Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 19: Tôi say cậu

Trước Sau
Hạ Trì và Trục Kha tắm táp sạch sẽ xong đồng hồ cũng đã điểm chín giờ tối. Lúc đi ra phòng khách thì liền thấy Bách Thời đang ngồi học bài rất chăm chú. Trục Kha ngồi xuống bên cạnh Bách Thời nói: "Cậu học cùng trường với Hạ Trì sao? Thế có cùng lớp không?"

"Không cùng lớp." Bách Thời vẫn nhìn sách vở lắc đầu.

"Thế làm sao hai người quen biết nhau?"

"Tôi từng trấn lột và đánh cậu ta đấy." Hạ Trì ngồi gác chân lên bàn bày ra bộ dạng ta đây là vua mà ngạo mạn trả lời thay cho Bách Thời.

Trục Kha liếc xéo Hạ Trì: "Cậu thật là. Sau này cậu có thể gây sự với ai cũng được, nhưng phải né Vĩnh Kiệt ra có biết không?"

Hạ Trì nhìn Bách Thời: "Cậu gặp may rồi đấy nhóc con."

Bách Thời nghe hai từ nhóc con cũng không có phản ứng. Bởi nếu xét cho đúng, Hạ Trì và Trục Kha năm nay chính là đã tròn mười tám tuổi thay vì mười bảy tuổi như Bách Thời, nhưng vì trước đây có một khoảng thời gian Trục Kha vì rắc rối của gia đình mà bảo lưu một năm học, Hạ Trì thấy vậy nên cũng dở chứng bảo lưu theo, cho nên hiện tại cả hai mới học lớp mười một như Bách Thời thay vì học trên cậu một lớp.

"Này." Hạ Trì đá vào bàn gọi Bách Thời khiến tập vở cậu có hơi xê xích: "Em gái đâu?"

"Cậu hỏi làm gì?"

"Cái lần tôi muốn trấn lột cậu, cậu nói số tiền đó là để cho em gái chữa bệnh. Chữa được chưa?"

"Con bé chết rồi."

Dạo gần đây Hạ Trì mỗi lần nghe đến từ "chết" thì cứ bất giác rùng mình vài giây, sau khi bình ổn lại thì lắc đầu thở dài tặc lưỡi ba tiếng, tỏ vẻ luyến tiếc nói: "Thật là uổng."

Trục Kha hơi nổi nóng: "Hạ Trì cậu thôi đi. Cậu làm ơn giảm bớt cái sự khốn nạn của mình xuống được không?"

"Không thích giảm." Dứt từ, Hạ Trì đưa nắm đấm lên miệng rồi ngáp một hơi: "Trong nhà có bia hay rượu gì không?"

Bách Thời còn chưa kịp trả lời thì Hạ Trì đã đi đến tủ lạnh mở toang, lấy ra một số lon bia mang đến đặt lên bàn, sau khi uống xong mớ này hắn lại vào trong bếp tìm kiếm, cuối cùng tìm ra hai thùng bia còn nguyên. Bách Thời cơ bản là không biết uống bia, chỉ có Hạ Trì và Trục Kha ngồi bên cạnh là vừa uống vừa nói chuyện đến mức xỉn quắc cần câu.



Trên bàn, dưới đất, ghế sô pha, đâu đâu cũng là vỏ bia bị bóp dẹt, Bách Thời không ngờ trong nhà Vĩnh Kiệt lại có nhiều bia như vậy, trong bếp hiện tại vẫn còn nửa thùng. Nhìn nhà cửa bầy hầy lộn xộn, cộng thêm hai thân hình nồng nặc mùi bia nằm trên đất, Bách Thời thực sự hối hận khi cho hai người này ở qua đêm.

Bách Thời sau khi ôn lại bài một lượt sau những ngày không đến trường, cậu cấp tốc thu dọn đồ đạc tập sách và dọn dẹp vỏ bia, kế đó là trở về phòng chuẩn bị đi ngủ, mặc kệ hai cái xác nằm trơ trọi ở bên ngoài.

Mười một giờ khuya, căn phòng nhờ ánh đèn ngủ mà trở nên ấm áp mờ ảo, từng đợt gió từ bên ngoài thổi vào thay cho cánh quạt làm mát khắp gian phòng. Bách Thời trở mình nằm thẳng lại, bên tai đột nhiên nghe cạch một tiếng, nhìn về phía cửa, cậu mơ mơ màng màng thấy một dáng hình màu đen cao lớn đang xiêu vẹo đi tới.

Bách Thời dụi dụi mi mắt, đến khi trước mắt biến mất màn sương thì cả cơ thể của cậu bất giác đông cứng, Hạ Trì như bị ai xui ai khiến, hắn mạnh mẽ xốc chăn cậu lên.

Thấy cơ mặt của Hạ Trì khắc lên hai chữ động dục, Bách Thời chợt bủn rủn tay chân không dám nhúc nhích, môi mấp máy nói: "Hạ Trì đừng. Tôi… tôi… "

Lời nói từ cổ họng Bách Thời còn chưa có cơ hội rỉ ra khỏi miệng, Hạ Trì đã hung bạo nằm đè lên người cậu, răng môi chiếm lấy.

Bách Thời trợn mắt kinh hoàng, hai tay đặt trên vai Hạ Trì vụng về đẩy mạnh, nhưng kết quả vẫn không ngăn được thú tính trong lòng Hạ Trì.

Cảm thấy đầu lưỡi của mình mãi vẫn không thể len lỏi được vào khoang miệng của Bách Thời, Hạ Trì tức giận chịu thua ở bước này, tiếp tục hôn xuống cổ của Bách Thời.

"Hạ Trì, buông tôi ra, cậu lên cơn gì nữa vậy hả?" Dù là ở số kiếp nào và thể xác nào, tại sao cậu vẫn không thể thoát khỏi cảnh bị đối phương làm cho điêu đứng.

Lúc này thính giác của Hạ Trì kỳ thực không thể nghe được bất cứ âm thanh gì, giống như có một tấm màn của dục vọng đang mạnh mẽ khơi dậy bản năng của chiếm hữu của đàn ông đồng thời che khuất mọi giác quan và lý trí của hắn.

Thấy Hạ Trì càng ngày càng mạnh bạo táo tợn, Bách Thời có chút chùn bước không dám giãy dụa quá mạnh, vì cậu rất sợ bản thân sẽ bị đánh, Hạ Trì trước đây mỗi lần say xỉn, hắn đều ném lý trí và liêm sỉ vào thùng rác thối tha, vô luận là những hành vi thối nát nào, hắn cũng có thể thực hiện.

Nhưng chịu đựng không phải là cách mang lại hiệu quả tối ưu, Bách Thời của trước đây đã từng cam chịu rất nhiều, sống một sống hèn hạ không biết nơi đâu là điểm dừng, cậu không muốn quá khứ tối tăm bị lặp lại.

"Một mình Bách Thời tự sát vẫn chưa đủ sao?!" Bách Thời không nhịn được mà dùng hết sức bình sinh gào lên.

Âm thanh của Bách Thời tựa hồ một cơn đại hồng thủy càn quét tất cả nội tạng của Hạ Trì đi mất. Hắn dừng lại động tác, ngẩng mặt lên nhìn Bách Thời.



Bách Thời âm thầm thở phào trong lòng vì cách gợi nhớ quá khứ của mình đã có tác dụng với Hạ Trì. Cậu bình tĩnh nói: "Đừng làm loạn nữa."

Hạ Trì vốn dĩ đang có cồn trong người, đầu óc không được tỉnh táo, mỗi lần như thế hắn đều đi tìm mỹ nữ để giải tỏa, nhưng hôm nay thì hơi khác, vì không có mỹ nữ, hắn liền bất tri bất giác nhớ đến hình bóng của Bách Thời, mà trong ngôi nhà này lại có một Vĩnh Kiệt mang gương mặt thoáng qua rất giống cậu, vì vậy mà hắn không kìm lòng nổi.

Bách Thời nói tiếp: "Cậu say rồi."

Hơi men vẫn còn lãng vãng trong đầu, Hạ Trì mơ hồ nhìn Bách Thời, ôn nhu sờ lên gò má cậu, trong đáy mắt bỗng nhiên xuất hiện nét thâm tình mà từ xưa đến nay chưa từng có, hắn nói: "Tôi say cậu."1

Đúng lúc này, Bách Thời cảm nhận được bàn tay của Hạ Trì đang mon men xuống phía sau cặp mông của cậu, cộng thêm điệu bộ hòa hoãn dịu dàng của đối phương, dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc này trái tim cậu không ngừng đập mạnh, đại não như muốn nổ tung, sự ôn nhu này của Hạ Trì từng là khao khát lớn nhất trước khi chết của cậu.

"Cậu say ai? Tôi, hay Bách Thời?" Không biết dũng khí từ đâu mà Bách Thời lại có thể phát ra âm thanh của câu nói này. Có lẽ sự tò mò và một chút tâm tình xưa cũ được chôn sau đã động viên cậu.

"Hạ Trì, buông Vĩnh Kiệt ra." Trục Kha không biết đã thức dậy từ bao giờ mà tức giận quát lớn.

Hạ Trì thay vì giận dữ với Trục Kha vì đã phá hoại cuộc vui của mình thì hắn đích thị là đang cảm ơn y, vì y đã cứu hắn thoát khỏi hoàn cảnh éo le khi trả lời câu hỏi cực gắt của Bách Thời. Hạ Trì rời khỏi cơ thể của Bách Thời bước xuống giường, lúc đi ngang qua Trục Kha, hắn vỗ vai y hai cái: "Tôi uống hơi nhiều nên hơi điên. Yên tâm đi, tôi không bao giờ động đến người mà cậu để tâm đâu." Nói xong, hắn đi ra phòng khách nằm lên sô pha, gác tay lên trán cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Trục Kha lo lắng chạy lại hỏi Bách Thời: "Hạ Trì vẫn chưa làm gì quá đáng với cậu phải không?"

Bách Thời ngồi dậy gật đầu, Trục Kha thở ra cảm thấy nhẹ lòng hẳn.

Trở lại phòng khách, Trục Kha ngồi xuống bên cạnh Hạ Trì nhận định: "Gần đây cậu kỳ lạ lắm đấy."

Hạ Trì vẫn nhắm mắt gác tay lên trán: "Không cần cậu nói. Tôi tự biết tôi đang có bộ dáng như thế nào."

Trục Kha đem dẫn chứng sắc bén ra đối chiếu với Hạ Trì: "Cậu có tửu lượng rất tốt, việc quá say dẫn đến làm ra những hành động quá đáng căn bản không hợp tình hợp lý đối với cậu. Hạ Trì mà tôi biết, dù cho có say mèm bê tha đến mức nào, cũng không bao giờ sàm sỡ nam nhân." Trục Kha thâm sau hỏi: "Rốt cuộc thì cậu đang giấu giếm tôi chuyện gì?"

Hạ Trì mở mắt nhìn Trục Kha, nghiêm nghị đáp: "Tôi không quên được Bách Thời."

"Sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau