Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường
Chương 1: Một đám lưu manh
Thành phố An Dương Hạ. Buổi sáng, trên tầng thượng trường trung học phổ thông Trấn Lâm. Vĩnh Kiệt một thân quần áo lấm lem bụi đất, trên mặt dán lên nhiều vết bầm tím, khóe môi rỉ máu, hai gối quỳ trên đất, hai tay chà xát lạy lục, dáng vẻ nhếch nhác đáng thương vô cùng.
"Tôi xin cậu, Hạ Trì à, đừng đánh nữa, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi."
Hạ Trì ngồi thấp xuống đối diện với Vĩnh Kiệt, ánh nhìn khoan dung không hề tồn tại nói: "Tao bảo mày đưa tiền ra cơ mà, không có bảo mày khóc lóc van xin."
"Tôi không đưa cho cậu được, làm ơn tha cho tôi lần này đi." Vĩnh Kiệt mỗi lúc một sợ sệt, âm giọng run rẩy không thuyên giảm, vẫn chắp tay cầu xin đối phương.
"Không thể đưa?" Hạ Trì gật gù tỏ ra thấu hiểu, nhưng tất thảy chỉ là giả vờ: "À, thì ra là mày xem tiền bạc đáng giá hơn cái mạng chó của mày, cho nên dù bị đánh đến chết cũng dứt khoát không đưa."
Vĩnh Kiệt cắn răng đầy sợ hãi nói: "Tiền này là tiền của thầy giáo chủ nhiệm cho tôi mượn để chữa bệnh cho em gái, nó đang bệnh rất nặng. Không thể đưa."
Hạ Trì kỳ thực thắc mắc một tên nghèo nàn thảm hại như Vĩnh Kiệt lại có thể đặt chân vào ngôi trường cao cấp hạng sang này, Trấn Lâm là trường học căn bản chỉ dành cho giới thượng lưu, những học sinh có gia thế khủng thôi không phải sao, nhưng hắn rốt cuộc lại không hỏi han gì, bởi vì có thứ khác khiến hắn cao siêu hứng thú hơn.
Hạ Trì ngạc nhiên thái quá: "Thế sao? Tội nghiệp quá vậy." Ngay sau đó lại cười đểu mon men đến gần nói: "Em gái mày đẹp không?"
"Sao chứ?" Vĩnh Kiệt chấn động.
"Tao có ý này rất hay. Tao sẽ không lấy tiền của mày nữa, nhưng mà đổi lại, tối nay mày đưa em gái mày đến gặp tao đi." Hạ Trì không phải người thiếu tiền, nhưng lại là kẻ thiếu sắc, quanh năm suốt tháng chỉ truy cầu mỹ nữ như một kẻ nghiện ngập, công việc trấn lột chỉ là đơn thuần, hứng thì làm, không hứng thì thôi, chủ yếu là bản tính côn đồ, thích làm những chuyện không giống ai.
Vĩnh Kiệt nghe xong thì nổi đóa thực sự, y không ngờ một tên lưu manh lại có thể lưu manh đến mức này. Vĩnh Kiệt tức khắc cố gượng sức đứng dậy, muốn tóm lấy cổ áo của Hạ Trì rồi đấm vào mặt hắn, nhưng kết quả lại bị hai tên đồng bọn của Hạ Trì là Tạ Duy và Cửu Minh giữ lại.
Hạ Trì lắc đầu chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ mình là nạn nhân: "Mày thật không biết điều. Tao cho mày cơ hội giữ lại số tiền, vậy mà mày lại lấy oán báo ân sao?"
Hạ Trì là học sinh cá biệt có tiếng có tăm từ nhỏ, ngoài tính cách điên loạn bất cần ra, hắn còn là một nam sinh có diện mạo cực kỳ "đáng ghét".
Chúng ta vẫn luôn truyền tai nhau một câu nói vui rằng: Nếu không tử tế thì xin đừng đẹp trai.
Và câu nói này đích xác là dành cho Hạ Trì.
Dáng vẻ hảo soái chết người, ngũ quan hài hòa đặc thù, chiều cao lý tưởng, mọi chi tiết đường nét trên cơ thể của Hạ Trì đều có thể khiến cho người ngoài điêu đứng hoa mắt, tuy nhiên, hắn có một điểm độc hại trí mạng, đó là hắn không hề "bình thường", là một tra nam chính hiệu.
Không kể đến trước đó, từ khi bước chân vào ngôi trường này, Hạ Trì đã tạo ra một cuộc càn quét lớn. Vào đầu năm lớp mười, Hạ Trì đã tỏ ra là một nam học sinh ngông cuồng bất trị, lại còn thường xuyên gây gỗ tổ chức đánh nhau với quy mô lớn, khiến biết bao học sinh bị thương. Hơn nữa, hắn cũng không xem ai ra gì, bất kể là thân phận cao đến mấy đều cũng có thể trở thành nạn nhân của hắn, đến các thầy cô và hiệu trưởng cũng phải bó tay.
Nguyên nhân cho sự tiến thoái lưỡng nan này là vì có một thông tin nội bộ lan truyền rằng Hạ Trì có quen biết qua lại với dân anh chị xã hội đen, những cái tên có máu mặt trong thế giới ngầm.
Vào giữa học kỳ một năm lớp mười, có một thầy giáo không thể nhẫn nhịn được với những chiêu trò lố bịch của Hạ Trì nên liền phản kháng, la mắng xỉ vả nguyền rủa Hạ Trì trước mặt cả lớp, hậu quả là ngày hôm sau nhà của thầy giáo ấy đã bị một đám bịt mặt thiêu cháy thành tro bụi. Mặc dù ai cũng biết Hạ Trì là kẻ đứng sau, nhưng cũng không ai dám lên tiếng vạch trần.
Và kết quả cũng như mọi khi, Hạ Cảnh Thâm ba của Hạ Trì buộc phải đi dọn dẹp tàn dư cho đứa con nghiệp chướng này, ông đã phải đến gặp người thầy giáo đó để bồi thường thiệt hại, đồng thời dùng thêm một số tiền lớn khác để "bồi dưỡng", thay vì nói thẳng là để "bịt miệng".
Lúc này, Vĩnh Kiệt cơ hồ đã kiệt quệ, chỉ có thể nằm bất động mặc cho Tạ Duy và Cửu Minh muốn làm gì thì làm.
Âm nhạc đến từ điện thoại di động của Hạ Trì vang lên. Người gọi đến là chí cốt, là cạ cứng của hắn, tên Trục Kha. Hắn nhấc máy.
"Nói lẹ đi bạn hiền."
"Chuyện cậu nhờ tôi xong rồi đấy. Chiều nay ở quán bar cũ."
Cách đây một tuần Hạ Trì và Trục Kha có đến quán bar chơi bời xả láng và may mắn gặp được một thiên thần xinh đẹp tên là Hà Tiểu Châu, Hạ Trì vừa nhìn thì liền đổ gục vì độ nóng bỏng và hấp dẫn của cô ta, mà khổ nỗi, cô ta lại có tình ý với Trục Kha. Biết Trục Kha là đồng tính không ham thích nữ nhân, Hạ Trì lập tức nhờ vả bạn thân của mình hẹn cô ta ra cho Hạ Trì gặp mặt tiếp cận, cuối cùng bây giờ đã có kết quả.
Sau khi nhấn nút tắt máy, Hạ Trì không kìm được mà cười nửa miệng, biểu cảm khuôn mặt đang biểu thị cho trạng thái vui vẻ hài lòng.
"Tạ Duy, sáng nay mày mua cái gì đấy?" Hạ Trì hất cằm, chìa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc hai lần: "Đưa đây lẹ lên."
"Hộp sữa thần thánh của tao, căn tin còn một hộp cuối cùng đó thằng điên này. Mày định dùng nó chơi luôn à?" Tạ Duy không cam lòng, trái tim kiên định nhất nhất không chịu đưa.
Hạ Trì không rút tay về, miệng dạn dĩ đếm ngược: "Tao cho mày ba giây để giao hàng. Ba… hai… "
"Đừng có đếm nữa thằng này. Đưa thì đưa." Tạ Duy một mặt ủy khuất, một tay từ trong túi quần lấy ra một hộp sữa rồi đưa nó cho Hạ Trì: "Nè thằng quỷ."
Hạ Trì nhận lấy, ra lệnh: "Kéo nó ngồi dậy, giữ cho chặt vào, nó mà chạy tao đập đầu hai đứa bây."
Nghe vậy, Tạ Duy trở về chỗ cũ, cùng với Cửu Minh kéo Vĩnh Kiệt ngồi dậy, cho Vĩnh Kiệt quỳ ở trước mặt Hạ Trì.
Hạ Trì đứng dậy, mở ngay hộp sữa ra, nói với Vĩnh Kiệt: "Hôm nay tao có chuyện vui nên sẽ không chơi tới cùng chuyện này với mày. Giải quyết nhẹ nhàng thế này thôi, sau đó tao liền thả mày đi."
Hạ Trì tiến lên nửa bước, đưa hộp sữa ra, hướng trên đầu của Vĩnh Kiệt chuẩn bị đổ xuống.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Âm giọng hốt hoảng của ai đó đột ngột cất lên.
Âm thanh này đối với Hạ Trì không xa lạ vì hắn đã nghe giọng nói này suốt mười một năm tuổi thơ. Không cần xoay đầu lại hắn cũng đủ biết chủ nhân của giọng nói kia chính là Bách Thời.
Thấy có người cản trở, Cửu Minh hướng về Bách Thời đe dọa: "Đừng có xía vào. Cuộc sống bình yên quá nên muốn tạo điểm nhấn cho nó à? Chán sống rồi sao?"
Bách Thời có chút chùn bước khi nhìn thấy những vết thương mà Hạ Trì đem tới cho Vĩnh Kiệt, nhưng cậu vẫn cố gắng giấu đi vẻ sợ hãi, tỏ ra tĩnh rụi khẳng khái nói: "Vĩnh Kiệt cậu ấy là học sinh lớp tôi, tôi là lớp trưởng của cậu ấy. Tôi có quyền xen vào."
Hạ Trì tạm thời đưa hộp sữa cho Tạ Duy, dặn dò đề phòng: "Mày mà uống nó tao cắt phăng mỏ mày đấy."
Hăm dọa đồng bọn xong, hắn nhét hai tay vào túi quần, đi thẳng tới chỗ của Bách Thời nói: "Muốn giúp bạn của mình sao, vậy thì bản thân cũng phải có thứ gì trao đổi chứ. Đúng không? Lớp trưởng."
"Tôi xin cậu, Hạ Trì à, đừng đánh nữa, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi."
Hạ Trì ngồi thấp xuống đối diện với Vĩnh Kiệt, ánh nhìn khoan dung không hề tồn tại nói: "Tao bảo mày đưa tiền ra cơ mà, không có bảo mày khóc lóc van xin."
"Tôi không đưa cho cậu được, làm ơn tha cho tôi lần này đi." Vĩnh Kiệt mỗi lúc một sợ sệt, âm giọng run rẩy không thuyên giảm, vẫn chắp tay cầu xin đối phương.
"Không thể đưa?" Hạ Trì gật gù tỏ ra thấu hiểu, nhưng tất thảy chỉ là giả vờ: "À, thì ra là mày xem tiền bạc đáng giá hơn cái mạng chó của mày, cho nên dù bị đánh đến chết cũng dứt khoát không đưa."
Vĩnh Kiệt cắn răng đầy sợ hãi nói: "Tiền này là tiền của thầy giáo chủ nhiệm cho tôi mượn để chữa bệnh cho em gái, nó đang bệnh rất nặng. Không thể đưa."
Hạ Trì kỳ thực thắc mắc một tên nghèo nàn thảm hại như Vĩnh Kiệt lại có thể đặt chân vào ngôi trường cao cấp hạng sang này, Trấn Lâm là trường học căn bản chỉ dành cho giới thượng lưu, những học sinh có gia thế khủng thôi không phải sao, nhưng hắn rốt cuộc lại không hỏi han gì, bởi vì có thứ khác khiến hắn cao siêu hứng thú hơn.
Hạ Trì ngạc nhiên thái quá: "Thế sao? Tội nghiệp quá vậy." Ngay sau đó lại cười đểu mon men đến gần nói: "Em gái mày đẹp không?"
"Sao chứ?" Vĩnh Kiệt chấn động.
"Tao có ý này rất hay. Tao sẽ không lấy tiền của mày nữa, nhưng mà đổi lại, tối nay mày đưa em gái mày đến gặp tao đi." Hạ Trì không phải người thiếu tiền, nhưng lại là kẻ thiếu sắc, quanh năm suốt tháng chỉ truy cầu mỹ nữ như một kẻ nghiện ngập, công việc trấn lột chỉ là đơn thuần, hứng thì làm, không hứng thì thôi, chủ yếu là bản tính côn đồ, thích làm những chuyện không giống ai.
Vĩnh Kiệt nghe xong thì nổi đóa thực sự, y không ngờ một tên lưu manh lại có thể lưu manh đến mức này. Vĩnh Kiệt tức khắc cố gượng sức đứng dậy, muốn tóm lấy cổ áo của Hạ Trì rồi đấm vào mặt hắn, nhưng kết quả lại bị hai tên đồng bọn của Hạ Trì là Tạ Duy và Cửu Minh giữ lại.
Hạ Trì lắc đầu chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ mình là nạn nhân: "Mày thật không biết điều. Tao cho mày cơ hội giữ lại số tiền, vậy mà mày lại lấy oán báo ân sao?"
Hạ Trì là học sinh cá biệt có tiếng có tăm từ nhỏ, ngoài tính cách điên loạn bất cần ra, hắn còn là một nam sinh có diện mạo cực kỳ "đáng ghét".
Chúng ta vẫn luôn truyền tai nhau một câu nói vui rằng: Nếu không tử tế thì xin đừng đẹp trai.
Và câu nói này đích xác là dành cho Hạ Trì.
Dáng vẻ hảo soái chết người, ngũ quan hài hòa đặc thù, chiều cao lý tưởng, mọi chi tiết đường nét trên cơ thể của Hạ Trì đều có thể khiến cho người ngoài điêu đứng hoa mắt, tuy nhiên, hắn có một điểm độc hại trí mạng, đó là hắn không hề "bình thường", là một tra nam chính hiệu.
Không kể đến trước đó, từ khi bước chân vào ngôi trường này, Hạ Trì đã tạo ra một cuộc càn quét lớn. Vào đầu năm lớp mười, Hạ Trì đã tỏ ra là một nam học sinh ngông cuồng bất trị, lại còn thường xuyên gây gỗ tổ chức đánh nhau với quy mô lớn, khiến biết bao học sinh bị thương. Hơn nữa, hắn cũng không xem ai ra gì, bất kể là thân phận cao đến mấy đều cũng có thể trở thành nạn nhân của hắn, đến các thầy cô và hiệu trưởng cũng phải bó tay.
Nguyên nhân cho sự tiến thoái lưỡng nan này là vì có một thông tin nội bộ lan truyền rằng Hạ Trì có quen biết qua lại với dân anh chị xã hội đen, những cái tên có máu mặt trong thế giới ngầm.
Vào giữa học kỳ một năm lớp mười, có một thầy giáo không thể nhẫn nhịn được với những chiêu trò lố bịch của Hạ Trì nên liền phản kháng, la mắng xỉ vả nguyền rủa Hạ Trì trước mặt cả lớp, hậu quả là ngày hôm sau nhà của thầy giáo ấy đã bị một đám bịt mặt thiêu cháy thành tro bụi. Mặc dù ai cũng biết Hạ Trì là kẻ đứng sau, nhưng cũng không ai dám lên tiếng vạch trần.
Và kết quả cũng như mọi khi, Hạ Cảnh Thâm ba của Hạ Trì buộc phải đi dọn dẹp tàn dư cho đứa con nghiệp chướng này, ông đã phải đến gặp người thầy giáo đó để bồi thường thiệt hại, đồng thời dùng thêm một số tiền lớn khác để "bồi dưỡng", thay vì nói thẳng là để "bịt miệng".
Lúc này, Vĩnh Kiệt cơ hồ đã kiệt quệ, chỉ có thể nằm bất động mặc cho Tạ Duy và Cửu Minh muốn làm gì thì làm.
Âm nhạc đến từ điện thoại di động của Hạ Trì vang lên. Người gọi đến là chí cốt, là cạ cứng của hắn, tên Trục Kha. Hắn nhấc máy.
"Nói lẹ đi bạn hiền."
"Chuyện cậu nhờ tôi xong rồi đấy. Chiều nay ở quán bar cũ."
Cách đây một tuần Hạ Trì và Trục Kha có đến quán bar chơi bời xả láng và may mắn gặp được một thiên thần xinh đẹp tên là Hà Tiểu Châu, Hạ Trì vừa nhìn thì liền đổ gục vì độ nóng bỏng và hấp dẫn của cô ta, mà khổ nỗi, cô ta lại có tình ý với Trục Kha. Biết Trục Kha là đồng tính không ham thích nữ nhân, Hạ Trì lập tức nhờ vả bạn thân của mình hẹn cô ta ra cho Hạ Trì gặp mặt tiếp cận, cuối cùng bây giờ đã có kết quả.
Sau khi nhấn nút tắt máy, Hạ Trì không kìm được mà cười nửa miệng, biểu cảm khuôn mặt đang biểu thị cho trạng thái vui vẻ hài lòng.
"Tạ Duy, sáng nay mày mua cái gì đấy?" Hạ Trì hất cằm, chìa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc hai lần: "Đưa đây lẹ lên."
"Hộp sữa thần thánh của tao, căn tin còn một hộp cuối cùng đó thằng điên này. Mày định dùng nó chơi luôn à?" Tạ Duy không cam lòng, trái tim kiên định nhất nhất không chịu đưa.
Hạ Trì không rút tay về, miệng dạn dĩ đếm ngược: "Tao cho mày ba giây để giao hàng. Ba… hai… "
"Đừng có đếm nữa thằng này. Đưa thì đưa." Tạ Duy một mặt ủy khuất, một tay từ trong túi quần lấy ra một hộp sữa rồi đưa nó cho Hạ Trì: "Nè thằng quỷ."
Hạ Trì nhận lấy, ra lệnh: "Kéo nó ngồi dậy, giữ cho chặt vào, nó mà chạy tao đập đầu hai đứa bây."
Nghe vậy, Tạ Duy trở về chỗ cũ, cùng với Cửu Minh kéo Vĩnh Kiệt ngồi dậy, cho Vĩnh Kiệt quỳ ở trước mặt Hạ Trì.
Hạ Trì đứng dậy, mở ngay hộp sữa ra, nói với Vĩnh Kiệt: "Hôm nay tao có chuyện vui nên sẽ không chơi tới cùng chuyện này với mày. Giải quyết nhẹ nhàng thế này thôi, sau đó tao liền thả mày đi."
Hạ Trì tiến lên nửa bước, đưa hộp sữa ra, hướng trên đầu của Vĩnh Kiệt chuẩn bị đổ xuống.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Âm giọng hốt hoảng của ai đó đột ngột cất lên.
Âm thanh này đối với Hạ Trì không xa lạ vì hắn đã nghe giọng nói này suốt mười một năm tuổi thơ. Không cần xoay đầu lại hắn cũng đủ biết chủ nhân của giọng nói kia chính là Bách Thời.
Thấy có người cản trở, Cửu Minh hướng về Bách Thời đe dọa: "Đừng có xía vào. Cuộc sống bình yên quá nên muốn tạo điểm nhấn cho nó à? Chán sống rồi sao?"
Bách Thời có chút chùn bước khi nhìn thấy những vết thương mà Hạ Trì đem tới cho Vĩnh Kiệt, nhưng cậu vẫn cố gắng giấu đi vẻ sợ hãi, tỏ ra tĩnh rụi khẳng khái nói: "Vĩnh Kiệt cậu ấy là học sinh lớp tôi, tôi là lớp trưởng của cậu ấy. Tôi có quyền xen vào."
Hạ Trì tạm thời đưa hộp sữa cho Tạ Duy, dặn dò đề phòng: "Mày mà uống nó tao cắt phăng mỏ mày đấy."
Hăm dọa đồng bọn xong, hắn nhét hai tay vào túi quần, đi thẳng tới chỗ của Bách Thời nói: "Muốn giúp bạn của mình sao, vậy thì bản thân cũng phải có thứ gì trao đổi chứ. Đúng không? Lớp trưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất