Học Trò Của Nguyệt Lão Nối Dây Tơ Hồng Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 4
Hạ phàm
Năm ngày chờ đơn được duyệt, Hoàng Phủ Tĩnh Quân mỗi ngày ngoài nghiêm túc mà việc thì thời gian còn lại đều dùng màn hình bầu trời nhìn trạng trái cuộc sống của Thích Dạ Tiêu.
Nhưng màn hình bầu trời lại bị hạn chế sử dụng, giống như không thể quan sát cuộc sống hàng ngày của người phàm, nội dung xem được chỉ trong phạm vi mà người bình thường cho phép... Hoàng Phủ Tĩnh Quân sớm phát hiện ra, Thích Dạ Tiêu là học bá chỉ chuyên tâm với việc học, có khi vừa ăn cơm vừa đọc sách, cũng rất hoà thuận với bạn bè và giáo viên, thái độ hoà nhã với mọi người, nhưng lại không thấy cậu ta gần gũi với bất kỳ ai, đôi khi có bạn học hẹn cậu ta đi ra ngoài chơi đều bị cậu ta lịch sự từ chối.
Trong quá trình 'Trên trời năm ngày, dưới đất 5 năm', Thích Dạ Tiêu thuận lợi tốt nghiệp, lấy được bằng tiến sĩ y học lâm sàng, sau đó đi tới nơi gọi là 'Viện điều dưỡng núi Giới Du' làm việc.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân ngay lập tức kiểm tra thông tin về nơi này ——
Núi Giới Du nằm ở tỉnh S thành phố W, được người dân địa phương gọi là 'Núi Giải Ưu (giải tỏa lo lắng)', non xanh nước biếc, cảnh vật hấp dẫn, mà viện điều dưỡng núi Giới Du thì xây ở trong núi, tuy gọi là viện điều dưỡng, nhưng thật ra lại là một bệnh viện tâm thần tư nhân với mức phí cao, viện phí mỗi tháng thấp nhấp cũng đã hơn mười ngàn tệ, nhưng tỷ lệ chữa khỏi bệnh của bệnh viện thuộc loại tốt nhất tỉnh nên nhận được sự quan tâm của thành phố, với cơ sở vật chất và đội ngũ y tế tốt nhất. Bệnh viện cung cấp chỗ ở miễn phí cho tất cả nhân viên đang làm việc, thân là bác sĩ Thích Dạ Tiêu hiện tại đang sống trong căn phòng một người ở trong ký túc xá.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vừa xem thông tin cá nhân vừa nghĩ thầm: Xem ra mục tiêu hạ phàm lần này là viện điều dưỡng núi Giới Du.
Đang lúc tự hỏi nên lấy thân phận người phàm thế nào để thuận lợi quen biết Thích Dạ Tiêu, thì chủ tịch đã thông báo đơn xin phép đã được thông qua, trong đống chữ này ngoài khen thái độ làm việc của cục trưởng còn cho phép cậu dẫn một người cấp dưới cùng nhau hạ phàm.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân kêu năm người cấp dưới của mình lại, "Tôi gần sắp phải hạ phàm, chủ tịch cho tôi dắt một người cùng đi, các cậu ai muốn đi?"
Tứ thần tổ lập tức toàn bộ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, động tác kia có thể nói là vô cùng ăn ý.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân gì cũng không nói vẫn tiếp tục kiểm cười, chuyện này cũng chả có gì bất ngờ.
"Tiểu Hoắc, cậu có bằng lòng cùng tôi hạ phàm không?" Cục trưởng nhìn về phía thực tập sinh không có cảm giác tồn tại.
Một tia ngạc nhiên loé lên trong đôi mắt nhỏ của Tiểu Hoắc, "Cục trưởng nói thật hả? Em, em sẵn sàng!"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vui vẻ gật đầu, đi qua vỗ vỗ bả vai Tiểu Hoắc, "Tuổi trẻ phấn đấu làm việc, không tệ không tệ, có triển vọng." Nói xong thì lại nói nhỏ bên tai cậu nhóc: "Trở về tôi sẽ giúp cậu chuyển sang chính thức, yên tâm đi."
Nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy xuất hiện trên mặt Tiểu Hoắc, rồi gật đầu thật mạnh.
Một lát sau, Hoàng Phủ Tĩnh Quân cùng Tiểu Hoắc mặc đồng phục làm việc màu đỏ, giống như hai đóa hoa đỏ thẳm tươi đẹp, đi tới trước cừ lớn để đi xuống nhân gian.
Thần phụ trách trông cửa đưa cho cả hai mỗi thần một máy tính bảng màu vàng kim có logo đám mây của Thiên Giới, nói cho bọn họ biết vật đó gọi là 'Kẻng', có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của thần khi ở nhân gian, giúp bọn họ nguỵ trang để có thân phận như người bình thường, nhưng làm gì thì làm cũng không được lạm dụng nó vô độ, lịch sử sử dụng của người sở hữu đều tự động định kỳ truyền tới hệ thống giám thị trên Thiên Giới, và thông tin sẽ được các vị thần chuyên môn xem xét, sau khi trở về Thiên Giới còn phải nộp lại cho phòng ban quản lý, chủ tịch còn lâu lâu lấy xem vài cái, cho nên khỏi cần ôm tâm lý cầu may mắn.
Nhóm người Hoàng Phủ cục trưởng xin nghỉ hai ngày, cho nên lượng điện trong kênh hiện tại là 20%, tương đương với việc chỉ có thể sử dụng hai thành pháp lực, thời gian hai năm vừa đến, năng lượng kẻng chỉ còn gần 0.01%, chính là lúc cần phải quay về Thiên giới.
Đương nhiên, kẻng cũng sẽ cung cấp thân phận người phàm cho họ: Hoàng Phủ Tĩnh Quân là ông chủ của một công ty môi giới hôn nhân tên là 'Hồng Hỉ', Tiểu Hoắc là trợ lý của cậu, bọn họ đều 28 tuổi.
Sau khi coi hết phần thuyết minh trên màn hình kẻng, Hoàng Phủ Tĩnh Quân và Tiểu Hoắc người trước người sau đi vào cửa lớn, hai bóng người nhanh chóng biến mất trong tầng mây.
Bọn họ cưỡi trên chiếc xe làm bằng mây tím, hăng hái xuyên qua giữa tầng mây trắng...
"Cục, cục trưởng," Lần đầu tiên hạ phàm Tiểu Hoắc có chút lo lắng, "Điểm đến của chúng ta ở đâu vậy ạ?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vừa muốn trả lời đó là bệnh viện tâm thần, nhưng hộp thoại trong màn hình lại hiện lên: Xin mời nhập vào điểm đến hạ phàm của ngài.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân nhập vào: Viện điều dưỡng núi Giới Du tỉnh S thành phố W.
Năm ngày chờ đơn được duyệt, Hoàng Phủ Tĩnh Quân mỗi ngày ngoài nghiêm túc mà việc thì thời gian còn lại đều dùng màn hình bầu trời nhìn trạng trái cuộc sống của Thích Dạ Tiêu.
Nhưng màn hình bầu trời lại bị hạn chế sử dụng, giống như không thể quan sát cuộc sống hàng ngày của người phàm, nội dung xem được chỉ trong phạm vi mà người bình thường cho phép... Hoàng Phủ Tĩnh Quân sớm phát hiện ra, Thích Dạ Tiêu là học bá chỉ chuyên tâm với việc học, có khi vừa ăn cơm vừa đọc sách, cũng rất hoà thuận với bạn bè và giáo viên, thái độ hoà nhã với mọi người, nhưng lại không thấy cậu ta gần gũi với bất kỳ ai, đôi khi có bạn học hẹn cậu ta đi ra ngoài chơi đều bị cậu ta lịch sự từ chối.
Trong quá trình 'Trên trời năm ngày, dưới đất 5 năm', Thích Dạ Tiêu thuận lợi tốt nghiệp, lấy được bằng tiến sĩ y học lâm sàng, sau đó đi tới nơi gọi là 'Viện điều dưỡng núi Giới Du' làm việc.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân ngay lập tức kiểm tra thông tin về nơi này ——
Núi Giới Du nằm ở tỉnh S thành phố W, được người dân địa phương gọi là 'Núi Giải Ưu (giải tỏa lo lắng)', non xanh nước biếc, cảnh vật hấp dẫn, mà viện điều dưỡng núi Giới Du thì xây ở trong núi, tuy gọi là viện điều dưỡng, nhưng thật ra lại là một bệnh viện tâm thần tư nhân với mức phí cao, viện phí mỗi tháng thấp nhấp cũng đã hơn mười ngàn tệ, nhưng tỷ lệ chữa khỏi bệnh của bệnh viện thuộc loại tốt nhất tỉnh nên nhận được sự quan tâm của thành phố, với cơ sở vật chất và đội ngũ y tế tốt nhất. Bệnh viện cung cấp chỗ ở miễn phí cho tất cả nhân viên đang làm việc, thân là bác sĩ Thích Dạ Tiêu hiện tại đang sống trong căn phòng một người ở trong ký túc xá.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vừa xem thông tin cá nhân vừa nghĩ thầm: Xem ra mục tiêu hạ phàm lần này là viện điều dưỡng núi Giới Du.
Đang lúc tự hỏi nên lấy thân phận người phàm thế nào để thuận lợi quen biết Thích Dạ Tiêu, thì chủ tịch đã thông báo đơn xin phép đã được thông qua, trong đống chữ này ngoài khen thái độ làm việc của cục trưởng còn cho phép cậu dẫn một người cấp dưới cùng nhau hạ phàm.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân kêu năm người cấp dưới của mình lại, "Tôi gần sắp phải hạ phàm, chủ tịch cho tôi dắt một người cùng đi, các cậu ai muốn đi?"
Tứ thần tổ lập tức toàn bộ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, động tác kia có thể nói là vô cùng ăn ý.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân gì cũng không nói vẫn tiếp tục kiểm cười, chuyện này cũng chả có gì bất ngờ.
"Tiểu Hoắc, cậu có bằng lòng cùng tôi hạ phàm không?" Cục trưởng nhìn về phía thực tập sinh không có cảm giác tồn tại.
Một tia ngạc nhiên loé lên trong đôi mắt nhỏ của Tiểu Hoắc, "Cục trưởng nói thật hả? Em, em sẵn sàng!"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vui vẻ gật đầu, đi qua vỗ vỗ bả vai Tiểu Hoắc, "Tuổi trẻ phấn đấu làm việc, không tệ không tệ, có triển vọng." Nói xong thì lại nói nhỏ bên tai cậu nhóc: "Trở về tôi sẽ giúp cậu chuyển sang chính thức, yên tâm đi."
Nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy xuất hiện trên mặt Tiểu Hoắc, rồi gật đầu thật mạnh.
Một lát sau, Hoàng Phủ Tĩnh Quân cùng Tiểu Hoắc mặc đồng phục làm việc màu đỏ, giống như hai đóa hoa đỏ thẳm tươi đẹp, đi tới trước cừ lớn để đi xuống nhân gian.
Thần phụ trách trông cửa đưa cho cả hai mỗi thần một máy tính bảng màu vàng kim có logo đám mây của Thiên Giới, nói cho bọn họ biết vật đó gọi là 'Kẻng', có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của thần khi ở nhân gian, giúp bọn họ nguỵ trang để có thân phận như người bình thường, nhưng làm gì thì làm cũng không được lạm dụng nó vô độ, lịch sử sử dụng của người sở hữu đều tự động định kỳ truyền tới hệ thống giám thị trên Thiên Giới, và thông tin sẽ được các vị thần chuyên môn xem xét, sau khi trở về Thiên Giới còn phải nộp lại cho phòng ban quản lý, chủ tịch còn lâu lâu lấy xem vài cái, cho nên khỏi cần ôm tâm lý cầu may mắn.
Nhóm người Hoàng Phủ cục trưởng xin nghỉ hai ngày, cho nên lượng điện trong kênh hiện tại là 20%, tương đương với việc chỉ có thể sử dụng hai thành pháp lực, thời gian hai năm vừa đến, năng lượng kẻng chỉ còn gần 0.01%, chính là lúc cần phải quay về Thiên giới.
Đương nhiên, kẻng cũng sẽ cung cấp thân phận người phàm cho họ: Hoàng Phủ Tĩnh Quân là ông chủ của một công ty môi giới hôn nhân tên là 'Hồng Hỉ', Tiểu Hoắc là trợ lý của cậu, bọn họ đều 28 tuổi.
Sau khi coi hết phần thuyết minh trên màn hình kẻng, Hoàng Phủ Tĩnh Quân và Tiểu Hoắc người trước người sau đi vào cửa lớn, hai bóng người nhanh chóng biến mất trong tầng mây.
Bọn họ cưỡi trên chiếc xe làm bằng mây tím, hăng hái xuyên qua giữa tầng mây trắng...
"Cục, cục trưởng," Lần đầu tiên hạ phàm Tiểu Hoắc có chút lo lắng, "Điểm đến của chúng ta ở đâu vậy ạ?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vừa muốn trả lời đó là bệnh viện tâm thần, nhưng hộp thoại trong màn hình lại hiện lên: Xin mời nhập vào điểm đến hạ phàm của ngài.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân nhập vào: Viện điều dưỡng núi Giới Du tỉnh S thành phố W.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất