Chương 3: Dung dịch phục hồi
Tiếng Anh của Thẩm Húc Thần không tồi nhưng cậu đã quên hết nội dung trong sách giáo khoa. Trong một giờ vừa chạy bộ vừa nghe tiếng anh, hệ thống không chỉ tính là thời gian rèn luyện thân thể mà cũng tính luôn vào thời gian học tập. Điều này khiến Thẩm Húc Thần cảm thấy rất có hiệu suất.
Sau khi Thẩm Húc Thần hoàn thành rèn luyện trở về nhà, Cố Vọng Thư đã làm xong bữa sáng.
Cố Vọng Thư là người biết quan tâm tới người khác, thấy Thẩm Húc Thần người đầy mồ hôi từ bên ngoài trở về, nhỏ nhịn không được mắng Thẩm Húc Thần một trận: “Sao đã ra ngoài chạy bộ rồi? Thân thể vừa mới tốt lên một chút, còn cần nghỉ ngơi, Thần đừng tự gây sức ép cho bản thân.”
Tuy rằng chỉ lớn hơn Thẩm Húc Thần nửa tiếng đồng hồ nhưng Cố Vọng Thư vẫn luôn là “tiểu gia trưởng” của Thẩm Húc Thần. Tính cách nhỏ có chút cường thế, nếu Thẩm Húc Thần chỉ mới 15 tuổi còn đang trong thời kỳ phản nghịch thì khả năng cậu sẽ cảm thấy nhỏ thực phiền. Nhưng Thẩm Húc Thần đã là người trưởng thành, cậu cảm thấy Cố Vọng Thư hiện tại thực đáng yêu, dù sao nhỏ cũng là người thân duy nhị của cậu!
“Em cảm thấy không việc gì mới xuống lầu chạy bộ. Duyệt Duyệt, ngày mai chạy bộ cùng em đi, rèn luyện nhiều, khí sắc có thể tốt hơn một chút. Sinh hoạt, học hành và nghỉ ngơi có quy luật, mụn trứng cá trên mặt Duyệt Duyệt cũng sẽ bớt đi.” Thẩm Húc Thần cười hì hì nói.
“Thật sao?” Cố Vọng Thư nhịn không được sờ sờ mặt mình.
Con gái ai chả thích đẹp, cho dù Cố Vọng Thư tự nhận mình không phải loại con gái “nông cạn”, “chỉ để ý bề ngoài” nhưng khi trở thành học bá, nhỏ cũng hy vọng mình cũng có thể trở nên xinh đẹp hơn chút.
Cố Vọng Thư diện mạo thanh tú, trên người mang theo phong thái người trí thức, khi có làn da đẹp cũng có thể xứng danh mỹ nữ — dù sao tới năm 25, 26 tuổi, nhỏ cũng học được cách chăm sóc sắc đẹp nên khi đó Cố Vọng Thư đã trở thành một mỹ nữ mang đậm khí chất Giang Nam điển hình — chỉ tiếc, hiện tại làn da Cố Vọng Thư không tốt, không chỉ vàng vọt xám xịt mà còn có rất nhiều mụn trứng cá. Đều nói nhất bạch che trăm xấu*, ngược lại, da xấu cũng có thể khiến khuôn mặt bị biến dạng.(Nhất bạch che trăm xấu: da đẹp trắng mịn có thể che được vô số khuyết điểm trên khuôn mặt.)
Trước kỳ thi cấp ba, trong lớp có một nam sinh cuồng ngạo khốc bá duệ đã lớn tiếng nói trước mặt rất nhiều người rằng: “Không đỗ trường chuyên thì thế nào! Học sinh trường chuyên đều có thành tích tốt, nhưng nếu bộ dạng bọn họ đều như Cố Vọng Thư, một mỹ nữ cũng không có, tao mới không thèm rúc đầu vào đó đâu!”
Lời này thật sự rất đả thương người.
Cố Vọng Thư hiện tại chính là một cô gái đang trong thời kỳ trưởng thành, cho dù nhỏ có kiên cường cỡ nào, lời này vẫn làm tổn thương nhỏ. Tận mãi sau này, khi Cố Vọng Thư kết hôn, mặc dù ngày hôm đó nhỏ là một cô dâu vô cùng xinh đẹp nhưng nhỏ vẫn nhắc tới chuyện này mãi.
Nhỏ nói, nhỏ đã sớm quên tên người nam sinh nói lời kia, nhưng nhỏ vẫn nhớ mãi ngữ khí cùng thái độ khinh miệt tới cực điểm của cậu ta, điều này khiến nhỏ sau này mỗi khi đối mặt với một chàng trai ưu tú nào, nhỏ vẫn luôn cảm thấy có chút tự ti. Cho dù, một thời gian dài sau này chính Cố Vọng Thư cũng không phát hiện ra sự tự ti của mình, nhưng chuyện này cũng đã ảnh hưởng không nhỏ đối với cuộc sống của nhỏ. Cũng bởi vậy, trong vấn đề tình cảm, nhỏ vẫn luôn đứng ở thế bị động.
Nghĩ tới những chuyện còn chưa phát sinh sau này, cậu nhất định không để chúng nó xảy ra lần thứ 2, Thẩm Húc Thần tin tưởng, thỏa mãn nói: “Duyệt Duyệt nghe Thần đi, Thần sẽ lên kế hoạch phối hợp thời gian học tập nghỉ ngơi cùng ăn uống hợp lý cho Duyệt Duyệt. Chờ tới tháng 9 khai giảng, Duyệt Duyệt nhất định sẽ trở thành đại mỹ nữ!”
Sức khỏe Cố Vọng Thư nhìn qua thì khá tốt, ít nhất so với Thẩm Húc Thần thì tốt hơn rất nhiều, quanh năm suốt tháng cũng không thấy sinh bệnh. Nhưng Thẩm Húc Thần sau khi sống lại biết rõ hiện tại thân thể Cố Vọng Thư thực yếu nhược, thiếu máu, tụt huyết áp, huyết áp thấp, hầu như mỗi thứ đều có một chút, dạ dày cũng không tốt. Thừa dịp thời gian nghỉ hè khá dài, cậu hy vọng có thể giúp Cố Vọng Thư hảo hảo điều dưỡng thân thể một chút.
Cố Vọng Thư có chút ngại ngùng trừng mắt lườm Thẩm Húc Thần một cái: “Thần ít ba hoa đi, Duyệt Duyệt dù có thế nào cũng không trở thành đại mỹ nữ được!”
“Duyệt Duyệt không tin cứ chờ rồi xem!” Thẩm Húc Thần cười hì hì nói.
Cậu nhớ rất rõ, cấp ba là một hoàn cảnh hoàn toàn mới đối với Cố Vọng Thư, bạn cùng lớp đều là người lạ, nếu khi Cố Vọng Thư lần đầu bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên khiến mọi người đều thấy nhỏ là một tiểu mỹ nữ thanh tú, hơn nữa tính cách nhỏ hoạt bát sôi nổi còn là một học bá, như vậy nhỏ nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh. Như vậy, chút tự ti nho nhỏ của Cố Vọng Thư nhất định sẽ chậm rãi tiêu thất!
Trên thực tế, không thể hy vọng Cố Vọng Thư không còn quan tâm tới Thẩm Húc Thần, nhỏ bưng tô cháo lên bàn, rồi hấp lại số sủi cảo còn thừa tối qua, lại bưng lên điểm tâm sáng, sau đó trực tiếp mở cửa sổ phòng bếp hướng ra ngoài gọi lớn: “Ông nội! Điểm tâm chuẩn bị xong rồi! Ông mau về ăn sáng đi!” tiếng hô truyền đi thật xa, kinh động cả lũ chim đậu trên cành bay ráo rác.
Nhìn bộ dạng khí phách hào hùng của Cố Vọng Thư, Thẩm Húc Thần nhịn không được sờ sờ cái mũi. Cậu nên sớm minh bạch, cho dù Cố Vọng Thư có trở nên trắng trẻo xinh đẹp, thì nhỏ cũng không phải manh muội tử, nhỏ vĩnh viễn là một nữ vương ngự tỷ S hệ!
Ăn xong bữa sáng, tới khi cầm sách giáo khoa lên ôn tập, Thẩm Húc Thần mới phát hiện, kiến thức trong sách giáo khoa, thật sự cậu đã quên gần hết.
Môn ngữ văn, thực không phải nói khoa trương đâu, khi cậu cầm bút lên viết chữ cũng không biết nên viết thế nào.
Tiếng Anh thì tốt hơn một chút, bởi vì cậu đã từng tới Anh du học, bốn kỹ năng nghe nói đọc viết, ít nhất cậu có thể thông thạo hai kỹ năng nghe, nói, còn những quy tắc ngữ pháp gì gì đó thực sự rất í ẹ, phải biết rằng đưa đề thi tiếng Anh của người Hoa cho những người nói tiếng Anh là ngôn ngữ mẹ đẻ có làm cũng làm không xong!
Đến môn toán, đại số còn tàm tạm, hình học thì thực muốn mệnh, ai mà nhớ được mấy cái công thức định lý phụ trợ để vẽ hình chứ?!
Vật lý, hóa học, sinh học, thậm chí là địa lý hay mấy môn khoa học tự nhiên khác, Thẩm Húc Thần chỉ còn biết ha hả…
Cũng may ba tuần đầu học kỳ I năm lớp 10 trên cơ bản đều là thời gian ôn tập, các thầy cô đều chuẩn bị tài liệu ôn tập, chỉ cần mọi người hiểu hết đống tài liệu ôn tập đó, kiến thức hồi cấp 2 trên cơ bản đều có thể nhớ lại toàn bộ. Hơn nữa Thẩm Húc Thần vốn là một học bá, sách vở của cậu được ghi chép vô cùng cẩn thận, xem lại đống sách vở cũ cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Học vốn chính là một quá trình tìm hiểu, nếu quên, học lại một lần cũng không khó. Hơn nữa, mới ôn tập được vài ngày, Thẩm Húc Thần phát hiện trí nhớ của minh đã tốt hơn không ít. Chắc là do tác dụng của dung dịch thay đổi gen có hiệu quả đi, tuy rằng không đạt tới trình độ nghịch thiên xem qua là nhớ, nhưng cũng đủ để giảm bớt khá nhiều thời gian đọc sách. Cộng thêm cậu đọc càng ngày càng nhiều, tiềm năng đại não giống như được kích phát, trí nhớ trở nên càng ngày càng tốt.
Thừa dịp có bạn học lên thành phố chơi, Thẩm Húc Thần dùng tiền riêng của mình (Có được từ việc đi hái lá trà giúp người ta vào mùa đông và mùa xuân, nghỉ hè thì đi làm gia sư cho mấy đứa nhỏ) nhờ bọn họ mua một ít gelatin giùm mình. Pha một ít gelatin với rượu Thiệu Hưng, sau đó thêm chút đường đỏ rồi đem chưng cách thủy, thứ nước sau khi chưng xong gần giống như xi rô lại cực kỳ bồi bổ khí huyết. Thứ này là để cho Cố Vọng Thư uống, Thẩm Húc Thần yêu cầu nhỏ mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải uống một thìa.
Nói thật, gelatin ăn không được ngon, Thẩm Húc Thần chỉ cần ngửi mùi cũng thấy, nhưng cậu biết thứ này đối với cơ thể hư nhược của con gái mà nói là một thứ vô cùng tốt. Về phía Cố Vọng Thư, mặc dù nhỏ không tin sẽ có hiệu quả nhưng bởi vì đã bỏ tiền ra mua rồi, nhỏ không muốn lãng phí, hơn nữa đây cũng là tâm ý của Thẩm Húc Thần, vì vậy mà mỗi ngày nhỏ đều đúng hạn ăn. Ăn gần nửa tháng, mái tóc vốn khô xơ của Cố Vọng Thư liền trở nên đen bóng mềm mượt. Về sau, Thẩm Húc Thần kêu nhỏ giảm bớt lượng dùng, hai ngày ăn một lần, tránh cho bị nóng trong người.
Hiện tại, mỗi ngày Thẩm Húc Thần đều đặn kiếm được 18 tích phân, nhưng cậu cảm giác vẫn không đủ, kỹ năng “thổi tiêu” bất ngờ bật sáng. (Jer: mn không được nghĩ bậy nha, phải trong sáng, trong sáng, trong sáng =))))
Vì sao lại là thổi tiêu? Bởi vì Thẩm Bình Trung ngoại trừ đánh đàn cổ cũng chỉ còn biết thổi tiêu.
Hai chị em Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đều thích những gì Thẩm Bình Trung dạy, tự nhiên ông dạy cái gì, bọn họ liền học cái đó.
Phần Thủy trấn điều kiện lạc hậu, Cố Vọng Thư tâm thiếu nữ ngược lại muốn học đàn violong, còn Thẩm Húc Thần lại có hứng thú với đàn dương cầm — kiếp trước, mãi cho tới khi lên đại học cậu mới có thể học đánh đàn dương cầm — nhưng ông Thẩm Bình Trung lại không ưa mấy thứ đó, ông chỉ thích văn hóa truyền thống của dân tộc, cho nên ông am hiểu bốn kỹ năng cơ bản thư pháp, quốc họa, đàn cổ và thổi tiêu. Phần Thủy trấn lạc hậu xa xôi, nên hai chị em có muốn học violong hay đàn dương cầm cũng kiếm không ra người dạy.
Nói thật, Thẩm Húc Thần luôn cảm thấy, cuộc đời ông nội mình là một câu chuyện dài, nhưng cho tới tận bây giờ cái gì ông cũng không kể, nên tiểu bối bọn họ cũng không tiện hỏi cái gì. Tình cảm của Thẩm Bình Trung dành cho người vợ đã mất thực thâm tình, ví dụ như thổi tiêu, thực ra đó là sở trường của vợ ông, thẳng tới khi vợ ông qua đời rôi, Thẩm Bình Trung vì nhớ nhung thê tử nên mới bắt đầu học. Nhưng, cho dù ông có học thổi tiêu thì thế nào, người luôn cùng ông cầm – tiêu tương hợp đã sớm không còn tại thế.
Lúc Thẩm Bình Trung tới Phần Thủy trấn cũng chỉ mới hơn hai mươi, chờ bình ổn những rối ren trong quá khứ, ông cũng đã hơn ba mươi, sau khi chỉnh đốn lại bề ngoài thì chính là bộ dáng đường đường nghiêm chính. Hơn nữa ông còn là một thầy giáo, tuy rằng lương không cao nhưng được mọi người tôn kính, xem như rất có thể diện. Nhiều năm trôi qua, không phải không có người có ý định làm mối cho ông, nhưng Thẩm Bình Trung đều không chút do dự một hơi cự tuyệt. Thời gian lâu ngày, mọi người cũng biết trong lòng Thẩm Bình Trung vẫn luôn nhớ thương thê tử đã mất, vì vậy mà cũng không còn ai có ý định này nữa.
Mỗi ngày, Thẩm Bình Trung đều cẩn thận lau sạch một lần những kỉ vật vợ ông để lại, có đôi khi uống rượu, ông lại chạy tới trước phần mộ của vợ, ngồi đó ngây ngốc cả nửa ngày. Hơn nửa đời ông đều sống trong hoài niệm với người kia. Thái độ trung trinh trong chuyện tình cảm của ông hiển nhiên cũng ảnh hưởng không nhỏ tới hai người Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư.
Thấy Thẩm Húc Thần thật tâm muốn học thổi tiêu, Thẩm Bình Trung liền cố ý về quê tìm lão nghệ nhân đầy kinh nghiệm làm một cây tiêu dành riêng cho Thẩm Húc Thần. Thực ra lão nghệ nhân kia là chuyên gia chế tạo đàn nhị, nhưng ông làm tiêu cũng không tồi.
Sau khi kỹ năng thổi tiêu được mở ra, rốt cục trước khi khai giảng Thẩm Húc Thần cũng tích đủ 1000 tích phân. Như ý nguyện mua được dung dịch phục hồi cơ thể trên cửa hàng trong hệ thống, lén pha lẫn với nước đưa cho ông nội, tận mắt thấy ông uống hết mới yên tâm. Từ sau khi được sống lại, tới tận lúc này gánh nặng treo trong lòng Thẩm Húc Thần rốt cục mới có thể buông xuống được.
Nhưng, sau khi mua được rồi, giá của dung dịch phục hồi cơ thể trong cửa hàng hệ thống liền biến thành 10 nghìn tích phân.
Hóa ra, vì không muốn phá hỏng tính ổn định của không gian và thời gian, khi người sở hữu hệ thống mua đồ dùng đặc biệt trên hệ thống đưa cho người khác dùng, như vậy, sau mỗi lần mua thành công, giá của vật phẩm đó sẽ tăng gấp mười lần, lần sau cao gấp mười lần trước, cứ thế không ngừng phát triển. Đồ dùng sinh hoạt bình thường lại không chịu ảnh hưởng của quy luật này.
Thẩm Húc Thần cảm thấy điều này cũng không thành vấn đề. Cậu là người ích kỷ, trên thế giới này chỉ có hai người ông nội và Cố Vọng Thư là người quan trọng nhất với cậu, tăng giá thì tăng giá đi, dù sao cậu cũng không phải mua đồ cho nhiều người khác dùng.
Sau khi Thẩm Húc Thần hoàn thành rèn luyện trở về nhà, Cố Vọng Thư đã làm xong bữa sáng.
Cố Vọng Thư là người biết quan tâm tới người khác, thấy Thẩm Húc Thần người đầy mồ hôi từ bên ngoài trở về, nhỏ nhịn không được mắng Thẩm Húc Thần một trận: “Sao đã ra ngoài chạy bộ rồi? Thân thể vừa mới tốt lên một chút, còn cần nghỉ ngơi, Thần đừng tự gây sức ép cho bản thân.”
Tuy rằng chỉ lớn hơn Thẩm Húc Thần nửa tiếng đồng hồ nhưng Cố Vọng Thư vẫn luôn là “tiểu gia trưởng” của Thẩm Húc Thần. Tính cách nhỏ có chút cường thế, nếu Thẩm Húc Thần chỉ mới 15 tuổi còn đang trong thời kỳ phản nghịch thì khả năng cậu sẽ cảm thấy nhỏ thực phiền. Nhưng Thẩm Húc Thần đã là người trưởng thành, cậu cảm thấy Cố Vọng Thư hiện tại thực đáng yêu, dù sao nhỏ cũng là người thân duy nhị của cậu!
“Em cảm thấy không việc gì mới xuống lầu chạy bộ. Duyệt Duyệt, ngày mai chạy bộ cùng em đi, rèn luyện nhiều, khí sắc có thể tốt hơn một chút. Sinh hoạt, học hành và nghỉ ngơi có quy luật, mụn trứng cá trên mặt Duyệt Duyệt cũng sẽ bớt đi.” Thẩm Húc Thần cười hì hì nói.
“Thật sao?” Cố Vọng Thư nhịn không được sờ sờ mặt mình.
Con gái ai chả thích đẹp, cho dù Cố Vọng Thư tự nhận mình không phải loại con gái “nông cạn”, “chỉ để ý bề ngoài” nhưng khi trở thành học bá, nhỏ cũng hy vọng mình cũng có thể trở nên xinh đẹp hơn chút.
Cố Vọng Thư diện mạo thanh tú, trên người mang theo phong thái người trí thức, khi có làn da đẹp cũng có thể xứng danh mỹ nữ — dù sao tới năm 25, 26 tuổi, nhỏ cũng học được cách chăm sóc sắc đẹp nên khi đó Cố Vọng Thư đã trở thành một mỹ nữ mang đậm khí chất Giang Nam điển hình — chỉ tiếc, hiện tại làn da Cố Vọng Thư không tốt, không chỉ vàng vọt xám xịt mà còn có rất nhiều mụn trứng cá. Đều nói nhất bạch che trăm xấu*, ngược lại, da xấu cũng có thể khiến khuôn mặt bị biến dạng.(Nhất bạch che trăm xấu: da đẹp trắng mịn có thể che được vô số khuyết điểm trên khuôn mặt.)
Trước kỳ thi cấp ba, trong lớp có một nam sinh cuồng ngạo khốc bá duệ đã lớn tiếng nói trước mặt rất nhiều người rằng: “Không đỗ trường chuyên thì thế nào! Học sinh trường chuyên đều có thành tích tốt, nhưng nếu bộ dạng bọn họ đều như Cố Vọng Thư, một mỹ nữ cũng không có, tao mới không thèm rúc đầu vào đó đâu!”
Lời này thật sự rất đả thương người.
Cố Vọng Thư hiện tại chính là một cô gái đang trong thời kỳ trưởng thành, cho dù nhỏ có kiên cường cỡ nào, lời này vẫn làm tổn thương nhỏ. Tận mãi sau này, khi Cố Vọng Thư kết hôn, mặc dù ngày hôm đó nhỏ là một cô dâu vô cùng xinh đẹp nhưng nhỏ vẫn nhắc tới chuyện này mãi.
Nhỏ nói, nhỏ đã sớm quên tên người nam sinh nói lời kia, nhưng nhỏ vẫn nhớ mãi ngữ khí cùng thái độ khinh miệt tới cực điểm của cậu ta, điều này khiến nhỏ sau này mỗi khi đối mặt với một chàng trai ưu tú nào, nhỏ vẫn luôn cảm thấy có chút tự ti. Cho dù, một thời gian dài sau này chính Cố Vọng Thư cũng không phát hiện ra sự tự ti của mình, nhưng chuyện này cũng đã ảnh hưởng không nhỏ đối với cuộc sống của nhỏ. Cũng bởi vậy, trong vấn đề tình cảm, nhỏ vẫn luôn đứng ở thế bị động.
Nghĩ tới những chuyện còn chưa phát sinh sau này, cậu nhất định không để chúng nó xảy ra lần thứ 2, Thẩm Húc Thần tin tưởng, thỏa mãn nói: “Duyệt Duyệt nghe Thần đi, Thần sẽ lên kế hoạch phối hợp thời gian học tập nghỉ ngơi cùng ăn uống hợp lý cho Duyệt Duyệt. Chờ tới tháng 9 khai giảng, Duyệt Duyệt nhất định sẽ trở thành đại mỹ nữ!”
Sức khỏe Cố Vọng Thư nhìn qua thì khá tốt, ít nhất so với Thẩm Húc Thần thì tốt hơn rất nhiều, quanh năm suốt tháng cũng không thấy sinh bệnh. Nhưng Thẩm Húc Thần sau khi sống lại biết rõ hiện tại thân thể Cố Vọng Thư thực yếu nhược, thiếu máu, tụt huyết áp, huyết áp thấp, hầu như mỗi thứ đều có một chút, dạ dày cũng không tốt. Thừa dịp thời gian nghỉ hè khá dài, cậu hy vọng có thể giúp Cố Vọng Thư hảo hảo điều dưỡng thân thể một chút.
Cố Vọng Thư có chút ngại ngùng trừng mắt lườm Thẩm Húc Thần một cái: “Thần ít ba hoa đi, Duyệt Duyệt dù có thế nào cũng không trở thành đại mỹ nữ được!”
“Duyệt Duyệt không tin cứ chờ rồi xem!” Thẩm Húc Thần cười hì hì nói.
Cậu nhớ rất rõ, cấp ba là một hoàn cảnh hoàn toàn mới đối với Cố Vọng Thư, bạn cùng lớp đều là người lạ, nếu khi Cố Vọng Thư lần đầu bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên khiến mọi người đều thấy nhỏ là một tiểu mỹ nữ thanh tú, hơn nữa tính cách nhỏ hoạt bát sôi nổi còn là một học bá, như vậy nhỏ nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh. Như vậy, chút tự ti nho nhỏ của Cố Vọng Thư nhất định sẽ chậm rãi tiêu thất!
Trên thực tế, không thể hy vọng Cố Vọng Thư không còn quan tâm tới Thẩm Húc Thần, nhỏ bưng tô cháo lên bàn, rồi hấp lại số sủi cảo còn thừa tối qua, lại bưng lên điểm tâm sáng, sau đó trực tiếp mở cửa sổ phòng bếp hướng ra ngoài gọi lớn: “Ông nội! Điểm tâm chuẩn bị xong rồi! Ông mau về ăn sáng đi!” tiếng hô truyền đi thật xa, kinh động cả lũ chim đậu trên cành bay ráo rác.
Nhìn bộ dạng khí phách hào hùng của Cố Vọng Thư, Thẩm Húc Thần nhịn không được sờ sờ cái mũi. Cậu nên sớm minh bạch, cho dù Cố Vọng Thư có trở nên trắng trẻo xinh đẹp, thì nhỏ cũng không phải manh muội tử, nhỏ vĩnh viễn là một nữ vương ngự tỷ S hệ!
Ăn xong bữa sáng, tới khi cầm sách giáo khoa lên ôn tập, Thẩm Húc Thần mới phát hiện, kiến thức trong sách giáo khoa, thật sự cậu đã quên gần hết.
Môn ngữ văn, thực không phải nói khoa trương đâu, khi cậu cầm bút lên viết chữ cũng không biết nên viết thế nào.
Tiếng Anh thì tốt hơn một chút, bởi vì cậu đã từng tới Anh du học, bốn kỹ năng nghe nói đọc viết, ít nhất cậu có thể thông thạo hai kỹ năng nghe, nói, còn những quy tắc ngữ pháp gì gì đó thực sự rất í ẹ, phải biết rằng đưa đề thi tiếng Anh của người Hoa cho những người nói tiếng Anh là ngôn ngữ mẹ đẻ có làm cũng làm không xong!
Đến môn toán, đại số còn tàm tạm, hình học thì thực muốn mệnh, ai mà nhớ được mấy cái công thức định lý phụ trợ để vẽ hình chứ?!
Vật lý, hóa học, sinh học, thậm chí là địa lý hay mấy môn khoa học tự nhiên khác, Thẩm Húc Thần chỉ còn biết ha hả…
Cũng may ba tuần đầu học kỳ I năm lớp 10 trên cơ bản đều là thời gian ôn tập, các thầy cô đều chuẩn bị tài liệu ôn tập, chỉ cần mọi người hiểu hết đống tài liệu ôn tập đó, kiến thức hồi cấp 2 trên cơ bản đều có thể nhớ lại toàn bộ. Hơn nữa Thẩm Húc Thần vốn là một học bá, sách vở của cậu được ghi chép vô cùng cẩn thận, xem lại đống sách vở cũ cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Học vốn chính là một quá trình tìm hiểu, nếu quên, học lại một lần cũng không khó. Hơn nữa, mới ôn tập được vài ngày, Thẩm Húc Thần phát hiện trí nhớ của minh đã tốt hơn không ít. Chắc là do tác dụng của dung dịch thay đổi gen có hiệu quả đi, tuy rằng không đạt tới trình độ nghịch thiên xem qua là nhớ, nhưng cũng đủ để giảm bớt khá nhiều thời gian đọc sách. Cộng thêm cậu đọc càng ngày càng nhiều, tiềm năng đại não giống như được kích phát, trí nhớ trở nên càng ngày càng tốt.
Thừa dịp có bạn học lên thành phố chơi, Thẩm Húc Thần dùng tiền riêng của mình (Có được từ việc đi hái lá trà giúp người ta vào mùa đông và mùa xuân, nghỉ hè thì đi làm gia sư cho mấy đứa nhỏ) nhờ bọn họ mua một ít gelatin giùm mình. Pha một ít gelatin với rượu Thiệu Hưng, sau đó thêm chút đường đỏ rồi đem chưng cách thủy, thứ nước sau khi chưng xong gần giống như xi rô lại cực kỳ bồi bổ khí huyết. Thứ này là để cho Cố Vọng Thư uống, Thẩm Húc Thần yêu cầu nhỏ mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải uống một thìa.
Nói thật, gelatin ăn không được ngon, Thẩm Húc Thần chỉ cần ngửi mùi cũng thấy, nhưng cậu biết thứ này đối với cơ thể hư nhược của con gái mà nói là một thứ vô cùng tốt. Về phía Cố Vọng Thư, mặc dù nhỏ không tin sẽ có hiệu quả nhưng bởi vì đã bỏ tiền ra mua rồi, nhỏ không muốn lãng phí, hơn nữa đây cũng là tâm ý của Thẩm Húc Thần, vì vậy mà mỗi ngày nhỏ đều đúng hạn ăn. Ăn gần nửa tháng, mái tóc vốn khô xơ của Cố Vọng Thư liền trở nên đen bóng mềm mượt. Về sau, Thẩm Húc Thần kêu nhỏ giảm bớt lượng dùng, hai ngày ăn một lần, tránh cho bị nóng trong người.
Hiện tại, mỗi ngày Thẩm Húc Thần đều đặn kiếm được 18 tích phân, nhưng cậu cảm giác vẫn không đủ, kỹ năng “thổi tiêu” bất ngờ bật sáng. (Jer: mn không được nghĩ bậy nha, phải trong sáng, trong sáng, trong sáng =))))
Vì sao lại là thổi tiêu? Bởi vì Thẩm Bình Trung ngoại trừ đánh đàn cổ cũng chỉ còn biết thổi tiêu.
Hai chị em Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đều thích những gì Thẩm Bình Trung dạy, tự nhiên ông dạy cái gì, bọn họ liền học cái đó.
Phần Thủy trấn điều kiện lạc hậu, Cố Vọng Thư tâm thiếu nữ ngược lại muốn học đàn violong, còn Thẩm Húc Thần lại có hứng thú với đàn dương cầm — kiếp trước, mãi cho tới khi lên đại học cậu mới có thể học đánh đàn dương cầm — nhưng ông Thẩm Bình Trung lại không ưa mấy thứ đó, ông chỉ thích văn hóa truyền thống của dân tộc, cho nên ông am hiểu bốn kỹ năng cơ bản thư pháp, quốc họa, đàn cổ và thổi tiêu. Phần Thủy trấn lạc hậu xa xôi, nên hai chị em có muốn học violong hay đàn dương cầm cũng kiếm không ra người dạy.
Nói thật, Thẩm Húc Thần luôn cảm thấy, cuộc đời ông nội mình là một câu chuyện dài, nhưng cho tới tận bây giờ cái gì ông cũng không kể, nên tiểu bối bọn họ cũng không tiện hỏi cái gì. Tình cảm của Thẩm Bình Trung dành cho người vợ đã mất thực thâm tình, ví dụ như thổi tiêu, thực ra đó là sở trường của vợ ông, thẳng tới khi vợ ông qua đời rôi, Thẩm Bình Trung vì nhớ nhung thê tử nên mới bắt đầu học. Nhưng, cho dù ông có học thổi tiêu thì thế nào, người luôn cùng ông cầm – tiêu tương hợp đã sớm không còn tại thế.
Lúc Thẩm Bình Trung tới Phần Thủy trấn cũng chỉ mới hơn hai mươi, chờ bình ổn những rối ren trong quá khứ, ông cũng đã hơn ba mươi, sau khi chỉnh đốn lại bề ngoài thì chính là bộ dáng đường đường nghiêm chính. Hơn nữa ông còn là một thầy giáo, tuy rằng lương không cao nhưng được mọi người tôn kính, xem như rất có thể diện. Nhiều năm trôi qua, không phải không có người có ý định làm mối cho ông, nhưng Thẩm Bình Trung đều không chút do dự một hơi cự tuyệt. Thời gian lâu ngày, mọi người cũng biết trong lòng Thẩm Bình Trung vẫn luôn nhớ thương thê tử đã mất, vì vậy mà cũng không còn ai có ý định này nữa.
Mỗi ngày, Thẩm Bình Trung đều cẩn thận lau sạch một lần những kỉ vật vợ ông để lại, có đôi khi uống rượu, ông lại chạy tới trước phần mộ của vợ, ngồi đó ngây ngốc cả nửa ngày. Hơn nửa đời ông đều sống trong hoài niệm với người kia. Thái độ trung trinh trong chuyện tình cảm của ông hiển nhiên cũng ảnh hưởng không nhỏ tới hai người Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư.
Thấy Thẩm Húc Thần thật tâm muốn học thổi tiêu, Thẩm Bình Trung liền cố ý về quê tìm lão nghệ nhân đầy kinh nghiệm làm một cây tiêu dành riêng cho Thẩm Húc Thần. Thực ra lão nghệ nhân kia là chuyên gia chế tạo đàn nhị, nhưng ông làm tiêu cũng không tồi.
Sau khi kỹ năng thổi tiêu được mở ra, rốt cục trước khi khai giảng Thẩm Húc Thần cũng tích đủ 1000 tích phân. Như ý nguyện mua được dung dịch phục hồi cơ thể trên cửa hàng trong hệ thống, lén pha lẫn với nước đưa cho ông nội, tận mắt thấy ông uống hết mới yên tâm. Từ sau khi được sống lại, tới tận lúc này gánh nặng treo trong lòng Thẩm Húc Thần rốt cục mới có thể buông xuống được.
Nhưng, sau khi mua được rồi, giá của dung dịch phục hồi cơ thể trong cửa hàng hệ thống liền biến thành 10 nghìn tích phân.
Hóa ra, vì không muốn phá hỏng tính ổn định của không gian và thời gian, khi người sở hữu hệ thống mua đồ dùng đặc biệt trên hệ thống đưa cho người khác dùng, như vậy, sau mỗi lần mua thành công, giá của vật phẩm đó sẽ tăng gấp mười lần, lần sau cao gấp mười lần trước, cứ thế không ngừng phát triển. Đồ dùng sinh hoạt bình thường lại không chịu ảnh hưởng của quy luật này.
Thẩm Húc Thần cảm thấy điều này cũng không thành vấn đề. Cậu là người ích kỷ, trên thế giới này chỉ có hai người ông nội và Cố Vọng Thư là người quan trọng nhất với cậu, tăng giá thì tăng giá đi, dù sao cậu cũng không phải mua đồ cho nhiều người khác dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất