Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường
Chương 98: Đứa bé này là con của cậu sao?
Thời gian mới đó mà đã trôi qua được bốn năm. Hạ Trì sau bốn năm vật vã với thứ tình yêu oan nghiệt mà chính hắn gây dựng ra cũng kết thúc phần nào.
Bốn năm, không quá dài cũng quá ngắn để sự trưởng thành điềm đạm trong người Hạ Trì trỗi dậy. Hắn vẫn yêu Bách Thời, cả đời này có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ quên được Bách Thời, vì Bách Thời vừa là tình đầu đẹp đẽ, vừa là người khiến hắn gây ra vết nhơ lớn nhất ở giai đoạn tuổi trẻ của hắn.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp đại học của hắn, những người tham dự đến chung vui với hắn dĩ nhiên không thể thiếu Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi, thực ra, trong thâm tâm hắn, hắn cuốn luôn hy vọng có thể Bách Thời sẽ vì một chút ân tình xưa mà đến gặp hắn ngày hôm nay.
Nhưng hắn biết rõ, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi phải trở về công ty để tiếp tục với công việc còn đang dang dở, còn Hạ Trì thì dắt xe đi lòng vòng suốt một đoạn đường.
Lúc này, nhìn thấy công viên vừa mát mẻ vừa trong lành, hắn liền đi gửi xe rồi đi vào công viên ngồi hóng mát. Trước mắt hắn là bao nhiêu con người, già trẻ lớn bé đều có. Bọn họ ai nấy cũng có đôi có cặp.
Cặp tình nhân trẻ cũng có, cặp vợ chồng cũng có, mấy nhóm bạn ngồi quây quần làm bài tập, còn mấy đứa nhóc thì chơi đùa giỡn hớt chạy tứ lung tung.
Đứng trước bức tranh đẹp đẽ thế này, Hạ Trì cảm thấy mình thật cô độc, nhưng mà hắn hiểu, vì xứng đáng được cô độc.
Cách đây một tuần, Hạ Trì còn nhận được có một số người quen cũ, ví dụ như chuyện Thế Sinh và Hà Tiểu Châu không ngờ lại quen nhau, và cả việc Lý Khải công khai người yêu đồng giới là Lê Học, Tạ Duy thì đã du học, Cửu Minh thì đã kết hôn.
Tất cả những người mà đã từng bị Hạ Trì hắn gây ra bao nhiêu tổn thương đều đã có một cuộc sống tốt đẹp. Còn hắn hiện tại thì vẫn còn đang chật vật với thứ tình yêu không bao giờ tương phùng với Bách Thời.
Và kể cả Trục Kha nữa, Trục Kha cũng đã "biến mất" không chút manh mối. Bởi vì gia đình Trục Kha đã chuyển đi nơi khác cách đây ba năm trước.
Dây dứt, hối hận, nhớ thương, cay đắng. Mỗi ngày hắn đều phải giam mình trong phòng và nhẫn nhịn những thứ cảm xúc này, mặc cho bọn chúng hành hạ.
Hắn càng nghĩ thì lại càng thấy chua chát. Đó chính là do những nghiệp chướng mà hắn gây ra.
Lúc này, Hạ Trì đứng dậy muốn đi dạo một vòng công viên, đột nhiên từ đâu một trái banh lăn đến trúng chân hắn, hắn tiện tay nhặt trái bóng lên. Kế đó, một cậu bé mặt mũi đáng yêu chạy đến: "Chú ơi, trả banh cho Thần Thần."
Hạ Trì nhìn thằng bé này đến xuất thần, bởi vì đường nét trên khuôn mặt nó cực kỳ thân quen.
Rất giống Bách Thời lúc nhỏ.
Thấy Hạ Trì không trả lời, thằng bé nhích nhích lại gần, nắm ngón tay út của Hạ Trì, lung lay mấy cái: "Trả banh cho Thần Thần."
Hạ Trì hồi thân, cảm thấy đứa trẻ này thật dễ thương khiến hắn không thể đành lòng bỏ qua, hắn ngồi thấp xuống hỏi chuyện: "Em mấy tuổi rồi?"
Thằng bé giơ ba ngón tay.
Hạ Trì nói tiếp, tỏ vẻ muốn làm quen: "Anh muốn kết bạn với em được không? Anh tên là Hạ Trì."
Thằng bé nghiêng đầu ngây thơ nói: "Chẳng phải con nít với con nít mới có thể làm bạn sao ạ? Chú lớn rồi mà."
"Anh chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi. Còn rất trẻ đấy, đừng có gọi bằng chú. Em tên Thần Thần sao?"
Thằng bé lắc đầu: "Không ạ. Thần Thân tên Bách Thần."
Bách Thần?
Nội tâm Hạ Trì dở khóc dở cười, sao trên đời lại có chuyện oái oăm như vậy. Thằng nhóc này không những có gương mặt giống Bách Thời lúc nhỏ, mà thằng bé còn có họ giống Bách Thời nữa.
"Bách Thần! Bách Thần!"
Bách Thần nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu tìm kiếm, sau khi thấy người mình cần tìm, thằng bé nhảy nhảy lên, vẫy tay gọi: "Baba con ở đây."
Gọi xong, Bách Thần chạy tới ôm lấy chân của ba thằng bé. Baba của Bách Thần, chính là Bách Thời.
"Con đi đâu vậy hả? Có biết baba lo lắm không? Tự dưng lại chạy đi mất."
"Thần Thần đi nhặt banh." Giọng mũi nũng nịu của Bách Thần khiến mọi tức giận trong lòng Bách Thời bay hết sạch: "Rồi trái banh đâu?"
Bách Thần chỉ tay về phía trước, cách đó hai ba mét: "Chú chưa trả lại cho Thần Thần."
Lúc này, Bách Thời ngước mặt lên, một hình dáng thân thuộc đã từng gây ra ác mộng cho cậu lập tức xuất hiện.
Hạ Trì!
Hạ Trì từ đầu tới cuối đều nhìn Bách Thời chầm chầm không dám chớp mắt, cơ thể thì bị cứng lại không thể động đậy. Người mà hắn tơ tưởng suốt bốn năm qua, hôm nay cậu ấy đã trở lại.
Bách Thời cũng sốc tột độ, vì cậu không nghĩ sẽ có một ngày mình gặp lại Hạ Trì. Hạ Trì của bốn năm sau rất khác, ngũ quan của hắn xuất hiện sự trầm ổn thay vì phóng đãng và nghênh ngáo như xưa.
"Lâu quá không gặp, Hạ Trì." Bách Thời bình ổn nói.
Ngược lại, Hạ Trì thì không nói, câu nói đáp lại cứ bị ứ nghẹn trong cuống họng.
Bách Thời nói tiếp: "Bốn năm qua cậu sống tốt không?"
Hạ Trì nuốt nước bọt, hắn rất muốn nói rằng "làm sao tôi có thể sống tốt khi không có cậu ở đây", nhưng rốt cuộc, hắn nỗ lực nuốt xuống, sau đó cất tiếng bằng một từ khác tích cực hơn: "Ổn."
Bách Thời mỉm cười: "Vậy thì quá tốt rồi."
Lúc này, Bách Thần nắm ngón út của Bách Thời lay lay: "Baba quen với chú ạ?"
"Ừm."
"Vậy baba nói chú trả bạn banh cho Thần Thần."
Thái độ Hạ Trì ôn hòa, thực tình muốn biết một chuyện: "Cậu có vợ rồi sao? Đây là con của hai người?" Hắn thật sự mong mỏi Bách Thời sẽ trả lời là không, đây chỉ là con nuôi mà thôi.
"Không có vợ, nhưng Bách Thần thực sự là con ruột của tôi."
Hạ Trì không biết là mình nên vui hay nên buồn, hắn gật đầu mấy cái rồi nói tiếp: "Lâu quá rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Tôi có thể mời cậu một bữa được không? Với tư cách là hai người bạn. Tôi rất muốn thân thiết với Bách Thần, thằng bé… rất đáng yêu."
Bách Thời nhìn Bách Thần, trầm tư suy nghĩ, cậu đang phân vân, bởi vì nhìn Hạ Trì của hiện tại cậu không còn thấy một vẻ ngoài đầy sát khí vay quanh nữa.
Cậu cảm nhận được, Hạ Trì của năm hai mươi hai tuổi này rất an toàn. Với cả, những chuyện cũ xưa, cậu cũng đã để nó lãng quên vào dĩ vãng rồi.
Nếu như ai đó hỏi cậu, cậu đã tha thứ cho Hạ Trì chưa, cậu sẽ trả lời là có. Nhưng nếu hỏi cậu, cậu có can đảm để ở cạnh Hạ Trì một lần nữa không, cậu sẽ trả lời là không.
Bởi vì, hiện tại cậu đã có một gia đình rất hạnh phúc rồi.
Trong lúc chưa thể nghĩ ra đáp án, Bách Thần lại nói với Bách Thời: "Con cũng muốn kết bạn với chú."
"Tại sao?"
"Vì chú đẹp trai ạ."
Hạ Trì rốt cuộc cũng cười được một chút khi nghe thấy Bách Thần nói câu này.
Bách Thần chạy lại bên cạnh Hạ Trì: "Hay là chú đến nhà Thần Thần đi, ở nhà Thần Thần có nhiều đồ ăn ngon nhắm."
Hạ Trì mỉm cười với Bách Thần, sau đó nhìn lên Bách Thời: "Hỏi baba con xem." Ban đầu Hạ Trì vẫn luôn xưng bằng anh, nhưng sau khi biết được đứa bé là con của Bách Thời, hắn liền thay đổi cách gọi sang chú.
Bách Thần lại chạy sang Bách Thời năng nỉ: "Nha nha nha."
"Con lại ngồi với chú một lát đi, baba gọi điện một chút."
Bách Thần ngoan ngoãn chạy lại ngồi lên ghế đá với Hạ Trì chờ đợi.
Còn Bách Thời, cậu đứng đó không xa lấy điện thoại gọi. Chốc lát sau, cậu đến bên cạnh Hạ Trì: "Được rồi, cậu có thể đến nhà."
Bách Thần nghe vậy thì liền hô "yeah" một tiếng. Sau đó nói với Hạ Trì: "Lát nữa chú chơi đá banh với Thần Thần nha. Là bạn thì phải chơi đá banh với nhau."
Hạ Trì xoa đầu Bách Thần, ừm một tiếng.
"Đi thôi." Bách Thời bế Bách Thần lên, nói với Hạ Trì: "Cậu vẫn chạy mô tô à?"
"Ừm."
"Thế thì cứ để xe cậu ở đây đi, đi chung xe với tôi."
"Được."
Bốn năm, không quá dài cũng quá ngắn để sự trưởng thành điềm đạm trong người Hạ Trì trỗi dậy. Hắn vẫn yêu Bách Thời, cả đời này có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ quên được Bách Thời, vì Bách Thời vừa là tình đầu đẹp đẽ, vừa là người khiến hắn gây ra vết nhơ lớn nhất ở giai đoạn tuổi trẻ của hắn.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp đại học của hắn, những người tham dự đến chung vui với hắn dĩ nhiên không thể thiếu Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi, thực ra, trong thâm tâm hắn, hắn cuốn luôn hy vọng có thể Bách Thời sẽ vì một chút ân tình xưa mà đến gặp hắn ngày hôm nay.
Nhưng hắn biết rõ, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi phải trở về công ty để tiếp tục với công việc còn đang dang dở, còn Hạ Trì thì dắt xe đi lòng vòng suốt một đoạn đường.
Lúc này, nhìn thấy công viên vừa mát mẻ vừa trong lành, hắn liền đi gửi xe rồi đi vào công viên ngồi hóng mát. Trước mắt hắn là bao nhiêu con người, già trẻ lớn bé đều có. Bọn họ ai nấy cũng có đôi có cặp.
Cặp tình nhân trẻ cũng có, cặp vợ chồng cũng có, mấy nhóm bạn ngồi quây quần làm bài tập, còn mấy đứa nhóc thì chơi đùa giỡn hớt chạy tứ lung tung.
Đứng trước bức tranh đẹp đẽ thế này, Hạ Trì cảm thấy mình thật cô độc, nhưng mà hắn hiểu, vì xứng đáng được cô độc.
Cách đây một tuần, Hạ Trì còn nhận được có một số người quen cũ, ví dụ như chuyện Thế Sinh và Hà Tiểu Châu không ngờ lại quen nhau, và cả việc Lý Khải công khai người yêu đồng giới là Lê Học, Tạ Duy thì đã du học, Cửu Minh thì đã kết hôn.
Tất cả những người mà đã từng bị Hạ Trì hắn gây ra bao nhiêu tổn thương đều đã có một cuộc sống tốt đẹp. Còn hắn hiện tại thì vẫn còn đang chật vật với thứ tình yêu không bao giờ tương phùng với Bách Thời.
Và kể cả Trục Kha nữa, Trục Kha cũng đã "biến mất" không chút manh mối. Bởi vì gia đình Trục Kha đã chuyển đi nơi khác cách đây ba năm trước.
Dây dứt, hối hận, nhớ thương, cay đắng. Mỗi ngày hắn đều phải giam mình trong phòng và nhẫn nhịn những thứ cảm xúc này, mặc cho bọn chúng hành hạ.
Hắn càng nghĩ thì lại càng thấy chua chát. Đó chính là do những nghiệp chướng mà hắn gây ra.
Lúc này, Hạ Trì đứng dậy muốn đi dạo một vòng công viên, đột nhiên từ đâu một trái banh lăn đến trúng chân hắn, hắn tiện tay nhặt trái bóng lên. Kế đó, một cậu bé mặt mũi đáng yêu chạy đến: "Chú ơi, trả banh cho Thần Thần."
Hạ Trì nhìn thằng bé này đến xuất thần, bởi vì đường nét trên khuôn mặt nó cực kỳ thân quen.
Rất giống Bách Thời lúc nhỏ.
Thấy Hạ Trì không trả lời, thằng bé nhích nhích lại gần, nắm ngón tay út của Hạ Trì, lung lay mấy cái: "Trả banh cho Thần Thần."
Hạ Trì hồi thân, cảm thấy đứa trẻ này thật dễ thương khiến hắn không thể đành lòng bỏ qua, hắn ngồi thấp xuống hỏi chuyện: "Em mấy tuổi rồi?"
Thằng bé giơ ba ngón tay.
Hạ Trì nói tiếp, tỏ vẻ muốn làm quen: "Anh muốn kết bạn với em được không? Anh tên là Hạ Trì."
Thằng bé nghiêng đầu ngây thơ nói: "Chẳng phải con nít với con nít mới có thể làm bạn sao ạ? Chú lớn rồi mà."
"Anh chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi. Còn rất trẻ đấy, đừng có gọi bằng chú. Em tên Thần Thần sao?"
Thằng bé lắc đầu: "Không ạ. Thần Thân tên Bách Thần."
Bách Thần?
Nội tâm Hạ Trì dở khóc dở cười, sao trên đời lại có chuyện oái oăm như vậy. Thằng nhóc này không những có gương mặt giống Bách Thời lúc nhỏ, mà thằng bé còn có họ giống Bách Thời nữa.
"Bách Thần! Bách Thần!"
Bách Thần nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu tìm kiếm, sau khi thấy người mình cần tìm, thằng bé nhảy nhảy lên, vẫy tay gọi: "Baba con ở đây."
Gọi xong, Bách Thần chạy tới ôm lấy chân của ba thằng bé. Baba của Bách Thần, chính là Bách Thời.
"Con đi đâu vậy hả? Có biết baba lo lắm không? Tự dưng lại chạy đi mất."
"Thần Thần đi nhặt banh." Giọng mũi nũng nịu của Bách Thần khiến mọi tức giận trong lòng Bách Thời bay hết sạch: "Rồi trái banh đâu?"
Bách Thần chỉ tay về phía trước, cách đó hai ba mét: "Chú chưa trả lại cho Thần Thần."
Lúc này, Bách Thời ngước mặt lên, một hình dáng thân thuộc đã từng gây ra ác mộng cho cậu lập tức xuất hiện.
Hạ Trì!
Hạ Trì từ đầu tới cuối đều nhìn Bách Thời chầm chầm không dám chớp mắt, cơ thể thì bị cứng lại không thể động đậy. Người mà hắn tơ tưởng suốt bốn năm qua, hôm nay cậu ấy đã trở lại.
Bách Thời cũng sốc tột độ, vì cậu không nghĩ sẽ có một ngày mình gặp lại Hạ Trì. Hạ Trì của bốn năm sau rất khác, ngũ quan của hắn xuất hiện sự trầm ổn thay vì phóng đãng và nghênh ngáo như xưa.
"Lâu quá không gặp, Hạ Trì." Bách Thời bình ổn nói.
Ngược lại, Hạ Trì thì không nói, câu nói đáp lại cứ bị ứ nghẹn trong cuống họng.
Bách Thời nói tiếp: "Bốn năm qua cậu sống tốt không?"
Hạ Trì nuốt nước bọt, hắn rất muốn nói rằng "làm sao tôi có thể sống tốt khi không có cậu ở đây", nhưng rốt cuộc, hắn nỗ lực nuốt xuống, sau đó cất tiếng bằng một từ khác tích cực hơn: "Ổn."
Bách Thời mỉm cười: "Vậy thì quá tốt rồi."
Lúc này, Bách Thần nắm ngón út của Bách Thời lay lay: "Baba quen với chú ạ?"
"Ừm."
"Vậy baba nói chú trả bạn banh cho Thần Thần."
Thái độ Hạ Trì ôn hòa, thực tình muốn biết một chuyện: "Cậu có vợ rồi sao? Đây là con của hai người?" Hắn thật sự mong mỏi Bách Thời sẽ trả lời là không, đây chỉ là con nuôi mà thôi.
"Không có vợ, nhưng Bách Thần thực sự là con ruột của tôi."
Hạ Trì không biết là mình nên vui hay nên buồn, hắn gật đầu mấy cái rồi nói tiếp: "Lâu quá rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Tôi có thể mời cậu một bữa được không? Với tư cách là hai người bạn. Tôi rất muốn thân thiết với Bách Thần, thằng bé… rất đáng yêu."
Bách Thời nhìn Bách Thần, trầm tư suy nghĩ, cậu đang phân vân, bởi vì nhìn Hạ Trì của hiện tại cậu không còn thấy một vẻ ngoài đầy sát khí vay quanh nữa.
Cậu cảm nhận được, Hạ Trì của năm hai mươi hai tuổi này rất an toàn. Với cả, những chuyện cũ xưa, cậu cũng đã để nó lãng quên vào dĩ vãng rồi.
Nếu như ai đó hỏi cậu, cậu đã tha thứ cho Hạ Trì chưa, cậu sẽ trả lời là có. Nhưng nếu hỏi cậu, cậu có can đảm để ở cạnh Hạ Trì một lần nữa không, cậu sẽ trả lời là không.
Bởi vì, hiện tại cậu đã có một gia đình rất hạnh phúc rồi.
Trong lúc chưa thể nghĩ ra đáp án, Bách Thần lại nói với Bách Thời: "Con cũng muốn kết bạn với chú."
"Tại sao?"
"Vì chú đẹp trai ạ."
Hạ Trì rốt cuộc cũng cười được một chút khi nghe thấy Bách Thần nói câu này.
Bách Thần chạy lại bên cạnh Hạ Trì: "Hay là chú đến nhà Thần Thần đi, ở nhà Thần Thần có nhiều đồ ăn ngon nhắm."
Hạ Trì mỉm cười với Bách Thần, sau đó nhìn lên Bách Thời: "Hỏi baba con xem." Ban đầu Hạ Trì vẫn luôn xưng bằng anh, nhưng sau khi biết được đứa bé là con của Bách Thời, hắn liền thay đổi cách gọi sang chú.
Bách Thần lại chạy sang Bách Thời năng nỉ: "Nha nha nha."
"Con lại ngồi với chú một lát đi, baba gọi điện một chút."
Bách Thần ngoan ngoãn chạy lại ngồi lên ghế đá với Hạ Trì chờ đợi.
Còn Bách Thời, cậu đứng đó không xa lấy điện thoại gọi. Chốc lát sau, cậu đến bên cạnh Hạ Trì: "Được rồi, cậu có thể đến nhà."
Bách Thần nghe vậy thì liền hô "yeah" một tiếng. Sau đó nói với Hạ Trì: "Lát nữa chú chơi đá banh với Thần Thần nha. Là bạn thì phải chơi đá banh với nhau."
Hạ Trì xoa đầu Bách Thần, ừm một tiếng.
"Đi thôi." Bách Thời bế Bách Thần lên, nói với Hạ Trì: "Cậu vẫn chạy mô tô à?"
"Ừm."
"Thế thì cứ để xe cậu ở đây đi, đi chung xe với tôi."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất