Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 42: Len lén dưới gầm bàn

Trước Sau
Lê Học và Thế Sinh vừa rời đi lên lầu, Hạ Trì hỏi thẳng thắn hỏi: "Tôi biết là cậu không vì tiền, cậu là vì muốn có được danh phận chính thức với tôi, đúng không?"

Bách Thời trầm ổn không nói, tức là ngầm thừa nhận. Phải, cậu muốn đường đường chính chính trở thành người yêu của Hạ Trì.

Hắn thở dài rồi nói tiếp: "Tôi đã nói một lần rồi, tôi với cậu chỉ là quan hệ hợp tác, cho dù tôi có thích cậu và cậu cũng thích tôi, nhưng chúng ta chỉ có dừng lại ở mức này thôi, không thể tiến xa đâu."

"Tại sao cậu phải khó khăn như thế hả?"

"Tôi không muốn có mối quan hệ đó với con trai, cậu hiểu mà."

Bách Thời rũ mi mắt, nhoẻn miệng cười khổ: "Phản bội lại trái tim và cảm xúc của chính mình, cậu cảm thấy dễ chịu lắm sao?"

Nghe đối tượng thâm sâu cất lời, Hạ Trì nhất thời ngớ người không nói được gì nữa, đúng như lời Bách Thời nói, khi làm những việc trái với cảm xúc thật, tuyệt đối không hề dễ chịu gì.

Nhưng mà hắn đã quyết tâm thề với lòng, dù cho bản thân có yêu thích đàn ông thật sự, hắn cũng sẽ không bao giờ thành lập mối quan hệ đồng giới với bất kỳ một nam nhân nào.

Những người quen biết hắn, vô luận là ai thì họ cũng biết rằng trước đây hắn rất ghét những người đồng tính ẻo lả, thậm chí còn sử dụng những lời lẽ khó nghe thô tục để miệt thị họ, nếu bây giờ hắn yêu đương với Bách Thời, mặt mũi của hắn còn biết để ở đâu nữa đây.

Tuy không biết tình cảm của mình dành cho người đối diện to lớn đến mức nào, nhưng lòng tự tôn và sự sĩ diện của hắn hiện tại tuyệt đối không thể để bị đánh mất và chà đạp.

Hạ Trì đáp trả Bách Thời lạnh lùng ngắn gọn nhưng chất chứa đầy dối gian: "Không dễ chịu, nhưng cũng không có gì là bất ổn."

Bách Thời có thể cảm nhận được tình cảm của Hạ Trì đối với cậu đã gần như trọn vẹn hướng về, điều nan giải và khó giải quyết nhất bây giờ chính là cái thứ gọi là "bộ mặt" sĩ diện của hắn, dù cho hắn có yêu thích và sa đọa vào cậu như thế nào, hắn vẫn sẽ giữ lại ba phần tỉnh táo để không hoàn toàn ngã ngũ vào thứ tình yêu này.

Khó nhằn rồi đây. Bách Thời nghĩ thầm.

Để khiến Hạ Trì tuyệt nhiên đổ gục vào cậu mà chủ động tỏ tình có vẻ hơi khó, có lẽ cậu nên thay đổi cách thức một chút. Làm thế bị động quá lâu rồi, cậu cần phải tấn công chủ động thôi.

Người chị tiệm bánh bên trong quầy mang những dĩa bánh ngọt ra đặt lên bàn: "Bánh của mấy đứa có rồi đây."

Hạ Trì và Bách Thời tạm thời gác chuyện riêng tư lại, mang những dĩa bánh đi lên lầu, tìm kiếm vị trí của Lê Học và Thế Sinh chọn. Vị trí ngồi của họ chọn là cạnh cửa sổ, bên ngoài có gió luồng vào cực kỳ mát thay vì nóng rát như buổi ban trưa, không khí lại trong lành, lại còn có thế ngắm hoàng hôn đang buông xuống.

"Eo ơi, nó ngon tuyệt cú mèo." Lê Học lấy nĩa nhỏ múc một miếng bánh cho vào miệng, vì quá mê ly nên không thể nén được hào hứng.



Bách Thời thấu vậy cũng nhanh tay nếm thử. Hương vị ngọt ngào tan trong miệng khiến thần trí của cậu cũng trở nên thoải mái ngọt ngào theo, khóe miệng vô tư cong lên cười nhẹ.

Hạ Trì ngồi bên cạnh Bách Thời quan sát nét mặt hạnh phúc của cậu khi tham gia hòa mình vào đồ ngọt, tự dưng đáy lòng có chút ngứa ngáy, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hắn cũng muốn được thấy vẻ đẹp khi hạnh phúc của Bách Thời khi ở bên hắn.

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thấy dáng dấp yên bình mà hạnh phúc như vậy của đối phương, đặc biệt là lúc ở cạnh hắn, cậu luôn trưng ra thái độ nửa cự tuyệt nửa muốn tiếp cận, vừa nghiêm túc vừa lo lắng, có khi còn là sợ hãi, thậm chí có lúc trong đôi mắt đó còn hiện lên vào tia căm hận.

Thế Sinh mở lời trò chuyện: "Này, kỳ nghỉ hè còn dài, hay là mình đi đâu đó chơi đi. Đi du lịch ấy."

"Không đi đâu, lười." Lê Học ngay thẳng phản bác.

"Cậu đấy, ăn cho lắm vào rồi lười biếng. Cậu lo mà giảm cân đi, tôi không muốn sau này tôi phải gọi cậu là heo đâu."

"Tôi… "

"Được rồi mà, đừng có cãi nhau nữa." Bách Thời cắt đứt mầm mống chiến tranh: "Đi du lịch cũng được, nhưng mà đi gần gần thôi. Vả lại tôi cũng không còn giàu có gì, chọn nơi nào vừa phải với túi tiền thôi."

"Sao lại không còn giàu có? Vậy trước đây cậu cũng là con nhà giàu à?" Hạ Trì thắc mắc.

"Nếu không phải thì cậu nghĩ tôi vào trường Trấn Lâm học bằng cách nào. Ngôi trường này đâu phải ai cũng vào học được. Nội tiền mua đồng phục thôi mà cũng đã bằng nguyên một tháng lương của bình thường rồi."

"Thế tại sao bây giờ lại thành ra thế này?"

"Gia đình cậu ấy làm ăn thất bại nên phá sản, sau này ba mẹ cậu ấy cũng không thể ở bên cạnh cậu ấy thêm nữa, em gái cũng bị bệnh mà mất theo."

"Cậu ấy?" Hạ Trì, Lê Học, Thế Sinh đồng lòng hỏi.

Bách Thời tự giác nhận ra mình quá tập trung nên nói nhầm mất rồi, cậu tức khắc sửa lại: "Không phải không phải, tôi nói nhầm, từ cậu ấy là tôi nói tôi của ngày xưa, bây giờ tôi đang cố gắng để trở nên giàu có trở lại." Cười gượng gạo kết hợp gãi đầu.

Nghe Bách Thời nói vậy, ba người còn lại cũng không còn nghi ngờ gì, Thế Sinh nói tiếp: "Vĩnh Kiệt này, cậu không cần phải lo về vấn tiền bạc khi đi du lịch đâu, tôi với Lê Học tài trợ cho cậu, sau này khi nào cậu có rồi trả lại tôi cũng được."

Bách Thời dứt điểm lắc đâu: "Không đâu, tôi không thích nợ nần."

Lê Học đã ăn xong cái bánh thứ hai, mắt thấy bánh của Thế Sinh vẫn chưa ăn hết, liền lấy nĩa múc lấy phân nửa: "Cho tôi ké miếng nhé."



"Không được. Bỏ xuống."

"Ao, cậu nhẫn tâm quá vậy?"

"Cậu quá mập rồi."

"Lại nữa, sao mà cứ nhắc lại cái này hoài vậy?"

"Vì cậu khiến tôi buộc phải nhắc lại."

Thấy Lê Học và Thế Sinh lại đấu đá, Bách Thời lắc đầu cười nhẹ rồi tiếp tục ăn chiếc bánh nhỏ của mình. Hạ Trì thì vẫn một bên nghiêng đầu theo dõi cậu.

Dựa vào tình thế Lê Học và Thế Sinh đang cự cãi không để ý những gì xung quanh, trong quán lúc này khách cũng đã từ từ về hết, Hạ Trì lén lút đưa tay xuống bàn, sờ soạng phần đùi của Bách Thời.

Bách Thời giật mình ngừng động tác múc bánh, đầu máy móc xoay sang, làm khẩu hình miệng: "Cậu đừng có mà biến thái. Không thấy cấu hốt sao?" Đây là nơi công cộng đấy, có ai mà thấy là chỉ có nước đội quần đi về.

Hạ Trì cười gian manh nhưng lại vừa đắc ý, người như hắn nếu sợ mất mặt ở nơi công cộng thì đã không ai đặc cho hắn cái thân phận học sinh cá biệt nổi tiếng lưu manh. Mỗi lần làm những việc mà người khác không dám làm, hắn đều có tâm trạng vô cùng tự hào và khoan khoái.

Thấy Hạ Trì mãi không buông tay, Bách Thời định đưa tay xuống hất ra, nào ngờ đâu lúc này Lê Học và Thế Sinh đã cãi vã xong và đã trở về bình thường, gọi: "Vĩnh Kiệt."

Bách Thời giật mình đông cứng cả người: "Hả?"

"Sao nhìn cậu như có tật giật mình vậy? Mặt mũi xanh lè rồi kìa."

"Đâu… đâu có." Bách Thời lắp bắp phủ nhận.

Hạ Trì vẫn không dừng lại, cảnh tượng trước mắt đầy thú vị thế này, làm sao mà bỏ quan được. Nghĩ vậy, hắn lại có thêm động lực để tiến xa hơn, dù gì thì hắn cũng muốn sờ mó đụng chạm người này.

Hạ Trì ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, nhưng bên dưới gầm bàn nơi không ai thấy, hắn đang sờ sờ bóp bóp bắp đùi của Bách Thời, lại còn có xu hướng đi lên phía trên. Đến khi bàn tay hắn mấp mé chạm đến vị trí nhạy cảm, Bách Thời mới đỏ mặt đứng phắt dậy: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát." Nói xong, cậu rời đi ngay lập tức.

Lê Học khó hiểu: "Tôi thấy mặt cậu ấy đỏ lắm, bị bệnh sao?"

Hạ Trì cũng đứng lên vào giây kế tiếp, tự động đi theo Bách Thời. Thế Sinh rất muốn gọi hắn ta lại và hỏi "sao tự nhiên lại muốn đi theo bạn của tôi", nhưng ngẫm nghĩ lại rồi lại thấy là nên không thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau