Tấn, cậu ăn thịt heo bị mắc lông sao?" Kha Thời Giai chính là không quen nhìn Phó Viên Tấn ra vẻ làm cái bộ dáng này, cho rằng bản thân có thể kết giao được đến Omega, nhưng mà không phải là tiểu O nào cũng vừa biết tin tức tố của hắn là hương sầu riêng liền lập tức đối với hắn không có hứng thú sao.
- --------------*--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất