Chương 30
Cuộc hành trình của bốn O có thêm ba A, bá đạo A và người đẹp O đã làm lành, trung khuyển A và lạnh lùng O cũng ngọt ngào, cặn bã A chưa từ bỏ ý định quấn lấy oán phụ O, chỉ còn lại một mình tinh ranh O cô đơn.
Khi anh họ A xuất hiện, lần đầu tiên anh nhìn thấy tinh ranh O ngồi ở góc hẻo lánh nhất của nhà hàng, cầm một cái dĩa với vẻ mặt ngơ ngác, thức ăn trong dĩa vẫn còn nguyên. Anh đã quen nhìn vẻ kiêu ngạo được mọi người vây quanh của cậu, cau mày khi nhìn thấy ánh mắt cô đơn kia.
Oán phụ O thấy anh họ A bước vào thì đứng dậy nghênh đón, cặn bã A nắm chặt tay cậu dưới gầm bàn không cho đi. Oán phụ O di chuyển giày thể thao giẫm lên mũi chân hắn. Trán cặn bã A lấm tấm mồ hôi vì đau nhưng vẫn không chịu buông tay, cậu không muốn chơi trò nhàm chán thế này với hắn nên ngồi xuống.
Tinh ranh không nghĩ anh họ A sẽ ngồi cạnh mình, mặc dù đây là vị trí duy nhất còn sót lại. Cậu siết chặt hai nắm đấm nhỏ dưới gầm bàn cổ vũ bản thân, sau đó ngẩng đầu cười rạng rỡ với anh họ A: "Trùng hợp thật, anh cũng ở đây!"
Anh họ A im lặng nhìn cậu, nói: "Em đã gọi điện thoại bàn nhà tôi ở Anh vào đêm qua."
Tinh ranh O buông lỏng nắm đấm nhỏ, xấu hổ đẩy đồ uống đến trước mặt anh, nói: "Em chưa uống chai này, anh uống đi."
Anh họ A nhìn thứ mà tinh ranh O gọi là đồ uống và món cá hồi hun khói đều là món yêu thích của anh, trong lòng cảm động, không nhịn được hỏi: "Sao không chịu ăn gì? Em không nhớ mình bị viêm dạ dày cấp tính hả?"
Tinh ranh O che bụng, vui vẻ nói: "Đã là chuyện thời đi học, hai năm nay chữa khỏi rồi."
Đang nói chuyện bỗng cúi đầu dùng thìa chọc vào dĩa bánh trước mặt, không dám nhìn biểu cảm của anh họ A: "À quên, chúng ta chia tay nhiều năm, đương nhiên anh sẽ không biết."
"Sao hôm qua lại gọi điện cho tôi?" Anh họ A thay dĩa bánh thê thảm không nỡ nhìn bằng bát súp nấm, đẩy đến trước mặt tinh ranh O, dịu dàng hỏi, "Tôi có gọi lại nhưng thuê bao."
Tinh ranh O không tắt điện thoại vào đêm qua nhưng khi nghe anh họ A gọi lại cho mình, cảm xúc của cậu bay từ đáy vực lên đỉnh Everest trong tích tắc. Được một tấc tiến thêm một thước nắm tay anh họ A, nói: "Có thể không cho oán phụ O ở nhà anh được không?"
Lạnh lùng O quay đầu uống một ngụm cà phê rồi nói với oán phụ O: "Nhìn kìa, chắc cậu mất trí mới cho cậu ta ngủ chung tối qua."
Tay người đẹp O cầm thìa theo kiểu hoa lan ăn súp Borscht, nghe xong lập tức gõ thìa vào đầu tinh ranh O, nói: "Chồng tui đã tài trợ phí du lịch, cậu đã bị đuổi khỏi đoàn. Chơi một mình với trứng đi!"
Ngay khi ba O rời đi, ba A cũng đuổi theo, còn nghe cặn bã A vừa hét vừa chạy: "Cái gì, em thực sự muốn sống trong nhà của anh ta? Cô A quả O không hợp đâu! Hai người quen nhau mới bao lâu? Em không thể vì dỗi anh mà đùa cợt trong sạch của mình. Vợ ơi, em đi chậm chút. Vợ ơi, em chờ anh với!"
Anh họ A nghĩ mình không thể nói lý lẽ với tinh ranh O nên đứng dậy ra ngoài. Đi tới cửa vẫn không thấy tinh ranh O đuổi theo, thế là quay lại đứng sau cây cột quan sát.
Khi anh họ A xuất hiện, lần đầu tiên anh nhìn thấy tinh ranh O ngồi ở góc hẻo lánh nhất của nhà hàng, cầm một cái dĩa với vẻ mặt ngơ ngác, thức ăn trong dĩa vẫn còn nguyên. Anh đã quen nhìn vẻ kiêu ngạo được mọi người vây quanh của cậu, cau mày khi nhìn thấy ánh mắt cô đơn kia.
Oán phụ O thấy anh họ A bước vào thì đứng dậy nghênh đón, cặn bã A nắm chặt tay cậu dưới gầm bàn không cho đi. Oán phụ O di chuyển giày thể thao giẫm lên mũi chân hắn. Trán cặn bã A lấm tấm mồ hôi vì đau nhưng vẫn không chịu buông tay, cậu không muốn chơi trò nhàm chán thế này với hắn nên ngồi xuống.
Tinh ranh không nghĩ anh họ A sẽ ngồi cạnh mình, mặc dù đây là vị trí duy nhất còn sót lại. Cậu siết chặt hai nắm đấm nhỏ dưới gầm bàn cổ vũ bản thân, sau đó ngẩng đầu cười rạng rỡ với anh họ A: "Trùng hợp thật, anh cũng ở đây!"
Anh họ A im lặng nhìn cậu, nói: "Em đã gọi điện thoại bàn nhà tôi ở Anh vào đêm qua."
Tinh ranh O buông lỏng nắm đấm nhỏ, xấu hổ đẩy đồ uống đến trước mặt anh, nói: "Em chưa uống chai này, anh uống đi."
Anh họ A nhìn thứ mà tinh ranh O gọi là đồ uống và món cá hồi hun khói đều là món yêu thích của anh, trong lòng cảm động, không nhịn được hỏi: "Sao không chịu ăn gì? Em không nhớ mình bị viêm dạ dày cấp tính hả?"
Tinh ranh O che bụng, vui vẻ nói: "Đã là chuyện thời đi học, hai năm nay chữa khỏi rồi."
Đang nói chuyện bỗng cúi đầu dùng thìa chọc vào dĩa bánh trước mặt, không dám nhìn biểu cảm của anh họ A: "À quên, chúng ta chia tay nhiều năm, đương nhiên anh sẽ không biết."
"Sao hôm qua lại gọi điện cho tôi?" Anh họ A thay dĩa bánh thê thảm không nỡ nhìn bằng bát súp nấm, đẩy đến trước mặt tinh ranh O, dịu dàng hỏi, "Tôi có gọi lại nhưng thuê bao."
Tinh ranh O không tắt điện thoại vào đêm qua nhưng khi nghe anh họ A gọi lại cho mình, cảm xúc của cậu bay từ đáy vực lên đỉnh Everest trong tích tắc. Được một tấc tiến thêm một thước nắm tay anh họ A, nói: "Có thể không cho oán phụ O ở nhà anh được không?"
Lạnh lùng O quay đầu uống một ngụm cà phê rồi nói với oán phụ O: "Nhìn kìa, chắc cậu mất trí mới cho cậu ta ngủ chung tối qua."
Tay người đẹp O cầm thìa theo kiểu hoa lan ăn súp Borscht, nghe xong lập tức gõ thìa vào đầu tinh ranh O, nói: "Chồng tui đã tài trợ phí du lịch, cậu đã bị đuổi khỏi đoàn. Chơi một mình với trứng đi!"
Ngay khi ba O rời đi, ba A cũng đuổi theo, còn nghe cặn bã A vừa hét vừa chạy: "Cái gì, em thực sự muốn sống trong nhà của anh ta? Cô A quả O không hợp đâu! Hai người quen nhau mới bao lâu? Em không thể vì dỗi anh mà đùa cợt trong sạch của mình. Vợ ơi, em đi chậm chút. Vợ ơi, em chờ anh với!"
Anh họ A nghĩ mình không thể nói lý lẽ với tinh ranh O nên đứng dậy ra ngoài. Đi tới cửa vẫn không thấy tinh ranh O đuổi theo, thế là quay lại đứng sau cây cột quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất