Chương 1: Khởi đầu mọi chuyện
Thứ hai và thứ nhất.
3 giờ sáng, An Miên hà hơi vào tay mình, đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng đi tới trước quầy thu ngân của tiệm net.
Trên người cậu là áo sơ mi và chiếc quần dài đã giặt đến bạc màu, đầu tóc cậu cũng chẳng được chải chuốt chỉn chu nhưng bù lại dưới mái tóc rối bời ấy lại là một gương mặt thanh tú.
Điều này khiến chị thu ngân mỉm cười thân thiện hơn nhiều, "Sao hôm nay lại sớm sủa thế?"
An Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút mỏi mệt, "Sớm hơn ngày thường một chút thôi ạ, dù sao thì mai em còn phải đi thi nữa."
"Vất vả quá." Chị gái thu ngân cảm thán một câu, thuần thục hoàn thành thủ tục trả máy, trả lại tiền cọc cho cậu.
An Miên duỗi tay ra, lúc thấy rõ số tiền cô đưa qua thì sửng sốt một hồi rồi nhanh chóng rụt tay lại, bất đắc dĩ nói, "Chị không cần giúp em ứng tiền lên mạng nữa đâu ạ."
Chị thu ngân cười cười, cũng không đôi co, nhanh chóng đưa lại cho cậu số tiền chuẩn xác, "Nhớ lại lần đầu em tới, hai năm trước ấy, khi đó thu của em 7 đồng mà em còn tiếc đến đỏ cả mắt haha."
Một đoạn lịch sử đen tối này khiến An Miên có chút đứng ngồi không yên, cơ mà nghĩ đến bản thân hiện tại không còn nghèo đến mức ấy nữa thì không khỏi cảm thấy có chút nhẹ nhõm hơn, bất giác lộ ra một nụ cười mỉm, "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Cậu bỏ chút tiền kẻ kia vào túi, nghĩ một lát rồi nói, "Sau này em không quay lại nữa đâu."
Chị thu ngân không cười nữa, ngạc nhiên nhìn cậu.
"Em sắp gom đủ tiền mua một cái máy tính để ở nhà rồi." An Miên thực sự rất rất vui.
"Vậy thì tốt quá, chúc mừng em nhé." Giọng chị thu ngân có pha chút tiếc nuối.
An Miên không phát hiện ra điều này, vẫn ngượng ngùng cười rồi xoay người rời khỏi tiệm net.
Tiếng chị thu ngân gọi với theo từ phía sau truyền tới, "Đi đường cẩn thận đấy nhé!"
An Miên gật đầu, đưa tay xốc màn của trong suốt lên, bước ra cầu thang bên ngoài. Gió lạnh đêm xuân nghịch ngợm luồn vào người cậu, khiến cậu không khỏi rùng mình.
Nhưng cái lại này cũng chẳng thể khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn là bao, An Miên ngáp liên tục mấy cái liền thức đêm nhiều khiến đầu óc cậu như đặc quánh lại.
An Miên vội rảo bước trên đường, bên đường có mấy cái đèn nhỏ mờ tối. Cậu lấy đèn pin mang theo bên người ra nhưng bật mấy lần đèn cũng không sáng, An Miên lắc đầu, đành phải đi tiếp dưới cái ánh sáng tù mù này.
Cậu nghĩ đến kì thi ngày mai, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Tuy rằng một giấc ngủ tầm khoảng ba tiếng cũng đủ để cậu phát huy không tồi nhưng nếu được thì cậu càng muốn tập trung tinh thần cho việc học nhiều hơn.
Cũng may là tiền tiết kiệm gửi ngân hàng càng lúc càng nhiều, mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.
Hết thảy đều sẽ...
Két!!! Tiếng lốp cao su ma sát với mặt được bất chợt vang lên bên cạnh.
An Miên sửng sốt quay đầu, tức khắc bị đèn xe chiếu tới lóa cả mắt.
Tài xế hốt hoảng bấm còi, âm thanh vang dội truyền xa giữa trời khuya.
An Miên chẳng kịp chuẩn bị gì cả. Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cậu chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn ngay sát bên tai, cả người như bay lên vậy.
Đầu óc cậu lúc này chết lặng.
Chẳng có mấy thứ linh tinh như đèn kéo quân, đầu óc An Miên lúc này trống rỗng như chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu còn chưa tròn 17, đương độ tinh thần sung mãn, tràn trề sinh lực nhất của cuộc đời. Cậu có tương lai sáng lạn ở phía trước, cuộc sống khổ cực của quá khứ đang dần qua đi, sinh hoạt vất vả thường ngày đang dần được cải thiện...
Vậy mà cậu, chết rồi?
An Miên rơi xuống, tấm lưng va mạnh xuống mặt đất, đôi mắt cậu vẫn mở to, nhưng ánh mắt lại ảm đạm mờ mịt.
Sao cậu có thể chết như vậy được chứ?
An Miên muốn giãy giụa, muốn bật khóc tỉ tê nhưng cậu chẳng làm được gì nữa rồi. Cơ thể cậu dần lạnh như băng, ý thức cũng tan rã từng chút một, tất cả mọi thứ của cậu đều đang biến mất.
Cuối cùng, dường như An Miên thấy được một vầng sáng.
...
Ngày hôm sau, khoảng 8 giờ sáng.
Chuông đầu giờ vừa reo, một đám thiếu nam thiếu nữ ồn ào ùa vào trong lớp như bồ câu về tổ. Bọn họ lấy sách giáo khoa trong cặp ra, lo lắng ôn bài chuẩn bị lên lớp.
"Dung thiếu," bạn nam ngồi sau lớn tiếng gọi, "Sắp thi đến nơi rồi, cậu không ôn bài à?"
Dung Tỉnh dời tầm mắt khỏi vị trí còn trống kia, anh nhìn về phía người đang nói chuyện với mình, hơi mỉm cười, nói, "Từ trước đến giờ tôi chưa khi nào đọc sách trước khi thi cả."
Vóc dáng anh cao hơn bạn học một chút, đồng phục đen trắng được mặc trên người một cách chỉnh tề, vừa vặn ôm lấy vóc dáng thon dài của anh. Mái tóc ngắn chạm khẽ bên gương mặt, mày mắt đen nhánh như điểm mực. Lúc anh cười lên thì thực chẳng khác người trong tranh là bao.
Lập tức có người bị nụ cười ấy mê hoặc, vỗ vai người đang nói kia một cái: "Xem ông đang hỏi cái gì kìa, Dung thiếu nhà chúng ta là loại cần phải ôm chân cầu Phật sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Bạn học còn lại rối rít phụ họa, "Nếu thành tích của tôi cũng ổn định được như của Dung thiếu thì lúc này tôi cũng chẳng thèm đọc sách làm gì."
"Dung thiếu là học bá chính hiệu, không giống đám học bá giả như chúng ta đâu."
"Dung thiếu của chúng ta tùy ý làm bài cũng là hạng hai toàn trường!"
Nháy mắt mọi thứ đều lặng ngắt.
Người hô to cái câu "hạng hai toàn trường" lập tức hiểu được mình nói sai, vội vã ngậm miệng lại, ảo não quay về chỗ ngồi.
Nụ cười hoàn mỹ trên mặt Dung Tỉnh vẫn tươi tắn như trước, bày ra dáng vẻ không thèm để ý.
Nhưng đầu ngón tay anh không tự chủ mà gõ nhịp lên quyển sách ở góc bàn, để lộ tâm tình nôn nóng không yên.
Bốn chữ "hạng hai toàn trường" với anh mà nói thì không phải loại từ ngữ tốt đẹp gì. Vì để "hai" đổi thành "nhất" anh chưa từng buông tha bất kì cơ hội nào cả, đương nhiên kì thi ngày hôm nay cũng vậy.
Nhưng mà... Dung Tỉnh lại nhìn về phía vị trí còn trống kia lần nữa, không khỏi hơi nhíu mày lại.
Người nào đó đang làm cái quái gì vậy? Tiết tự học sớm không tới, thể dục buổi sáng cũng không tới, sắp đến giờ thi rồi cũng vẫn chưa thấy đâu.
"Dung thiếu," người bên cạnh có vẻ hơi muốn lấy lòng anh, "Yên tâm đi, lần này nhất định cậu có thể thi được hạng nhất mà."
Dung Tỉnh nheo mắt lại, tâm tình càng tệ hơn.
Chuông vào học chính thức vang lên, chủ nhiệm lớp kẹp một chồng đề thi bước vào lớp.
Học sinh dưới lớp kêu rên, tay cất sách vở nhưng lòng vẫn lưu luyến không thôi, lấy đồ dùng để làm bài thi đặt lên bàn.
Bài thi được phát đến trước mặt, Dung Tỉnh cũng thu hồi tầm mắt, tập trung sự chú ý lên đề thi trước mắt.
Người nào đó vẫn không tới sao?
Mười phút sau, Dung Tỉnh hoàn thành phần trắc nghiệm. Theo lý mà nói thì cũng không tồi chút nào nhưng anh lại cảm thấy bồn chồn hơn ngày thường, lúc làm bài thi cứ có cảm giác không đúng thế nào ấy.
Người nào đó sao đến tận bây giờ còn chưa tới?
Dung Tỉnh lắc đầu, tập trung tinh thần.
Nếu không tới thì hiển nhiên anh sẽ là bất khả chiến bại. Chẳng qua, lần đầu tiên đạt được hạng nhất trong tình huống này thì cũng không phải chuyện đáng để vui mừng.
Đột nhiên, một giáo viên bộ một hớt hả chạy vào, gọi giáo viên chủ nhiệm ra ngoài.
Điều này khiến lớp học có hơi xôn xao, nhưng dù thế nào thì cũng toàn là tinh anh lớp chọn của một trường học trọng điểm, các bạn học nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục chuyên chú làm bài.
Dung Tỉnh để ý đến sắc mặt cực kì tệ của giáo viên ngoài cửa, không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi anh nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc chủ nhiệm truyền tới: "Gì cơ! An Miên?"
Cây bút trong tay Dung Tỉnh hơi khựng lại.
Chủ nhiệm lớp rõ ràng có hơi bối rối, vội nói với giáo viên bộ môn kia vài câu rồi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Giáo viên bộ môn bước vào lớp, tiếp tục làm công tác giám thị.
Chủ nhiệm lớp vừa nói chuyện điện thoại vừa di chuyển ra xa, rõ ràng là không mong học sinh bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Dung Tỉnh không kìm được mà buông bút xuống.
Anh muốn để mình bình tĩnh lại nhưng chẳng hiểu sao một loại cảm giác sợ hãi bao trùm khắp người anh, dù có làm thế nào cũng không thoát ra được.
Giáo viên bộ môn để ý thấy sắc mặt cực kì xấu của Dung Tỉnh, hơi lo lắng nhìn về phía anh, "Bạn Dung Tỉnh?"
Phải biết rằng từ trước đến giờ, Dung Tỉnh ở trường được xem như là hình mẫu chuẩn mực của học sinh, anh chưa từng đi muộn về sớm, không nộp bài tập hay có bất kì một hành vi bất lương nào, chưa kể anh còn cực kì khiêm tốn lễ phép, hòa đồng với bạn bè xung quanh, tế bào vận động cũng rất xuất sắc.
Không một ai có thể tìm ra được chút khuyết điểm nào của Dung Tỉnh, hai chữ Dung Tỉnh tựa như đại danh từ hoàn hảo vậy. Hoàn toàn khác hẳn một người có thành tích tốt hơn nhưng ngôn hành cử chỉ đều khiến người khác nhức đầu kia.
Cơ mà giờ phút này, Dung Tỉnh không duy trì nổi hình tượng hoàn mỹ ấy nữa.
Anh đứng vọt dậy giữa phòng thi, thậm chí còn dứt khoát chạy ra khỏi lớp.
Hành động này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tiếng hô trong phòng học nhất thời vang lên, ngay cả giáo viên bộ môn cũng kinh ngạc, không kịp ngăn anh lại.
Dung Tỉnh đuổi theo bóng lưng chủ nhiệm lớp, vọt tới thật nhanh.
Giọng nói đè nén, cố gắng giữ bình tĩnh của giáo viên chủ nhiệm truyền tới tai anh, "Vâng, đúng rồi, tôi là giáo viên của An Miên, tình huống em ấy bây giờ thế nào rồi? Anh nói gì cơ? Em ấy..."
Câu cuối này cao đến quãng tám. Nỗi sợ hãi trong lòng Dung Tỉnh càng bành trướng, khiến tim anh như muốn nổ tung.
Anh lập tức vọt tới trước người chủ nhiệm, chộp lấy vai đối phương, "An Miên làm sao cơ?"
Chủ nhiệp lớp sợ hết hồn, theo phản xạ che ống nói, vẻ mặt không khỏi hiện lên sự kinh hãi.
Dung Tỉnh chợt hít sâu một hơi, khiến bản thân tỉnh táo lại mấy phần. Anh cảm thấy bản thân ngu hết thuốc chữa đến nơi rồi, sao có thể bất chợt hành động quá kích như vậy? Nhưng anh vẫn chăm chăm nhìn vào mắt chủ nhiệm lớp, cầu mong người giáo viên này có thể đưa ra một câu trả lời để hắn bình tâm lại, sau đó anh có thể trở về tiếp tục làm bài thi của mình, mọi thứ trở lại bình thường.
Nhưng chủ nhiệm lớp lại chỉ trầm mặc.
Tâm tình Dung Tỉnh chìm xuống đáy từng chút một.
Thật lâu sau đó, cuối cùng chủ nhiệm lớp mới khó khăn mở miệng, nói ra bốn chữ.
"An Miên... mất rồi."
Hết chương 1
3 giờ sáng, An Miên hà hơi vào tay mình, đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng đi tới trước quầy thu ngân của tiệm net.
Trên người cậu là áo sơ mi và chiếc quần dài đã giặt đến bạc màu, đầu tóc cậu cũng chẳng được chải chuốt chỉn chu nhưng bù lại dưới mái tóc rối bời ấy lại là một gương mặt thanh tú.
Điều này khiến chị thu ngân mỉm cười thân thiện hơn nhiều, "Sao hôm nay lại sớm sủa thế?"
An Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút mỏi mệt, "Sớm hơn ngày thường một chút thôi ạ, dù sao thì mai em còn phải đi thi nữa."
"Vất vả quá." Chị gái thu ngân cảm thán một câu, thuần thục hoàn thành thủ tục trả máy, trả lại tiền cọc cho cậu.
An Miên duỗi tay ra, lúc thấy rõ số tiền cô đưa qua thì sửng sốt một hồi rồi nhanh chóng rụt tay lại, bất đắc dĩ nói, "Chị không cần giúp em ứng tiền lên mạng nữa đâu ạ."
Chị thu ngân cười cười, cũng không đôi co, nhanh chóng đưa lại cho cậu số tiền chuẩn xác, "Nhớ lại lần đầu em tới, hai năm trước ấy, khi đó thu của em 7 đồng mà em còn tiếc đến đỏ cả mắt haha."
Một đoạn lịch sử đen tối này khiến An Miên có chút đứng ngồi không yên, cơ mà nghĩ đến bản thân hiện tại không còn nghèo đến mức ấy nữa thì không khỏi cảm thấy có chút nhẹ nhõm hơn, bất giác lộ ra một nụ cười mỉm, "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Cậu bỏ chút tiền kẻ kia vào túi, nghĩ một lát rồi nói, "Sau này em không quay lại nữa đâu."
Chị thu ngân không cười nữa, ngạc nhiên nhìn cậu.
"Em sắp gom đủ tiền mua một cái máy tính để ở nhà rồi." An Miên thực sự rất rất vui.
"Vậy thì tốt quá, chúc mừng em nhé." Giọng chị thu ngân có pha chút tiếc nuối.
An Miên không phát hiện ra điều này, vẫn ngượng ngùng cười rồi xoay người rời khỏi tiệm net.
Tiếng chị thu ngân gọi với theo từ phía sau truyền tới, "Đi đường cẩn thận đấy nhé!"
An Miên gật đầu, đưa tay xốc màn của trong suốt lên, bước ra cầu thang bên ngoài. Gió lạnh đêm xuân nghịch ngợm luồn vào người cậu, khiến cậu không khỏi rùng mình.
Nhưng cái lại này cũng chẳng thể khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn là bao, An Miên ngáp liên tục mấy cái liền thức đêm nhiều khiến đầu óc cậu như đặc quánh lại.
An Miên vội rảo bước trên đường, bên đường có mấy cái đèn nhỏ mờ tối. Cậu lấy đèn pin mang theo bên người ra nhưng bật mấy lần đèn cũng không sáng, An Miên lắc đầu, đành phải đi tiếp dưới cái ánh sáng tù mù này.
Cậu nghĩ đến kì thi ngày mai, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Tuy rằng một giấc ngủ tầm khoảng ba tiếng cũng đủ để cậu phát huy không tồi nhưng nếu được thì cậu càng muốn tập trung tinh thần cho việc học nhiều hơn.
Cũng may là tiền tiết kiệm gửi ngân hàng càng lúc càng nhiều, mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.
Hết thảy đều sẽ...
Két!!! Tiếng lốp cao su ma sát với mặt được bất chợt vang lên bên cạnh.
An Miên sửng sốt quay đầu, tức khắc bị đèn xe chiếu tới lóa cả mắt.
Tài xế hốt hoảng bấm còi, âm thanh vang dội truyền xa giữa trời khuya.
An Miên chẳng kịp chuẩn bị gì cả. Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cậu chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn ngay sát bên tai, cả người như bay lên vậy.
Đầu óc cậu lúc này chết lặng.
Chẳng có mấy thứ linh tinh như đèn kéo quân, đầu óc An Miên lúc này trống rỗng như chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu còn chưa tròn 17, đương độ tinh thần sung mãn, tràn trề sinh lực nhất của cuộc đời. Cậu có tương lai sáng lạn ở phía trước, cuộc sống khổ cực của quá khứ đang dần qua đi, sinh hoạt vất vả thường ngày đang dần được cải thiện...
Vậy mà cậu, chết rồi?
An Miên rơi xuống, tấm lưng va mạnh xuống mặt đất, đôi mắt cậu vẫn mở to, nhưng ánh mắt lại ảm đạm mờ mịt.
Sao cậu có thể chết như vậy được chứ?
An Miên muốn giãy giụa, muốn bật khóc tỉ tê nhưng cậu chẳng làm được gì nữa rồi. Cơ thể cậu dần lạnh như băng, ý thức cũng tan rã từng chút một, tất cả mọi thứ của cậu đều đang biến mất.
Cuối cùng, dường như An Miên thấy được một vầng sáng.
...
Ngày hôm sau, khoảng 8 giờ sáng.
Chuông đầu giờ vừa reo, một đám thiếu nam thiếu nữ ồn ào ùa vào trong lớp như bồ câu về tổ. Bọn họ lấy sách giáo khoa trong cặp ra, lo lắng ôn bài chuẩn bị lên lớp.
"Dung thiếu," bạn nam ngồi sau lớn tiếng gọi, "Sắp thi đến nơi rồi, cậu không ôn bài à?"
Dung Tỉnh dời tầm mắt khỏi vị trí còn trống kia, anh nhìn về phía người đang nói chuyện với mình, hơi mỉm cười, nói, "Từ trước đến giờ tôi chưa khi nào đọc sách trước khi thi cả."
Vóc dáng anh cao hơn bạn học một chút, đồng phục đen trắng được mặc trên người một cách chỉnh tề, vừa vặn ôm lấy vóc dáng thon dài của anh. Mái tóc ngắn chạm khẽ bên gương mặt, mày mắt đen nhánh như điểm mực. Lúc anh cười lên thì thực chẳng khác người trong tranh là bao.
Lập tức có người bị nụ cười ấy mê hoặc, vỗ vai người đang nói kia một cái: "Xem ông đang hỏi cái gì kìa, Dung thiếu nhà chúng ta là loại cần phải ôm chân cầu Phật sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Bạn học còn lại rối rít phụ họa, "Nếu thành tích của tôi cũng ổn định được như của Dung thiếu thì lúc này tôi cũng chẳng thèm đọc sách làm gì."
"Dung thiếu là học bá chính hiệu, không giống đám học bá giả như chúng ta đâu."
"Dung thiếu của chúng ta tùy ý làm bài cũng là hạng hai toàn trường!"
Nháy mắt mọi thứ đều lặng ngắt.
Người hô to cái câu "hạng hai toàn trường" lập tức hiểu được mình nói sai, vội vã ngậm miệng lại, ảo não quay về chỗ ngồi.
Nụ cười hoàn mỹ trên mặt Dung Tỉnh vẫn tươi tắn như trước, bày ra dáng vẻ không thèm để ý.
Nhưng đầu ngón tay anh không tự chủ mà gõ nhịp lên quyển sách ở góc bàn, để lộ tâm tình nôn nóng không yên.
Bốn chữ "hạng hai toàn trường" với anh mà nói thì không phải loại từ ngữ tốt đẹp gì. Vì để "hai" đổi thành "nhất" anh chưa từng buông tha bất kì cơ hội nào cả, đương nhiên kì thi ngày hôm nay cũng vậy.
Nhưng mà... Dung Tỉnh lại nhìn về phía vị trí còn trống kia lần nữa, không khỏi hơi nhíu mày lại.
Người nào đó đang làm cái quái gì vậy? Tiết tự học sớm không tới, thể dục buổi sáng cũng không tới, sắp đến giờ thi rồi cũng vẫn chưa thấy đâu.
"Dung thiếu," người bên cạnh có vẻ hơi muốn lấy lòng anh, "Yên tâm đi, lần này nhất định cậu có thể thi được hạng nhất mà."
Dung Tỉnh nheo mắt lại, tâm tình càng tệ hơn.
Chuông vào học chính thức vang lên, chủ nhiệm lớp kẹp một chồng đề thi bước vào lớp.
Học sinh dưới lớp kêu rên, tay cất sách vở nhưng lòng vẫn lưu luyến không thôi, lấy đồ dùng để làm bài thi đặt lên bàn.
Bài thi được phát đến trước mặt, Dung Tỉnh cũng thu hồi tầm mắt, tập trung sự chú ý lên đề thi trước mắt.
Người nào đó vẫn không tới sao?
Mười phút sau, Dung Tỉnh hoàn thành phần trắc nghiệm. Theo lý mà nói thì cũng không tồi chút nào nhưng anh lại cảm thấy bồn chồn hơn ngày thường, lúc làm bài thi cứ có cảm giác không đúng thế nào ấy.
Người nào đó sao đến tận bây giờ còn chưa tới?
Dung Tỉnh lắc đầu, tập trung tinh thần.
Nếu không tới thì hiển nhiên anh sẽ là bất khả chiến bại. Chẳng qua, lần đầu tiên đạt được hạng nhất trong tình huống này thì cũng không phải chuyện đáng để vui mừng.
Đột nhiên, một giáo viên bộ một hớt hả chạy vào, gọi giáo viên chủ nhiệm ra ngoài.
Điều này khiến lớp học có hơi xôn xao, nhưng dù thế nào thì cũng toàn là tinh anh lớp chọn của một trường học trọng điểm, các bạn học nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục chuyên chú làm bài.
Dung Tỉnh để ý đến sắc mặt cực kì tệ của giáo viên ngoài cửa, không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi anh nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc chủ nhiệm truyền tới: "Gì cơ! An Miên?"
Cây bút trong tay Dung Tỉnh hơi khựng lại.
Chủ nhiệm lớp rõ ràng có hơi bối rối, vội nói với giáo viên bộ môn kia vài câu rồi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Giáo viên bộ môn bước vào lớp, tiếp tục làm công tác giám thị.
Chủ nhiệm lớp vừa nói chuyện điện thoại vừa di chuyển ra xa, rõ ràng là không mong học sinh bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Dung Tỉnh không kìm được mà buông bút xuống.
Anh muốn để mình bình tĩnh lại nhưng chẳng hiểu sao một loại cảm giác sợ hãi bao trùm khắp người anh, dù có làm thế nào cũng không thoát ra được.
Giáo viên bộ môn để ý thấy sắc mặt cực kì xấu của Dung Tỉnh, hơi lo lắng nhìn về phía anh, "Bạn Dung Tỉnh?"
Phải biết rằng từ trước đến giờ, Dung Tỉnh ở trường được xem như là hình mẫu chuẩn mực của học sinh, anh chưa từng đi muộn về sớm, không nộp bài tập hay có bất kì một hành vi bất lương nào, chưa kể anh còn cực kì khiêm tốn lễ phép, hòa đồng với bạn bè xung quanh, tế bào vận động cũng rất xuất sắc.
Không một ai có thể tìm ra được chút khuyết điểm nào của Dung Tỉnh, hai chữ Dung Tỉnh tựa như đại danh từ hoàn hảo vậy. Hoàn toàn khác hẳn một người có thành tích tốt hơn nhưng ngôn hành cử chỉ đều khiến người khác nhức đầu kia.
Cơ mà giờ phút này, Dung Tỉnh không duy trì nổi hình tượng hoàn mỹ ấy nữa.
Anh đứng vọt dậy giữa phòng thi, thậm chí còn dứt khoát chạy ra khỏi lớp.
Hành động này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tiếng hô trong phòng học nhất thời vang lên, ngay cả giáo viên bộ môn cũng kinh ngạc, không kịp ngăn anh lại.
Dung Tỉnh đuổi theo bóng lưng chủ nhiệm lớp, vọt tới thật nhanh.
Giọng nói đè nén, cố gắng giữ bình tĩnh của giáo viên chủ nhiệm truyền tới tai anh, "Vâng, đúng rồi, tôi là giáo viên của An Miên, tình huống em ấy bây giờ thế nào rồi? Anh nói gì cơ? Em ấy..."
Câu cuối này cao đến quãng tám. Nỗi sợ hãi trong lòng Dung Tỉnh càng bành trướng, khiến tim anh như muốn nổ tung.
Anh lập tức vọt tới trước người chủ nhiệm, chộp lấy vai đối phương, "An Miên làm sao cơ?"
Chủ nhiệp lớp sợ hết hồn, theo phản xạ che ống nói, vẻ mặt không khỏi hiện lên sự kinh hãi.
Dung Tỉnh chợt hít sâu một hơi, khiến bản thân tỉnh táo lại mấy phần. Anh cảm thấy bản thân ngu hết thuốc chữa đến nơi rồi, sao có thể bất chợt hành động quá kích như vậy? Nhưng anh vẫn chăm chăm nhìn vào mắt chủ nhiệm lớp, cầu mong người giáo viên này có thể đưa ra một câu trả lời để hắn bình tâm lại, sau đó anh có thể trở về tiếp tục làm bài thi của mình, mọi thứ trở lại bình thường.
Nhưng chủ nhiệm lớp lại chỉ trầm mặc.
Tâm tình Dung Tỉnh chìm xuống đáy từng chút một.
Thật lâu sau đó, cuối cùng chủ nhiệm lớp mới khó khăn mở miệng, nói ra bốn chữ.
"An Miên... mất rồi."
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất