Học Sinh Giỏi Mỗi Ngày Đều Bám Theo Đại Ca Trường
Chương 4: Chuyện cũ
Khoảng thời gian tiếp theo coi như khá nhàn hạ, Ngô Thời Du không biết bị làm sao mà không còn làm phiền Nguyên Huỳnh nữa, cậu bình an ngủ một giấc.
Thời tiết hôm nay quá đỗi tốt đẹp, ánh nắng vừa phải không quá gay gắt, cơn gió nhè nhẹ thổi hiu hiu vào từ cửa sổ, như đang dẫn dụ người ta lười biếng.
Nguyên Huỳnh ngủ cực kỳ ngon. Sau khi tiếng trống ra về vang lên thì cậu cũng tỉnh dậy nhưng lại không muốn nhúc nhích, nằm lẳng lặng phơi nắng.
Các bạn học trong lớp dần về hết, lớp học từ từ yên tĩnh trở lại.
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên, chất giọng ấm áp, còn có chút dịu dàng.
"Dậy đi, ra về rồi."
Nguyên Huỳnh nghe thấy tiếng thì mở mắt ra, Ngô Thời Du vậy mà vẫn chưa đi. Nhưng cậu không muốn để ý tới hắn, nằm im giả điếc.
Ngô Thời Du giống như biết rằng cậu đang giả vờ, vẫn kiên trì gọi tiếp: "Dậy, không phải cậu còn phải luyện tập à."
Đúng là mỗi buổi trưa sau khi học xong, cậu sẽ tới nhà thể chất để huấn luyện.
Có vẻ vì tâm trạng đang rất tốt, lời Nguyên Huỳnh nói ra mặc dù khó nghe nhưng rất nhẹ nhàng, còn mang theo chút giận dỗi mơ hồ.
"Im miệng."
Ngô Thời Du không nói nữa, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ nghe rõ tiếng lá cây vang lên xào xạc ở bên ngoài.
Năm phút sau, cảm thấy đã nướng đủ rồi Nguyên Huỳnh mới vươn vai ngồi dậy, vẻ mặt thoã mãn y như một con mèo nhỏ.
Cậu liếc qua bên cạnh, Ngô Thời Du vẫn ngồi đây, tập vở của hắn đã được dọn hết bỏ vào trong cặp, nhưng tư thế ngồi vẫn quy củ, không hổ danh là học sinh giỏi.
Nguyên Huỳnh nhìn hắn hỏi: "Sao cậu còn ở đây."
Ngô Thời Du: "Đợi cậu."
"Đợi tôi làm gì."
"Tôi không cần về nhà, muốn đi xem cậu đánh cầu."
Nguyên Huỳnh nhăn mày: "Về đi, không cho coi."
Ngô Thời Du lại cười híp cả mắt: "Nhà thể chất cũng đâu phải của cậu, tôi thích nhìn kệ tôi."
Ngứa đòn.
Nguyên Huỳnh chậc lưỡi một cái, bắt đầu thu dọn cặp sách: "Vậy cậu đi trước đi, chờ tôi làm gì."
Ngô Thời Du: "Tôi muốn nhìn cậu chơi thôi."
Nguyên Huỳnh đứng dậy, từ trên nhìn xuống hắn, cậu hỏi thẳng ra điều mình luôn thắc mắc: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Làm tới mức như vậy vì cái gì đây?"
Ngô Thời Du chống cằm nhìn cậu: "Tôi đã nói với cậu rồi mà."
Nguyên Huỳnh: "Hồi nào?"
"Hai tháng trước."
Nguyên Huỳnh nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt xa xăm tĩnh lặng như đang nhớ lại điều gì.
Hai tháng trước, khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu.
Nguyên Huỳnh khi đó vừa tròn mười bảy tuổi, một độ tuổi vô cùng đẹp đẽ, độ tuổi của mối tình đầu, của những tình yêu vừa mới chớm nở.
Cũng ở khoảng thời gian này, Nguyên Huỳnh phát hiện mình có điều khác biệt so với bạn cùng lứa.
Nguyên Huỳnh đã độc thân mười bảy năm, cậu chưa từng yêu ai, mặc dù cũng không ít người theo đuổi cậu.
Nhưng xung quanh cậu toàn là những cậu trai có kinh nghiệm yêu sớm, thậm chí đã quen được vài cô bạn gái.
Khi một đám tụ tập lại với nhau thì thường chỉ nói về game và con gái.
Lúc đó cậu mới phát hiện rằng bản thân mình không hiểu biết gì về con gái cả, có nhiều người theo đuổi nhưng cậu lại chưa từng để ý.
Thậm chí là những rung động nhỏ nhất cũng không có.
Mười bảy tuổi mà vẫn còn là trai tân ngây thơ chưa trải sự đời, Nguyên Huỳnh sợ mất mặt, cậu không nói ra với mọi người, tự hỏi rằng có phải bây giờ cũng tới lúc mình nên yêu đương rồi hay không.
Vô cùng tình cờ, mọi thứ cứ đến một cách tình cờ như vậy. Nguyên Huỳnh muốn yêu nên trước tiên sẽ tham khảo kinh nghiệm trước, cậu lựa chọn đọc tiểu thuyết.
Cái gì nên đến rồi sẽ đến, cậu đọc nhầm tiểu thuyết BL, sau đó cứ tự nhiên như vậy, phát hiện ra tính hướng thật sự của mình.
Cậu khi đó vô cùng hoang mang, kinh nghiệm với tình trường là một con số không tròn trĩnh, vừa muốn bắt đầu lại phát hiện mình khác biệt so với mọi người.
Nhưng cậu rất nhanh bình tĩnh lại, vì muốn xác thực suy đoán của mình một cách chắc chắn hơn, cậu tới một gay pub để kiểm tra.
Cậu không phải thật sự muốn yêu đương, chỉ đi nhìn một chút thôi.
Dù vậy nhưng cậu vẫn rất rối rắm, lưỡng lự tới ngày thứ ba mới chịu đi vào.
Bầu không khí trong quán rất êm dịu, không có âm nhạc đinh tai nhức óc như ở các quán bar mà rất nhẹ nhàng thư giãn.
Nguyên Huỳnh ngồi ở đó một tiếng đồng hồ, có một người đàn ông cao lớn, nhìn rất dữ dằn đi tới chỗ cậu.
Hắn ta muốn làm gì dùng đầu gối cũng có thể biết được, Nguyên Huỳnh từ chối.
Người này vậy mà rất ngang ngược, cứ làm phiền cậu không thôi, Nguyên Huỳnh mất hết kiên nhẫn, cậu muốn đi về, định sẽ thử lại vào lần khác.
Người đàn ông đó thấy cậu sắp đi thì đuổi theo, ở bên ngoài bắt được cậu, cứ giữ tay cậu không buông.
Người đàn ông đó rất vừa ý Nguyên Huỳnh, vẻ ngoài của cậu rất đẹp, nhìn còn rất trẻ, sự ngây ngô của thiếu niên muốn giấu cũng không được.
Giới gay cũng không thiếu người đẹp, nhưng rất nhiều người trong bọn họ đều là cáo già đã thành tinh, cái gì cũng biết nhưng cứ giả vờ ngây ngô.
Loại hình giới gay hiếm nhất chính là kiểu ngây thơ một cách tự nhiên, đơn thuần như thế này.
Không biết đã bao lâu, hắn ta mới gặp được kiểu người hợp khẩu vị như Nguyên Huỳnh nên hiển nhiên không muốn buông tha.
Nhưng mà hắn ta lại xui xẻo đá phải cục đá không chỉ cứng mà còn là ngang ngược hạng nhất.
Nguyên Huỳnh đúng là ngây thơ và đơn thuần trong chuyện tình cảm, nhưng những thứ khác thì không.
Cậu khá thẳng tín, có gì nói đó, thậm chí còn có chút nóng nảy, một lời không hợp sẽ bị cậu đập ngay, vậy nên cậu mới trở thành đại ca trường.
Nguyên Huỳnh vốn đã ngứa mắt cái người cứ luôn phiền cậu mãi rồi, ánh mắt hắn ta nhìn cậu khiến cậu khó chịu, cậu vốn cũng không muốn làm gì ông ta, nhưng tự ông ta đuổi theo cậu tìm tới cái chết, vậy thì cậu đây cần gì khách sáo.
Nguyên Huỳnh đấm hắn ta hai phát, người đàn ông đó còn chưa kịp phản ứng, cậu vốn muốn đánh thêm vài cái nữa, nhưng đột nhiên lại có người kéo tay cậu chạy đi.
Nguyên Huỳnh giật mình, tưởng mình bị đánh lén, định hất tay người đó ra nhưng tay cậu bị nắm rất chặt.
Nguyên Huỳnh nhìn người đang kéo cậu, là một thiếu niên, còn rất trẻ, chắc cũng không khác biệt mấy so với tuổi của cậu.
Nguyên Huỳnh nhận ra người này có chút quen mắt, quan trọng là hắn rất đẹp trai, chừa từng yêu ai Nguyên Huỳnh đột nhiên nghĩ rằng có lẽ người này là hình mẫu lí tưởng của cậu.
Trông hắn có hơi giống nam chính quyển truyện tranh BL mà cậu đọc mấy hôm trước, Nguyên Huỳnh nhìn tới ngơ ngẩn, quên cả giãy giụa, bất tri bất giác bị người ta lôi đi.
Phía sau là tiếng mắng chửi cực lớn của tên đàn ông kia, còn bọn họ giống như một đôi tình nhân đang dắt tay nhau bỏ trốn.
*
Bọn họ chạy được một quãng đường khá xa, tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ thì dừng lại.
Họ đứng tại chỗ thở lấy hơi, lát sau mới ổn định lại.
Nguyên Huỳnh gạt phắt cái tay đang nắm lấy tay cậu của Ngô Thời Du ra. Nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Trong khi chạy lúc nãy, cậu đã nhớ ra người này là ai rồi, bọn họ gặp nhau không nhiều lắm, chỉ vài lần ở sau cánh gà lúc chào cờ mà thôi, nhưng gương mặt của hắn cũng từng để lại ấn tượng cho cậu.
Học sinh đứng nhất của khối bọn họ, Ngô Thời Du.
Ngô Thời Du nhìn cái tay mình bị hất ra, rồi lại nhìn Nguyên Huỳnh.
Hắn hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Nguyên Huỳnh khó chịu nói: "Tôi thì bị cái gì được, cậu làm gì vậy hả? Sao lại kéo tôi chạy."
Rõ ràng cậu đang định đập cái tên kia một trận, vậy mà đột nhiên lại bị người này cắt ngang.
Ngô Thời Du thở dài: "Cậu thiệt tình, có biết hắn ta là ai không, cậu chỉ có một thân một mình như vậy cũng không sợ bị ăn thiệt."
Nguyên Huỳnh: "Không biết, mà tôi cũng không phải đồ ngu, nhắm thoát được thì tôi mới ra tay."
"Bình thường thì đúng là như vậy, nhưng mà không phải với thằng đó, cậu mà ở lâu hơn nữa nhất định sẽ ăn thiệt."
"Không lẽ cứ bỏ qua như vậy, tôi là bị quấy rối đó, không báo cảnh sát là may rồi."
Ngô Thời Du quan sát cậu: "Cậu bị quấy rối?"
Đệt. Lỡ mồm rồi.
Nguyên Huỳnh rủa nhẹ một tiếng. Cậu đổi đề tài: "Sao cậu lại giúp tôi? Không sợ bị vạ lây à?
Cậu thật sự thắc mắc, hai người bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, số lần gặp nhau cũng đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà bây giờ nghe giọng điệu Ngô Thời Du trách cứ cậu cứ như họ đã quen biết từ rất lâu rồi.
Ngô Thời Du: "Bạn bè gặp khó khăn sao không giúp được chứ, tôi đi ngang qua thấy hắn đang làm phiền cậu, nên cứ vậy mà giúp thôi."
Xạo đấy, thật ra Nguyên Huỳnh đứng ngoài pub do dự ba ngày, hắn cũng ở đối diện quan sát cậu hết ba ngày nên mới có thể kịp thời xuất hiện.
Nguyên Huỳnh không trả lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt sâu xa.
Ngô Thời Du vậy mà có thể hiểu được ý cậu muốn nói là gì "Ai là bạn cậu, rõ ràng là tự cậu lo chuyện bao đồng."
Hắn tự thấy buồn cười, tự thấy mình nghĩ nhiều mà cũng thấy mình có lý.
Ngô Thời Du nhìn cậu chằm chằm, ám chỉ nói: "Cậu bị hắn quấy rối?"
Nguyên Huỳnh khựng người lại, né tránh ánh mắt của hắn.
Hắn ồ lên: "Tôi nhớ lúc nãy hình như hai người đang đứng trước gay pub?"
Giọng Nguyên Huỳnh đột nhiên cao lên, gắt gỏng nói: "Thì sao? Lần đầu thấy con trai bị quấy rối à."
"Tôi thấy hai người từ trong quán đi ra mà."
Một câu vạch trần hết thảy.
Nguyên Huỳnh bực bội nhìn hắn: "Ờ, ông đây là gay đó, cậu tò mò như vậy làm gì."
Dù không tình nguyện lắm, nhưng dù sao Ngô Thời Du cũng đã giúp cậu, Nguyên Huỳnh vẫn cố gắng kiên nhẫn với hắn.
Ngô Thời Du cười: "Không có gì, chỉ là thấy với điều kiện của cậu thì cần gì phải tới những nơi đó tìm người."
Nguyên Huỳnh khoanh tay đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại: "Tôi không tới đó tìm người."
"Vậy cậu làm gì."
Nguyên Huỳnh mở mắt ra nhìn hắn, suy nghĩ một chút, thấy nói ra cũng không sao: "Tôi muốn xác định tính hướng của mình, chỉ đi lần này thôi, sau này không tới nữa, tôi... vừa xác định được rồi." Câu cuối cùng cậu nói rất nhỏ.
Ngô Thời Du khoanh tay nghiêng đầu nhìn cậu: "Xác định được gì rồi?"
Cậu liếc hắn, nói rõ ràng từng chữ một: "Ông, đây, là, gay. Được chưa?"
Ngô Thời Du phụt cười: "Ừm, được rồi."
Tiếp theo không ai nói gì nữa, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng mà đồng thời im lặng.
Nguyên Huỳnh nhìn chằm chằm giày của mình mà ngẩn người.
Ngô Thời Du cúi đầu xuống, giấu đi những suy nghĩ sâu trong đôi mắt.
Sau một lúc, hắn đột nhiên bước lại gần Nguyên Huỳnh, gần như ép cả người cậu vào tường, Nguyên Huỳnh khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt trong sáng, thanh triệt phản xạ rõ ràng bóng hình hắn.
Ngô Thời Du mở lời trước, chỉ là lời nói ra có hơi chấn động.
"Nếu cậu không chắc về tính hướng của mình, vậy thì có muốn thử với tôi không?"
Nguyên Huỳnh tưởng mình nghe lầm, hỏi lại: "Thử với cậu? Thử cái gì?"
Ngô Thời Du nói: "Hiển nhiên là yêu đương rồi."
Nguyên Huỳnh vô cùng bất ngờ: "Cậu cũng là gay?"
Ngô Thời Du: "Không phải."
Nguyên Huỳnh khó hiểu: "Vậy cậu muốn thử cái gì? Không phải gay mà lại muốn yêu đương với một thằng con trai?"
Hắn suy nghĩ một chút: "Tôi không phải gay, nhưng mà tôi có hứng thú với cậu. Sao? Muốn thử không, điều kiện của tôi tốt thế này, không dễ kiếm đâu."
Nguyên Huỳnh lạnh lùng nhìn hắn, lời nói ra giống như mang theo dao: "À, hứng thú? Thấy gay có vẻ mới lạ quá cho nên hứng thú muốn thử? Đúng là học sinh đứng đầu có khác, tinh thần học tập rất lớn nha. Mà tiếc quá, tôi thì lại không có ý định yêu đương, nếu cậu tò mò có thể đi tìm người khác."
Ngô Thời Du nhướng mày nhìn cậu: "Giận rồi?"
Nguyên Huỳnh hừ lạnh: "Giận gì? Có thân thiết gì đâu mà giận."
Ngô Thời Du hiển nhiên không tin, định nói gì đó đã bị Nguyên Huỳnh cắt ngang.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi về trước."
Ngô Thời Du tiếc nuối nói: "Cậu thật sự không cân nhắc một chút sao, tôi vừa đẹp trai, vừa học giỏi, gia đình còn khá giả nữa, quan trọng là chưa từng yêu ai, bỏ lỡ là tiếc lắm đó."
Nguyên Huỳnh không trả lời hắn, cậu cố gắng đi thật nhanh, nếu không cậu sợ mình sẽ không nhịn được mà đấm hắn.
Cậu và Ngô Thời Du rõ ràng chỉ mới gặp nhau không được mấy lần, đây là lần đầu họ nói chuyện với nhau, vậy mà hắn sau khi phát hiện ra tính hướng của cậu lại nói hứng thú muốn thử. Đây là chuyện hứng thú thì có thể làm hay sao? Yêu đương là trò chơi à. Bao nhiêu hảo cảm trước đó của cậu về hắn đều đã bay hết.
Ngô Thời Du rất đẹp trai, nhưng trước đây cậu cũng chỉ có ấn tượng với hắn một lần, không lâu sau đó thì quên hết, không còn gì nữa.
Nhưng lúc nãy, khi cậu nhìn thấy Ngô Thời Du, cậu đột nhiên cảm thấy rất lạ, như có tia lửa nào đó đột nhiên xẹt qua rồi biến mất, rất nhanh.
Dù chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, thế nhưng lại khiến cho một Nguyên Huỳnh mười bảy năm chưa từng rung động khắc sâu trong lòng. Cũng vì vậy mà cậu nhận ra tính hướng của bản thân.
Cậu cũng không cảm thấy đây là yêu, yêu không thể nào chỉ đơn giản như vậy được, cậu đã từng nghe bạn bè nói rất nhiều về khoảng khắc một khi rung động là sẽ như thế nào.
So với những thứ đó, cảm xúc bất chợt xẹt qua cậu nhẹ nhàng tới mức không đáng đề cập. Cậu cũng không biết phải miêu tả như thế nào, nhưng chỉ đơn giản là khoảnh khắc đó với cậu rất đặc biệt.
Đã từng gặp nhau nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ đột nhiên biến hoá không lường được.
Chẳng lẽ là vì cậu đã nhận ra được tính hướng của bản thân? Hoặc cũng có thể là vì tình cảnh lúc đó quá mức đặc biệt.
- ---------
Pub (Public House): nghĩa là ngôi nhà dành cho cộng đồng, là một không gian rộng, sức chứa lớn đem đến sự phục vụ cho khách hàng có nhu cầu thưởng thức đồ uống như bia, rượu, đồ uống không có cồn kèm những đồ ăn nhẹ. Pub thường được thiết kế với không gian mở. Những quán Pub không giới hạn độ tuổi và thời gian hoạt động do vậy khách đến pub với nhiều độ tuổi, ngành nghề khác nhau.
Thời tiết hôm nay quá đỗi tốt đẹp, ánh nắng vừa phải không quá gay gắt, cơn gió nhè nhẹ thổi hiu hiu vào từ cửa sổ, như đang dẫn dụ người ta lười biếng.
Nguyên Huỳnh ngủ cực kỳ ngon. Sau khi tiếng trống ra về vang lên thì cậu cũng tỉnh dậy nhưng lại không muốn nhúc nhích, nằm lẳng lặng phơi nắng.
Các bạn học trong lớp dần về hết, lớp học từ từ yên tĩnh trở lại.
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên, chất giọng ấm áp, còn có chút dịu dàng.
"Dậy đi, ra về rồi."
Nguyên Huỳnh nghe thấy tiếng thì mở mắt ra, Ngô Thời Du vậy mà vẫn chưa đi. Nhưng cậu không muốn để ý tới hắn, nằm im giả điếc.
Ngô Thời Du giống như biết rằng cậu đang giả vờ, vẫn kiên trì gọi tiếp: "Dậy, không phải cậu còn phải luyện tập à."
Đúng là mỗi buổi trưa sau khi học xong, cậu sẽ tới nhà thể chất để huấn luyện.
Có vẻ vì tâm trạng đang rất tốt, lời Nguyên Huỳnh nói ra mặc dù khó nghe nhưng rất nhẹ nhàng, còn mang theo chút giận dỗi mơ hồ.
"Im miệng."
Ngô Thời Du không nói nữa, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ nghe rõ tiếng lá cây vang lên xào xạc ở bên ngoài.
Năm phút sau, cảm thấy đã nướng đủ rồi Nguyên Huỳnh mới vươn vai ngồi dậy, vẻ mặt thoã mãn y như một con mèo nhỏ.
Cậu liếc qua bên cạnh, Ngô Thời Du vẫn ngồi đây, tập vở của hắn đã được dọn hết bỏ vào trong cặp, nhưng tư thế ngồi vẫn quy củ, không hổ danh là học sinh giỏi.
Nguyên Huỳnh nhìn hắn hỏi: "Sao cậu còn ở đây."
Ngô Thời Du: "Đợi cậu."
"Đợi tôi làm gì."
"Tôi không cần về nhà, muốn đi xem cậu đánh cầu."
Nguyên Huỳnh nhăn mày: "Về đi, không cho coi."
Ngô Thời Du lại cười híp cả mắt: "Nhà thể chất cũng đâu phải của cậu, tôi thích nhìn kệ tôi."
Ngứa đòn.
Nguyên Huỳnh chậc lưỡi một cái, bắt đầu thu dọn cặp sách: "Vậy cậu đi trước đi, chờ tôi làm gì."
Ngô Thời Du: "Tôi muốn nhìn cậu chơi thôi."
Nguyên Huỳnh đứng dậy, từ trên nhìn xuống hắn, cậu hỏi thẳng ra điều mình luôn thắc mắc: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Làm tới mức như vậy vì cái gì đây?"
Ngô Thời Du chống cằm nhìn cậu: "Tôi đã nói với cậu rồi mà."
Nguyên Huỳnh: "Hồi nào?"
"Hai tháng trước."
Nguyên Huỳnh nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt xa xăm tĩnh lặng như đang nhớ lại điều gì.
Hai tháng trước, khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu.
Nguyên Huỳnh khi đó vừa tròn mười bảy tuổi, một độ tuổi vô cùng đẹp đẽ, độ tuổi của mối tình đầu, của những tình yêu vừa mới chớm nở.
Cũng ở khoảng thời gian này, Nguyên Huỳnh phát hiện mình có điều khác biệt so với bạn cùng lứa.
Nguyên Huỳnh đã độc thân mười bảy năm, cậu chưa từng yêu ai, mặc dù cũng không ít người theo đuổi cậu.
Nhưng xung quanh cậu toàn là những cậu trai có kinh nghiệm yêu sớm, thậm chí đã quen được vài cô bạn gái.
Khi một đám tụ tập lại với nhau thì thường chỉ nói về game và con gái.
Lúc đó cậu mới phát hiện rằng bản thân mình không hiểu biết gì về con gái cả, có nhiều người theo đuổi nhưng cậu lại chưa từng để ý.
Thậm chí là những rung động nhỏ nhất cũng không có.
Mười bảy tuổi mà vẫn còn là trai tân ngây thơ chưa trải sự đời, Nguyên Huỳnh sợ mất mặt, cậu không nói ra với mọi người, tự hỏi rằng có phải bây giờ cũng tới lúc mình nên yêu đương rồi hay không.
Vô cùng tình cờ, mọi thứ cứ đến một cách tình cờ như vậy. Nguyên Huỳnh muốn yêu nên trước tiên sẽ tham khảo kinh nghiệm trước, cậu lựa chọn đọc tiểu thuyết.
Cái gì nên đến rồi sẽ đến, cậu đọc nhầm tiểu thuyết BL, sau đó cứ tự nhiên như vậy, phát hiện ra tính hướng thật sự của mình.
Cậu khi đó vô cùng hoang mang, kinh nghiệm với tình trường là một con số không tròn trĩnh, vừa muốn bắt đầu lại phát hiện mình khác biệt so với mọi người.
Nhưng cậu rất nhanh bình tĩnh lại, vì muốn xác thực suy đoán của mình một cách chắc chắn hơn, cậu tới một gay pub để kiểm tra.
Cậu không phải thật sự muốn yêu đương, chỉ đi nhìn một chút thôi.
Dù vậy nhưng cậu vẫn rất rối rắm, lưỡng lự tới ngày thứ ba mới chịu đi vào.
Bầu không khí trong quán rất êm dịu, không có âm nhạc đinh tai nhức óc như ở các quán bar mà rất nhẹ nhàng thư giãn.
Nguyên Huỳnh ngồi ở đó một tiếng đồng hồ, có một người đàn ông cao lớn, nhìn rất dữ dằn đi tới chỗ cậu.
Hắn ta muốn làm gì dùng đầu gối cũng có thể biết được, Nguyên Huỳnh từ chối.
Người này vậy mà rất ngang ngược, cứ làm phiền cậu không thôi, Nguyên Huỳnh mất hết kiên nhẫn, cậu muốn đi về, định sẽ thử lại vào lần khác.
Người đàn ông đó thấy cậu sắp đi thì đuổi theo, ở bên ngoài bắt được cậu, cứ giữ tay cậu không buông.
Người đàn ông đó rất vừa ý Nguyên Huỳnh, vẻ ngoài của cậu rất đẹp, nhìn còn rất trẻ, sự ngây ngô của thiếu niên muốn giấu cũng không được.
Giới gay cũng không thiếu người đẹp, nhưng rất nhiều người trong bọn họ đều là cáo già đã thành tinh, cái gì cũng biết nhưng cứ giả vờ ngây ngô.
Loại hình giới gay hiếm nhất chính là kiểu ngây thơ một cách tự nhiên, đơn thuần như thế này.
Không biết đã bao lâu, hắn ta mới gặp được kiểu người hợp khẩu vị như Nguyên Huỳnh nên hiển nhiên không muốn buông tha.
Nhưng mà hắn ta lại xui xẻo đá phải cục đá không chỉ cứng mà còn là ngang ngược hạng nhất.
Nguyên Huỳnh đúng là ngây thơ và đơn thuần trong chuyện tình cảm, nhưng những thứ khác thì không.
Cậu khá thẳng tín, có gì nói đó, thậm chí còn có chút nóng nảy, một lời không hợp sẽ bị cậu đập ngay, vậy nên cậu mới trở thành đại ca trường.
Nguyên Huỳnh vốn đã ngứa mắt cái người cứ luôn phiền cậu mãi rồi, ánh mắt hắn ta nhìn cậu khiến cậu khó chịu, cậu vốn cũng không muốn làm gì ông ta, nhưng tự ông ta đuổi theo cậu tìm tới cái chết, vậy thì cậu đây cần gì khách sáo.
Nguyên Huỳnh đấm hắn ta hai phát, người đàn ông đó còn chưa kịp phản ứng, cậu vốn muốn đánh thêm vài cái nữa, nhưng đột nhiên lại có người kéo tay cậu chạy đi.
Nguyên Huỳnh giật mình, tưởng mình bị đánh lén, định hất tay người đó ra nhưng tay cậu bị nắm rất chặt.
Nguyên Huỳnh nhìn người đang kéo cậu, là một thiếu niên, còn rất trẻ, chắc cũng không khác biệt mấy so với tuổi của cậu.
Nguyên Huỳnh nhận ra người này có chút quen mắt, quan trọng là hắn rất đẹp trai, chừa từng yêu ai Nguyên Huỳnh đột nhiên nghĩ rằng có lẽ người này là hình mẫu lí tưởng của cậu.
Trông hắn có hơi giống nam chính quyển truyện tranh BL mà cậu đọc mấy hôm trước, Nguyên Huỳnh nhìn tới ngơ ngẩn, quên cả giãy giụa, bất tri bất giác bị người ta lôi đi.
Phía sau là tiếng mắng chửi cực lớn của tên đàn ông kia, còn bọn họ giống như một đôi tình nhân đang dắt tay nhau bỏ trốn.
*
Bọn họ chạy được một quãng đường khá xa, tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ thì dừng lại.
Họ đứng tại chỗ thở lấy hơi, lát sau mới ổn định lại.
Nguyên Huỳnh gạt phắt cái tay đang nắm lấy tay cậu của Ngô Thời Du ra. Nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Trong khi chạy lúc nãy, cậu đã nhớ ra người này là ai rồi, bọn họ gặp nhau không nhiều lắm, chỉ vài lần ở sau cánh gà lúc chào cờ mà thôi, nhưng gương mặt của hắn cũng từng để lại ấn tượng cho cậu.
Học sinh đứng nhất của khối bọn họ, Ngô Thời Du.
Ngô Thời Du nhìn cái tay mình bị hất ra, rồi lại nhìn Nguyên Huỳnh.
Hắn hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Nguyên Huỳnh khó chịu nói: "Tôi thì bị cái gì được, cậu làm gì vậy hả? Sao lại kéo tôi chạy."
Rõ ràng cậu đang định đập cái tên kia một trận, vậy mà đột nhiên lại bị người này cắt ngang.
Ngô Thời Du thở dài: "Cậu thiệt tình, có biết hắn ta là ai không, cậu chỉ có một thân một mình như vậy cũng không sợ bị ăn thiệt."
Nguyên Huỳnh: "Không biết, mà tôi cũng không phải đồ ngu, nhắm thoát được thì tôi mới ra tay."
"Bình thường thì đúng là như vậy, nhưng mà không phải với thằng đó, cậu mà ở lâu hơn nữa nhất định sẽ ăn thiệt."
"Không lẽ cứ bỏ qua như vậy, tôi là bị quấy rối đó, không báo cảnh sát là may rồi."
Ngô Thời Du quan sát cậu: "Cậu bị quấy rối?"
Đệt. Lỡ mồm rồi.
Nguyên Huỳnh rủa nhẹ một tiếng. Cậu đổi đề tài: "Sao cậu lại giúp tôi? Không sợ bị vạ lây à?
Cậu thật sự thắc mắc, hai người bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, số lần gặp nhau cũng đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà bây giờ nghe giọng điệu Ngô Thời Du trách cứ cậu cứ như họ đã quen biết từ rất lâu rồi.
Ngô Thời Du: "Bạn bè gặp khó khăn sao không giúp được chứ, tôi đi ngang qua thấy hắn đang làm phiền cậu, nên cứ vậy mà giúp thôi."
Xạo đấy, thật ra Nguyên Huỳnh đứng ngoài pub do dự ba ngày, hắn cũng ở đối diện quan sát cậu hết ba ngày nên mới có thể kịp thời xuất hiện.
Nguyên Huỳnh không trả lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt sâu xa.
Ngô Thời Du vậy mà có thể hiểu được ý cậu muốn nói là gì "Ai là bạn cậu, rõ ràng là tự cậu lo chuyện bao đồng."
Hắn tự thấy buồn cười, tự thấy mình nghĩ nhiều mà cũng thấy mình có lý.
Ngô Thời Du nhìn cậu chằm chằm, ám chỉ nói: "Cậu bị hắn quấy rối?"
Nguyên Huỳnh khựng người lại, né tránh ánh mắt của hắn.
Hắn ồ lên: "Tôi nhớ lúc nãy hình như hai người đang đứng trước gay pub?"
Giọng Nguyên Huỳnh đột nhiên cao lên, gắt gỏng nói: "Thì sao? Lần đầu thấy con trai bị quấy rối à."
"Tôi thấy hai người từ trong quán đi ra mà."
Một câu vạch trần hết thảy.
Nguyên Huỳnh bực bội nhìn hắn: "Ờ, ông đây là gay đó, cậu tò mò như vậy làm gì."
Dù không tình nguyện lắm, nhưng dù sao Ngô Thời Du cũng đã giúp cậu, Nguyên Huỳnh vẫn cố gắng kiên nhẫn với hắn.
Ngô Thời Du cười: "Không có gì, chỉ là thấy với điều kiện của cậu thì cần gì phải tới những nơi đó tìm người."
Nguyên Huỳnh khoanh tay đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại: "Tôi không tới đó tìm người."
"Vậy cậu làm gì."
Nguyên Huỳnh mở mắt ra nhìn hắn, suy nghĩ một chút, thấy nói ra cũng không sao: "Tôi muốn xác định tính hướng của mình, chỉ đi lần này thôi, sau này không tới nữa, tôi... vừa xác định được rồi." Câu cuối cùng cậu nói rất nhỏ.
Ngô Thời Du khoanh tay nghiêng đầu nhìn cậu: "Xác định được gì rồi?"
Cậu liếc hắn, nói rõ ràng từng chữ một: "Ông, đây, là, gay. Được chưa?"
Ngô Thời Du phụt cười: "Ừm, được rồi."
Tiếp theo không ai nói gì nữa, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng mà đồng thời im lặng.
Nguyên Huỳnh nhìn chằm chằm giày của mình mà ngẩn người.
Ngô Thời Du cúi đầu xuống, giấu đi những suy nghĩ sâu trong đôi mắt.
Sau một lúc, hắn đột nhiên bước lại gần Nguyên Huỳnh, gần như ép cả người cậu vào tường, Nguyên Huỳnh khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt trong sáng, thanh triệt phản xạ rõ ràng bóng hình hắn.
Ngô Thời Du mở lời trước, chỉ là lời nói ra có hơi chấn động.
"Nếu cậu không chắc về tính hướng của mình, vậy thì có muốn thử với tôi không?"
Nguyên Huỳnh tưởng mình nghe lầm, hỏi lại: "Thử với cậu? Thử cái gì?"
Ngô Thời Du nói: "Hiển nhiên là yêu đương rồi."
Nguyên Huỳnh vô cùng bất ngờ: "Cậu cũng là gay?"
Ngô Thời Du: "Không phải."
Nguyên Huỳnh khó hiểu: "Vậy cậu muốn thử cái gì? Không phải gay mà lại muốn yêu đương với một thằng con trai?"
Hắn suy nghĩ một chút: "Tôi không phải gay, nhưng mà tôi có hứng thú với cậu. Sao? Muốn thử không, điều kiện của tôi tốt thế này, không dễ kiếm đâu."
Nguyên Huỳnh lạnh lùng nhìn hắn, lời nói ra giống như mang theo dao: "À, hứng thú? Thấy gay có vẻ mới lạ quá cho nên hứng thú muốn thử? Đúng là học sinh đứng đầu có khác, tinh thần học tập rất lớn nha. Mà tiếc quá, tôi thì lại không có ý định yêu đương, nếu cậu tò mò có thể đi tìm người khác."
Ngô Thời Du nhướng mày nhìn cậu: "Giận rồi?"
Nguyên Huỳnh hừ lạnh: "Giận gì? Có thân thiết gì đâu mà giận."
Ngô Thời Du hiển nhiên không tin, định nói gì đó đã bị Nguyên Huỳnh cắt ngang.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi về trước."
Ngô Thời Du tiếc nuối nói: "Cậu thật sự không cân nhắc một chút sao, tôi vừa đẹp trai, vừa học giỏi, gia đình còn khá giả nữa, quan trọng là chưa từng yêu ai, bỏ lỡ là tiếc lắm đó."
Nguyên Huỳnh không trả lời hắn, cậu cố gắng đi thật nhanh, nếu không cậu sợ mình sẽ không nhịn được mà đấm hắn.
Cậu và Ngô Thời Du rõ ràng chỉ mới gặp nhau không được mấy lần, đây là lần đầu họ nói chuyện với nhau, vậy mà hắn sau khi phát hiện ra tính hướng của cậu lại nói hứng thú muốn thử. Đây là chuyện hứng thú thì có thể làm hay sao? Yêu đương là trò chơi à. Bao nhiêu hảo cảm trước đó của cậu về hắn đều đã bay hết.
Ngô Thời Du rất đẹp trai, nhưng trước đây cậu cũng chỉ có ấn tượng với hắn một lần, không lâu sau đó thì quên hết, không còn gì nữa.
Nhưng lúc nãy, khi cậu nhìn thấy Ngô Thời Du, cậu đột nhiên cảm thấy rất lạ, như có tia lửa nào đó đột nhiên xẹt qua rồi biến mất, rất nhanh.
Dù chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, thế nhưng lại khiến cho một Nguyên Huỳnh mười bảy năm chưa từng rung động khắc sâu trong lòng. Cũng vì vậy mà cậu nhận ra tính hướng của bản thân.
Cậu cũng không cảm thấy đây là yêu, yêu không thể nào chỉ đơn giản như vậy được, cậu đã từng nghe bạn bè nói rất nhiều về khoảng khắc một khi rung động là sẽ như thế nào.
So với những thứ đó, cảm xúc bất chợt xẹt qua cậu nhẹ nhàng tới mức không đáng đề cập. Cậu cũng không biết phải miêu tả như thế nào, nhưng chỉ đơn giản là khoảnh khắc đó với cậu rất đặc biệt.
Đã từng gặp nhau nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ đột nhiên biến hoá không lường được.
Chẳng lẽ là vì cậu đã nhận ra được tính hướng của bản thân? Hoặc cũng có thể là vì tình cảnh lúc đó quá mức đặc biệt.
- ---------
Pub (Public House): nghĩa là ngôi nhà dành cho cộng đồng, là một không gian rộng, sức chứa lớn đem đến sự phục vụ cho khách hàng có nhu cầu thưởng thức đồ uống như bia, rượu, đồ uống không có cồn kèm những đồ ăn nhẹ. Pub thường được thiết kế với không gian mở. Những quán Pub không giới hạn độ tuổi và thời gian hoạt động do vậy khách đến pub với nhiều độ tuổi, ngành nghề khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất