Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường
Chương 92: Sự thật phơi bày
Rốt cuộc thì Lê Học cũng đã suy nghĩ lại và bỏ qua ý định cùng với Lý Khải đi đến một nơi khác. Cả hai trở lại vào trong quáng, Lê Học thì ngồi cùng mẹ, còn Lý Khải thì quay về ngồi với đoàn phim của mình.
Chốc lát sau, Lý Khải và đoàn phim gọi nhân viên thanh toán, Lê Học thấy vậy liền chạy đến ngăn cản người nhân viên kia lại, sau đó chính mình cầm hóa đơn tính tiền mang đến đưa cho Lý Khải.
"Đây là hóa đơn thanh toán."
Lý Khải nhận lấy hóa đơn thanh toán, lúc chạm vào tờ hóa đơn anh còn cố tình quẹt nhẹ qua ngón tay của Lê Học. Lê Học âm thầm mỉm cười, Lý Khải thì nhếch mép tỏ vẻ gian manh.
"Để tôi trả." Lý Khải nói với đạo diễn.
"Cái này là cậu tự nguyện đấy nhé, tôi không có ép."
Sau khi thanh toán tiền bữa ăn, Lý Khải cùng đoàn phim rời khỏi quán, chờ tất cả mọi người đều rời đi, Lý Khải quay lại gặp Lê Học.
"Lê Học, anh có chuyện muốn nói với em." Lúc nãy ở trong ngõ hẻm Lý Khải đã định đề cập về vấn đề này nhưng vì lúc bị dáng vẻ tuấn mỹ của Lê Học làm cho kích động nên quên mất.
Mẹ của Lê Học thấy Lý Khải thì giật mình, thực ra thì từ đầu tới cuối mẹ của Lê Học không hề biết có người nổi tiếng Lý Khải ở trong quán của mình, vì mẹ của Lê Học hôm nay chỉ đến để kiểm tra sổ sách một tí chứ không hề để ý khách là có những ai.
Lê Học xin phép mẹ: "Mẹ à, con ra ngoài nói chuyện với anh chút nhá. Còn chuyện ăn khuya để sau nhé."
"Ờ ở, con đi đi, nhớ về sớm." Mẹ của Lê Học nói xong thì quay sang Lý Khải: "Lý Khải à, trước khi đi, cháu cho cô chụp hình chung với cháu một tấm nhé. Cô sẽ rửa hình rồi treo trong quán khoe cho vui."
"Được ạ." Lý Khải đồng ý ngay: "Nhưng mà trang phục hôm nay con mặc hơi bình thường, không sao chứ?"
"Không sao cả, đẹp mà."
Chụp ảnh với mẹ của Lê Học xong, Lý Khải và Lê Học ra ngoài, tìm một cái ghế đá ở gần đó ngồi xuống.
"Anh muốn nói chuyện gì mà mặt hơi nghiêm vậy?" Lê Học thấy lạ nên hỏi.
"Lúc nãy anh nghe thấy em nói chuyện với mẹ về việc gì đó liên quan đến Vĩnh Kiệt phải không?"
"Đúng rồi, có chuyện gì sao? Sao anh lại để tâm tới Vĩnh Kiệt?"
"Có phải lúc nãy em nói với mẹ là Vĩnh Kiệt về quê giải quyết chuyện gia đình không? Là đột nhiên nghỉ học sao?"
"Đúng ạ, Vĩnh Kiệt đang yên đang lành lại biến mất, nếu như người yêu của cậu ấy không báo cho tụi em biết thì tụi em còn tưởng cậu ấy bị bắt cóc ấy chứ."
"Anh nghĩ… có gì đó không đúng ở đây." Lý Khải ngờ vực.
"Không đúng? Chỗ nào?"
"Lúc chiều anh quay phim ở ngoài biển ở khu vực ngoại thành, anh gặp Vĩnh Kiệt, cậu ấy đi với Hạ Trì."
"Dạ sao? Biển? Ngoại thành? Đi với Hạ Trì? Anh không nhìn nhầm đấy chứ?"
"Nhầm sao được mà nhầm, anh còn đến đó đẻ nói chuyện với hai người họ nữa mà."
Lê Học mơ hồ nghĩ nghĩ, sờ cằm suy đoán: "Không lẽ mọi chuyện là do Hạ Trì đứng sau âm mưu sao?"
"Anh không thân thiết với Hạ Trì, anh cũng không hiểu rõ tính cách của cậu ấy khi đối nhân xử thế như thế nào, nhưng mà đối với những gì Hạ Trì đã từng làm với anh, anh có thể khẳng định Hạ Trì rất có thể là người đứng sau tất cả."
Hạ Trì từng chuốc thuốc một người nổi tiếng như Lý Khải rồi đem lên giường, một người như vậy rõ ràng là không tầm thường. Chuyện gì mà hắn còn không dám làm nữa?!
Lê Học nói: "Nhưng mà, em vẫn còn ngờ ngợ cái này."
"Chuyện gì?"
"Hạ Trì là kẻ khôn lanh gian xảo ai cũng biết, nhưng mà việc Vĩnh Kiệt hiện tại đã chấp nhận ở bên cạnh cậu ta là do cậu ta cưỡng ép Vĩnh Kiệt hay là do chính Vĩnh Kiệt cam tâm tình nguyện đi theo thì em vẫn không dám chắc."
"Em nghĩ Vĩnh Kiệt có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện?"
"Trước đây có một khoảng thời gian Vĩnh Kiệt yêu đương với Hạ Trì, em nghĩ cũng có một chút khả năng Vĩnh Kiệt tự nguyện."
"Em non quá vậy." Lý Khải cười lắc đầu đánh giá.
"Em nói Vĩnh Kiệt có người yêu mới tên là Trục Kha phả không phải sao. Vậy thì việc Vĩnh Kiệt tự dưng yêu lại Hạ Trì và chấp đi theo là chuyện không hợp lý. Nếu như ngay từ đầu Vĩnh Kiệt vẫn còn yêu Hạ Trì thì cả hai chia tay làm gì, đúng không?"
Lê Học nghe Lý Khải phân tích thì thấy ngày càng thông suốt: "Anh nói đúng nhỉ. Vậy tức là, chỉ có một khả năng, Vĩnh Kiệt là người đòi chia tay với Hạ Trì để quen Trục Kha, sau đó Hạ Trì tức giận không chấp nhận, cho nên mới cưỡng chế bắt cóc Vĩnh Kiệt và giam giữ cậu ấy ở bên cạnh. Tiếp theo, bằng một cách thức nào mà Hạ Trì đã dụ dỗ Vĩnh Kiệt khiến cho Vĩnh Kiệt gọi điện cho Trục Kha để thông báo rằng Vĩnh Kiệt đã về quê."
Lý Khải xoa đầu Lê Học: "Em ngộ ra được rồi này."
Lê Học dùng ngón cái quẹt mũi: "Em giỏi không?"
"Ừm. Vậy em định thế nào?"
"Em sẽ nói với Thế Sinh, sau đó… sau đó thế nào ta?"
"Em phải báo cho cả Trục Kha nữa, nếu được, hãy nhờ sự trợ giúp của người lớn. Ví dụ như ba mẹ của Hạ Trì, hoặc cảnh sát chằng hạn."
Lê Học nghe Lý Khải nhắc đến cảnh sát thì có hơi run nhẹ, vì cậu không hề nghĩ đến chuyện này sẽ phức tạp tới mức phải nhờ đến cảnh sát như vậy?
Lê Học hoang mang nói: "Em… em biết rồi."
Chốc lát sau, Lý Khải và đoàn phim gọi nhân viên thanh toán, Lê Học thấy vậy liền chạy đến ngăn cản người nhân viên kia lại, sau đó chính mình cầm hóa đơn tính tiền mang đến đưa cho Lý Khải.
"Đây là hóa đơn thanh toán."
Lý Khải nhận lấy hóa đơn thanh toán, lúc chạm vào tờ hóa đơn anh còn cố tình quẹt nhẹ qua ngón tay của Lê Học. Lê Học âm thầm mỉm cười, Lý Khải thì nhếch mép tỏ vẻ gian manh.
"Để tôi trả." Lý Khải nói với đạo diễn.
"Cái này là cậu tự nguyện đấy nhé, tôi không có ép."
Sau khi thanh toán tiền bữa ăn, Lý Khải cùng đoàn phim rời khỏi quán, chờ tất cả mọi người đều rời đi, Lý Khải quay lại gặp Lê Học.
"Lê Học, anh có chuyện muốn nói với em." Lúc nãy ở trong ngõ hẻm Lý Khải đã định đề cập về vấn đề này nhưng vì lúc bị dáng vẻ tuấn mỹ của Lê Học làm cho kích động nên quên mất.
Mẹ của Lê Học thấy Lý Khải thì giật mình, thực ra thì từ đầu tới cuối mẹ của Lê Học không hề biết có người nổi tiếng Lý Khải ở trong quán của mình, vì mẹ của Lê Học hôm nay chỉ đến để kiểm tra sổ sách một tí chứ không hề để ý khách là có những ai.
Lê Học xin phép mẹ: "Mẹ à, con ra ngoài nói chuyện với anh chút nhá. Còn chuyện ăn khuya để sau nhé."
"Ờ ở, con đi đi, nhớ về sớm." Mẹ của Lê Học nói xong thì quay sang Lý Khải: "Lý Khải à, trước khi đi, cháu cho cô chụp hình chung với cháu một tấm nhé. Cô sẽ rửa hình rồi treo trong quán khoe cho vui."
"Được ạ." Lý Khải đồng ý ngay: "Nhưng mà trang phục hôm nay con mặc hơi bình thường, không sao chứ?"
"Không sao cả, đẹp mà."
Chụp ảnh với mẹ của Lê Học xong, Lý Khải và Lê Học ra ngoài, tìm một cái ghế đá ở gần đó ngồi xuống.
"Anh muốn nói chuyện gì mà mặt hơi nghiêm vậy?" Lê Học thấy lạ nên hỏi.
"Lúc nãy anh nghe thấy em nói chuyện với mẹ về việc gì đó liên quan đến Vĩnh Kiệt phải không?"
"Đúng rồi, có chuyện gì sao? Sao anh lại để tâm tới Vĩnh Kiệt?"
"Có phải lúc nãy em nói với mẹ là Vĩnh Kiệt về quê giải quyết chuyện gia đình không? Là đột nhiên nghỉ học sao?"
"Đúng ạ, Vĩnh Kiệt đang yên đang lành lại biến mất, nếu như người yêu của cậu ấy không báo cho tụi em biết thì tụi em còn tưởng cậu ấy bị bắt cóc ấy chứ."
"Anh nghĩ… có gì đó không đúng ở đây." Lý Khải ngờ vực.
"Không đúng? Chỗ nào?"
"Lúc chiều anh quay phim ở ngoài biển ở khu vực ngoại thành, anh gặp Vĩnh Kiệt, cậu ấy đi với Hạ Trì."
"Dạ sao? Biển? Ngoại thành? Đi với Hạ Trì? Anh không nhìn nhầm đấy chứ?"
"Nhầm sao được mà nhầm, anh còn đến đó đẻ nói chuyện với hai người họ nữa mà."
Lê Học mơ hồ nghĩ nghĩ, sờ cằm suy đoán: "Không lẽ mọi chuyện là do Hạ Trì đứng sau âm mưu sao?"
"Anh không thân thiết với Hạ Trì, anh cũng không hiểu rõ tính cách của cậu ấy khi đối nhân xử thế như thế nào, nhưng mà đối với những gì Hạ Trì đã từng làm với anh, anh có thể khẳng định Hạ Trì rất có thể là người đứng sau tất cả."
Hạ Trì từng chuốc thuốc một người nổi tiếng như Lý Khải rồi đem lên giường, một người như vậy rõ ràng là không tầm thường. Chuyện gì mà hắn còn không dám làm nữa?!
Lê Học nói: "Nhưng mà, em vẫn còn ngờ ngợ cái này."
"Chuyện gì?"
"Hạ Trì là kẻ khôn lanh gian xảo ai cũng biết, nhưng mà việc Vĩnh Kiệt hiện tại đã chấp nhận ở bên cạnh cậu ta là do cậu ta cưỡng ép Vĩnh Kiệt hay là do chính Vĩnh Kiệt cam tâm tình nguyện đi theo thì em vẫn không dám chắc."
"Em nghĩ Vĩnh Kiệt có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện?"
"Trước đây có một khoảng thời gian Vĩnh Kiệt yêu đương với Hạ Trì, em nghĩ cũng có một chút khả năng Vĩnh Kiệt tự nguyện."
"Em non quá vậy." Lý Khải cười lắc đầu đánh giá.
"Em nói Vĩnh Kiệt có người yêu mới tên là Trục Kha phả không phải sao. Vậy thì việc Vĩnh Kiệt tự dưng yêu lại Hạ Trì và chấp đi theo là chuyện không hợp lý. Nếu như ngay từ đầu Vĩnh Kiệt vẫn còn yêu Hạ Trì thì cả hai chia tay làm gì, đúng không?"
Lê Học nghe Lý Khải phân tích thì thấy ngày càng thông suốt: "Anh nói đúng nhỉ. Vậy tức là, chỉ có một khả năng, Vĩnh Kiệt là người đòi chia tay với Hạ Trì để quen Trục Kha, sau đó Hạ Trì tức giận không chấp nhận, cho nên mới cưỡng chế bắt cóc Vĩnh Kiệt và giam giữ cậu ấy ở bên cạnh. Tiếp theo, bằng một cách thức nào mà Hạ Trì đã dụ dỗ Vĩnh Kiệt khiến cho Vĩnh Kiệt gọi điện cho Trục Kha để thông báo rằng Vĩnh Kiệt đã về quê."
Lý Khải xoa đầu Lê Học: "Em ngộ ra được rồi này."
Lê Học dùng ngón cái quẹt mũi: "Em giỏi không?"
"Ừm. Vậy em định thế nào?"
"Em sẽ nói với Thế Sinh, sau đó… sau đó thế nào ta?"
"Em phải báo cho cả Trục Kha nữa, nếu được, hãy nhờ sự trợ giúp của người lớn. Ví dụ như ba mẹ của Hạ Trì, hoặc cảnh sát chằng hạn."
Lê Học nghe Lý Khải nhắc đến cảnh sát thì có hơi run nhẹ, vì cậu không hề nghĩ đến chuyện này sẽ phức tạp tới mức phải nhờ đến cảnh sát như vậy?
Lê Học hoang mang nói: "Em… em biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất