Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường
Chương 53: Đẹp đẽ đến hoang đường
Sau khi cùng nhau thác loạn trên giường, Hạ Trì mới tiếp tục với bức tranh của mình. Sau hơn ba mươi lăm phút, rốt cuộc bức tranh cũng hoàn thành.
"Tôi sẽ treo bức tranh này trong phòng tôi." Hạ Trì nói.
"Cậu bị điên rồi sao? Làm vậy không được."
"Đối với tôi, không có gì là không được cả."
"Nếu cậu treo nó lộ liễu như vậy, ba mẹ cậu sẽ… "
"Họ thấy thì đã sao?" Bách Thời chưa nói hết câu thì Hạ Trì đã hiểu ý mà phản đáp ngay: "Cho dù thấy, họ cũng không cấm tôi được."
Thấy Bách Thời đen mặt, Hạ Trì phụt cười nhẹ: "Được rồi được, không treo không treo. Nghe theo cậu."
Nằm trên giường ôm nhau cả buổi, cuối cùng Bách Thời cũng thấy đói bụng rồi, tiếng la hét ọt ọt trong chiếc bụng nhỏ cũng bắt đầu khoa trương, Hạ Trì đề xuất: "Hôm nay muốn ăn gì?"
"Trong tủ lạnh còn gì thì ăn cái đó."
Hạ Trì suy tư giây lát, quyết định: "Hôm nay cậu cứ nằm yên đi, để tôi trổ tài."
"Trổ tài?"
"Tôi nấu đồ ăn cho cậu."
Bách Thời nghe mà tưởng mình bị lãng tai: "Cậu? Nấu ăn?"
"Có gì mà ngạc nhiên. Tôi coi nhiều clip trên mạng rồi, tính ra cũng dễ."
Bách Thời cảm thấy lạnh sống lưng, cậu thực sợ hãi: "Thôi thôi thôi, cậu đừng nấu, để tôi nấu được rồi." Ăn xong lại bệnh viện vì ngộ độc thực phẩm thì tiêu đời. Cậu không bao giờ tin tưởng Hạ Trì có thể làm mấy việc này. Cậu nhớ lại ngày xưa, chỉ có mỗi việc lau nhà thôi mà hắn cũng làm không được, sau khi lau xong lại còn khiến mọi người té ê ẩm hết cả mông.
"Tôi nói là cậu nằm yên ở đây cho tôi. Cậu mới nói toàn thân đang đau không phải sao?" Nói xong, Hạ Trì xuống giường mặc áo vào, đi ra nhà bếp bắt tay vào công việc.
Thấy trong lạnh còn rau củ cùng với một con cá, đầu Hạ Trì liền nhảy số, làm những đơn giản nhất là được rồi. Sau đó, hắn quyết định chiên cá, còn rau củ thì nấu canh.
Bách Thời nằm trong phòng vừa thấp thỏm vừa hồi hộp, có khi nào nấu ăn đến mức khiến cho căn nhà này cháy không? Cậu quyết định ngồi dậy, nhưng rốt cuộc lại nhấc cái thân lên không nổi, ngồi thì được đấy, nhưng để bước xuống giường và đi một đoạn thì thực sự là cả một vấn đề lớn.
Thế nên cậu đành nằm lại mà chờ đợi.
Lát sau, nghe mùi khét từ bên ngoài, lại có tiếng gì đó ầm ầm. Biết có chuyện, Bách Thời cố gắng đi ra xem thử. Lúc đi đến phòng khách, xoay đầu sang nhà bếp cậu liền thấy khói nghi ngút, nồi cơm điện bị cái gì đó mà bóc đầy khói, con cá trong chảo dầu thì nhảy cà tưng vì nóng, bàn bếp đâu đâu cũng là vỏ rau củ, chén dĩa từa lưa, tóm lại không khác gì là một bãi chiến trường.
Bách Thời đỡ trán lắc đầu bó tay. Hạ Trì có chút mất mặt, nhưng hắn vẫn tràn đầy nhiệt huyết: "Yên tâm đi, nhất quá tam, tôi làm thêm vài lần là ổn ngay ấy mà."
Bách Thời cười khổ: "Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi. Tôi không đủ can đảm để cậu nấu ăn thêm vài lần nữa đâu."
Nghe Bách Thời nói vậy, Hạ Trì cũng chùn bước, hắn nhìn lại mớ hỗn độn mình gây ra, thôi thì sau này về nhà rồi tập nấu cũng được. Nấu ở đây mắc công lại khiến Bách Thời không thoải mái.
Hạ Trì cũng bất ngờ, không biết từ khi nào mà hắn lại biết suy nghĩ cho người khác rồi?
Thời gian thấm thoát trôi đi nhanh như một cơn gió, mới đó mà kỳ thi học kỳ một đã bắt đầu. Trong thời gian này Hạ Trì và Bách Thời dính nhau như sam, trên trường thì luôn kề vai sát rạc, lúc vào lớp lại chỉ bài nhau như đúng rồi, về đến nhà thì cũng tập trung học tập, không hề có một mục đích nào khác.
Kể từ hôm đó khi cả hai làm tình lần đầu, bọn họ đã xem chuyện chăn gối như một gia vị thiết yếu trong cuộc sống, ai nhìn vào thì lại tưởng hai người là cặp vợ chồng son ngày nào cũng thích âu yếm nhau mất.
Hôm nay cũng vậy, buổi chiều sau khi học bài ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi xong, cả hai lập tức lôi lôi kéo kéo nhau lên giường đóng cửa lại, bắt đầu cày bừa cho đến tối khuya.
Cơ thể Bách Thời tuy có chút gò bó và gượng ép, nhưng khách quan thì cậu vẫn mê muội cảm giác hoang lạc này. Biết bản thân đã quá sức, nhưng cậu vẫn không thể bảo Hạ Trì dừng lại, vì chính cậu cũng có dừng lại được đâu.
Âu yếm trên giường đến nửa đêm, Hạ Trì mặc quần áo, Bách Thời nhổm dậy hỏi: "Về sao?"
"Trục Kha có chuyện rồi, tôi phải đến đó."
"Có nghiêm trọng không?"
"Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng tôi phải đến giúp." Mặc dù từ khi Hạ Trì và Trục Kha đánh nhau vì Bách Thời, cả hai đúng thật là có xa cách, nhưng kỳ thực sâu thẳm nội tâm hai người, ai cũng biết là mối quan hệ bạn bè này rất khó để cắt đứt.
Mỗi lần Trục Kha gặp chuyện, hắn đều đứng ngồi không yên, và ngược lại cũng vậy. Trục Kha dẫu cho giận hắn đến đâu, y cũng chưa hao giờ bỏ rơi hắn.
Bách Thời ngồi trên giường mà thực sự ngưỡng mộ tình bạn của bọn họ.
Hạ Trì cài nút quần, quay lại hôn lên trán của Bách Thời một cái: "Ngủ sớm đi, ngày mai gặp lại."
"Cậu không thể giải quyết nhanh nhanh rồi trở về đây ngủ với tôi à? Cậu nói không nghiêm trọng không phải sao?" Thời gian vừa qua ngày nào Hạ Trì cũng ngủ lại đây, trên chiếc giường này, có khi cậu đuổi cũng không chịu đi, dần dà, cậu đã quen hơi hắn mất rồi. Bây giờ đột nhiên ngủ một mình, cậu liền không thể thích ứng.
Hạ Trì không thể hứa, bèn nói bâng quơ: "Tôi sẽ cố về sớm. Nhưng mà tốt nhất là cậu ngủ trước đi, đừng đợi, tôi không dám chắc đâu."
Vì Bách Thời dạo này không chịu gặp Trục Kha, cho nên Trục Kha có chút điên loạn, mới vừa rồi là ba mẹ của Trục Kha nhắn tin cho Hạ Trì, muốn nhờ Hạ Trì giúp vì hiện tại Trục Kha đang nhậu say be bét rồi làm loạn ở trong phòng.
Nếu là trước đây, người có thể trấn tĩnh Trục Kha chỉ có hắn, nhưng bây giờ thì hắn không dám chắc, cứ thử tới trước đã rồi tính sau.
Lúc đến nơi, ba mẹ Trục Kha đã đứng ở cửa đợi hắn. Hạ Trì bước vào thì cúi nhẹ đầu chào hỏi, khiến cho ba mẹ Trục Kha mơ hồ không biết có phải mình nhìn lầm không, vì Hạ Trì trước đây chưa từng lễ phép như vậy.
"Cậu ấy đâu rồi?"
"Trên phòng, con giúp nó bình tĩnh lại được không? Dạo này nó cứ như người mất hồn ấy, hôm nay đột nhiên lại náo loạn, cô chú không biết làm cách nào nữa." Mẹ Trục Kha nói.
Hạ Trì đi thẳng lên phòng của Trục Kha, liền nghe thấy âm thanh mắng chửi của Trục Kha, trong giọng điệu chất chứa mùi rượu.
"Đệch con mẹ nó, yêu với chả đương, chẳng ra cái giống ôn gì cả." Nói xong, một tiếng xoảng vang lên, Trục Kha chắc chắn là mới vừa đập vỡ ly thủy tinh.
Hạ Trì ngẫm nghĩ một hồi, có khi nào nếu hắn bước vào thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn không? Theo như tình huống này, sự giận dữ có vẻ là xuất phát từ hắn và Bách Thời.
Trong lúc Hạ Trì còn đang phân vân, cánh cửa phòng đã được Trục Kha mở ra. Hai người nhìn nhau yên lặng một lúc, Trục Kha cười lạnh: "Hạ Trì, tôi tức cậu đến nỗi gặp ảo giác thấy cậu luôn rồi."
Đã gặp rồi, Hạ Trì không còn cách nào khác: "Không phải ảo giác, là tôi thật, Hạ Trì, thằng bạn khốn kiếp của cậu đây."
Trái ngược với những gì Hạ Trì nghĩ, Trục Kha không nóng giận nữa, bình tĩnh bảo Hạ Trì vào trong, y muốn nói chuyện tử tế với hắn.
"Tôi sẽ treo bức tranh này trong phòng tôi." Hạ Trì nói.
"Cậu bị điên rồi sao? Làm vậy không được."
"Đối với tôi, không có gì là không được cả."
"Nếu cậu treo nó lộ liễu như vậy, ba mẹ cậu sẽ… "
"Họ thấy thì đã sao?" Bách Thời chưa nói hết câu thì Hạ Trì đã hiểu ý mà phản đáp ngay: "Cho dù thấy, họ cũng không cấm tôi được."
Thấy Bách Thời đen mặt, Hạ Trì phụt cười nhẹ: "Được rồi được, không treo không treo. Nghe theo cậu."
Nằm trên giường ôm nhau cả buổi, cuối cùng Bách Thời cũng thấy đói bụng rồi, tiếng la hét ọt ọt trong chiếc bụng nhỏ cũng bắt đầu khoa trương, Hạ Trì đề xuất: "Hôm nay muốn ăn gì?"
"Trong tủ lạnh còn gì thì ăn cái đó."
Hạ Trì suy tư giây lát, quyết định: "Hôm nay cậu cứ nằm yên đi, để tôi trổ tài."
"Trổ tài?"
"Tôi nấu đồ ăn cho cậu."
Bách Thời nghe mà tưởng mình bị lãng tai: "Cậu? Nấu ăn?"
"Có gì mà ngạc nhiên. Tôi coi nhiều clip trên mạng rồi, tính ra cũng dễ."
Bách Thời cảm thấy lạnh sống lưng, cậu thực sợ hãi: "Thôi thôi thôi, cậu đừng nấu, để tôi nấu được rồi." Ăn xong lại bệnh viện vì ngộ độc thực phẩm thì tiêu đời. Cậu không bao giờ tin tưởng Hạ Trì có thể làm mấy việc này. Cậu nhớ lại ngày xưa, chỉ có mỗi việc lau nhà thôi mà hắn cũng làm không được, sau khi lau xong lại còn khiến mọi người té ê ẩm hết cả mông.
"Tôi nói là cậu nằm yên ở đây cho tôi. Cậu mới nói toàn thân đang đau không phải sao?" Nói xong, Hạ Trì xuống giường mặc áo vào, đi ra nhà bếp bắt tay vào công việc.
Thấy trong lạnh còn rau củ cùng với một con cá, đầu Hạ Trì liền nhảy số, làm những đơn giản nhất là được rồi. Sau đó, hắn quyết định chiên cá, còn rau củ thì nấu canh.
Bách Thời nằm trong phòng vừa thấp thỏm vừa hồi hộp, có khi nào nấu ăn đến mức khiến cho căn nhà này cháy không? Cậu quyết định ngồi dậy, nhưng rốt cuộc lại nhấc cái thân lên không nổi, ngồi thì được đấy, nhưng để bước xuống giường và đi một đoạn thì thực sự là cả một vấn đề lớn.
Thế nên cậu đành nằm lại mà chờ đợi.
Lát sau, nghe mùi khét từ bên ngoài, lại có tiếng gì đó ầm ầm. Biết có chuyện, Bách Thời cố gắng đi ra xem thử. Lúc đi đến phòng khách, xoay đầu sang nhà bếp cậu liền thấy khói nghi ngút, nồi cơm điện bị cái gì đó mà bóc đầy khói, con cá trong chảo dầu thì nhảy cà tưng vì nóng, bàn bếp đâu đâu cũng là vỏ rau củ, chén dĩa từa lưa, tóm lại không khác gì là một bãi chiến trường.
Bách Thời đỡ trán lắc đầu bó tay. Hạ Trì có chút mất mặt, nhưng hắn vẫn tràn đầy nhiệt huyết: "Yên tâm đi, nhất quá tam, tôi làm thêm vài lần là ổn ngay ấy mà."
Bách Thời cười khổ: "Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi. Tôi không đủ can đảm để cậu nấu ăn thêm vài lần nữa đâu."
Nghe Bách Thời nói vậy, Hạ Trì cũng chùn bước, hắn nhìn lại mớ hỗn độn mình gây ra, thôi thì sau này về nhà rồi tập nấu cũng được. Nấu ở đây mắc công lại khiến Bách Thời không thoải mái.
Hạ Trì cũng bất ngờ, không biết từ khi nào mà hắn lại biết suy nghĩ cho người khác rồi?
Thời gian thấm thoát trôi đi nhanh như một cơn gió, mới đó mà kỳ thi học kỳ một đã bắt đầu. Trong thời gian này Hạ Trì và Bách Thời dính nhau như sam, trên trường thì luôn kề vai sát rạc, lúc vào lớp lại chỉ bài nhau như đúng rồi, về đến nhà thì cũng tập trung học tập, không hề có một mục đích nào khác.
Kể từ hôm đó khi cả hai làm tình lần đầu, bọn họ đã xem chuyện chăn gối như một gia vị thiết yếu trong cuộc sống, ai nhìn vào thì lại tưởng hai người là cặp vợ chồng son ngày nào cũng thích âu yếm nhau mất.
Hôm nay cũng vậy, buổi chiều sau khi học bài ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi xong, cả hai lập tức lôi lôi kéo kéo nhau lên giường đóng cửa lại, bắt đầu cày bừa cho đến tối khuya.
Cơ thể Bách Thời tuy có chút gò bó và gượng ép, nhưng khách quan thì cậu vẫn mê muội cảm giác hoang lạc này. Biết bản thân đã quá sức, nhưng cậu vẫn không thể bảo Hạ Trì dừng lại, vì chính cậu cũng có dừng lại được đâu.
Âu yếm trên giường đến nửa đêm, Hạ Trì mặc quần áo, Bách Thời nhổm dậy hỏi: "Về sao?"
"Trục Kha có chuyện rồi, tôi phải đến đó."
"Có nghiêm trọng không?"
"Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng tôi phải đến giúp." Mặc dù từ khi Hạ Trì và Trục Kha đánh nhau vì Bách Thời, cả hai đúng thật là có xa cách, nhưng kỳ thực sâu thẳm nội tâm hai người, ai cũng biết là mối quan hệ bạn bè này rất khó để cắt đứt.
Mỗi lần Trục Kha gặp chuyện, hắn đều đứng ngồi không yên, và ngược lại cũng vậy. Trục Kha dẫu cho giận hắn đến đâu, y cũng chưa hao giờ bỏ rơi hắn.
Bách Thời ngồi trên giường mà thực sự ngưỡng mộ tình bạn của bọn họ.
Hạ Trì cài nút quần, quay lại hôn lên trán của Bách Thời một cái: "Ngủ sớm đi, ngày mai gặp lại."
"Cậu không thể giải quyết nhanh nhanh rồi trở về đây ngủ với tôi à? Cậu nói không nghiêm trọng không phải sao?" Thời gian vừa qua ngày nào Hạ Trì cũng ngủ lại đây, trên chiếc giường này, có khi cậu đuổi cũng không chịu đi, dần dà, cậu đã quen hơi hắn mất rồi. Bây giờ đột nhiên ngủ một mình, cậu liền không thể thích ứng.
Hạ Trì không thể hứa, bèn nói bâng quơ: "Tôi sẽ cố về sớm. Nhưng mà tốt nhất là cậu ngủ trước đi, đừng đợi, tôi không dám chắc đâu."
Vì Bách Thời dạo này không chịu gặp Trục Kha, cho nên Trục Kha có chút điên loạn, mới vừa rồi là ba mẹ của Trục Kha nhắn tin cho Hạ Trì, muốn nhờ Hạ Trì giúp vì hiện tại Trục Kha đang nhậu say be bét rồi làm loạn ở trong phòng.
Nếu là trước đây, người có thể trấn tĩnh Trục Kha chỉ có hắn, nhưng bây giờ thì hắn không dám chắc, cứ thử tới trước đã rồi tính sau.
Lúc đến nơi, ba mẹ Trục Kha đã đứng ở cửa đợi hắn. Hạ Trì bước vào thì cúi nhẹ đầu chào hỏi, khiến cho ba mẹ Trục Kha mơ hồ không biết có phải mình nhìn lầm không, vì Hạ Trì trước đây chưa từng lễ phép như vậy.
"Cậu ấy đâu rồi?"
"Trên phòng, con giúp nó bình tĩnh lại được không? Dạo này nó cứ như người mất hồn ấy, hôm nay đột nhiên lại náo loạn, cô chú không biết làm cách nào nữa." Mẹ Trục Kha nói.
Hạ Trì đi thẳng lên phòng của Trục Kha, liền nghe thấy âm thanh mắng chửi của Trục Kha, trong giọng điệu chất chứa mùi rượu.
"Đệch con mẹ nó, yêu với chả đương, chẳng ra cái giống ôn gì cả." Nói xong, một tiếng xoảng vang lên, Trục Kha chắc chắn là mới vừa đập vỡ ly thủy tinh.
Hạ Trì ngẫm nghĩ một hồi, có khi nào nếu hắn bước vào thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn không? Theo như tình huống này, sự giận dữ có vẻ là xuất phát từ hắn và Bách Thời.
Trong lúc Hạ Trì còn đang phân vân, cánh cửa phòng đã được Trục Kha mở ra. Hai người nhìn nhau yên lặng một lúc, Trục Kha cười lạnh: "Hạ Trì, tôi tức cậu đến nỗi gặp ảo giác thấy cậu luôn rồi."
Đã gặp rồi, Hạ Trì không còn cách nào khác: "Không phải ảo giác, là tôi thật, Hạ Trì, thằng bạn khốn kiếp của cậu đây."
Trái ngược với những gì Hạ Trì nghĩ, Trục Kha không nóng giận nữa, bình tĩnh bảo Hạ Trì vào trong, y muốn nói chuyện tử tế với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất