Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi
Chương 26
Edit: Cube000
_________
Một quán cà phê mới mở tên là "Vũ Cẩm" gần trường đại học X. Người quản lý là một cậu thanh niên thanh tú nhã nhặn, tốt bụng. Vì cà phê thơm và rẻ nên sinh viên cũng nhân viên văn phòng vùng lân cận thường lui tới đây. Nghe nói trước đây quản lý cửa hàng cũng là sinh viên của trường đại học X.
Quán cà phê mở cửa đúng giờ 9h mỗi sáng, sau khi nhân viên dọn dẹp xong, cậu đổi bảng hiệu mở cửa, lấy bảng quảng cáo ra đặt trước lối vào. Trong cửa hàng thường xuyên có số lượng cà phê hạn chế, nếu muốn uống những loại cà phê này, chỉ có thể uống vào những thời điểm đã định, cũng cung cấp thêm chương trình giảm giá hai tháng một lần.
Quán cà phê mới mở chưa đầy nửa năm nhưng đã tạo dựng được tiếng vang tốt, lượng khách mỗi ngày không ngớt. Người qua đường đi qua cửa, mùi cà phê thơm nức xộc vào mũi, không khỏi đẩy cửa bước vào.
Quán cà phê không lớn không nhỏ, có hai nhân viên phục vụ một nam một nữ, đều là những người trẻ tuổi có khuôn mặt ưa nhìn.
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một người đàn ông mặc quần áo lao động cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ lớn bước vào, Hạ Hàm đặt ghế ra, cười nói: "Tiểu Trương, hôm nay đến sớm vậy sao?"
"Lát nữa tôi phải đến cửa bắc giao hàng, hôm nay có rất nhiều đơn đặt hàng, tôi sẽ gửi cho anh Tô trước." Tiểu Trương truyền lời cho Hạ Hàm, sau khi Hạ Hàm nhận hàng, Tiểu Trương cảm tạ hắn, vẫy tay chào: "Vậy tôi đi trước."
"Được rồi, đi đường cẩn thận." Hạ Hàm nói.
Sau khi Tiểu Trương rời đi, Hạ hửi hửi bó hoa, trên mặt hiện lên vẻ thoả mãn: "Ồ, nếu ngày nào cũng có người gửi hoa cho mình, thì nhất định sẽ rất vui a."
Hạ Hàm cười cười, trợn mắt than thở: "Nào có ai thích, huống chi là bạn trai, chẳng có một bóng người nào cả." Y vừa xếp bó hoa, vừa lẩm bẩm nói: "Không biết người này là ai nhỉ. Kiên trì tặng hoa mỗi ngày như thế, lại xuất hiện bao giờ. Nhưng chắc chắn đối phương là một người rất lãng mạn và ưa nhìn."
Tiên sinh S là người gửi hoa hồng, từ ngày đầu mở quán cà phê, ngày nào đối phương cũng gửi cho quán một bó. Tất cả mọi người đều biết ngôn ngữ hoa của hoa hồng đỏ là gì, họ đều suy đoán xem liệu ông chủ có người cầu hôn hay không. Tiếc rằng chưa có ai nhìn thấy anh S, mà tiên sinh S cũng chưa từng xuất hiện.
Hạ Hàm dừng động tác trên tay, nghi hoặc nói: "Không phải, chỉ vì chuyện này, làm sao cô biết anh ta trông như thế nào?"
"Giác quan thứ sáu của phụ nữ." Ôn Noãn sờ sờ cánh hoa hồng mềm mại, tựa hồ có thể vắt ra chất lỏng màu đỏ.
Hạ Hàm sững sờ, không nói nên lời, thấp giọng lẩm bẩm một mình, "Này cũng đúng?"
Tiếng chuông lanh lảnh lại vang lên, cửa từ bên ngoài mở ra, một thanh niên trắng nõn bước vào. Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười rất tươi: "Ông chủ, buổi sáng tốt lành."
Tô Cẩm Chi nhếch lên một nụ cười dịu dàng, "Chào buổi sáng, hôm nay đường bị tắc một chút, mọi người đã dọn dẹp xong chưa?"
"Gần xong rồi a, còn mỗi nền nhà là chưa xong thôi. "Hạ Hàm nhìn Tô Cẩm Chi đứng dậy chào hỏi.
"Vất vả cho hai người nhiều rồi." Tô Cẩm Chi nói.
Vệ sinh xong, Hạ Hàm đặt biển quảng cáo ở cửa, lật tấm biển nghỉ ngơi chuyển thành buôn bán, công việc trong ngày chính thức bắt đầu.
Không lâu sau, họ chào đón vị khách đầu tiên trong ngày.
Cửa hàng vào buổi sáng thường không quá bận rộn, Tô Cẩm Chi và Hạ Hàm đang nghiên cứu sản phẩm mới. Buổi chiều lượng khách mới dần đông, lúc rảnh rỗi cậu sẽ dành ít thời gian ngồi đọc sách ở góc quán cà phê.
Cũng có thể đặt đồ mang đi trong cửa hàng, nhưng hôm nay người giao hàng đến muộn, nên Ôn Noãn gọi điện thoại. "Tiểu Lý, bao lâu nữa mới tới? Tôi đã chất đống đơn hàng rồi." Ôn Noãn sốt ruột chuyển sang lo lắng, "Được, vậy anh cũng nên chú ý đấy.
Nhìn cô đặt điện thoại xuống, Tô Cẩm Chi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Trương nói cậu ta gặp tai nạn xe hơi nhỏ, và anh cũng sẽ không thể trong thời gian này cũng không thể tới đây được."
Nghe vậy, Tô Cẩm Chi lo lắng nói: "Vậy thì cậu ta không sao chứ?"
Ôn Noãn lắc đầu: " Cậu ta không sao."
"Thế là yên tâm rồi." Tô Cẩm Chi thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Noãn cau mày nói: "Nhưng mà, đơn hàng của chúng ta gấp lắm rồi."
Tô Cẩm Chi cười nói: "Không sao, cô đưa đồ cho tôi, tôi đi cho."
"Được."
Ôn Noãn đưa đồ ăn đã đóng gói cho Tô Cẩm Chi nói, nói cậu trên đường đi cẩn thận.
Không lâu sau khi Tô Cẩm Chi rời đi, cửa hàng bị đẩy ra, kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng là tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Ôn Noãn ngẩng đầu, nở một nụ cười tiêu chuẩn chuyên nghiệp: "Chào mừng... đến..."
Ôn Noãn nhìn Người khách bước vào. Cô không khỏi banh rộng tầm mắt, như thể bị thi triển bởi một phép thuật Định Thân Chú, cô chăm chăm nhìn người đó mà không chớp mắt lấy một cái.
Người đàn ông dừng lại trước quầy thu ngân, khi anh nhìn lên, khuôn mặt liền lộ ra đường nét hoàn hảo. Anh nhìn lướt qua thực đơn, dường như suy nghĩ một chút rồi nói với Ôn Noãn: "Xin chào, hôm nay cho tôi một cốc giới hạn."
Thanh âm dịu dàng vàng vọng, giọng nói của người đàn ông cực kỳ từ tính, từng chữ từng chữ một rơi xuống như đỉnh vào trái tim người ta. Ánh sáng chiếu vào khiến cho các đường nét trên khuôn mặt của anh càng thêm sâu. Khi anh nhìn sang, Ôn Noãn liền mất cảnh giác khi bắt gặp ánh mắt đang cười của anh, tim đập thình thịch loạn nhịp. Một lúc sau, cô chợt tỉnh táo lại, khuôn mặt có chút nóng lên: "Vâng... vâng."
Cô vội vàng đặt món, vừa ngẩng đầu thì lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, người đàn ông đối diện nở mụ nụ cười nhợt nhạt. Cố gắng kìm nén trái tim đang nhào lộn của mình, cô hoảng hốt thanh toán: "Của ngài hết, tổng cộng là 25 tệ."
Sau khi thanh toán xong, người đàn ông chọn chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, Ôn Noãn lập tức chạy đến chỗ Hạ Hàm đang pha cà phê, liên tục đấm vào lưng y một cách phấn khích, ngữ khí kích động: "A a a, vị khách vừa rồi đẹp trai quá! Mau làm một cốc có hạn đi, tôi muốn tự mình giao."
Hạ Hàm bị cô làm cho giật mình, thấy bộ dáng Ôn Noãn khoa trương như vậy, y liền hỏi: "Đâu? Ai? Để tôi xem."
"Đây, người bên trái mặc áo sơ mi trắng cạnh cửa sổ."
Nhìn về hướng Ôn Noãn chỉ, ánh mắt Hạ Hàm rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú. Đôi mắt y có chút ngạc nhiên, thực sự người này rất là đẹp trai, hệt như một minh tinh điện ảnh.
"Đừng xem, làm đi!" Ôn Noãn thúc giục.
"Được rồi, nhưng mà, cô buông tôi ra trước được không, tay tôi bị cô nhéo xanh rồi." Hạ Hàm vẻ mặt đầy bất lực.
Thấy thế Ôn Noãn liền buông tay, cảm thấy có chút xấu hổ, cô ngượng ngùng đánh đánh: "Chỉ là kích động quá thôi, kích động quá thôi..haha"
Một lúc sau, Ôn Noãn nhận lấy cà phê, hít một hơi thật sâu, dừng lại trước mặt thân ảnh tuấn tú kia, rồi đặt cà phê xuống chỗ ngồi, dùng hết tất cả ôn như nhất của cô nói: "Quý khách, cà phê của ngài."
Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng cảm ơn cô. Thời điểm cô quay lại quầy thu ngân như người mất hồn, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào thân ảnh bên cửa sổ đó, một chút cũng không ly khai. Được một lúc, người đàn ông đứng dậy rời đi.
Vài phút sau, Tô Cẩm Chi, người đã đi giao đồ ăn trước đó, đã quay lại. Cậu hơi bối rối khi nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Ôn Noãn: "Có chuyện gì à?"
Hạ Hàm đi tới, nói: "Vừa rồi có một khách hàng rất đẹp trai tới đây a, Ôn Noãn và tôi đang rất phấn khích, nhưng không hiểu tại sao vừa đặt cà phê xuống đã bỏ đi rồi..." Nói xong, quay sang liếc Ôn Noãn đang buồn bã rũ mắt, không khỏi thắc mắc: "Nhưng mà, tôi có hơi xíu không hiểu, nếu cô thích anh ta nhiều như vậy, tại sao lại không hỏi thông tin liên lạc của anh ấy?"
Ai ngờ Ôn Noãn nhướng mắt, chậm rì rì thốt lên một câu: "Àiii...anh cho rằng tôi không nghĩ đến phương pháp đấy à? Người ta là hoa đã có chủ rồi. "
"Sao cô biết? " Hạ Hàm ngạc nhiên.
"Tôi thấy trên tay ảnh có đeo nhấn."
"Ai nói nếu đeo nhẫn thì nhất định phải kết hôn?"
Ôn Noãn không khỏi trợn tròn mắt, "Nếu không kết hôn sao có thể đeo nó ở ngón áp út chứ!" Nói xong, cô thở dài, có chút tự sa ngã: "Thật sự là kết hôn quá sớm! Quên đi, mấy người đẹp trai sinh ra đều không dành cho tôi, tôi thành thật nên làm cẩu độc thân thì hơn. Công việc, công việc vẫn là quan trọng."
Nhìn Ôn Noãn tinh thần phục hồi. trong tích tắc, Tô Cẩm Chi bất lực cười cười.
Buổi tối, sau khi đóng cửa cửa hàng, Tô Cẩm Chi đi siêu thị rồi về nhà.
Cậu đã chuyển đến đây nửa năm trước. Một năm trước, một đám cháy đã xảy ra tại tòa nhà nơi từng sống, giờ nó đã trở nên hoang tàn, hơn hết Kiều Vũ chết trong đám cháy để cứu cậu, không bao giờ ra ngoài nữa.
Kiều Vũ đã đánh đổi bằng cả tánh mạng của mình để lấy cuộc sống hiện tại cho cậu, nhưng cậu...ngày tang lễ của chẳng thể có cơ hội nhìn anh, cho đến khi đám tang kết thúc, Kiều Di Thư vẫn vậy không cho cậu vào. Đối phương chắc hẳn rất hận Tô Cẩm Chi, nên cũng chẳng nói cho cậu biết về nghĩa trang của Kiều Vũ. Trong khoảng thời gian đó, cậu cả ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sống khép kín trong thế giới của mình, không nhận thức được thế giới bên ngoài. Cậu rúc trong cô nhi viện gần ba tháng, Tô Dư là người luôn bồi cậu suốt thời gian đó, vì sợ Tô Cẩm Chi làm điều gì đó ngu ngốc.
Một ngày nọ, cậu và Tô Dư đang giúp bọn trẻ phơi mền ngoài sân, Tô Cẩm Chi vô tình nhìn thấy mái tóc bạc trắng trên đầu bà. Tô Dư bắt gặp ánh mắt cậu, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt bà, dấu vết của năm tháng trên khóe mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Tô Cẩm Chi không khỏi nhìn thời gian trôi qua trên đôi mày nhẹ nhàng của Tô Dư, đồng thời cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác.
Vào lúc đó, mũi của Tô Cẩm Chi không nhịn được chua xót. Nếu học trưởng còn ở đây, thời gian trôi qua, liệu học trưởng có giống như dì Tô không. Nhưng học trưởng của cậu thậm chí còn không có cơ hội để già đi một cách bình thường
Nửa năm sau, cậu mở quán cà phê gần trường đại học X, tính đến nay đã gần nửa năm.
Trước khi đi ngủ, Tô Cẩm Chi lấy dây chuyền bạc giấu trong cổ áo, cuối dây treo một chiếc nhẫn. Đây là chiếc nhẫn mà Kiều Vũ tặng cậu, cũng là thứ cuối cùng Kiều Vũ để lại cho cậu, Tô Cẩm Chi treo chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền rồi ngày ngày đeo nó, như thể người kia thời thời khắc khắc vẫn luôn ở bên cạnh.
Tô Cẩm Chi đặt nụ hôn lên chiếc nhẫn, tắt đèn, nằm xuống, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, áp vào ngực mình nhắm mắt lại.
Tâm ý mặc niệm một câu.
Ngủ ngon...học trưởng của em.
____________
Umê a Vũ quá áaa ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄ nên cả trưa nay tui ngồi tìm một bức khá giống hình tượng của ảnh •3•
-------
Mà các kậu cmt đyyyyy
_________
Một quán cà phê mới mở tên là "Vũ Cẩm" gần trường đại học X. Người quản lý là một cậu thanh niên thanh tú nhã nhặn, tốt bụng. Vì cà phê thơm và rẻ nên sinh viên cũng nhân viên văn phòng vùng lân cận thường lui tới đây. Nghe nói trước đây quản lý cửa hàng cũng là sinh viên của trường đại học X.
Quán cà phê mở cửa đúng giờ 9h mỗi sáng, sau khi nhân viên dọn dẹp xong, cậu đổi bảng hiệu mở cửa, lấy bảng quảng cáo ra đặt trước lối vào. Trong cửa hàng thường xuyên có số lượng cà phê hạn chế, nếu muốn uống những loại cà phê này, chỉ có thể uống vào những thời điểm đã định, cũng cung cấp thêm chương trình giảm giá hai tháng một lần.
Quán cà phê mới mở chưa đầy nửa năm nhưng đã tạo dựng được tiếng vang tốt, lượng khách mỗi ngày không ngớt. Người qua đường đi qua cửa, mùi cà phê thơm nức xộc vào mũi, không khỏi đẩy cửa bước vào.
Quán cà phê không lớn không nhỏ, có hai nhân viên phục vụ một nam một nữ, đều là những người trẻ tuổi có khuôn mặt ưa nhìn.
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một người đàn ông mặc quần áo lao động cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ lớn bước vào, Hạ Hàm đặt ghế ra, cười nói: "Tiểu Trương, hôm nay đến sớm vậy sao?"
"Lát nữa tôi phải đến cửa bắc giao hàng, hôm nay có rất nhiều đơn đặt hàng, tôi sẽ gửi cho anh Tô trước." Tiểu Trương truyền lời cho Hạ Hàm, sau khi Hạ Hàm nhận hàng, Tiểu Trương cảm tạ hắn, vẫy tay chào: "Vậy tôi đi trước."
"Được rồi, đi đường cẩn thận." Hạ Hàm nói.
Sau khi Tiểu Trương rời đi, Hạ hửi hửi bó hoa, trên mặt hiện lên vẻ thoả mãn: "Ồ, nếu ngày nào cũng có người gửi hoa cho mình, thì nhất định sẽ rất vui a."
Hạ Hàm cười cười, trợn mắt than thở: "Nào có ai thích, huống chi là bạn trai, chẳng có một bóng người nào cả." Y vừa xếp bó hoa, vừa lẩm bẩm nói: "Không biết người này là ai nhỉ. Kiên trì tặng hoa mỗi ngày như thế, lại xuất hiện bao giờ. Nhưng chắc chắn đối phương là một người rất lãng mạn và ưa nhìn."
Tiên sinh S là người gửi hoa hồng, từ ngày đầu mở quán cà phê, ngày nào đối phương cũng gửi cho quán một bó. Tất cả mọi người đều biết ngôn ngữ hoa của hoa hồng đỏ là gì, họ đều suy đoán xem liệu ông chủ có người cầu hôn hay không. Tiếc rằng chưa có ai nhìn thấy anh S, mà tiên sinh S cũng chưa từng xuất hiện.
Hạ Hàm dừng động tác trên tay, nghi hoặc nói: "Không phải, chỉ vì chuyện này, làm sao cô biết anh ta trông như thế nào?"
"Giác quan thứ sáu của phụ nữ." Ôn Noãn sờ sờ cánh hoa hồng mềm mại, tựa hồ có thể vắt ra chất lỏng màu đỏ.
Hạ Hàm sững sờ, không nói nên lời, thấp giọng lẩm bẩm một mình, "Này cũng đúng?"
Tiếng chuông lanh lảnh lại vang lên, cửa từ bên ngoài mở ra, một thanh niên trắng nõn bước vào. Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười rất tươi: "Ông chủ, buổi sáng tốt lành."
Tô Cẩm Chi nhếch lên một nụ cười dịu dàng, "Chào buổi sáng, hôm nay đường bị tắc một chút, mọi người đã dọn dẹp xong chưa?"
"Gần xong rồi a, còn mỗi nền nhà là chưa xong thôi. "Hạ Hàm nhìn Tô Cẩm Chi đứng dậy chào hỏi.
"Vất vả cho hai người nhiều rồi." Tô Cẩm Chi nói.
Vệ sinh xong, Hạ Hàm đặt biển quảng cáo ở cửa, lật tấm biển nghỉ ngơi chuyển thành buôn bán, công việc trong ngày chính thức bắt đầu.
Không lâu sau, họ chào đón vị khách đầu tiên trong ngày.
Cửa hàng vào buổi sáng thường không quá bận rộn, Tô Cẩm Chi và Hạ Hàm đang nghiên cứu sản phẩm mới. Buổi chiều lượng khách mới dần đông, lúc rảnh rỗi cậu sẽ dành ít thời gian ngồi đọc sách ở góc quán cà phê.
Cũng có thể đặt đồ mang đi trong cửa hàng, nhưng hôm nay người giao hàng đến muộn, nên Ôn Noãn gọi điện thoại. "Tiểu Lý, bao lâu nữa mới tới? Tôi đã chất đống đơn hàng rồi." Ôn Noãn sốt ruột chuyển sang lo lắng, "Được, vậy anh cũng nên chú ý đấy.
Nhìn cô đặt điện thoại xuống, Tô Cẩm Chi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Trương nói cậu ta gặp tai nạn xe hơi nhỏ, và anh cũng sẽ không thể trong thời gian này cũng không thể tới đây được."
Nghe vậy, Tô Cẩm Chi lo lắng nói: "Vậy thì cậu ta không sao chứ?"
Ôn Noãn lắc đầu: " Cậu ta không sao."
"Thế là yên tâm rồi." Tô Cẩm Chi thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Noãn cau mày nói: "Nhưng mà, đơn hàng của chúng ta gấp lắm rồi."
Tô Cẩm Chi cười nói: "Không sao, cô đưa đồ cho tôi, tôi đi cho."
"Được."
Ôn Noãn đưa đồ ăn đã đóng gói cho Tô Cẩm Chi nói, nói cậu trên đường đi cẩn thận.
Không lâu sau khi Tô Cẩm Chi rời đi, cửa hàng bị đẩy ra, kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng là tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Ôn Noãn ngẩng đầu, nở một nụ cười tiêu chuẩn chuyên nghiệp: "Chào mừng... đến..."
Ôn Noãn nhìn Người khách bước vào. Cô không khỏi banh rộng tầm mắt, như thể bị thi triển bởi một phép thuật Định Thân Chú, cô chăm chăm nhìn người đó mà không chớp mắt lấy một cái.
Người đàn ông dừng lại trước quầy thu ngân, khi anh nhìn lên, khuôn mặt liền lộ ra đường nét hoàn hảo. Anh nhìn lướt qua thực đơn, dường như suy nghĩ một chút rồi nói với Ôn Noãn: "Xin chào, hôm nay cho tôi một cốc giới hạn."
Thanh âm dịu dàng vàng vọng, giọng nói của người đàn ông cực kỳ từ tính, từng chữ từng chữ một rơi xuống như đỉnh vào trái tim người ta. Ánh sáng chiếu vào khiến cho các đường nét trên khuôn mặt của anh càng thêm sâu. Khi anh nhìn sang, Ôn Noãn liền mất cảnh giác khi bắt gặp ánh mắt đang cười của anh, tim đập thình thịch loạn nhịp. Một lúc sau, cô chợt tỉnh táo lại, khuôn mặt có chút nóng lên: "Vâng... vâng."
Cô vội vàng đặt món, vừa ngẩng đầu thì lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, người đàn ông đối diện nở mụ nụ cười nhợt nhạt. Cố gắng kìm nén trái tim đang nhào lộn của mình, cô hoảng hốt thanh toán: "Của ngài hết, tổng cộng là 25 tệ."
Sau khi thanh toán xong, người đàn ông chọn chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, Ôn Noãn lập tức chạy đến chỗ Hạ Hàm đang pha cà phê, liên tục đấm vào lưng y một cách phấn khích, ngữ khí kích động: "A a a, vị khách vừa rồi đẹp trai quá! Mau làm một cốc có hạn đi, tôi muốn tự mình giao."
Hạ Hàm bị cô làm cho giật mình, thấy bộ dáng Ôn Noãn khoa trương như vậy, y liền hỏi: "Đâu? Ai? Để tôi xem."
"Đây, người bên trái mặc áo sơ mi trắng cạnh cửa sổ."
Nhìn về hướng Ôn Noãn chỉ, ánh mắt Hạ Hàm rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú. Đôi mắt y có chút ngạc nhiên, thực sự người này rất là đẹp trai, hệt như một minh tinh điện ảnh.
"Đừng xem, làm đi!" Ôn Noãn thúc giục.
"Được rồi, nhưng mà, cô buông tôi ra trước được không, tay tôi bị cô nhéo xanh rồi." Hạ Hàm vẻ mặt đầy bất lực.
Thấy thế Ôn Noãn liền buông tay, cảm thấy có chút xấu hổ, cô ngượng ngùng đánh đánh: "Chỉ là kích động quá thôi, kích động quá thôi..haha"
Một lúc sau, Ôn Noãn nhận lấy cà phê, hít một hơi thật sâu, dừng lại trước mặt thân ảnh tuấn tú kia, rồi đặt cà phê xuống chỗ ngồi, dùng hết tất cả ôn như nhất của cô nói: "Quý khách, cà phê của ngài."
Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng cảm ơn cô. Thời điểm cô quay lại quầy thu ngân như người mất hồn, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào thân ảnh bên cửa sổ đó, một chút cũng không ly khai. Được một lúc, người đàn ông đứng dậy rời đi.
Vài phút sau, Tô Cẩm Chi, người đã đi giao đồ ăn trước đó, đã quay lại. Cậu hơi bối rối khi nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Ôn Noãn: "Có chuyện gì à?"
Hạ Hàm đi tới, nói: "Vừa rồi có một khách hàng rất đẹp trai tới đây a, Ôn Noãn và tôi đang rất phấn khích, nhưng không hiểu tại sao vừa đặt cà phê xuống đã bỏ đi rồi..." Nói xong, quay sang liếc Ôn Noãn đang buồn bã rũ mắt, không khỏi thắc mắc: "Nhưng mà, tôi có hơi xíu không hiểu, nếu cô thích anh ta nhiều như vậy, tại sao lại không hỏi thông tin liên lạc của anh ấy?"
Ai ngờ Ôn Noãn nhướng mắt, chậm rì rì thốt lên một câu: "Àiii...anh cho rằng tôi không nghĩ đến phương pháp đấy à? Người ta là hoa đã có chủ rồi. "
"Sao cô biết? " Hạ Hàm ngạc nhiên.
"Tôi thấy trên tay ảnh có đeo nhấn."
"Ai nói nếu đeo nhẫn thì nhất định phải kết hôn?"
Ôn Noãn không khỏi trợn tròn mắt, "Nếu không kết hôn sao có thể đeo nó ở ngón áp út chứ!" Nói xong, cô thở dài, có chút tự sa ngã: "Thật sự là kết hôn quá sớm! Quên đi, mấy người đẹp trai sinh ra đều không dành cho tôi, tôi thành thật nên làm cẩu độc thân thì hơn. Công việc, công việc vẫn là quan trọng."
Nhìn Ôn Noãn tinh thần phục hồi. trong tích tắc, Tô Cẩm Chi bất lực cười cười.
Buổi tối, sau khi đóng cửa cửa hàng, Tô Cẩm Chi đi siêu thị rồi về nhà.
Cậu đã chuyển đến đây nửa năm trước. Một năm trước, một đám cháy đã xảy ra tại tòa nhà nơi từng sống, giờ nó đã trở nên hoang tàn, hơn hết Kiều Vũ chết trong đám cháy để cứu cậu, không bao giờ ra ngoài nữa.
Kiều Vũ đã đánh đổi bằng cả tánh mạng của mình để lấy cuộc sống hiện tại cho cậu, nhưng cậu...ngày tang lễ của chẳng thể có cơ hội nhìn anh, cho đến khi đám tang kết thúc, Kiều Di Thư vẫn vậy không cho cậu vào. Đối phương chắc hẳn rất hận Tô Cẩm Chi, nên cũng chẳng nói cho cậu biết về nghĩa trang của Kiều Vũ. Trong khoảng thời gian đó, cậu cả ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sống khép kín trong thế giới của mình, không nhận thức được thế giới bên ngoài. Cậu rúc trong cô nhi viện gần ba tháng, Tô Dư là người luôn bồi cậu suốt thời gian đó, vì sợ Tô Cẩm Chi làm điều gì đó ngu ngốc.
Một ngày nọ, cậu và Tô Dư đang giúp bọn trẻ phơi mền ngoài sân, Tô Cẩm Chi vô tình nhìn thấy mái tóc bạc trắng trên đầu bà. Tô Dư bắt gặp ánh mắt cậu, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt bà, dấu vết của năm tháng trên khóe mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
Tô Cẩm Chi không khỏi nhìn thời gian trôi qua trên đôi mày nhẹ nhàng của Tô Dư, đồng thời cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác.
Vào lúc đó, mũi của Tô Cẩm Chi không nhịn được chua xót. Nếu học trưởng còn ở đây, thời gian trôi qua, liệu học trưởng có giống như dì Tô không. Nhưng học trưởng của cậu thậm chí còn không có cơ hội để già đi một cách bình thường
Nửa năm sau, cậu mở quán cà phê gần trường đại học X, tính đến nay đã gần nửa năm.
Trước khi đi ngủ, Tô Cẩm Chi lấy dây chuyền bạc giấu trong cổ áo, cuối dây treo một chiếc nhẫn. Đây là chiếc nhẫn mà Kiều Vũ tặng cậu, cũng là thứ cuối cùng Kiều Vũ để lại cho cậu, Tô Cẩm Chi treo chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền rồi ngày ngày đeo nó, như thể người kia thời thời khắc khắc vẫn luôn ở bên cạnh.
Tô Cẩm Chi đặt nụ hôn lên chiếc nhẫn, tắt đèn, nằm xuống, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, áp vào ngực mình nhắm mắt lại.
Tâm ý mặc niệm một câu.
Ngủ ngon...học trưởng của em.
____________
Umê a Vũ quá áaa ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄ nên cả trưa nay tui ngồi tìm một bức khá giống hình tượng của ảnh •3•
-------
Mà các kậu cmt đyyyyy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất